Edit: An An
Beta: Nora
“Thưa phu nhân, năm nay Mạn Nhi mười ba tuổi ạ.” Liên Mạn Nhi thấy nàng nói với mình liền vội đứng lên nói.
“Nói chuyện nhanh nhẹn, giọng nói cũng dễ nghe thật.” Thạch thị cười vẫy gọi Liên Mạn Nhi: “Mau tới đây để ta nhìn kĩ nào.”
Liên Mạn Nhi nghe lời đi tới trước mặt Thạch thị. Vừa rồi ngồi xa
không biết, giờ vừa tới gần nàng đã ngửi thấy mùi hương trên người Thạch thị, không biết Thạch thị xông hương gì mà mùi nhàn nhạt vô cùng dễ
chịu. Thạch thị thấy Liên Mạn Nhi đi tới liền cười kéo tay nàng, quan
sát từ trên xuống dưới.
“Quả là một tiểu mỹ nhân, khó trách nhiều người khen ngợi con trước
mặt ta như vậy.” Thạch thị vừa đánh giá Liên Mạn Nhi vừa cười nói: “Hiện giờ mới mười ba, chừng hai năm nữa chắc sẽ càng xinh đẹp khó lường.”
Thạch thị vừa nói chuyện vừa tháo chiếc vòng tay ngọc dương chi trên cổ tay trái xuống đưa cho Liên Mạn Nhi.
“Lần đầu gặp mặt ta tặng con vòng tay ta từng đeo này.” Thạch thị cười nói.
Ở thời đại này ngọc dương chi là thứ vô cùng quý giá. Hơn nữa chiếc
vòng Thạch thị tặng cho Liên Mạn Nhi còn trắng muốt, không một chút tì
vết nào, còn là chiếc vòng Thạch thị đã từng đeo.
Liên Mạn Nhi liền cười từ chối, nói không thể nhận lễ vật quý như thế.
“… Đây hẳn là món phu nhân yêu thích, tiểu nữ không thể nhận được đâu ạ.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đứa nhỏ này sao lại khách khí như vậy. Nếu nói bảo kiếm tặng anh
hùng, phấn hồng tặng giai nhân thì chỉ có chiếc vòng tay tinh xảo này
mới xứng với con.” Thạch thị ra vẻ tức giận trách móc, đeo chiếc vòng
lên tay Liên Mạn Nhi: “Còn có câu nói: trưởng bối ban thưởng không thể
chối từ, nếu con không nhận thì không coi ta là trưởng bối rồi?”
Thạch thị đã như vậy, Liên Mạn Nhi không còn cách nào từ chối được nữa, đành khụy gối cúi đầu cảm tạ Thạch thị.
“… Đã nói con đừng khách khí như vậy mà! Ở đây không phải bên ngoài,
mấy nữ nhân chúng ta ở cạnh nhau không cần quan tâm mấy thứ nghi thức xã giao kia.” Thạch thị thấy Liên Mạn Nhi nhận vòng tay ngọc nên thần sắc
càng dịu dàng, kéo Liên Mạn Nhi lên kháng ngồi cạnh nàng.
“… Nghe nói con theo ca ca và đệ đệ con đọc không ít sách, văn thơ
còn khá hơn cả huynh đệ nữa…” Thạch thị vừa cười vừa hỏi Liên Mạn Nhi.
“… Dạ, tiểu nữ theo học được chút ít chữ từ Lỗ tiên sinh, cũng đọc
được vài cuốn sách. Tiểu nữ chỉ muốn học những đạo lý mà thánh nhân,
hiền triết xưa kia để lại… về phần văn chương đã để mọi người chê cười
rồi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Quả thật nàng đã đọc không ít sách, chuyện này người ở Trầm gia chỉ
cần muốn sẽ biết được, huống chi Thạch thị còn là Đại phu nhân. Vì vậy
mà Liên Mạn Nhi không hề giấu giếm. Hơn nữa, nàng cho rằng các cô nương
Trầm gia cũng có thói quen đọc sách, bởi vậy có thể thấy được Trầm gia
không phải người bảo thủ sợ con gái đọc sách sẽ hỏng tính tình, học tâm
tư buông thả của người ta.
“Lời này nói rất hay.” Dường như Thạch thị đánh giá rất cao lời Liên
Mạn Nhi nói: “Chúng ta đọc sách không phải để thi lấy công danh, đọc để
học tập đạo lý của thế gian, thơ văn gì đó chỉ là thứ yếu.”
“… Năm ngoái Quý phi nương nương có viết thư, trong thư có nhắc tới
con. Quý phi nương nương nói nàng rất nhớ con…” Thạch thị lại hỏi chuyện Liên Mạn Nhi một chút, nhưng chỉ là chút việc vặt trong nhà, sau đó lại trịnh trọng nói mấy lời.
Quý phi nương nương trong lời của Thạch thị tất nhiên là Trầm Cẩn.
“Đã phiền quý phi nương nương nhớ đến.” Liên Mạn Nhi nghe nói Trầm
Cẩn còn cố ý nhắc tới nàng, trong lòng thấy rất ấm áp, đang định hỏi một chút về cuộc sống hiện tại của Trầm Cẩn trong cung thì thấy Vương đại
nương đi vào.
“… Vừa rồi Tam phu nhân thấy nô tì, hỏi nô tì vì sao phu nhân còn
chưa tới… Khách khứa đều đến gần đủ rồi ạ.” Vương đại nương vào cửa,
trước hành lễ với Thạch thị, sau đó cười nói.
Liên Mạn Nhi biết đã tới giờ khai tiệc, Tam phu nhân sai vị Vương đại nương này tới thúc giục Thạch thị, vì vậy lời đã sắp ra khỏi miệng lại
nuốt ngược vào.
Hơn nữa, cho dù nàng hỏi thì Thạch thị có thể cho nàng biết gì chứ,
đại khái là mọi chuyện trong cung đều tốt, chốn cung đình kia làm sao có cái gì “không tốt” chứ, đó là nơi mọi thứ đều “tốt đẹp” mà.
“Nói chuyện ăn ý quá quên cả giờ giấc.” Thạch thị khoát tay áo bảo
Vương đại nương lui ra, quay đầu nói với Liên Mạn Nhi và Trương thị: “Vợ lão Tam thúc giục chúng ta đấy, chắc bên kia náo nhiệt lắm rồi, giờ
chúng ta cũng đi qua hưởng chút náo nhiệt nào. Có chuyện gì lát nữa lại
từ từ nói tiếp.”
Trương thị và Liên Mạn Nhi đều lần lượt đứng dậy đi theo Thạch thị,
trong vòng vây hầu hạ của nha đầu bà tử đi tới noãn các. Lúc này bên
ngoài trời đã tối, trong Tây hoa viên thắp đèn lồng chiếu sáng, mà đèn
đuốc tại noãn các lại càng sáng rỡ.
Lúc đoàn người Liên Mạn Nhi tới noãn các, bên trong đã sớm đầy người
ngồi, dưới ánh đèn ấm áp những cô gái xinh đẹp thướt tha cười nói ríu
rít, thấy Thạch thị vừa bước vào Tam phu nhân đã dẫn đầu vội vàng đứng
lên.
Thạch thị vội cười bảo mọi người ngồi xuống, nàng vừa đi về phía chỗ
của mình vừa cùng các vị phu nhân lớn tuổi chào hỏi. Tất nhiên Thạch thị được ngồi ở ghế trên, nàng vừa ngồi xuống chủ vị vừa kéo Liên Mạn Nhi
tới ngồi cạnh mình. Còn Trương thị được Tam phu nhân mời tới ngồi cạnh
nàng.
Liên Mạn Nhi từ chối không được đành ngồi xuống, nàng cảm thấy có vô
số ánh mắt nhìn về phía mình. Liên Mạn Nhi biết lý do vì sao, đành cố
tình coi như không biết, tuy mặt cười xã giao nhưng trong lòng lại thầm
cười khổ, được chú ý như vậy có phải điều nàng muốn đâu chứ.
Tại đây vào giờ khắc này không còn do nàng làm chủ nữa. Bị kéo vào
trường hợp này nàng chỉ là thân bất do kỷ phải tỏ ra thái độ bình
thường. Trừ phi ngồi vào vị trí của Đại phu nhân hiện giờ, còn không
những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thân bất do kỷ.
Mà cho dù có là Đại phu nhân thì cũng có những việc không do mình
quyết định. Liên Mạn Nhi tinh mắt, vừa rồi lúc Đại phu nhân cởi chiếc
vòng tay bạch ngọc kia xuống, Liên Mạn Nhi vô ý thấy một vết hồng nhạt,
nhìn lại cách ăn mặc, trang điểm và nơi ở của Đại phu nhân, nàng biết
Đại phu nhân cũng có những việc thân bất do kỷ riêng.
Sau khi Đại phu nhân ngồi xuống liền nói cười với mọi người một lúc.
Tam phu nhân cầm danh sách hí kịch tới mời Đại phu nhân chọn. Đại phu
nhân chỉ ra một vở, lại nhường hai vị phu nhân cùng bàn có thân phận khá cao hơi lớn tuổi chọn một vở, tiếp theo lại cho Liên Mạn Nhi chọn.
Liên Mạn Nhi nhẹ chối từ một câu rồi nói vở Đại phu nhận chọn nàng
rất thích nghe, hí khúc hai vị phu nhân kia chọn nàng cũng thích. Đại
phu nhân cười cười không miễn cưỡng Liên Mạn Nhi nữa.
Chọn kịch xong, Tam phu nhân lại tới xin chỉ thị, nói là thức ăn đã
chuẩn bị xong xuôi, được Đại phu nhân gật đầu, lúc này Tam phu nhân mới
sai quản sự nương tử khai tiệc.
Trong bữa tiệc không cần nói chuyện nhiều. Liên Mạn Nhi âm thầm chú
ý, phát hiện ra mấy ánh mắt không quá thiện ý nhìn nàng ban đầu đã biến
mất. Ở bàn này phần lớn là các phu nhân lớn tuổi đức cao vọng trọng, mọi người vui vẻ hòa thuận. Trương thị ở bàn bên cạnh lại được chú ý hơi
quá, thậm chí có một số phu nhân rời bàn tới ngồi cạnh nói chuyện với
Trương thị, trong lúc nói đùa đã có người mời các nàng tới phủ uống rượu xem hát.
Tiệc rượu kéo dài khoảng nửa canh giờ liền có quản sự nương tử từ
ngoài vào nhỏ giọng bẩm báo với Tam phu nhân vài câu. Tam phu nhân liền
đứng dậy đi tới trước mặt Thạch thị, nói là bên Phượng Hoàng Lâu đã
chuẩn bị xong, xin Thạch thị cho ý kiến, có muốn sang đó ngắm đèn luôn
không.
Thạch thị gật đầu.
Mọi người đều rời tiệc, mặc áo khoác ngoài của mình ra ngoài. Ở ngoài noãn các đã sớm có bà tử chuẩn bị kiệu nhỏ, mọi người ngồi vào kiệu đi
tới Phượng Hoàng Lâu.
Tết Nguyên Tiêu, trong ngoài Phượng Hoàng Lâu treo đủ các loại đèn
màu, ngoài lầu còn các loại băng đăng hình dáng khác nhau. Phượng Hoàng
Lâu được đèn đuốc chiếu sáng càng lộ vẻ nguy nga hùng vĩ, lại thêm tráng lệ vô cùng.
Kiệu dừng lại trước lầu, các vị phu nhân, cô nương đều được nha hoàn
dìu đỡ vào trong lầu, đi qua mười bậc thang lên lầu trên. Liên Mạn Nhi
nghe thấy có tiếng người trên lầu. Tiệc rượu của khách nam bày trong
Phượng Hoàng Lâu lúc này chắc cũng ngừng hát kịch rồi, có khi mọi người
đều đã tới lầu ba ngắm đèn.
Mọi người đi theo Đại phu nhân Thạch thị lên lầu ba của Phượng Hoàng
Lâu ngắm đèn. Khách nam ở cửa Đông, khách nữ ở cửa Tây, giữa hành lang
bên ngoài có mấy chiếc bình phong xếp cách nhau. Liên Mạn Nhi vô thức
nhìn về phía tấm bình phong kia, chắc Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu
Thất đều ở phía bên kia.
Lên lầu, Thạch thị kéo Liên Mạn Nhi tới cạnh lan can ngắm đèn. Các nữ quyến cũng đi theo, đều dựa vào lan can ngắm hội đèn lồng. Hội đèn lồng của phủ thành phồn hoa náo nhiệt hơn hội đèn ở huyện Cẩm Dương một bậc.
Người người tới lui nườm nượp, ngựa xe như nước, đèn hoa rực rỡ chiếu sáng đêm đen.
Đây là lần đầu Liên Mạn Nhi được xem hội đèn lồng ở phủ thành, vui vẻ khỏi phải nói, dù là các vị phu nhân, cô nương đứng cạnh đã nhìn quen
cũng khó nén kích động, khó tránh kiêu ngạo khen ngợi sự phồn hoa của
hội hoa đăng.
Đêm đông ở phủ Liêu Đông rét mướt, hôm nay còn lạnh hơn mọi hôm, trời rét thấu xương, vì vậy Thạch thị chỉ ngắm đèn một lúc rồi xoay người đi vào trong nhà. Chúng nữ quyến có người theo vào sau, có người vẫn mê
mải ngắm đèn hoa đăng bên ngoài.
Liên Mạn Nhi mặc rất ấm, nàng không như những cô nương khác quen sống an nhàn sung sướng nên không sợ lạnh. Thậm chí nàng còn có chút thích
hít vào loại không khí lạnh này. Nhưng trước khi vào nhà Thạch thị có
hỏi nàng một câu, nàng lại đi theo Thạch thị vào trong.
Bên trong vô cùng ấm áp, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Chúng nữ quyến vừa ngồi xuống lại bắt đầu nói chuyện phiếm đàm luận
chuyện nhà. Liên Mạn Nhi ngồi cạnh Thạch thị một lúc thì có một số tiểu
cô nương cùng tuổi tới rủ nàng đi ngắm đèn.
Dù thế nào, tiểu cô nương ở tuổi này đều rất thích chơi đùa.
Liên Mạn Nhi không từ chối, cười nói với Thạch thị rồi mới ra ngoài
ngắm đèn. Các tiểu cô nương ở chung một chỗ không cần cẩn trọng chặt chẽ như trong phòng, trong số đó có người từng qua lại với nhà Liên Mạn
Nhi, Liên Mạn Nhi cũng làm quen rất nhanh, chỉ một lát đã có thêm mấy
người bạn khăn tay.
Đêm dần khuya, chợ đèn hoa vẫn náo nhiệt nhưng đã có một vài nữ quyến cao tuổi cáo từ rời đi. Lúc Trương thị và Liên Mạn Nhi đang định cáo từ ra về thì trời chợt có tuyết rơi.