Nghe Chu thị nói muốn đuổi Liên Thủ
Nghĩa và Hà thị đi, Ngũ Lang không trả lời ngay mà nhìn Liên Thủ Tín một cái. Liên Thủ Tín hiểu ý, biết đây là lúc hắn nên nói chuyện.
“Nương, tính tình Nhị ca con đã như vậy. Khi cha còn tại thế, ca ấy đã như vậy rồi. Chỉ hơi không có phép tắc,
thỉnh thoảng lại ầm ĩ gây chuyện. Trước kia khi nói muốn đuổi ca ấy ra
khỏi nhà, cha đã sống chết không chịu đáp ứng mà.”
“Tốt xấu gì cũng là con trai của cha,
sống trên đời mấy chục năm, cuối cùng cũng tận hiếu. Phòng ở, ruộng
vườn, đều là cha để lại cho ca ấy cả.”
Lễ pháp đạo đức ở niên đại này chính là
như vậy, hiếu đạo là trời. Nhưng đồng thời còn có thứ bậc nam tôn nữ ti, nam nhân là ông trời của nữ nhân.
Liên Thủ Nghĩa không có phép tắc, thực
sự đã chọc giận Chu thị. Nhưng Liên Thủ Nghĩa lại có chút giảo hoạt. Sau khi Liên lão gia tử qua đời, có thể nói hắn chuyện nhỏ không ngừng gây
ra nhưng chuyện to lại chưa từng phạm vào. Trước mặt Chu thị, hắn có thể ầm ĩ sẽ ầm ĩ, có thể nhờ vả sẽ nhờ vả, sau khi được lợi thì Chu thị vẫn là mẹ hắn, vẫn thân thiết gọi mẹ. Có thể nói là chọc Chu thị tức gần
chết, nhưng vẫn không cách nào trị hắn.
Cho nên, cho dù Chu thị là mẹ của Liên
Thủ Nghĩa, vợ của Liên lão gia tử quá cố, bà có thể làm ầm ĩ nói muốn
đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, nhưng muốn làm thật lại không dễ dàng như vậy.
Mà Liên Thủ Tín nói như vậy, phần lớn
đều là lời nói thật lòng. Chu thị từng nhiều lần tỏ ý muốn đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, Liên Thủ Tín chưa hề nói gì. Trong lòng Liên Thủ Tín thật sự
không đồng ý đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, mặc dù đây là ý nguyện của Chu thị.
Liên Thủ Tín nói những lời này không có
gì đặc biệt, nhưng khi nghe câu đầu tiên, Chu thị cơ hồ đã tức giận đến
ngã ngửa. Bà không lập tức phát tác là do hai năm qua quả thật có chút
kiêng dè mấy người nhà Liên Thủ Tín, hiện tại lại bị Liên Thủ Nghĩa hành hạ như vậy, phải dựa vào mấy người nhà Liên Thủ Tín mới có thể giải
quyết được vấn đề này.
Song, sau khi nghe hết những lời của Liên Thủ Tín, Chu thị vẫn không nhịn được biến đổi sắc mặt, hai tay run lên.
“… Mày, mày chỉ biết đến cha mày, tao
sống chết thế nào mày cũng không quản sao?!” Chu thị gào lên, đến mức có chút đứt tiếng, bởi vậy có thể thấy được tâm trạng kích động của bà lúc này.
“Nương, ý con không phải như vậy. Vả
lại, chuyện này… Chuyện này không thỏa đáng.” Liên Thủ Tín nghiêm túc
nói. Trước giờ Chu thị nói chuyện vẫn luôn khoa trương, bà thích khuyếch đại nổi thống khổ của mình đến vô cùng vô tận. Chuyện như thế này, nếu
xảy ra với nhà người khác thì không biết thế nào, nhưng ở nhà cũ, trước
giờ Chu thị vẫn luôn cãi ầm ĩ đã thành chuyện thường như cơm bữa, không
nghiêm trọng đến mức phải đòi sống đòi chết.
Tất nhiên, tình hình bây giờ đã không
còn như trước kia. Chu thị bây giờ đã không còn là “Thường thắng tướng
quân” nữa. Giờ bà là bại tướng dưới tay Liên Thủ Nghĩa. Chuyện này là
điều tuyệt đối không thể xảy ra trong quá khứ.
Nhưng mà, giữa hai mẹ con ruột thịt, cái gọi là “Thiệt thòi” về mặt tiền của, trong mắt người khác lại chẳng coi vào đâu.
“Lại còn không nghiêm trọng? Vậy thì cứ
để đến lúc nó làm tao tức chết, hoặc là âm thầm bóp chết tao, lúc đấy
mới là nghiêm trọng, lúc đấy mày mới quản sao?” Chu thị kích động nói.
Đầu tóc hơi hỗn loạn, mái tóc hoa râm bởi vì cái đầu lắc lư mà trở nên
rối bù.
Đôi mắt Chu thị trợn thật to. Đó vốn là
một đôi mắt rất đẹp. Mấy người Liên Thủ Tín, Liên Thủ Nhân đều được thừa hưởng đôi mắt như vậy. Chỉ là giờ phút này, trong đôi mắt của Chu thị
hiện đầy tia máu. Thần sắc trên mặt lại có mấy phần điên cuồng.
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua, khẽ cau mày, bất giác dời tầm mắt đi. Nàng có chút không dám nhìn.
Kỳ thật, có thể nói cuộc sống hiện tại
của Chu thị hết sức thanh thản thoải mái, so với Đại Chu thị còn nhiều
hơn vài phần thong dong và phú quý. Thế nhưng, bà đã từng bước biến
những ngày lành trở thành như vậy. Cái gọi là tính cách quyết định vận
mệnh, Liên Mạn Nhi nghĩ, chính là nói trường hợp này.
Đây là mệnh, hay là báo ứng? Khiến cho
Chu thị dù đang ở trong phúc lại không được hưởng cái phúc này. Cho dù
có ngoại lực bên ngoài tác động vào cũng không giải quyết được vấn đề
như vậy.
“Không thể có chuyện này.” Liên Thủ Tín
lắc đầu nói. Liên Thủ Tín tin chắc rằng, cho dù Liên Thủ Nghĩa có như
thế nào cũng không thật sự dám làm Chu thị tức chết, lại càng không dám
động thủ với Chu thị.
Hai năm qua, Liên Thủ Nghĩa ở trước mặt
Chu thị tuy có bất kính nhưng chưa động tay động chân bao giờ, cũng chưa từng tỏ ra có cái ý nghĩ như vậy. Cho nên Liên Thủ Tín rất có lòng tin.
Tất nhiên, Liên Thủ Tín có thể chắc chắc như vậy còn có một lý do khác, đó là có đủ lòng tin vào sự cường hãn
của Chu thị. Đổi lại là một người mẹ yếu đuối khác có lẽ sẽ không chống
đỡ được Liên Thủ Nghĩa. Nhưng đây là Chu thị, trước giờ chưa từng có
chút gì dính dáng tới hai chữ yếu đuối.
“Sao lại không thể?!” Chu thị càng tức giận: “Mày còn xem lão Nhị là thứ tốt cơ đấy, mày, mày…”
Chu thị nhìn Liên Thủ Tín. Trong lòng nó luôn nhớ kỹ ý nguyện của Liên lão gia tử, che chở Liên Thủ Nghĩa, cảm
thấy phụ tử, huynh đệ bọn họ mới là người một nhà. Bà tuy làm mẹ nhưng
vào thời điểm quan trọng lại bị xem là người ngoài, thấp hơn bọn họ một
bậc, chỉ là loại râu ria. Với tính tình của Chu thị, lúc này hẳn sẽ mắng Liên Thủ Tín té tát. Mắng hắn cùng chung một phe với Liên Thủ Nghĩa,
đều là cái loại chẳng tốt lành gì.
Thế nhưng, nhìn đến Ngũ Lang ngồi bên
cạnh Liên Thủ Tín, lại nhìn Liên Mạn Nhi đang ngồi trên giường gạch, Chu thị há miệng, cuối cùng vẫn không dám mắng ra miệng.
Trong hai năm qua, đối với mấy người nhà Liên Thủ Tín, chỉ khi một mình đối diện Liên Thủ Tín, Chu thị mới tỏ
chút khí thế vốn có, nhưng nếu có bọn Liên Mạn Nhi ở đây, khí thế của bà sẽ càng yếu đi.
Mà Trương thị, trong hai năm qua, vì để
không làm chướng mắt Chu thị, trừ phi vạn bất đắc dĩ, còn không sẽ không xuất hiện trước mặt bà. Cho dù có tới cũng chỉ xuất hiện một chút, nói
vài ba câu theo lễ nghĩa rồi rời đi.
Chu thị muốn mắng lại không dám mắng, trong lòng nghẹn khuất, liền khóc.
“… Đều muốn tao chết. Tao chết rồi,
chúng mày lại được rảnh thân. Tao biết, chúng mày đều không muốn nhìn
thấy tao, không ai thích tao. Mày không cần phải quản tao, ngày mai tao
chết cho mày xem…” Chu thị vừa khóc, vừa nói.
Lại là trò cũ lấy cái chết để bức bách người ta.
Ấy thế nhưng chiêu cũ như vậy, trăm lần
dùng thì trăm lần linh. Không phải do người dùng chiêu này lợi hại, mà
do người tiếp chiêu quá mềm lòng, không muốn nhìn thấy mẹ ruột khó chịu
hay muốn tìm chết.
“Đang yên đang lành sao lại nói đến chuyện tìm chết …” Liên Thủ Tín ngồi ở trên ghế, không được tự nhiên xê dịch mông.
“Dù sao chăng nữa, có nó thì không có
tao, có tao thì không có nó. Nếu mày muốn nhìn tao chết thì đừng quản,
cứ để nó lấy dao cắt thịt tao từ từ, để nó hành hạ tao đến chết… Coi như báo thù cho mày được rồi!” Nói xong câu cuối cùng, Chu thị đưa mắt nhìn chòng chọc Liên Thủ Tín.
Chu thị nói như vậy, khiến cho Liên Thủ Tín không cách nào tiếp lời.
Những ân ân oán oán đối với nhà cũ, với
Chu thị, hiện giờ nhà bọn họ đã không còn nhắc lại. Đối đãi Chu thị, đối đãi nhà cũ, có thể nói là không so đo những hiềm khích lúc trước. Nhưng khi không Chu thị lại nhắc tới chuyện này. Mỗi khi Chu thị nhắc tới
chuyện này không phải để bày tỏ sự hối hận, mà xem nó như là món ăn để
gây khó dễ Liên Thủ Tín.
Đã làm sai chuyện, thiếu nợ người ta,
lại hùng hồn tuyên bố mình không hề làm sai, tự cho mình là người đòi
nợ, chuyện phải trái đều bị bà làm đảo lộn.
Mỗi lần như vậy, Liên Thủ Tín đều không
để ý tới, bởi vì nói đạo lý với Chu thị chỉ uổng phí lời lẽ. Thêm vào
đó, hắn không muốn vạch trần vết thương cũ để khiến bản thân lại thấy
thương tâm thêm.
Nhưng Chu thị lại cho rằng bà đã nắm được điểm yếu của Liên Thủ Tín.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, cho dù tính tình Liên Thủ Tín có tốt đến đâu cũng sẽ có lúc không nhịn
được. Hơn nữa, hôm nay còn có Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi ở đây.
“Nương, nương nói cái gì vậy?” Liên Thủ
Tín sững người một hồi, sắc mặt thay đổi: “Nương cứ nói người khác bức
ép người, nhưng nương nói những lời này không phải đang bức ép con sao?
Chúng con làm gì với lão nhân người sao? Bọn con còn thiếu sót chỗ nào?
Nương muốn bọn con phải làm sao thì người mới vừa lòng? Mẹ muốn máu của
con hay máu mẹ bọn nhỏ?”
Câu cuối cùng Liên Thủ Tín nói rất nặng. Giờ này phút này, có ai dám vô duyên vô cớ muốn mạng của Liên Thủ Tín
và Trương thị! Hơn nữa, thân là mẫu thân, muốn mạng của nhi tử và con
dâu thì đâu còn là mẫu thân nữa? Nếu không phải là mẫu thân, bà còn có
cái quyền gì yêu cầu con cái phải hiếu thuận, tùy ý sai khiến chúng?
Chu thị liền bị nghẹn tại chỗ.
“Bức chết bọn con, mẹ được lợi gì chứ?!” Liên Thủ Tín nhìn thoáng qua Chu thị, cuối cùng lại nói.
Chu thị không phản bác được, lại khóc hu hu.
Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị ở bên
cạnh khuyên nhủ, nhưng bất kể bọn họ khuyên như thế nào cũng khuyên
không được Chu thị. Giờ phút này trong lòng Chu thị cảm thấy rất ủy
khuất, việc ủy khuất đầu tiên là đã tặng lễ, cúi đầu trước Trương thị và nhà mẹ đẻ Trương thị. Việc ủy khuất thứ hai là đã cúi đầu, còn thấp
giọng năn nỉ (những lời mới vừa rồi trong mắt Chu thị đã là ăn nói khép
nép), đã làm đến thế mà vẫn không được như nguyện.
Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi không nói gì. Trước Liên Thủ Tín phản bác lời bà, sau đó lại khiến bà lúng túng.
Chu thị càng nghĩ càng ủy khuất, dứt
khoát lại nổi lên hung ác, bất chấp tất cả vừa khóc vừa đụng đầu vào
thành giường, trong miệng la hét muốn đập đầu chết, muốn đi tìm Liên lão gia tử.
Trong phòng nhiều người như vậy, đương
nhiên sẽ không để Chu thị đập đầu thật. Lúc này mọi người ôm lấy Chu
thị, Chu thị vẫn cứ giãy giụa không ngừng.
Liên Thủ Tín hết cách.
“Nương, nương nói đi, rốt cuộc người muốn con phải làm sao?” Liên Thủ Tín liền nói.
“Không phải tao đã nói rồi sao?” Chu thị thấy Liên Thủ Tín như vậy, mới nói tiếp: “Trong cái nhà này, có tao thì không có nó, có nó thì không có tao.”
Đây là Chu thị đã quyết ý nhất định phải đuổi Liên Thủ Nghĩa đi.
Liên Thủ Tín thở dài, nhìn Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi một cái, sau đó im lặng không nói gì nữa.
Trước khi đến nhà cũ bọn họ đã bàn bạc
phỏng đoán yêu cầu của Chu thị, cũng đại khái thương lượng ra đối sách.
Đối với việc đuổi Liên Thủ Nghĩa ra khỏi nhà cũ, Liên Thủ Tín không đồng ý. Lúc ấy cả nhà đã bàn bạc đâu vào đấy, nếu như Chu thị nói ra, Liên
Thủ Tín chịu trách nhiệm ứng đối. Nếu Liên Thủ Tín có thể làm cho Chu
thị bỏ ý niệm này đi thì coi như xong. Nếu như không thể, như vậy chuyện kế tiếp sẽ giao cho Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi.
Hiện tại, Liên Thủ Tín đã cố hết sức,
mặc dù khiến Chu thị tức giận, nhưng không áp đảo được Chu thị. Kế tiếp, chỉ có thể giao cho Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi.
“… Bà nội muốn bá ấy rời khỏi đây. Vậy còn phòng ở, ruộng vườn, bà nội muốn an bài như thế nào?” Ngũ Lang bèn hỏi.