Đâu chỉ là nhà cũ, ngay cả các nàng cũng không được yên tĩnh. Bên này việc làm bao đầu gối và giày không thể ngừng, mỗi ngày còn muốn thay
phiên nhau sai người đi ra ngoài tìm kiếm Tứ Lang.
“Coi như là tức giận, nhưng đi một lần là mấy ngày, một câu cũng
không nhắn lại cho Liên gia, cũng không để lại thư. Đừng nói cha mẹ hắn, ngay cả ta đây cũng lo lắng theo, ngộ nhỡ thật sự hắn không may xảy ra
chút chuyện gì. Bất kể ra sao, thì tên tiểu tử kia cũng là một cái
mạng.” Trương thị oán giận nói.
“Đúng thế.” Liên Thủ Tín gật đầu.
“Chàng không phải mới vừa đi nhà cũ trở về hay sao? Có gặp Lão gia tử rồi chứ?” Trương thị lại nói tiếp, “Lão thái thái là người có chuyện gì cũng không để vào trong lòng, cho dù trời có sập xuống, thì việc cần
làm vẫn làm nên ha ha thì ha ha nên uống thì uống. Chỉ có Lão gia tử là
người phải chịu tội. Nếu Tứ Lang không trở lại, Lão gia tử có thể là
người đầu tiên mất mạng không chừng.”
Trương thị nói như vậy, sắc mặt của Liên Thủ Tín liền nhanh chóng
thay đổi. Mới vừa rồi hắn nói Tứ Lang như vậy, thật ra cũng không coi là quá nghiêm khắc, bên trong đó còn bao gồm cả ý nghĩa khích lệ. Nhà
người nông dân có nhiều câu thổ ngữ, vì họ tính tình hiền hậu, khen hay
chê hoàn toàn nhìn vào tình huống. Liên Thủ Tín không có vừa vào cửa
nhà, liền quở trách Tứ Lang làm vậy không đúng, nguyên nhân chủ yếu là
do về đến nhà, thấy thê nhi, tâm tình của hắn tốt hơn.
“Không những gặp mà còn nhìn thấy rất rõ nữa, mới đầu nhìn thấy đã
làm cho ta sợ hết hồn.” Liên Thủ Tín liền nói, ” Một năm nay Lão gia tử
này đã già đi rất nhiều, nhất là mấy ngày qua. Đầu tóc tất cả đều bạc
trắng.
Trước kia có nghe qua sách vở diễn xướng nói cái gì mà một đêm tóc
bạc trắng đầu, ta còn không tin tưởng lắm. Lúc này nhìn thấy Lão gia
tử, coi như ta không tin cũng phải tin.”
“Trở lại dọc theo con đường này, ta có hỏi qua Tứ Lang. Tiểu tử kia
không có nói với ta là hắn không nói tiếng nào với người trong nhà, đã
đi đến Bát Miếu Tử, hắn chỉ trách trách nói mình chịu ủy khuất. Về đến
nhà cũ, ta mới biết được. Ta muốn mắng Tứ Lang mấy câu, nhưng Lão gia tử đã nháy mắt với ta trước, không để cho ta nói Tứ Lang.”
“Mấy ngày qua, Ông nội đều vì lo lắng mà hao tổn thân thể, cứ cho
rằng Tứ Lang đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hiện tại Tứ Lang bình an
trở lại, Ông nội chắc là cảm thấy so sánh với cái gì cũng đều tốt hơn.”
Ngũ Lang liền nói.
“Không sai.” Liên Mạn Nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Mấy ngày qua trong
lòng Ông nội không chừng còn rất hối hận nữa. Ông cảm thấy Tứ Lang tính
tình lớn như vậy, thật vất vả mới trở lại, nếu mọi người còn mắng nữa,
hắn liền chạy mất hoặc là làm ra chuyện gì khác, vậy thì phải làm sao?
Ông nội lúc này, hẳn là đang làm mọi cách dụ dỗ Tứ Lang.”
Trước đó Hà thị kêu la để Chu thị đền mạng cho Tứ Lang, Chu thị đương nhiên là không chịu. Nhưng nếu như Tứ Lang còn chưa có trở về. Nói
không chừng Liên lão gia tử sẽ thật sự “Đền mạng” cho Tứ Lang.
Chờ Liên Thủ Tín ăn xong điểm tâm rồi, Trương thị lại nói cho hắn
biết, hai ngày này nhà cũ làm ầm ĩ như thế nào, đương nhiên cũng nói
chuyện Hà thị cùng Chu thị đánh nhau.
“Chuyện này ta cũng biết.” Liên Thủ Tín sắc mặt cũng có chút kỳ quái. “Mới vừa rồi lúc ở nhà cũ, Lão gia tử để cho Tứ Lang trở về phòng rửa
mặt mũi tay chân, thay đổi xiêm y. Tứ Lang cùng cha mẹ hắn vừa ra khỏi
phòng lớn Liên gia, ta vốn định quay về nhà, Lão thái thái còn đem ta
gọi lại nói chuyện kể lể một hồi.”
“. . . . . . Còn cho ta xem mặt mũi bị cào của bà, còn có dấu vết
trên đầu bị đả thương, bảo ta thay bà làm chủ. Ai. . . . . .” Liên Thủ
Tín thở dài, sắc mặt ảm đạm u tối không biết đang nghĩ cái gì.
Cái này niên đại phổ biến việc coi trọng lễ giáo, địa vị giữa mẹ
chồng và con dâu chênh lệch rất rõ ràng. Nếu như hai người thật sự xảy
ra xung đột, không cần biết về mặt pháp luật ai đúng ai sai. Chắc chắn
sẽ bị dư luận đàm tiếu, con dâu sẽ bị vây trong hoàn cảnh cực kỳ xấu. Vì vậy, cũng có rất ít người con dâu nào tại lại xảy ra xung đột với mẹ
chồng ở ngoài sáng. Như tình hình loại này đánh vào cùng nhau, lại càng
vô cùng hiếm thấy.
Có thể nói chính xác là, trong này mười dặm tám thôn, chưa từng xảy ra chuyện này.
Trong lòng Liên Thủ Tín có chút khuynh hướng hơi nghiêng về phía Chu
thị, nhưng hắn lại không thể lừa mình dối người. Hà thị tuy rằng có rất
nhiều khuyết điểm. Nhưng những năm gần đây, nàng thường xuyên bị Chu thị quản thúc, dù xảy ra chuyện gì cũng không dám trực tiếp ra mặt chống
đối Chu thị.
Danh tiếng của Hà thị ở Tam Thập Lý Doanh Tử tuy không được tốt lắm,
nhưng chuyện nàng cùng Chu thị đánh nhau, mặc dù mọi người đều nói nàng
cùng mẹ chồng động thủ đánh nhau là không đúng, nhưng mà nói về lý, cũng không có người nào sẽ nói Chu thị đáng thương hay đồng tình thay Chu
thị.
Chu thị không dấu diếm biểu hiện ra vẻ mặt thiên vị bất công, còn
dùng ngôn ngữ sắc bén ở trên vết thương của Hà thị tát muối. Điều này
làm người ta không thể oán chuyện Hà thị đánh nhau với bà. Nếu là đổi
lại là người có tính tình mạnh mẽ, hoặc gặp phải nữ nhân lợi hại khác,
họ nhất định liều mạng cùng Chu thị.
Không khách khí mà nói, Chu thị già mà không nên nết, bởi vì bà cố tình đi trêu chọc Hà thị, nên bị đánh là đáng đời.
Chu thị bá đạo, không nói đạo lý, nhưng Liên Thủ Tín lại không có
chút quan hệ nào với hai thứ tính cách này. Hắn không chỉ không có bá
đạo, hắn còn là người rất biết phân rõ phải trái. Bởi vì có người mẹ như Chu thị như vậy. Nên trên mặt Liên Thủ Tín chưa bao giờ cho ra biểu cảm tốt đẹp, thậm chí trong lòng cũng không ít lần bị dày vò.
“Bảo chàng làm chủ, bà định bảo chàng làm chủ như thế nào?” Trương
thị giễu cợt nói, “Lão thái thái bảo chàng làm chủ, chàng nói sao, chàng không có hỏi qua bà là muốn chàng làm chủ cho bà như thế nào sao? Ngươi có thể đi đánh mẹ Tứ Lang một trận, hay là chàng làm chủ đem mẹ Tứ Lang hưu?”
“Ta còn không có hỏi, Lão gia tử đã ngăn cản Lão thái thái lại.” Liên Thủ Tín liền nói, “Nếu không ta còn không thoát thân được đâu, bây giờ
còn đang ở nhà cũ kia, Lão gia tử đang nói với Lão thái thái, chuyện đã
qua thì để cho qua, Tứ Lang đã trở lại, ngày hôm nay là một ngày trời
quang mây tạnh. Sau này mọi người phải cố hòa thuận sống cùng nhau,
chuyện hai ngày này, ai cũng không được phép nói lại nữa.”
Liên lão gia tử từ trước là người coi trọng sự yên tĩnh, coi trọng
chữ nhân tình nên thường xyên đứng ra điều hòa không khí trong nhà, hơn
nữa, nếu như nghe theo lời Chu thị, mang Hà thị ra tính sổ, chuyện này,
sẽ không còn là chuyện nhỏ cũng không thể coi là chuyện đùa được nữa
rồi.
“Vậy Lão thái thái bỏ qua sao?” Trương thị lại hỏi.
“Mắng mấy câu,” Liên Thủ Tín liền nói, “Không bỏ qua thì còn biết làm gì, ta xem ra Lão thái thái lúc này hẳn cũng bị dọa chút ít.”
“Hai người bọn họ là loại người nào? Có thể bỏ qua dễ dàng như vậy
hay sao? Sau này sợ là còn xảy ra không ít chuyện phải lo lắng đó.”
Trương thị nhỏ giọng nói một câu, “Khẳng định không thể nào chung sống
được như trước kia, sau này sẽ có không ít chuyện xấu cho người ta chê
cười rồi”
Cũng không biết Liên Thủ Tín có nghe được lời Trương thị nói hay
không? Hắn cái gì cũng không nói, tựa như không nghe thấy lời nói của
Trương thị.
“Đúng rồi, lão thái thái không có đề cập với chàng chuyện gì về cha
của Diệp Nhi sao?” Trương thị đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền lên
tiếng hỏi Liên Thủ Tín.
“Không có.” Liên Thủ Tín nhìn Trương thị, “Tam bá hắn là có chuyện gì?”
“Hiện tại còn đang ở trong thành không có trở lại kia.” Trương thị
liền đem chuyện Chu thị đuổi Liên Thủ Lễ vào thành bảo vệ cả nhà Liên
Lan nhi nói với Liên Thủ Tín, “Lão gia tử, Lão thái thái chuyện gì cũng
đều nhớ, chắc không thật sự đem chuyện này quên đi chứ? Tứ Lang đã trở
về rồi, cũng nên để cho cha Diệp nhi trở lại.”
Liên Thủ Tín hết chỗ nói rồi, liền im lặng không nói gì một hồi lâu.
“Một lát ta liền bảo người đi đón Tam bá trở lại.”
Ban đêm, xe ngựa nhà Liên Mạn Nhi đã đem Liên Thủ Lễ từ huyện thành
Cẩm dương quay trở lại. Cũng không biết Liên Thủ Lễ mấy ngày qua có phải thật sự hoàn toàn tuân theo lời Chu thị phân phó làm người canh gác
hay không? Chỉ có thời gian mấy ngày, liền đã thấy râu ria xồm xàm, rõ
ràng gầy đi một vòng.
Liên Thủ Lễ trở lại, trước tiên đi nhà cũ gặp Liên lão gia tử và Chu
thị, nói cho Chu thị biết bên chỗ Liên Lan Nhi mọi chuyện đều tốt, để
cho Chu thị an tâm.
Liên lão gia tử liền muốn giữ Liên Thủ Lễ ở nhà cũ ăn cơm, Liên Thủ
Lễ cự tuyệt, nói mình không đói, chỉ nghĩ muốn về nhà ngủ một giấc ngon.
Liên Thủ Lễ từ nhà cũ đi ra ngoài, liền đến nhà Liên Mạn Nhi ngồi một lúc, Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng tới đây, hướng một nhà Liên Mạn
Nhi nói lời cám ơn.
“Không phải là Tứ thúc, Tứ thẩm còn nhớ tới cha cháu, đoán chừng bên
kia cũng không biết đến khi nào mới nhớ đến còn phải đón cha cháu trở
về.” Liên Diệp Nhi nhướng mày, “Cha cháu cũng quá thành thực rồi, người ta bảo hắn làm gì, hắn liền làm theo không dám làm sai một ly.”
Liên quan đến chuyện của Liên Thủ Lễ, Liên Mạn Nhi thật đúng là nghĩ không ra cái lời nói gì thích hợp đểdỗ dành Liên Diệp Nhi.
“Nghe nói, người trong thành mua ít đồ cho Tam bá trở về.” Liên Mạn Nhi đối với Liên Diệp Nhi hỏi.
“Đúng, mua một cân bánh bao thịt. Cha muội đi một đường trở về, còn
nóng hổi. Là lúc bên này phái xe đi qua đón, mới mua cho cha muội.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Người ta bắt cha muội làm hộ viện giữ nhà mà không
có tiêu phí tiền công. Chỉ cần một cân bánh bao này thôi, cha muội còn
sợ bà nội tức giận, nói cha muội chiếm lợi của con gái lớn bà. Nên lúc
đi qua nhà cũ, cha muội liền đem tất cả bánh bao để lại.”
“Bà nội lúc này đương nhiên khai ân, không có lấy hết, bà giữ lại một nửa, một nửa khác để cho cha muội cầm về. . . . . . . Ý của bà là bắt
cha muội ở đấy đem bánh bao ăn hết rồi về, còn lo bánh kia cầm về nhà
muội. Sợ muội và Nương chiếm lợi. Lúc đó cha muội không có nghe lời bà.”
“Bà nội còn nói, mùa đông năm nay bảo nhà chúng ta vào trong thành đưa bánh trái và đậu phụ đông.”
Bởi vì đã đến thời điểm ăn cơm tối, Trương thị liền giữ cả nhà Liên
Thủ Lễ ở lại ăn cơm, Liên Thủ Lễ nói là quá mệt mỏi, muốn đi về nghỉ
ngơi, Triệu thị và Liên Diệp nhi cũng cự tuyệt. Trương thị nghĩ tới một
nhà ba người bọn họ đã tách ra mấy ngày, sợ là có rất nhiều lời muốn
nói, cũng không có kiên trì giữ lại.
Bởi vì Liên Thủ Tín trở về, hắn thích ăn bánh chẻo, cho nên cơm tối
nhà Liên Mạn Nhi liền nấu một nồi bánh chẻo. Một vỉ hấp thịt dê cùng
hành tây, một vỉ hấp thịt heo cải trắng. Vì cả nhà không thường xuyên
làm bánh chẻo, Liên Mạn còn đích thân đi phòng bếp nấu cơm, đặc biệt
khéo léo làm mấy món ăn ngon tươi mới thơm mát. Liên Thủ Tín lần này trở về, còn mang theo mấy con thỏ hoang, cũng đã cho người làm thịt ở trong phòng bếp, Liên Mạn Nhi lại dùng một ít thịt thỏ làm nhân bánh chẻo,
mọi người ăn đều khen thực thơm.
Ăn cơm tối xong, người một nhà ngồi vây quanh cùng nhau, từ từ uống trà, nói chuyện phiếm.
“Tam bá bọn nhỏ trước khi đi có nói với ta, người trong thành cũng bị làm cho sợ hãi đến không thở nổi. Ta không phái xe đi đón hắn, trong
thành bên kia còn muốn lôi kéo hắn, nói không ít chuyện. Ý của bọn họ là để cho Tam bá khi quay về liền truyền lời lại cho chúng ta, nói lần
trước chúng ta sai người đi qua căn dặn, nàng cũng không có truyền lời
bậy bạ về Tứ Lang nữa. Còn thề thề thốt thốt, nói hôn sự của Tứ Lang
thất bại, không có chút liên quan nào đến nàng. Nàng còn thề tuyệt đối
không có hướng nhà lão Vương bên kia truyền lời đồn bậy.” Liên Thủ Tín
nói.
“Lời này có thể tin tưởng được hay không?” Trương thị cũng đi theo hỏi lại.
“Ai mà biết.” Liên Thủ Tín liền nói.
Tứ Lang trở về, nhà cũ bên kia tựa hồ khôi phục bình tĩnh. Mấy ngày
này ngày đêm bận rộn, công việc mà nhà Liên Mạn Nhi giao phó xuống, cũng chầm chậm hoàn thành.
Cái bao đầu gối bởi vì chỉ có một dạng, cho nên chẳng phân biệt được lớn nhỏ. Về phần lót giày, còn phải phân ra ba số đo.
Nhà người nông dân chung quanh Tam Thập Lý Doanh Tử bởi vì nhà Liên
Mạn Nhi phát đạt đi lên, nên hai năm qua cũng được rất nhiều lợi ích
thực tế theo. Lần này công việc đơn giản, tiền công lại nhiều, mọi người làm việc đều rất nhiệt tình, công việc được giao cho, tất cả đều làm
đúng yêu cầu.
Thu đủ hàng, kiểm tra chất lượng, chuyện kết toán tiền công này, Liên Mạn Nhi liền giao cho Tiểu khánh, Liên Diệp Nhi, còn nói vợ Xuân trụ ở
bên cạnh cùng giúp đỡ.
Tiểu Khánh cùng Liên Diệp Nhi cũng đều là cô nương có tính tình mạnh
mẽ, ngầm được Liên Mạn Nhi phân phó, nên làm mọi chuyện đều cẩn thận tỉ
mỉ. Đại đa số công việc cũng không có xảy ra vấn đề gì, nhưng cũng có ít thành phẩm, bị Tiểu khánh, Liên Diệp Nhi cùng vợ Xuân Trụ loại bỏ ra
ngoài vì làm ra không hợp quy củ.
Nữ nhân trong nhà người nông dân, phần lớn đều là người cần cù lao
động lại rất giỏi giang, nhưng cũng có một số người làm việc lôi thôi,
hoặc là nhân phẩm không tốt, thích đùa bỡn cái loại tiểu thông minh vặt. Lần này bởi vì khối lượng công việc nhiều, không giao cho những cô
nương và nàng dâu quen biết đáng tin cậy làm việc. Mà cũng có một số cô
nương và nàng dâu nơi khác tranh nhau tới nhà muốn xin làm công việc
này để kiếm kế sinh nhai, nên khó tránh khỏi gặp được một hai loại người không đứng đắn như vậy.