Edit: Nora
Liên lão gia tử thấy ông nói như vậy,
Liên Lan Nhi vẫn không đồng ý, mặt sắc không khỏi càng trở nên âm trầm,
dứt khoát hỏi Liên Lan Nhi và La Bảo Tài, bọn họ muốn như thế nào.
Liên Lan Nhi dừng một chút, nhìn La Bảo
Tài. La Bảo Tài nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, đúng lúc này ngẩng đầu lên,
hai vợ chồng trao đổi một ánh mắt, như trước vẫn là Liên Lan Nhi mở
miệng.
“Cha, không phải chúng con không nghe
lão nhân người, thật sự rất khó chịu, hơn nữa, cũng không xứng.” Dù sao
cũng là nói chuyện với Liên lão gia tử, Liên Lan Nhi vừa mở miệng, ngữ
khí và thái độ hòa hoãn hơn vừa rồi nói với Liên Thủ Nghĩa không ít.
Dường như, bà cũng cảm thấy được biến hóa cảm xúc của Liên lão gia tử.
Có thể dưới loại tình huống này khống
chế cảm xúc tốt như vậy, không thể không nói Liên Lan Nhi không phải
người bình thường. Trách không được bà ta có thể sớm như vậy đã tóm được La gia. Hơn nữa, trải qua nhiều năm như vậy, bà ta lại có thể làm cho
trượng phu và bọn nhỏ vừa ra lệnh liền nghe theo răm rắp.
“Xảy ra chuyện này, trong lòng con cũng
rối loạn. Chúng con có thể nghĩ được cách gì chứ, chỉ yêu cầu không có chuyện này là tốt rồi. Con nghĩ muốn chuyện này được sáng tỏ.” Liên Lan Nhi lại nói tiếp, nhìn bộ dáng của bà ta, hiển nhiên đã sớm nghĩ sẵn
điểm chín trong đầu. “Thanh danh khuê nữ chưa lấy chồng quan trọng bao
nhiêu, không cần con nói, Nhị lão hai người đều hiểu rõ hơn con. Đó
chính là mệnh của khuê nữ mà…”
Nói đến đây, ngữ khí Liên Lan Nhi có chút đau thương.
“Ngân Tỏa nhà con, một đứa khuê nữ tốt
đẹp như vậy, lại đang trong thời gian bàn chuyện định thân. Có lời ong
tiếng ve này truyền tới, còn người trong sạch nào cam tâm tình nguyện
đến bàn chuyện hôn sự đây? Có một tiểu nhi tử của viên ngoại, tuổi tác
tương đương với Ngân Tỏa nhà con, gia thế, tướng mạo đều là thượng đẳng… Tổ tiên từng làm quan, trăm khoảnh (tương đương 650ha) ruộng tốt, bản
thân cái đứa bé kia vừa khảo trúng tú tài. Vốn đã bàn bạc gần xong, hai
ngày nữa sẽ tới hạ sính lễ. Có những lời ong tiếng ve này truyền tới,
người ta lập tức thay đổi rồi, nói đã định việc hôn nhân khác.”
“Hiện tại đừng nói người tốt như vậy,
ngay cả người kế nhất đẳng cũng chướng mắt Ngân Tỏa nhà con rồi. Đời
này Ngân Tỏa nhà con coi như bị hủy… Hu hức hức…”
“Cha bảo chúng con nói rõ ý nghĩ của chúng con. Chúng con cũng chẳng còn ý gì khác, chỉ là…”
Liên Lan Nhi thao thao nói một hồi, cuối cùng quy thành hai cái yêu cầu, một cái, là bảo Liên gia tìm cách khôi
phục danh dự cho Ngân Tỏa, đồng thời cầu Liên lão gia tử và Chu thị
nghiêm trị Liên Thủ Nghĩa, Hà thị cùng Tứ Lang. Yêu cầu thứ hai, là bảo
Liên gia chịu trách nhiệm an bài cửa hôn sự tốt cho Ngân Tỏa.
“… Tối thiểu không thể chênh lệch với nhà viên ngoại kia…” Liên Lan Nhi nói.
Dù sao, loại lời ong tiếng ve này,
nhất là trên phương diện khuê dự, đã truyền đi rồi, dù cho có vãn hồi
như thế nào, chút tổn thương vẫn không thể đảo ngược được.
Đối với loại đồn đãi này có nhiều loại
phản ứng khác nhau. Trên thế giới này đại khái có thể chia làm ba loại
người. Một loại là vui mừng khôn xiết, thà rằng tin là có, nhưng lại vui cười rải ra, thêm mắm dặm muối, khuyếch đại loại đồn đãi này. Một loại
khác, tương đối hiền hậu, không dễ dàng tin tưởng, nhưng mặt khác sẽ
không tản đi. Còn một loại, chính là đại đa số người, những người này
không có chủ kiến của mình, bọn hắn bị động, nước chảy bèo trôi, nhưng
bọn hắn là người dễ dàng bị lời đồn đãi ảnh hưởng nhất.
Cho nên hôn sự của Ngân Tỏa thể nào cũng bị lời đồn đãi ảnh hưởng, bởi vậy Liên Lan Nhi mới đưa ra yêu cầu kia.
Chỉ có điều…
“… Ai ôi!!! Ta nói, cơn tức này của tỷ
cũng thổi quá lớn đi, Ngân Tỏa nhà tỷ…” Liên Thủ Nghĩa nghe xong liền
không cam lòng, mở miệng giễu cợt nói.
“Câm miệng của ngươi lại!” Chu thị trừng Liên Thủ Nghĩa, trừng cho Liên Thủ Nghĩa rút trở về nửa lời chưa nói ra được.
“Nếu có cửa hôn nhân tốt như vậy, cũng phải đến phiên Nha Nhi nhà ta trước.” Hà thị bĩu môi nói.
Đúng vậy, nếu như Liên gia có bổn sự như vậy, có thể tìm được cửa hôn nhân tốt thế kia, tất nhiên phải dành cho
Liên Nha Nhi rồi, dựa vào cái gì phải dành cho một người ngoài như Ngân
Tỏa.
“Yêu cầu đầu tiên của con không thành
vấn đề.” Liên lão gia tử trầm tư một chút, lại nói: “Để ta bảo hai người lão Nhị lần lượt đi từng nhà mở miệng làm sáng tỏ cho các con. Muốn
phạt mấy người lão Nhị thế nào, đều do các con nói ra.”
“Cha, để cho bọn họ đi làm sáng tỏ, bọn
họ há mồm, có thể có bao nhiêu người tin chứ.” Liên Lan Nhi nói: “Biện
pháp này có bao nhiêu tác dụng chứ?”
“Nếu không thì ta và nương con lần lượt
đi nói từng nhà.” Liên lão gia tử nhìn thoáng qua Liên Lan Nhi, nói:
“Người nhà nông chúng ta bình thường đều dùng biện pháp như ta nói đó.
Con không vui, muốn như vậy sao, vậy cũng chỉ có cái biện pháp này thôi. Nếu không, hay con đi nói đi.”
Con mắt Liên Lan Nhi đảo lòng vòng, trong ánh mắt có vài phần phẫn uất, lại có vài phần ngượng ngùng xấu hổ.
“Nhị lão người không tính là nông dân,
thế, thế không phải còn… Người ta nói một câu đều có tác dụng hơn ai
hết.” Liên Lan Nhi nhỏ giọng nói.
Liên lão gia tử nghe rõ ràng, nhưng giả vờ như chưa nghe thấy gì cả.
Chuyện Ngân Tỏa, trong lòng Liên lão gia tử cũng cho rằng mấy người nhà Liên Thủ Nghĩa không còn gì để nói, thất đức. Nhưng sự tình đã xảy ra, thật sự muốn bổ cứu, phương pháp duy nhất là gả Ngân Tỏa cho Tứ Lang. Tuy Ngân Tỏa chịu thiệt chút ít, nhưng sau
này, Liên gia sẽ đối tốt với Ngân Tỏa, tận lực đền bù tổn thất cho Ngân
Tỏa.
Liên lão gia tử cảm thấy nếu như Liên
Lan Nhi biết thân biết phận, nên đồng ý mới phải. Nhưng Liên Lan Nhi
không đồng ý, Liên lão gia tử một mặt vừa cảm thấy khó xử, mặt khác cũng hơi bất mãn.
Đều không bớt lo, đều không bớt việc.
Nếu hai phe Liên Thủ Nghĩa và Liên Lan Nhi này có một bên hiểu chuyện đã để cho người bớt lo rồi, chuyện cũng không tiến đến tình trạng này.
Mà Liên Lan Nhi đưa ra yêu cầu, cái thứ
nhất Liên lão gia tử còn cảm thấy hợp tình hợp lý, nhưng yêu cầu thứ hai lại làm cho tâm tình ông phức tạp.
Liên lão gia tử là người thông minh, ý định bên trong yêu cầu này của Liên Lan Nhi như thế nào, ông vừa nghĩ sơ qua đã biết.
Chính như những lời Liên Lan Nhi cố ý nhỏ giọng nói cũng có cùng ý nghĩa như vậy.
Nhưng trong chuyện này, Liên lão gia tử
không có ý định hùa theo Liên Lan Nhi. Hơn nữa, ông tin chắc, cho dù ông thật sự kêu Liên Thủ Tín đến, một nhà mấy người Liên Thủ Tín chắc chắn
cũng không đồng ý. Liên lão gia tử rất rõ ràng thái độ nhà Liên Thủ Tín
với Liên Lan Nhi. Nếu ông thật theo Liên Lan Nhi, như vậy chắc chắn sẽ
đẩy mấy người nhà Liên Thủ Tín ra càng ngày càng xa, làm cho người ta
càng ngày càng chán ghét bọn họ.
“Về phần hôn sự của Ngân Tỏa” Liên lão
gia tử lại tiếp tục nói, ông nói rất chậm, dường như rất khó khăn, vừa
nghĩ vừa nói: “Đại nha đầu, con yêu cầu những điều kiện này, chúng ta
làm không được. Đại nha đầu, tình trạng trong nhà thế nào, con cũng nên
hiểu rõ… Thật sự không có năng lực đó.”
“Một nhà ba người Lão Nhị đang ở đây,
đánh bị thương, đánh chết, chẳng sao cả. Mặc kệ các ngươi làm gì, ta coi như không có đứa con trai kia…”
Vừa nói hết lời, Liên lão gia tử liền ngậm miệng lại, cúi đầu xuống, không nói gì nữa.
“Cha à, nương à…” Liên Lan Nhi sửng sốt hồi lâu liền khóc rống lên.
************************************
Lúc mấy xuất diễn đều hát xong đã là
chạng vạng tối rồi. Mấy người Liên Mạn Nhi đứng dậy trở về phòng, xem
xong hí kịch, bà con láng giềng Tam Thập Lý Doanh Tử vẫn còn chưa thỏa
mãn, vừa tán thưởng, vừa sôi nổi cầm băng ghế đi về nhà.
Về phần mấy người trong đoàn kịch hát
nhỏ, họ sẽ ở lại nhà Liên Mạn Nhi ăn cơm tối, ăn cơm tối xong, còn phải
lên đường trở về thành trong đêm. Liên Thủ Tín và Trương thị cố ý bảo
bọn họ ở lại một đêm, nhưng ngày mai người ta còn phải đến nơi khác hát
hí khúc, không thể ngủ lại được.
Các nữ quyến như trước trực tiếp trở về
hậu viện, mấy người vừa vào phòng, Liên Mạn Nhi liền sai tiểu nha đầu
bưng nước ấm vào cho mọi người rửa mặt. Bởi vì mấy xuất diễn vừa rồi,
tất cả mọi người đều khóc, nhất là Trương thị và Lý thị, hai mẫu tử này
khóc lợi hại nhất.
Đợi mọi người đều rửa mặt xong rồi, liền ngồi lên giường, vẫn bàn luận mấy xuất diễn vừa rồi.
“Tiểu Hồng Ngọc này hát không khác sư
phó nàng chút nào.” Lý thị bình luận: “Hoá trang thế kia cũng rất đẹp
mắt. Hí khúc hôm nay xem rất ý nghĩa. Nhiều năm rồi chưa từng được xem
hí khúc hay như vậy.”
Tiểu Hồng Ngọc đã diễn Tần Hương Liên.
“Bà ngoại, nếu ngoại thích xem, về sau
con sẽ thường xuyên mời họ về nhà mình hát. Lúc nào muốn xem cũng được
hết.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Được, được” Lý thị cười con mắt đều híp lại: “Ta được hưởng phúc rồi, hưởng phúc của cháu ngoại gái ta.”
“Hì hì.” Liên Mạn Nhi cười, còn hướng Trương thị và Tiểu Thất chớp chớp hai mắt.
“Vở Quyển tịch đồng xem cũng rất hay.”
Trương Vương thị nói: “Còn hay hơn hai gánh hát trước kia ta từng xem,
đặc biệt là nhân vật Thương Oa, trách không được người ta có thể thành
công.”
“Ừ! Đúng đó, giọng hát kia vừa trong
trẻo, vừa cao vút, hát ở nơi này, đoán chừng ở cửa ra vào nhà chúng ta
cũng có thể nghe thấy.” Ngô Vương thị tán thán: “Đã sớm nghe nói hát
hay, hôm nay được nghe lần đầu tiên, tiếng tăm người ta quả thật không
phải giả.”
Liên Mạn Nhi đi theo gật đầu, cái người
diễn vai Thương Oa này dường như tuổi cũng không lớn, dáng không cao,
khoẻ mạnh kháu khỉnh, hoá trang vô cùng vui mắt, nghệ thuật hát thật
tốt.
“Ương ca và hí khúc trình diễn hôm nay
làm ai xem qua cũng muốn nghiện. Ta đều nghe thấy được, nhiều người còn
ghi nhớ các ngươi tốt nữa kìa.” Ngô Vương thị lại nói.
“Chờ các ngươi bắt đầu xử lý chuyện tình học đường, người nhớ đến các ngươi càng nhiều.” Trương Vương thị cũng cười nói.
“Nhớ hay không nhớ, chẳng sao cả, có thể làm chuyện tốt cho mọi người, tự trong lòng chúng ta cũng thoải mái.”
Trương thị cười nói.
Mọi người đang nói chuyện thì thấy Liên Diệp Nhi vén màn cửa tử từ bên ngoài đi vào.
“Diệp Nhi, trở về rồi hả?” Liên Mạn Nhi
đang đứng dưới đất cạnh chậu than, trông thấy Liên Diệp Nhi đến rồi,
liền gọi nàng: “Tới đây, rửa tay và mặt đi, sau đó lên giường ngồi, một
hồi được ăn cơm nóng rồi.”
“Dạ” Liên Diệp Nhi ứng tới, rửa tay, rửa mặt thật sạch, rồi kề tai Liên Mạn Nhi khẽ nói vài câu.
Trên mặt Liên Mạn Nhi lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
“Hai đứa tỷ muội các con nhanh lên giường ngồi đi, có chuyện gì từ từ nói.” Trương thị nhìn thấy, liền vẫy tay nói.
“Chuyện thế nào? Người đi chưa con?”
Trương thị biết rõ Liên Diệp Nhi qua nhà cũ, bà nghĩ trong phòng này
cũng không có người ngoài, cho nên đợi Liên Diệp Nhi đến trước mặt liền
trực tiếp hỏi.