Edit: An An
Beta: Nora
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng
hôm sau, nhà Liên Mạn Nhi ăn sáng xong liền sai người chuẩn bị xe ngựa,
đi tới huyện thành Cẩm Dương. Năm người nhà Liên Mạn Nhi cùng nha đầu,
gã sai vặt đi theo hầu hạ, còn có hành lý y phục của mọi người… tổng
cộng dùng đến ba chiếc xe ngựa. Ngoài ra còn có một người hầu trẻ tuổi
cường tráng cưỡi la đi theo.
Chuyện trong nhà vẫn để cho quản sự Hàn Trung và vợ hắn quản lý.
Vốn Liên Thủ Tín và Ngũ Lang cũng định
cưỡi la nhưng bị Trương thị và Liên Mạn Nhi ngăn cản. Hiện tại trời đã
vào đông, phần lớn đường đi phủ thành đều lồng lộng gió, cưỡi la không
ấm áp bằng ngồi xe ngựa.
Trong xe ngựa có lò than, trong lòng còn ôm một lò sưởi tay, bên ngoài dù rét lạnh thấu xương thì bên trong vẫn
ấm áp vô cùng, hết sức thoải mái. Trương thị, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất
ngồi một xe, trên lò than trước mặt còn đun một ấm hạnh nhân nấu đường
trắng, sau đó cho thêm nho khô và sữa tươi thơm ngon.
Đây là đồ uống mà Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất thích nhất.
Đến huyện thành Cẩm Dương, cả nhà không
vội vã lên đường đi tiếp mà dừng lại trong ngôi nhà ở ngõ Thụ Tỉnh như
mọi khi. Tưởng chưởng quỹ của bách hóa Liên Kí đã sớm biết tin nhà chủ
nhân hôm nay tới huyện thành nên đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Cả nhà
vừa thu xếp ổn thỏa thì Vương chưởng quỹ của tửu lâu Liên Kí cũng tới
thỉnh an chủ nhân.
Buổi trưa, Liên Mạn Nhi sai người chuẩn
bị hai bàn tiệc rượu thịnh soạn, giữ Tưởng chưởng quỹ và Vương chưởng
quỹ ở lại ăn cơm. Hai bàn tiệc rượu, một bàn bày trong phòng trong để
Trương thị và Liên Mạn Nhi ngồi, bàn còn lại bày ở gian ngoài, cách một
tấm rèm, để Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Tiểu Thất và hai vị đại chưởng quỹ
ngồi.
Hai mẹ con Trương thị và Liên Mạn Nhi im lặng ăn cơm trong phòng trong, món ăn bên ngoài thay đổi liên tục.
Trương thị sợ Tiểu Thất ở bên ngoài ăn không no nên được một lúc đã gọi
Tiểu Thất vào phòng trong, ngồi ăn cơm cạnh bà.
Trước đây tiền lời một năm của tửu lâu
và bách hóa Liên Kí khá dồi dào. Hai vị đại chưởng quỹ đều được chia
không ít hoa hồng, tất nhiên tinh thần vô cùng phấn chấn. Hơn nữa hai
năm qua, chủ nhân và chưởng quỹ đã hoàn toàn hiểu rõ và tin tưởng nhau,
không khí trên bàn tiệc càng thêm hòa thuận.
Mấy người đang ăn cơm nhưng không thể
không nhắc đến việc làm ăn của tửu lâu và bách hóa. Hai vị đại chưởng
quỹ đều tràn đầy tin tưởng với một năm sắp tới. Đồng thời bọn họ còn
nhắc đến cửa hiệu mặt tiền đang định bán lại trong huyện thành.
Một năm này điền trang, nông trường và
mấy cửa hiệu mặt tiền nhà Liên Mạn Nhi kiếm được không ít nên đã sớm
thông báo sẽ mua thêm một số tài sản. Hai vị chưởng quỹ đều để tâm đến
việc này.
“… Nghe nói nha môn đang trên đường bán
lại hiệu cầm đồ Thận Ích. Đây là cửa hàng mặt tiền thượng hạng ở huyện
thành. Những chưởng quỹ, người làm thuê trong đó đều có năng lực. Những
năm gần đây luôn có danh tiếng tốt. Nếu có thể mua được thì sẽ là một
chậu châu báu.” Tưởng chưởng quỹ nhắc tới một hiệu cầm đồ.
Ở niên đại này, hiệu cầm đồ là nơi kiếm
tiền rất khá nhưng nước nơi đó cũng rất sâu. Món tiền này không phải ai
cũng có thể kiếm. Nếu muốn có một hiệu cầm đồ thì đầu tiên phải có tiền
bạc dồi dào, sau đó phải có bối cảnh, phải là bối cảnh không ai dám trêu vào. Điều kiện này vừa khớp với nhà Liên Mạn Nhi hôm nay.
Tiếp theo, không chỉ phải có tiền vốn
dồi dào mà còn cần chưởng quỹ và người làm thuê giỏi. Kiến thức phải
rộng, có thể định giá chính xác đồ đạc.
Liên Mạn Nhi ở phòng trong vừa ăn cơm
vừa nghe mấy người Ngũ Lang nói chuyện bên ngoài. Hiệu cầm đồ Thận Ích
này ở huyện thành quả thật có chút tiếng tăm, danh dự cũng vô cùng tốt.
Đúng như lời nói của Tưởng chưởng quỹ, nơi này chính là một chậu châu
báu.
Cơ hội khó có được tất nhiên không thể bỏ qua. Nhưng trước khi đưa ra quyết định cần phải tìm hiểu tình huống rõ ràng hơn.
“Tiệm Thận Ích đang làm ăn tốt đẹp sao lại muốn bán đi?” Liên Mạn Nhi ở trong phòng hỏi.
Tưởng chưởng quỹ và Vương chưởng quỹ đều biết vị Mạn Nhi cô nương này của nhà chủ nhân rất giỏi giang, chuyện
trong chuyện ngoài đều có thể quản lý trôi chảy nên không dám thờ ơ với
câu hỏi của Liên Mạn Nhi.
“… Tiệm Thận Ích vốn là hai nhà chung
tiền vốn nhưng không hiểu sao năm trước hai nhà này náo loạn một trận,
không thể hòa thuận như trước. Hai nhà đều xích mích, cãi cọ không
ngừng, thật sự không thể cùng nhau làm ăn được nữa, nhưng lại không muốn rút vốn để lại cửa hàng cho bên kia.” Tưởng chưởng quỹ giải thích: “Đây là tin tức nô tài lén thu thập được, nếu chủ nhân muốn cửa hàng này thì đây chính là cơ hội tốt. Nô tài tìm người hòa giải, chắc sẽ được thôi.”
“Hóa ra là vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Cha, ca ca, con thấy nếu có thể mua lại hiệu cầm đồ này cũng tốt.”
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang nghe thấy Liên
Mạn Nhi nói vậy đều hiểu Liên Mạn Nhi đồng ý mua cửa hiệu này. Hai cha
con nhìn nhau một cái, cảm thấy hiệu cầm đồ này là chỗ làm ăn không tệ.
“Chuyện này phải làm phiền Tưởng chưởng
quỹ rồi. Sau khi chuyện thành công sẽ làm đúng theo quy củ.” Ngũ Lang
nói với Tưởng chưởng quỹ.
Liên gia đã có một bộ quy định thưởng
phạt gần như hoàn thiện, đây chính là quy củ. Nếu như Tưởng chưởng quỹ
có thể hoàn thành việc này, hiệu cầm đồ có lợi nhuận thì Tưởng chưởng
quỹ sẽ nhận được lượng bạc thưởng không ít.
Đồng thời chuyện này sẽ được ghi lại
trên sổ thành tích và khuyết điểm của Tưởng chưởng quỹ, rất tốt cho sự
phát triển của Tưởng chưởng quỹ ở Liên gia sau này.
“Tất nhiên nô tài sẽ dùng hết sức lực!” Tưởng chưởng quỹ vội nói.
Tưởng chưởng quỹ là người giỏi giang.
Vương chưởng quỹ cũng không chịu thua kém. Hắn nói cho Liên Thủ Tín và
Ngũ Lang biết ở huyện thành còn có một nhà định bán cửa hàng bạc.
Cửa hàng bạc giống như hiệu cầm đồ, tiền vốn lớn nhưng sinh lời rất cao. Nếu là trước đây Liên Mạn Nhi không dám chạm vào, nhưng tình cảnh hôm nay không giống vậy trước. Cửa hiệu mặt
tiền như vậy đúng với những gì nàng muốn.
Cửa hàng bạc không phiền phức như hiệu cầm đồ nên cả nhà quyết định rất nhanh, chỉ cần điều kiện thích hợp sẽ mua lại ngay.
“Mẹ, sau này chúng ta muốn làm đồ trang
sức gì cũng không cần đi chỗ khác nữa, có thể đặt làm ở cửa hàng nhà
mình.” Liên Mạn Nhi cười nhỏ giọng nói với Trương thị.
Sau khi bàn chuyện cửa hàng bạc xong,
Liên Mạn Nhi còn định thiết kế vài loại trang sức. Cô nương mà, có ai
không thích trang sức, trang phục chứ. Trang sức thiết kế mới lại, thứ
nhất có thể thỏa mãn nhu cầu bản thân, ngoài ra còn có thể thu hút thêm
nhiều khách hàng, nhất cử lưỡng tiện.
Tưởng chưởng quỹ và Vương chưởng quỹ còn nói thêm về mấy cửa hiệu mặt tiền nhưng không nổi bật được như hiệu cầm đồ và cửa hàng bạc.
“Nếu địa điểm tốt, giá lại phải chăng thì có thể mua lại hai nơi, cho thuê lấy tiền cũng được.” Ngũ Lang nói.
Hiện tại trong huyện thành, ngoại trừ
tửu lâu và bách hóa Liên Kí ra, bọn họ còn có một cửa hiệu mặt tiền đang cho thuê, tiền thuê một năm không ít.
“Việc sửa sang lại tửu lâu trước chợ thế nào rồi?” Một lát sau, Ngũ Lang lại hỏi.
Trước chợ trong lời của Ngũ Lang chính
là chợ trước tháp chín tầng. Tửu lâu Liên Kí hiện đang ở đầu chợ, năm
trước bọn họ đã mua lại một tửu lâu cuối phố chợ, định tu sửa trang
hoàng rồi mở một chi nhánh của Thuận Đức phường.
Mở một chi nhánh Thuận Đức phường ở
huyện Cẩm Dương là kế hoạch từ lâu của cả nhà. Tiệm vịt nướng Thuận Đức
phường đã tạo nên tên tuổi ở phủ thành nên chi nhánh ở huyện thành Cẩm
Dương không lo không có khách.
Huyện Cẩm Dương là một huyện lớn ở phủ
Liêu Đông, giao thông phát triển, dân số đông đúc, thương gia từ nam tới bắc đều tụ tập ở đây. Trình độ giàu có và đông đúc của huyện Cẩm Dương
đứng đầu phủ Liêu Đông. Giá tiền vịt nướng hơi cao, sau khi suy tính từ
nhiều phương diện, Liên Mạn Nhi dự định ngoài Thuận Đức phường ở phủ
thành ra, trong phủ Liêu Đông cũng chỉ mở thêm một chi nhánh ở huyện Cẩm Dương.
Chỉ cần hai cửa tiệm này là đủ.
Còn một nguyên nhân khác cho việc mở
Thuận Đức phường ở huyện Cẩm Dương, đó chính là nơi này dù sao cũng là
quê nhà của Liên gia, không có đạo lý bà con cùng quê muốn ăn vịt nướng
còn phải chạy tới tận phủ thành.
“… Chỉ cần kết thúc mấy việc chân tay
nữa thôi ạ.” Vương chưởng quỹ thấy Ngũ Lang hỏi tới chuyện của chi nhánh Thuận Đức phường liền vội đáp, bởi việc tu sửa trang trí lại cửa hàng
là do Ngũ Lang giao hắn chịu trách nhiệm: “Chắc khoảng hai tháng nữa là
xong. Chủ nhân cứ yên tâm chọn ngày khai trương đi ạ.”
“Tốt.” Ngũ Lang cười gật đầu.
Dù sao ở gần nhà, chuyện gì cũng tiện
hơn. Chi nhánh Thuận Đức phường ở huyện Cẩm Dương còn khai trương sớm
hơn chi nhánh ở kinh thành. Ở bên kinh thành, Liên gia đã sớm sai người
nuôi vịt, chờ qua năm mới, xong hết việc trong nhà rồi Ngũ Lang sẽ vào
kinh. Một mặt là đi theo Lỗ tiên sinh học tập mấy tháng, học hỏi kinh
nghiệm, mặt khác chính là thu xếp chuyện khai trương của chi nhánh Thuận Đức phường ở kinh thành.
Ăn xong cơm trưa, Tưởng chưởng quỹ và
Vương chưởng quỹ đều cáo từ, vội vàng đi làm chuyện của mình. Mấy người
Liên gia giờ mới ngồi lại với nhau, bàn bạc chuyện mua lại cửa hàng.
“… Hiệu cầm đồ và cửa hàng bạc kia đều
cần tiền vốn lớn, chẳng phải năm nay chúng ta định mua thêm vài mảnh đất và nhà cửa sao, bạc còn trong tay liệu có đủ không?” Liên Thủ Tín hỏi
Liên Mạn Nhi.
Mọi khoản chi tiêu trong nhà tất nhiên
sẽ không giấu Liên Thủ Tín. Nhưng rất nhiều chuyện ông vẫn phải hỏi Liên Mạn Nhi hoặc Ngũ Lang. Nhất là Liên Mạn Nhi, bởi dù nàng giao hết việc
tính toán cho phòng thu chi làm thì người hiểu rõ nhất về tài sản của
Liên gia vẫn là nàng.
“Vừa rồi con đã tính qua, vẫn còn đủ ạ.” Liên Mạn Nhi khẳng định với Liên Thủ Tín: “Cha, cha yên tâm đi, cứ nói
với Tưởng chưởng quỹ và Vương chưởng quỹ lo liệu việc mua lại mấy cửa
hiệu mặt tiền kia, tiền còn dư lại vẫn đủ cho chúng ta mua đất mua nhà.”
Dù sao thực chất bên trong Liên Thủ Tín
vẫn là một nông dân, có tiền thừa ra ông luôn nghĩ tới việc mua đất xây
nhà đầu tiên. Nhất là đất đai, đó chính là mạch máu của người nông dân,
vĩnh viễn không chê nhiều. Những thứ cửa hàng này so với đất đai đều là
thứ yếu.
Liên Mạn Nhi có phần đồng ý với suy nghĩ của Liên Thủ Tín. Đất đai chính là lương thực, đó chính là gốc rễ. Thứ
gốc rễ này tất nhiên không thể lung lay. Nàng đã sớm có kế hoạch, nếu
như có thể, mỗi năm sẽ mua thêm một ít đất đai, từ từ tích lũy. Mà những cửa hàng này dùng để buôn bán, quay vòng vốn nhanh, kiếm tiền nhanh,
đối với bọn họ là thứ không thể thiếu.
Phi nông bất ổn, phi thương bất phú. Liên Mạn Nhi định hai tay cùng làm, hai bên cùng vững.
Có nhà địa chủ nào ra hồn mà không có mấy cửa hiệu mặt tiền để kiếm tiền sao?