Những người mình quan tâm đều thi đỗ, Liên Mạn Nhi cũng phá lệ cao hứng.
Ở niên đại này, trừ phi hoàng thượng khai ân khoa, nếu không thi
Hương đều là ba năm tổ chức một lần, thi đồng sinh thì khác. Liên lão
gia tử qua đời, khiến Tiểu Thất phải hoãn thi đồng sinh mất một năm,
nhưng lại không ảnh hưởng đến việc thi Hương của Ngũ Lang. Cho nên, Ngũ
Lang vẫn cùng Vương Ấu Hằng và Trầm Khiêm tham gia cuộc thi.
Nói xong chuyện đi thi, mọi người lại hỏi Ngũ Lang tình hình ở kinh
thành, cùng với tình huống của Lỗ tiên sinh. Ngũ Lang cũng không ngại
nhàm chán, đều nhất nhất trả lời. Kinh thành, đối với cả nhà Liên Mạn
Nhi mà nói, là vô cùng mới lạ, là nơi mà bọn họ luôn hướng tới, vì vậy
tất cả đều rất chăm chú nghe Ngũ Lang kể.
“Ca, ca và Tiểu Thất đều thi đỗ, vậy ca đã viết thư báo tin mừng cho Lỗ tiên sinh chưa?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Ngũ Lang.
“Đã viết.” Ngũ Lang gật đầu nói, “Ở phủ thành, khi biết kết quả thi, ta đã lập tức viết thư báo cho Lỗ tiên sinh.”
“Đã biếu quà cho ngài ấy chưa?” Liên Thủ Tín lại hỏi.
“Đã tặng rồi ạ.” Ngũ Lang đáp, “Tặng mấy tấm da tốt, cùng một chút thổ sản ở thôn trang chúng ta.”
“Làm vậy là đúng rồi.” Liên Thủ Tín gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Nhà
chúng ta có thể có ngày hôm nay, huynh đệ các con có thể thi đỗ, là nhờ
gặp được Lỗ tiên sinh, ngài ấy đúng là Đại quý nhân.”
“Ân tình của ân sư, bọn con vĩnh viễn sẽ không quên .” Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều cùng nói.
Trương thị lại hỏi Ngũ Lang thời gian qua ở ngoài ăn uống có tốt
không, thân thể có tốt không, còn hỏi hắn lát nữa muốn ăn cái gì. Vì xa
cách gặp lại, Trương thị thậm chí còn đặt Ngũ Lang trước cả Tiểu Thất
ngày thường vẫn luôn yêu thương nhất.
“. . . . . . Muốn mẹ và Mạn Nhi làm mấy món ăn thường ngày, còn mì
do cha cán nữa . . . . .” Ngũ Lang đáp mọi chuyện đều tốt, bảo Trương
thị cứ yên tâm, cuối cùng, vừa cười nói.
Nghe Ngũ Lang nói vậy, Liên Thủ Tín, Trương thị và Liên Mạn Nhi vừa thấy vui mừng, lại vừa thấy xót xa.
“Cái này có khó gì, đợi một lát, sẽ bảo cha con làm mì cán cho con
ăn, đợi một lát nữa, mẹ và Mạn Nhi sẽ tự mình xuống bếp, làm cho hai anh em con một bàn đồ ăn.” Trương thị nói.
Cả nhà ngồi hàn huyên, càng nói càng nhiều. Trong lúc đó Liên Mạn Nhi bất chợt nghĩ đến một chuyện trọng yếu khác.
“Ca, ” Liên Mạn Nhi kêu Ngũ Lang một tiếng, rồi lại ngừng lại.
“Chuyện gì, Mạn Nhi?” Ngũ Lang ngẩng đầu nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại bảo mấy người hầu hạ trong phòng lui xuống hết. Lúc này mới lần nữa mở miệng hỏi Ngũ Lang.
“Trong thư ca viết, Lục gia bàn giao cho ca công việc, là việc gì? Đã giải quyết xong rồi chứ?” Đợi người hầu đi ra ngoài hết, Liên Mạn Nhi
mới đè thấp thanh âm hỏi.
Lúc ấy trong thư Ngũ Lang gửi, không có nhắc tới Trầm Lục phân công
công việc cụ thể gì, Liên Mạn Nhi cho rằng không tiện nói. Vì vậy, giờ
mới cho mọi người lui xuống, hỏi Ngũ Lang.
“Còn chưa giải quyết xong, ta đã cùng Tiểu Thất trở về.” Ngũ Lang
liền nói, hơi chút trầm ngâm, lúc này cũng đè thấp giọng xuống, đem công việc mà Trầm Lục giao nói đại khái một lần.
“Chuyện quan trọng như vậy, Lục gia giao cho con làm, là rất coi
trọng chúng ta. Ngũ Lang, sau này con phải chăm chỉ hơn gấp bội. Cũng
đừng làm cho Lục gia thất vọng, cảm thấy tin lầm người, cho rằng chúng
ta là loại không đáng tin.” Liên Thủ Tín nghe vậy, nói.
“Cha, cha yên tâm đi. Con biết mà.” Ngũ Lang liền nói.
“Ừm, ta biết. Con đứa nhỏ này, so với người thường đã sớm hiểu
chuyện. Con hiện tại lại còn đọc sách, lại rèn luyện gì đó, nói chuyện
làm việc, đều mạnh hơn so với cha. . . . . . . Cha cũng không có gì lo
lắng.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Cha, cha đừng nói như vậy.” Ngũ Lang vội nói.
“Đây là lời nói thật, cha là cao hứng mới nói.” Liên Thủ Tín nói,
“Người khác đều nói cha và mẹ có phúc, cha cũng cảm thấy chúng ta có
phúc. Chúng ta không có thời gian dạy dỗ các con, nhưng các con đều hiểu chuyện, giỏi giang, đây chính là phúc của chúng ta.”
Cả nhà lại ngồi nói chuyện một lát, Liên Thủ Tín quả nhiên tự mình
động thủ cán mì, Trương thị cùng Liên Mạn Nhi tự mình chuẩn bị mì và
tương, cả nhà ăn một bữa trưa rất giản dị. Buổi tối, Trương thị mang
theo Liên Mạn Nhi xuống bếp, hai mẹ con tự mình làm một bàn cơm canh gia đình. Bởi vì muốn bù cho ngày lễ Trung thu không thể đoàn tụ, còn đặc
biệt làm bánh Trung thu, cả nhà cùng ăn bữa cơm Trung thu đoàn viên.
Ngũ Lang và Tiểu Thất thi đỗ, thân hữu xa gần, các quan lại, hương
thân ở huyện Cẩm dương đều tấp nập tới chúc mừng. Nhà Liên Mạn Nhi liền
mở tiệc ba ngày liên tục (nguyên văn là Lưu thủy tịch – tiệc cơ động, nghĩa là ai đến trước thì ăn trước), mời về mấy gánh hát, các diễn viên nổi danh cùng với đoàn ca hát tạp kĩ trong huyện Cẩm Dương, ngay tại dưới cổng chào bày sân khấu, hát tuồng
suốt ba ngày.
Đội Ương ca* đương nhiên cũng được mời đến
*Ương ca: loại hành vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông
thôn miền Bắc, có vùng biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng không giống như hình thức ca vũ kịch.
Bởi vì bên này náo nhiệt như vậy, phía bên học đường cũng được nghỉ
ba ngày. Người hầu kẻ hạ trên dưới Liên gia đều được ban thưởng, các môn sinh trong học đường cũng đều được phát thịt và bánh điểm tâm, ý tứ là
mọi người cùng chung vui.
Ở trấn trên Thanh Dương, trừ Vương gia Vương Cử nhân, Ngũ Lang là
người thứ hai đỗ Cử nhân. Khi Vương Cử nhân thi đậu Cử nhân, đã gần đến
trung niên, mà Ngũ Lang phong nhã hào hoa, không cần nghĩ, ai cũng biết, Ngũ Lang tương lai nhất định là tiền đồ rộng mở, trong huyện Cẩm Dương
khó ai có thể vượt qua hắn.
Về phần Tiểu Thất, dù hiện tại mới trúng tú tài, nhưng tiền đồ cũng
rất sáng lạn. Hắn không chỉ có tất cả những ưu điểm Ngũ Lang có, còn có
những ưu thế mà Ngũ Lang không có. Tiểu Thất bắt đầu đọc sách sớm hơn
Ngũ Lang, lại có một ca ca như Ngũ Lang, mà Ngũ Lang lại không có điều
này.
Tam Thập Lý Doanh Tử bởi vì trước có Vương Cử nhân, giờ lại có Liên
Cử nhân cùng Liên tú tài, nhất thời liền nổi danh ở huyện Cẩm Dương.
Cũng không biết bắt nguồn từ đâu, người ta đều nói Tam Thập Lý Doanh Tử
phong thủy tốt, nói mồ mả trong thôn, ở trên núi Nam Sơn là phát vượng
hậu thế nhất, còn có nhà ở trấn lân cận có lão nhân qua đời, trăm phương nghìn kế muốn an táng lão nhân ở trên núi Nam Sơn.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau này.
Ngũ Lang và Tiểu Thất thi đỗ, cả nhà Vương Cử nhân tới chúc mừng, từ
đó kết mối thế giao với Liên gia. Về phần những người khác đến xu nịnh,
làm thân,… thì đếm không xuể. Ở trong yến hội, cũng có vài người muốn
làm mối cho Ngũ Lang.
Cả nhà Trương Thanh Sơn tất nhiên cũng tới đây, ở ba ngày. Lý thị,
Trương Vương thị, Hồ thị và Trương thị đều vui vẻ cùng nhau nghe ba ngày diễn hí kịch. Hí kịch này, đều chọn những cảnh tượng náo nhiệt, điềm
lành, nào là Mãn sàng hốt**, Bốn Tiến sĩ, Kim ấn ký, Thiên quan chúc
phúc, Phú Quý Trường Xuân,…. (đều là tên các vở kịch).
**Mãn sàng hốt: đây là một vở tuồng vui nhộn, lấy từ điển cố Danh tướng Phần Dương vương Quách Tử Nghi thời Đường khi đại thọ sáu mươi,
bảy con trai tám con rể đến mừng thọ, bởi vì bọn họ đều là quan lớn
trong triều, trong tay đều cầm hốt bản (thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc
bằng tre của quan lại khi vào chầu), khi mừng thọ thì đem hốt bản đặt
đầy ở đầu giường. Sau này cảnh này được họa thành tranh, biên thành hí
kịch, viết vào tiểu thuyết. “Mãn sàng hốt” dùng để ví von gia môn phúc
lộc hưng thịnh, phú quý thọ khảo.
Tâm tư Trương Thanh Sơn không đặt trên mấy vở kịch. Hai đứa cháu
ngoại trai, một là tân tấn Cử nhân, một là tân trung Tú tài, Trương
Thanh Sơn rất đỗi vui mừng. Lão mang đến vài hũ rượu trắng tự mình ủ,
cùng Liên Thủ Tín uống say mèm.
“Ta khuê nữ nha, coi như đã khổ tậm cam lai, khổ tận cam lai. . . . . .” Sau khi say, Trương Thanh Sơn lại cảm thán nói.
“. . . . . . Mấy đứa cháu ngoại tiền đồ rộng mở, ta theo đó mà cũng
được nhờ. Hiện giờ ta đi ra ngoài, cũng có người gọi ta là lão gia.
Trong thôn của ta người ta nói, muốn tiến cử hiền tài, muốn ta làm lý
chính, ha ha. . . . . . Ta thế nhưng rất nóng lòng làm cái kia. . . . .
.”
Trương Thanh Sơn đã rất có uy vọng, hiện giờ hiển nhiên là tiến thêm một bước.
Các nhà Ngô gia, Lục gia cũng tới. Bọn họ không chỉ tới chúc mừng,
còn giúp nhà Liên Mạn Nhi lo liệu công việc, trông nom khắp nơi. Hai
huynh đệ đều càng ngày càng có tiền đồ, Liên Chi Nhi đương nhiên là cao
hứng nhất.
Khi Ngũ Lang rời nhà đi, bé mập Đại Bảo vẫn chưa biết gọi cậu. Hiện
tại đã biết, lại chỉ nhận Tiểu Thất, không nhận Ngũ Lang. Ngũ Lang phải
lấy ra rất nhiều đồ chơi, dỗ cho Đại Bảo vui vẻ, Đại Bảo mới thân thiết
với hắn, gọi một tiếng cậu. Ngũ Lang mặc dù đã lớn, khi ôm Đại Bảo cũng
không khỏi mặt mày hớn hở.
Sau khi kết thúc ba ngày tiệc, Liên Mạn Nhi lại lưu lại gánh hát tốt
nhất, người trong nhà, bao gồm cả nhà Trương Thanh Sơn, nhà Ngô Gia
Hưng, nhà Lục Bỉnh Võ và nhà Liên Diệp Nhi ở lại ăn uống vui vẻ một ngày nữa, lúc này tiệc mới tan.
Sau khi ăn mừng xong, mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi, lúc này tâm tình mọi người cũng bình ổn lại. Cả nhà khó tránh khỏi cùng ngồi lại
với nhau, chậm rãi tính toán các việc trong tương lai.
Ngũ Lang đỗ Cử nhân, bước kế tiếp chính là tham gia thi Hội. Sau này, hắn trong một năm vẫn phải dành phần lớn thời gian ở kinh thành, đi
theo Lỗ tiên sinh đọc sách, rèn luyện. Tiểu Thất bước kế tiếp là tham
gia thi Hương, vì vậy trừ tiếp tục đọc sách ở ngoài, còn có thể xuất
ngoại đi du lịch một chút, giống như Ngũ Lang năm đó.
Ngũ Lang có thể trở nên chín chắn và có kiến thức như hiện giờ, là có liên quan mật thiết tới việc rèn luyện của hắn. Vì vậy, người Liên gia
đều biết, chỉ chăm chỉ đọc sách thôi là không đủ, rèn luyện cũng vô cùng quan trọng. Bọn họ đương nhiên nên tạo cơ hội rèn luyện cho Tiểu Thất.
Liên Thủ Tín và Trương thị khi không có mấy hài tử, còn lặng lẽ nói.
“Hai huynh đệ bọn nó lần này đều thi đỗ, bởi vì vội vã về nhà, phủ
thành bên kia còn không chưa tổ chức yến tiệc mời khách.” Liên Thủ Tín
nói, “Cũng nên đi tổ chức. . . . . .”
“Đúng vậy, ” Trương thị gật đầu, “Sắp tới còn phải ở nhà tới hết năm, qua tết Nguyên tiêu thì sang phủ thành là được.”
Mấy ngày qua, trong lòng Liên Thủ Tín và Trương thị đều có suy nghĩ,
hơn nữa khách tới chúc cũng ngươi một câu ta một câu, vợ chồng bọn họ
mới nghĩ tới điểm này.
Vì tương lai của hài tử, sau này chỉ sợ không thể ở Tam Thập Lý Doanh Tử mãi được, thị trấn thì không cần phải nói, còn bên phủ thành, nên đi nhiều một chút.
Mà tương lai này, còn không phải là trông cậy vào tiền đồ của mấy hài tử. . . . . .
“. . . . . . Nhìn Đại Bảo, ta thấy mà thèm.” Trương thị nhỏ giọng ở
bên cạnh Liên Thủ Tín nói, “Tuy cháu ngoại cũng là cháu, nhưng dù sao
Đại Bảo vẫn là họ Ngô. Nếu Ngũ Lang nhà ta cũng có con trai lớn như vậy
rồi thì tốt biết bao. Cháu nhà mình, có thể nhìn thấy cả ngày. . . . . . . Tuổi của Ngũ Lang cũng không còn nhỏ, tuy nói là nam tử hán, tuổi tác không phải vội, nhưng cũng đã đến lúc rồi. Lúc trước không phải nói,
chờ thi đỗ Cử nhân, sẽ thương nghị chuyện này sao?.”
Nói đến nói đi, Trương thị là gấp gáp muốn ôm cháu.
Về chuyện này, Liên Thủ Tín hoàn toàn nhất trí với Trương thị.
“Còn Mạn Nhi nữa, ” Trương thị lại đè thấp giọng nói hơn chút nữa,
“Cũng là lúc nên đính hôn rồi, trong huyện thành, trong mười dặm tám
thôn này của chúng ta, ta đã xem xét một vòng, thật đúng không tìm được
đám vừa thích hợp, lại vừa biết tường tận. Chúng ta chuyển sang phủ
thành ở, sẽ tìm hiểu được nhiều hơn, cũng sớm định ra được.”
“Ừm.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Trong lúc hai vợ chồng đang thương lượng, phía ngoài đã có người đi vào bẩm báo, nói là nhà cũ có người đến.
Tưởng thị mang theo Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu tới, Tưởng thị còn đưa tới một bọc đồ.
“. . . . . . Đây là lão thái thái bảo cháu mang tới tặng.”