Edit: An An
Beta: Nora
Mấy ngày tiếp theo cả nhà Liên Mạn Nhi
dần trở nên bận rộn. Đến mười lăm tháng giêng, người của Trầm gia phái
người đưa thiếp mời tới, mời nhà Liên Mạn Nhi buổi tối tới Trầm phủ dự
tiệc.
Ngũ Lang giữ gã sai vặt lại hỏi chuyện
một lúc mới qua vào, tối hôm qua Trầm Lục vừa từ bên ngoài về. Dạ tiệc
hôm nay, Trầm gia còn mời không ít họ hàng cùng một số quan lại có phẩm
cấp trong phủ thành. Tiệc của Trầm gia đương nhiên có mời đoàn kịch và
đoàn xiếc tới biểu diễn. Mà sau bữa tiệc còn sắp xếp ngắm đèn.
Hội đèn lồng vào tết Nguyên Tiêu của phủ thành kéo dài từ mùng bốn tháng giêng tới mười tám tháng giêng, ngày
mười lăm chính là ngày náo nhiệt nhất. Đứng trên lầu Phượng Hoàng của
Trầm gia có thể nhìn thấy đèn hoa đăng của cả phủ thành.
Dạ tiệc đêm Nguyên Tiêu và việc ngắm đèn sau đó là thông lệ hàng năm của Trầm gia, có thể nói đây là một việc
lớn. Cho nên dù là người luôn bận rộn việc quân bên ngoài, nắm giữ quyền lực thực tế của Trầm gia, là gia chủ đời tiếp theo của Trầm gia – Trầm
Lục, cũng phải nhanh chóng trở về vào ngày này.
Hắn nhất định phải xuất hiện trong yến tiệc.
Gã sai vặt còn nói lại một câu trước khi đi, nói là mời nhà Liên Mạn Nhi tới sớm.
Chập tối, nhà Liên Mạn Nhi đều ăn mặc
chỉnh tề, ngồi xe ngựa tới Trầm phủ. Vào tết Nguyên Tiêu, mọi nhà trong
phủ thành đều treo đèn hoa đăng. Có cái mua từ cửa hàng, có cái tự tay
người trong nhà làm, giống như là thi xem đèn nhà ai mới lạ nhất, đẹp đẽ nhất. Vì vậy mà không cần phải tới chợ đèn hoa cũng có thể thấy không
ít đèn lồng xinh đẹp đang khoe sắc.
Bây giờ trời đã tối, có người đã nóng
vội đốt đèn lên. Vì thế mà lúc đi qua con đường này, Liên Mạn Nhi vén
rèm lên ngắm vô số lần. Trời hôm nay rất lạnh, Liên Mạn Nhi ngồi trong
xe có thể thấy hơi thở người đi đường phả ra sương trắng. Nhưng dù trời
rét lạnh đến đâu cũng không ảnh hưởng chút nào tới tâm tình ngắm đèn và
không khí chơi hội của mọi người.
Nhà Liên Mạn Nhi được gã sai vặt kia báo trước nên cố ý tới trước giờ hẹn. Nhưng các nàng chưa tới Trầm phủ đã
thấy trên đường ngày càng đông đúc, đại cô nương, nàng dâu nhỏ kéo nhau
đi thành nhóm, còn có nhiều đôi phu thê tay ôm một đứa bé, tay lại dắt
nhiều đứa bé khác.
Những người kia đều do bị trẻ con thúc giục, hoặc tính tình bản thân nóng vội nên sớm ra ngoài ngắm đèn.
Hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu một năm một lần này ai cũng không muốn bỏ qua.
“… Náo nhiệt hơn cả hội đèn lồng ở huyện thành chúng ta.” Liên Mạn Nhi thả rèm xe xuống, cười nói với Trương thị.
“Tất nhiêu rồi, đây là phủ thành mà.”
Trương thị cũng cười nói: “Năm nay không kịp, tỷ con mang thai không
tiện. Chờ tới sang năm, mẹ dẫn theo tỷ con, mời cả thím Ngô cùng tới phủ thành ngắm hoa đăng… Còn cả ông bà ngoại con nữa… Mẹ nhớ bà ngoại con
từng nói với mẹ, lúc bà và ông ngoại con còn trẻ cũng từng tới phủ thành một lần…”
Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, dòng
người bên ngoài ngày càng náo nhiệt, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại
trước Trầm phủ. Trên cục đá buộc ngựa ngoài cửa lớn đã có vài con đang
đứng, không ít quản sự và gã sai vặt đều mặc quần áo mới tinh đứng ngoài cửa lớn chờ đón khách nhân.
Xe ngựa của mẹ con Trương thị, Liên Mạn
Nhi tách ra khỏi xe ngựa của cha con Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất ở cửa lớn. Xe của mấy cha con đi cửa bên phía đông còn xe của Liên Mạn
Nhi và Trương thị đi cửa phía tây.
Dạ tiệc của Trầm gia, khách nam được sắp xếp ở trên lầu Phượng Hoàng, khách nữ thì ở noãn các trong Tây hoa
viên. Xe ngựa của Liên Mạn Nhi đi vào cửa tây, men theo đường hẻm lát đá xanh, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa thùy hoa. Tiểu Hỉ và Tiểu
Khánh đi theo hầu hạ xuống xe trước, sau đó đặt ghế nhỏ xuống cửa xe, đỡ Trương thị và Liên Mạn Nhi xuống.
Trong lúc đó, quản sự nương tử chịu
trách nhiệm đón khách đã dẫn tiểu nha đầu tới, vừa cười thỉnh an vừa đỡ
tay Trương thị và Liên Mạn Nhi.
Một tiểu nha đầu dẫn đường phía trước,
một quản sự nương tử khác có khuôn mặt trắng tròn đầy đặn mặc một bộ bối tử màu xanh từ vải bông đi cạnh hầu hạ, Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh cầm túi y phục của Trương thị và Liên Mạn Nhi đi theo phía sau.
Quản sự nương tử rất giỏi ăn nói, suốt
đường đi nàng nói chuyện với Trương thị, hỏi gì đáp nấy. Nàng nói trượng phu nàng họ Vương, đi theo hầu hạ đại phu nhân Trầm gia.
Vương đại nương dẫn Trương thị và Liên
Mạn Nhi tới Tây hoa viên, nhưng không đi thẳng tới noãn các mà tới một
tiểu viện đẹp đẽ trước.
Liên Mạn Nhi nhìn quanh, bây giờ trời
đông giá rét, chỉ có tùng bách là xanh tươi như thường. Nhưng nhìn cảnh
vật xung quanh có thể tưởng tượng ra vào mùa xuân, hạ, hoa và cây cảnh ở viện này tươi tốt ra sao.
“… Mấy hôm trước Đại phu nhân bị phong
hàn, không tiện gặp khách nên lỡ cơ hội gặp Liên phu nhân và Liên cô
nương. Hai ngày qua Đại phu nhân cứ nhắc mãi. May là qua hai ngày, sức
khỏe đã tốt hơn… Phải một lúc nữa tiệc mới bắt đầu. Đại phu nhân đã nói
mời Liên phu nhân và Liên cô nương tới nơi này gặp mặt, trò chuyện.”
Vương đại nương giải thích.
Hóa ra Trầm đại phu nhân muốn gặp các
nàng trước khi khai tiệc. Liên Mạn Nhi tất nhiên sẽ không từ chối, đi
theo Vương đại nương vào viện.
Phòng xá trong viện không nhiều, bốn
phía có hành lang khúc khuỷu, ở cửa thượng phòng có rất nhiều nha đầu
đứng hầu hạ, thấy Vương đại nương dẫn người tới liền có người vào trong
bẩm báo, còn có hai tiểu nha đầu thông minh lanh lợi xuống thềm nghênh
đón.
“Vừa rồi Đại phu nhân còn hỏi khách đã tới chưa, vừa may giờ đã đến.” Một tiểu nha đầu cười nói.
Liên Mạn Nhi và Trương thị đi vào cửa
trong vòng vây của mọi người, bên trong là một gian nhà chính, hai bên
bày một số bồn cảnh bằng ngọc thạch, các loại bình trà sứ men xanh… đối
diện cửa là một bức bình phong bốn cánh bằng lụa thêu khung gỗ lim.
Vừa vào nhà chính đã nghe thấy tiếng
leng keng ở góc phòng. Liên Mạn Nhi nhìn theo tiếng động phát ra, thấy
phía sau bồn cảnh ngọc thạch ở góc phòng có một chiếc đồng hồ để bàn.
Chiếc đồng hồ này cao khoảng ba thước, tiếng leng keng vừa rồi chính là
báo giờ.
Những năm gần đây có một số đồng hồ tiên tiến truyền vào theo đội tàu viễn dương, chẳng qua vẫn còn khan hiếm,
hơn nữa phần lớn đều là đồng hồ để bàn kích cỡ tương đối lớn thế này.
Ngoài ra còn có một số đồng hồ quả quýt được làm khéo léo nhưng giá lại
cao hơn rất nhiều. Những người bình thường dù có vàng cũng không mua
được.
Nơi này có thể bày trí như thế đã đủ nói lên đây là một nơi trọng yếu của Trầm gia. Người có thể nghỉ ngơi đãi
khách ở đây tất nhiên địa vị ở Trầm gia không thể bình thường.
Đại phu nhân Trầm gia hiện tại chắc hẳn
là nữ nhân có bối phận lớn nhất, hơn nữa cũng có thân phận cao nhất
trong Trầm gia. Được thế này cũng chẳng có gì lạ.
Liên Mạn Nhi đang thầm nghĩ như vậy thì tiểu nha đầu vén rèm cửa Đông phòng lên, mời Trương thị và Liên Mạn Nhi đi vào.
Thì ra Đại phu nhân Thạch thị đang ở Đông phòng.
Hai mẹ con vào Đông phòng. Trong phòng
được bài trí theo cách thường thấy nhất ở phủ Liêu Đông. Gần cửa sổ đặt
một chiếc kháng, dưới kháng có một dãy bốn chiếc ghế thái sư dựa sát vào tường, giữa hai ghế có một bàn trà bé, trên bàn bày bình hoa, hộp đờm.
Mọi thứ bày biện, trang trí trong phòng đều tinh xảo nhưng phần lớn đều
lấy màu xanh đá, xanh xám, xanh sẫm làm tông màu chủ đạo.
Trên giường gạch để một chiếc bàn thấp,
hai bên bàn thấp có đệm dựa lưng màu xanh đá làm bằng tơ tằm. Đại phu
nhân Thạch thị đang ngồi tựa vào tấm dựa lưng trên kháng, tay bưng chén
trà sâm từ từ thưởng thức.
Trương thị và Liên Mạn Nhi vào phòng
liền vội vã cúi người thỉnh an Thạch thị. Thạch thị đã được phong cáo
mệnh, phẩm cấp cao hơn Trương thị nhiều.
Thạch thị thấy Trương thị và Liên Mạn
Nhi tới, vội đặt chén trà xuống, đứng dậy khỏi giường, hai tay ra dấu để Trương thị và Liên Mạn Nhi không cần đa lễ.
“Đã muốn sớm được gặp hai mẹ con phu nhân, chỉ tiếc đều lỡ dịp… Mau ngồi xuống nói chuyện đi.” Thạch thị cười nói.
Trương thị ngồi xuống đối diện Thạch
thị. Liên Mạn Nhi ngồi cạnh chân Trương thị ở ghế thái sư đầu tiên sát
giường. Sau đó các tiểu nha đầu nối đuôi nhau đi vào, bưng trà thơm và
điểm tâm lên.
Thạch thị và Trương thị nói chuyện khách sáo, Liên Mạn Nhi ngồi một bên cẩn thận quan sát đánh giá Thạch thị.
Bởi vừa rồi Thạch thị có đứng lên nên
Liên Mạn Nhi nhận ra đây là một nữ nhân vóc người thon thả, hơn nữa còn
có chút cao gầy. Đối với nữ nhân mà nói thì Trương thị đã là cao rồi,
nhưng đứng cạnh Thạch thị, Trương thị vẫn thấp hơn Thạch thị một chút.
Chiều cao của Thạch thị cũng không nói làm gì, cái làm cho Liên Mạn Nhi kinh ngạc chính là khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Da thịt trắng mịn như sứ không nhìn thấy bất cứ tì vết nào, khuôn mặt trái xoan chỉ lớn cỡ bàn tay có mày mắt
như vẽ. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, đây hẳn là nhân vật đi ra từ trong
tranh. Mà cái khiến nàng càng thêm xinh đẹp chính là đôi mắt động lòng
người kia.
Đó là một đôi mắt phượng, khóe mắt hơi
nâng cao. Liên Mạn Nhi ngạc nhiên phát hiện hình như nàng đã thấy đôi
mắt này ở đâu rồi. Sau đó, nàng cười thầm trong lòng. Sao nàng có thể
không nhận ra, đôi mắt của Trầm Khiêm – Trầm tiểu mập cũng giống hệt như vậy chứ.
Chẳng qua mắt của Trầm tiểu mập hẹp dài hơn, còn đôi mắt này long lanh xinh đẹp.
Lòng Liên Mạn Nhi hơi động một chút, các ý nghĩ khác xẹt qua trong đầu nàng nhưng cũng biến mất không dấu vết.
Liên Mạn Nhi thích những thứ xinh đẹp, trong đó tất nhiên có cả mỹ nhân. Ở niên đại này, nàng tự xưng đã từng nhìn thấy không ít mỹ nhân.
Người đầu tiên chính là Trầm Lục, sau đó nàng còn nhìn thấy rất nhiều, khuê nữ nhà nông dân cũng có, cô nương,
phu nhân nhà giàu cũng có, tính theo tình cảm thì Trương thị và Liên Chi Nhi dĩ nhiên đẹp nhất.
Mà không tính cả tình cảm vào thì trong
số những cô nương từng nhìn thấy, không thể không nói Thạch thị chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Liên Mạn Nhi từng nhìn thấy.
Thạch thị chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, tối đa cũng chỉ đầu ba mươi nhưng nàng lại mặc xiêm y màu sắc già dặn, mái
tóc đen nhánh cũng vấn theo kiểu đang lưu hành trong phủ thành của nữ
nhân tầm bốn, năm mươi tuổi.
Nhìn cách trang điểm, xiêm y của Thạch
thị, lại nhìn một phòng trang trí già dặn này, dường như Liên Mạn Nhi đã hiểu được vì sao.
Trong lúc đó, Thạch thị và Trương thị đã chuyển từ đề tài nói chuyện xã giao sang Liên Mạn Nhi.
“Đây là Mạn Nhi phải không? Thật xinh
đẹp! Các cô nương cùng tuổi trong phủ thành cũng chưa có ai vượt qua
nàng… Năm nay mười mấy tuổi rồi?” Thạch thị vừa nói chuyện vừa nhìn Liên Mạn Nhi.