Edit: Gà Rù
Beta: Nora
Liên Mạn Nhi chuẩn bị điểm tâm thượng
đẳng, một túi gạo, một túi bột mì, một con gà nướng, cùng một giỏ hoa
quả. Không cần dẫn theo hạ nhân, cả nhà mỗi người cầm một thứ, đi bộ về
phía nhà cũ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, dọc theo hai
bên đường có mấy người bà con trong thôn đang đứng phơi nắng, tán gẫu,
thấy cả nhà dắt díu nhau đi, đều bước tới chào hỏi. Suốt dọc đường đi
phải dừng lại mấy lần để trò chuyện mới tới được đại môn của nhà cũ.
Cả nhà bước vào đại môn nhà cũ thì nghe
thấy trong thượng phòng đang có tiếng nói chuyện. Đợi đến khi bọn họ đi
vào giữa sân, Tưởng thị từ trong phòng đi ra nhìn thấy, lúc này mới có
người đi ra nghênh đón.
Mọi người cùng đi vào thượng phòng, Liên lão gia tử và Chu thị đều đang ngồi trên giường gạch, bên cạnh là bà
nội Nhị Nha. Thì ra, trưa nay Chu thị đến nhà bà ăn cơm trưa xong liền
cùng nhau qua đây, ngồi trò chuyện với Chu thị.
Sau một hồi chào hỏi, mọi người cùng
ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, chưa kịp nói gì, quản sự Hàn Trung của nhà
Liên Mạn Nhi đã dẫn Lý lang trung tới. Liên Thủ Tín đứng lên mời Lý lang trung ngồi cạnh mình, còn Tưởng thị vội bưng trà đến mời.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất mang đồ đến bày trên giường gạch cho Liên lão gia tử và Chu thị xem.
“… Điểm tâm này nhà cháu mới mua ở trấn
trên, là mấy loại mà ông bà nội thích ăn nhất, ngon mềm, tốt cho tiêu
hóa lắm ạ. Khi nào ông bà ăn hết, bọn cháu sẽ lại mua tiếp đưa sang.”
“Gạo và bột mì cũng là loại tốt nhất ở
trấn trên, đồ trồng được từ mấy mẫu ruộng kia của ông bà nội đều đã bán
đổi lấy bột mì trắng và gạo, cũng đủ cho ông bà nội ăn, sợ ông bà nội
không nỡ dùng nên nhà cháu đã ra ngoài mua, như thế ngày nào ông bà cũng có thể dùng lương thực ngon.”
“Đây là gà quay nổi danh trấn trên, vẫn
còn nóng hổi. Bọn cháu còn định mua hai vò rượu nữa, nhưng lang trung đã dặn thân thể ông nội không được uống rượu.”
“Còn trái cây này là nhà ông ngoại cháu
cho, bọn cháu đã chọn ra những quả tốt nhất mang tới đây, ăn thứ này vào có thể giúp thuận khí hạ hỏa ạ.”
Tặng nhiều đồ như vậy, lại còn mời Lý
lang trung tới, Liên lão gia tử ngồi ở chỗ đó có chút chống đỡ không
nổi, cứ liên tục nói tốt lắm, lại còn nói không cần. Liên Mạn Nhi tranh
thủ thời gian cẩn thận quan sát Liên lão gia tử, liền cảm thấy đúng như
lời Liên Thủ Tín nói, Liên lão gia tử đã già yếu đi rất nhiều. Loại già
yếu này không chỉ về tình trạng thể cốt, mà còn ở mặt tinh thần.
Cẩn thận quan sát một lần nữa, Liên Mạn
Nhi lại phát hiện tay chân Liên lão gia tử đã không còn nhanh nhẹn được
như trước kia, hơn nữa sắc mặt nhìn qua cũng không được tốt lắm.
Sao lại phải khổ như vậy chứ, vốn có một cuộc sống viên mãn vô lo vô nghĩ, lại cứ tự hành hạ mình thành ra bộ
dạng này. Liên Mạn Nhi âm thầm lắc đầu thở dài.
“Hai lão có phúc thật đấy. Trong thôn
này của chúng ta, ngay cả mười dặm tám thôn quanh đây, chẳng có lão gia
tử, lão thái thái nhà nông gia nào có được cái phúc này đâu.” Lý lang
trung ở bên cạnh nói chuyện.
“Dì hai nó, hai người dù gì cũng đã có
tuổi rồi, bớt lo nghĩ đi, chuyện gì cũng đừng quan tâm, chỉ cần ngồi
hưởng phúc là được rồi.” Bà nội Nhị Nha nói với Chu thị.
Giờ đã vào tháng chạp, rất nhanh sẽ đến
năm mới. Đến lúc đó, nhà Liên Mạn Nhi còn biếu quà tết cho Liên lão gia
tử và Chu thị, lúc này tặng nhiều đồ như vậy, Liên lão gia tử và Chu thị căn bản đã dùng không hết.
Sau khi xem đồ xong, Liên Mạn Nhi giúp
Tưởng thị chuyển đồ đến ngăn tủ, dọn dẹp giường gạch, rồi mời Lý lang
trung đến trước mặt Liên lão gia tử, bắt mạch cho ông.
Liên lão gia tử mới đầu còn không cho Lý lang trung bắt mạch.
“Thân thể ta tốt lắm, không có vấn đề gì đâu. Người làm nông, xương cốt rắn chắc, vốn không thích việc này.
Chung quy vẫn làm phiền đến Lý lang trung, như vậy lão thấy áy náy lắm.” Liên lão gia tử nói.
“Không có chuyện gì thì càng tốt chứ
sao, như vậy có thể khiến cho con cháu yên tâm.” Lý lang trung liền nói. Vừa có thêm một ngoại tôn, tâm tình Lý lang trung hôm nay đặc biệt vui
vẻ.
Mọi người tránh đi một chút, để Lý lang
trung có thể tĩnh tâm bắt mạch cho Liên lão gia tử. Lý lang trung cẩn
thận xem xét mạch tượng hai tay của Liên lão gia tử, lại nhìn sắc mặt
ông, rồi bảo Liên lão gia tử vươn đầu lưỡi ra để xem xét.
Sau khoảng thời gian uống cạn một tuần trà, Lý lang trung mới xem xong cho Liên lão gia tử.
“Lý lang trung, như thế nào rồi?” Liên Thủ Tín vội hỏi.
Lý lang trung nhìn Liên Thủ Tín một cái, không nói gì, có chút ngần ngừ, rồi quay sang phía Liên lão gia tử.
“Lão gia tử, lời ta nói, ông lại xem như lời gió thoảng bên tai.” Lý lang trung không hài lòng nhìn Liên lão gia tử nói: “Bệnh này của ông nhất định phải an dưỡng mới được, đừng lo
chuyện cả, đừng bận tâm làm gì. Ở nhà người khác không có điều kiện thì
không nói làm gì. Ông lại đâu cần lo miếng cơm manh áo, sao cứ để bệnh
tình tái phát hoài như vậy?”
“Hai ngày này có phải lại tức giận nổi nóng hay không?” Lý lang trung hỏi.
Không ai nói gì cả, tất cả đều nhìn Liên lão gia tử.
“Không có, không hề có.” Liên lão gia tử chỉ lắc đầu: “Có chuyện gì để ta tức giận nổi nóng chứ.”
Lý lang trung biết rõ nội tình Liên gia, chỉ có thể lắc đầu thở dài.
“Ông nội, ông không thể không coi trọng
thân thể mình như vậy được. Cha mẹ cháu và cả bọn cháu nữa, mỗi ngày đều lo lắng cho ông.” Ngũ Lang nói.
“Nhà chúng ta đã chiếu cố như vậy, bệnh
tình của ông nội vẫn cứ tái phát. Ca, nhân lúc tất cả mọi người đều có
mặt, còn có bà nội cả và Lý lang trung ở đây, có mấy lời, muội nghĩ phải nói ra.” Liên Mạn Nhi nháy mắt với Ngũ Lang, nói.
“Đúng vậy, nhất định phải nói rồi.” Ngũ Lang gật đầu nói.
“… Nên để ông bà nội ở nhà chúng cháu,
cùng sinh hoạt với nhà cháu. Ông bà nội không muốn, nhà cháu cũng không
miễn cưỡng. Chuyện như vậy vẫn nên làm theo mong muốn của lão nhân,
không thể chỉ nghĩ đến nhà cháu tự mình tận hiếu là được. Ông bà nội ở
nhà cũ, mọi mặt đều do nhà cháu phụ trách. Cháu không nói nhiều lời,
chắc mọi người cũng biết.”
“Chỉ là ở phương diện hầu hạ…”
“Có phải nằm liệt giường không đi được
đâu, cần gì phải hầu hạ chứ, ông không cần người hầu hạ đâu.” Liên lão
gia tử cắt ngang lời nói của Ngũ Lang. Nhìn điệu bộ của nhà Liên Thủ Tín hôm nay, chỉ sợ kế tiếp Ngũ Lang sẽ nói đến chuyện an bài người hầu hạ
cho lão và Chu thị.
“Dù vậy cũng phải có người hầu hạ.” Ngũ
Lang tiếp lời Liên lão gia tử: “Nhà cháu chưa an bài người tới là bởi vì ban đầu đã thương lượng bên này sẽ chăm lo cho ông bà. Hiện tại cháu
thấy, nếu bên này đã không muốn chăm sóc thì để nhà cháu đón ông bà qua
bên kia cũng được.”
Ngũ Lang thế nhưng không nói sắp xếp
người đến nhà cũ hầu hạ Liên lão gia tử và Chu thị, mà dứt khoát nhắc
lại chuyện cũ, muốn đón Liên lão gia tử và Chu thị về phụng dưỡng.
Ngũ Lang vừa dứt lời, Liên lão gia tử và Chu thị còn chưa nói gì, mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị đã cuống lên.
“Chúng ta nguyện ý chăm sóc mà, chúng ta dọn đến đây ở chính là vì muốn hầu hạ cha nương.”
“Ông bà nội cũng nói chúng ta không chỗ nào không chu đáo mà. Chúng ta thật lòng thật dạ hầu hạ ông bà nội.”
Ba người vội vàng giải thích, thấy Liên
Thủ Tín, Ngũ Lang không hề vì thế mà lung lay, lấy Liên Thủ Nhân cầm
đầu, đều quỳ xuống trên mặt đất.
“Trời đất, làm cái gì thế này?” Hà thị
và Lục Lang vẫn chưa hiểu chuyện gì, cứ đứng đờ người ở bên cạnh. Vẫn là Lục Lang nhìn mấy người Liên Thủ Nhân đều quỳ xuống, cũng quỳ xuống
theo, sau đó mới là Hà thị, nhìn trái nhìn phải, rốt cục cũng phát hiện
không khí không được bình thường, có chút không cam lòng mà quỳ xuống
theo.
Nhà Liên Thủ Tín cơ hồ ôm đồm hết thảy
trách nhiệm phụng dưỡng lão nhân. Có điều, lão nhân muốn ở lại nhà cũ,
sống cùng đám người Liên Thủ Nhân. Hiện giờ, bệnh tình của Liên lão gia
tử lại tái phát, nhà Liên Thủ Tín đương nhiên có quyền cũng như lập
trường đến để chất vấn, tức giận.