Edit: Phi Yen
Beta: Nora
“Tiếng ai nghe quen quá vậy?” Trương thị vừa nói vừa vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài.
Liên Mạn Nhi cũng nghe được tiếng huyên náo bên ngoài, nàng cảm thấy
tiếng ai đó hơi quen, liền ghé vào cùng Trương thị nhìn ra ngoài.
Xe ngựa dừng ngay ở một ngõ hẻm không lớn lắm, hai bên hẻm đều đứng
đầy người. Nhà cửa lớn nhỏ trong con hẻm đang lượn lờ khói bếp, mùi thơm của thức ăn tràn ngập khắp hẻm, đã đến giờ ăn cơm tối.
Mà đám người ở đầu ngõ cùng với tiếng cãi nhau ồn ào rất không thích
hợp với sự hài hòa, yên tĩnh trong con hẻm. Trương thị và Liên Mạn Nhi
nhìn ra ngoài một hồi. Trong đám người đó có một người nhanh chóng thoát ra chạy về phía con hẻm khác, mà người phía sau chỉ đuổi theo được mấy
bước thì không đuổi nữa. Sau lưng hắn có vài người chạy tới, hướng về
phía bóng lưng người chạy thoát chửi mắng.
Trương thị chỉ nhìn một chút liền vội bỏ rèm xuống, bà quay lại nhìn Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, con thấy gì không?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, con thấy rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu với Trương thị.
Các nàng đều quen biết người của hai phe tranh chấp. Người chạy thoát là Tứ Lang, hắn đang mặc chiếc áo may từ khúc vải Trương thị cho. Bây
giờ đã là mười lăm tháng Giêng, hầu hết các cửa hàng trong huyện thành
đã bắt đầu khai trương lại. Tứ Lang làm việc ở cửa hàng giấy cuộn không
giống với những cửa hàng khác, dù đang trong tháng Giêng nhưng vẫn có
việc làm, vì vậy cửa hàng giấy sẽ khai trương sớm hơn các cửa hàng khác, cho nên Tứ Lang mới bắt đầu đến huyện thành làm việc trở lại.
Mà đám người ồn ào tranh chấp với Tứ Lang chính là một nhà Liên Lan
Nhi. Lúc nãy người chạy theo bắt Tứ Lang là Kim Tỏa, mà mấy người chạy
theo sau là La Bảo Tài và Liên Lan Nhi.
“… Đừng thấy hắn thế kia, đó là phường chó đội lốt người, đồ đầu trộm đuôi cướp…” Xe ngựa Liên Mạn Nhi đi được một khoảng khá xa vẫn còn nghe thấy Liên Lan Nhi chửi bới. “Chơi bời, gái gú, cờ bạc… chuyện xấu nào
hắn cũng làm, chỉ không làm chuyện tốt thôi… Ta chẳng oan uổng hắn chút
nào. Ta chẳng sợ mọi người chê cười chứ… hắn là cháu ta. Hắn là người
thế nào không ai biết rõ bằng ta…”
Tiếng chửi rủa của Liên Lan Nhi đến đây thì đột nhiên im bặt. Thì ra
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang ở trên xe nghe được, phái người đến bảo Liên
Lan Nhi im miệng.
Đoàn xe đi vào nhà ở ngõ Liễu Thụ Tĩnh. Tưởng chưởng quỹ cùng mấy
người hầu đã sớm chờ đón ở cửa. Đợi đến khi mọi người rửa mặt xong chậm
rãi uống trà trong phòng, vẻ mặt hầm hầm giận dữ của Liên Thủ Tín vẫn
không đổi.
“… Mắng ác liệt như vậy còn ra thể thống gì nữa, mắng Tứ Lang không ra gì thì nàng ta được chỗ nào tốt chứ…”
Liên Thủ Tín vô cùng bất mãn việc Liên Lan Nhi và Tứ Lang trở mặt, nhục mạ lẫn nhau trên đường.
“Không biết tìm cớ gây chuyện hay lại xảy ra chuyện gì rồi?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Cô cả không phải loại người dễ dàng chịu thiệt đâu. Lần trước bọn họ về thôn gây chuyện ầm ĩ không chiếm được thứ gì tốt. Lão gia tử không
đáp ứng mấy yêu cầu của nàng, nàng có thể nhịn được, vô cớ chịu thiệt
sao? Ta thấy, lần này là kiếm cớ tính sổ.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu, cách nghĩ của nàng giống như Trương thị,
đều cho rằng Liên Lan Nhi đang báo thù Tứ Lang. Tứ Lang bôi xấu danh
tiếng Ngân Tỏa, bà ta cũng làm hỏng thanh danh của Tứ Lang.
“Xem tình hình này chắc lại xảy ra chuyện gì rồi.” Liên Thủ Tín cau
mày nói: “Có thể xảy ra chuyện gì khác chứ? Tứ Lang và bọn họ đã nháo
loạn gay gắt như vậy, đến huyện thành làm việc đương nhiên không thể ở
chỗ đó nữa. Sao lại cãi nhau làm gì không biết?”
“Chờ chút nữa Tiểu Hạch Đào về sẽ biết ngay thôi ạ.” Tiểu Thất nói.
Lúc nãy, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang sai người ngăn cản Liên Lan Nhi mắng
chửi, đưa cả nhà Liên Lan Nhi về, Tiểu Thất thông minh hơn biết sai Tiểu Hạch Đào đi theo nghe ngóng tin tức.
Dù Tiểu Hạch Đào còn nhỏ nhưng khá lanh lợi, rất thích hợp với việc này.
Vui vẻ trở về nhà, vừa vào huyện thành đã gặp chuyện như vậy, ai mà
không bực bội. Chỉ là mấy mẹ con Trương thị, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi,
Tiểu Thất cũng không quá để tâm, cho nên chuyện này không ảnh hưởng gì
mấy đến tâm trạng của bọn họ, nói một chút rồi thôi. Chỉ có Liên Thủ
Tín, rốt cuộc là vẫn còn có chút cảm tình với nhà cũ, nên trong lòng
không thoải mái.
Rất nhanh Tiểu Hạch Đào đã trở về.
“Hỏi được chưa, rốt cuộc là có chuyện gì?” Tiểu Thất hỏi.
“Bẩm Nhị gia, đã hỏi được rồi.” Tiểu Hạch Đào vội trả lời.
“Nói đi, là chuyện gì?” Liên Thủ Tín cũng hỏi.
Tiểu Hạch Đào thuật lại chuyện hắn hỏi thăm được. Vốn là Tứ Lang sau
khi ăn Tết xong lên huyện thành làm việc, Liên Thủ Tín đã dặn Tưởng
chưởng quỹ, Tưởng chưởng quỹ cũng nói với quản sự bên cửa hàng giấy cuộn rồi, hết giờ làm Tứ Lang có thể ở lại cửa hàng.
Chắc Tứ Lang cũng biết hắn đã đắc tội Liên Lan Nhi rồi, trong nhà đã
sắp xếp hỏi vợ cho hắn, nên rất thành thật làm việc ở cửa hàng, không
qua nhà Liên Lan Nhi nữa.
Nếu có thể sống bình an như vậy thì tốt quá, nhưng bên ngoài rất
nhanh truyền ra lời đồn không tốt về Tứ Lang, nói Tứ Lang là kẻ đầu
đường xó chợ chơi gái đánh bạc mọi thứ đều đủ.
Tứ Lang nghe được lời đồn, tất nhiên không cam lòng, rất nhanh hắn đã tìm được nguồn tung tin. Thì ra lời đồn này là do Liên Lan Nhi truyền
ra. Tứ Lang không nén giận mà đi tìm Liên Lan Nhi, kết quả náo loạn một
trận như vừa rồi.
Tứ Lang ở trong thành là người cô thế, một thân một mình, hắn đến nhà Liên Lan Nhi náo loạn, còn đánh nhau với Ngân Tỏa. Hai người không ai
thắng ai.
Sau đó bị cả nhà Liên Lan Nhi đuổi ra. Cô cháu hai người mắng chửi
nhau trên đường, đều nói đối phương đặt điều nói xấu mình, còn nói những tin đồn truyền ra ngoài kia của đối phương đều là sự thật.
Liên Lan Nhi mắng Tứ Lang chơi gái đánh bạc, mà Tứ Lang cũng đâu phải kẻ vừa, dứt khoát học người tuyên dương Ngân Tỏa một phen.
Cuối cùng, bên Liên Lan Nhi đông người, lại cậy thế là người địa phương nên chiếm ưu thế.
Mà trên thực tế …
“Lưỡng bại câu thương, đả thương đối thủ một ngàn, bản thân tổn thất
tám trăm.” Cho Tiểu Hạch Đào đi xuống, Liên Mạn Nhi nói. Nói như vậy,
Liên Mạn Nhi không nhịn được nghĩ đến Liên lão gia tử: “Nếu ông nội biết được không biết sẽ giận đến mức nào. Chắc chắn sẽ nói: không nhường
nhịn người, không hiểu chuyện, không để cho người ta bớt lo.”
Theo như suy nghĩ và cách lý giải của Liên lão gia tử, nếu có một bên biết nhường nhịn, chịu ngậm bồ hòn, thì mọi chuyện sẽ không đến mức
lưỡng bại câu thương như thế này.
Thật ra, khách quan mà nói, Liên lão gia tử nghĩ như vậy cũng có lý
của ông. Đối với chủ một gia đình mà nói, nội bộ gia đình chính là một
thân thể, ầm ĩ, mâu thuẫn, tranh chấp, hai bên lòng bàn tay, lưng bàn
tay đều là thịt của ông. Ông muốn một bên chịu thiệt, chịu nhường nhịn,
hiểu chuyện, chính là vì phòng ngừa chuyện đấu nhau lưỡng bại câu
thương, ảnh hưởng đến lợi ích chung của gia đình.
Vì mục tiêu này mà trong nhà ông luôn cố ý mơ hồ với chuyện đúng sai.
Có câu tục ngữ nói: nhà không phải nơi phân rõ phải trái.
Nhưng mọi chuyện đều có mức độ của nó, hăng quá hóa dở, chuyện nhỏ
không phân biệt đúng sai có thể cho qua, nhưng chuyện lớn không thể qua
loa được. Hơn nữa dù là chuyện nhỏ nhưng sẽ hình thành thói quen, tích
tiểu thành đại, cứ như thế, cuối cùng rất có khả năng tạo thành chuyện
trái phải không phân biệt được.
Người như Liên lão gia tử ở thời đại này không phải hiếm, rất nhiều
gia trưởng đều có quan niệm như vậy. Dù sao, trong nhà chỉ cần có người
nhường nhịn, hiểu chuyện, nhà đó có thể duy trì được “hòa hợp” thì sẽ dễ quản lý vô cùng.
Nếu hai bên “không nhường nhịn”, “không hiểu chuyện” thì người chủ gia đình sẽ vô cùng đau đầu.
“Haiizz~…” Trương thị nhẹ nhàng thở dài: “Cây kim so với sợi râu,
không ai nhường ai, cái tính tình này giống hệt lão thái thái, không cần biết cái gì cả, chỉ biết không để bản thân chịu thiệt là được.”
Liên Mạn Nhi liền nhìn Trương thị một cái, nín cười. Nếu là người
khác, Liên Mạn Nhi chắc chắn sẽ nghĩ họ đang mượn cớ nói móc Chu thị,
hơn nữa còn tự nhiên cực kỳ. Nhưng Trương thị không có tâm tư lắc léo
như vậy, chẳng qua hôm nay bà đã không còn cố kỵ nhiều thứ, dám có gì
nói nấy.
“Đều không bớt lo mà.” Liên Thủ Tín thở dài nói: “Hai người bọn họ
cũng không thèm suy nghĩ xem, như vậy chỉ làm cho người ngoài chê cười.
Náo loạn như vậy, dù lúc trước người ta không tin, sợ là bây giờ tin
tưởng cả rồi.”
“Cha nói rất đúng.” Liên Mạn Nhi gật đầu. Liên Lan Nhi và Tứ Lang náo loạn lần này ai nấy đều nhìn thấy, sẽ nghĩ hai bên đều không phải đèn
cạn dầu, đối với tin tức nửa tin nửa ngờ lúc trước, nay không tránh khỏi sẽ tin tưởng thêm vài phần.
Nhà bếp chuẩn bị cơm xong, cả nhà ăn cơm sau đó mời Tưởng chưởng quỹ đến nói chuyện.
Chuyện chọn mua vải, mua bông vải, da dê… Liên Mạn Nhi đã phân phó
cho Tưởng chưởng quỹ làm. Ngoài hàng trong kho của Bách Hóa Liên Ký,
Tưởng chưởng quỹ còn liên hệ thêm một vài cửa hàng khác mua đủ số Liên
Mạn Nhi cần.
“… Sáng mai có thể chuẩn bị xong, xin chủ nhân cứ yên tâm.” Tưởng chưởng quỹ bảo đảm.
Nói xong chuyện chính, Liên Thủ Tín lại hỏi Tưởng chưởng quỹ chuyện khác.
“… Nhị Lang và em vợ hắn ở tiệm xe ngựa làm việc ra sao rồi?” Liên Thủ Tín hỏi chuyện của Nhị Lang và La Tiểu Ưng trước.
“Làm rất tốt ạ.” Tưởng chưởng quỹ nói. Nhị Lang là người thành thật,
có sức làm việc lại không lười biếng, dù không biết cách nói chuyện gì
mấy nhưng tay chân nhanh nhẹn, chưởng quỹ và khách hàng đều hài lòng. Về phần La Tiểu Ưng so với Nhị lang cũng thường thường thôi.
“Nhìn người cũng lanh lẹ, thanh tú, lúc có tỷ phu hắn thì rất hay nói chuyện, nhưng với người khác lại nói rất ít.” Tưởng chưởng quỹ nói.
Liên Mạn Nhi nhìn Tưởng chưởng quỹ một cái, trong lòng nghĩ ông ta là người khôn khéo, nói những lời này rất có dụng ý.
“Vậy Tứ Lang làm việc ở cửa hàng giấy cuộn thì sao?” Liên Thủ Tín lại hỏi đến Tứ Lang.
“Coi như cũng được” Tưởng chưởng quỹ nói: “ Hắn còn nhỏ, lại là lần
đầu đi làm, mới đầu e rằng không quen lắm, từ từ sẽ tốt thôi. Qua năm,
thấy hắn làm việc đã dần thành thạo hơn rồi… rất có tiến bộ, hắn nói là
muốn sớm học được nghề.”
“Hắn ở đó có nghe lời không, có gây ra phiền phức gì không?” Liên Thủ Tín lại hỏi.
“Không có.” Tưởng chưởng quỹ nói.
“… Mấy tin đồn kia, ngươi đã nghe rồi chứ?” Cuối cùng Liên Thủ Tín hỏi.