“Lão Tứ, con cùng vợ của con đều để tâm giúp đỡ một chút. Vợ của Tam
lang, chỉ cần là gia đình nông dân bình thường, là hài tử có nề nếp có
khả năng là được… vợ của Tam Lang cần chân to đấy.” Liên lão gia tử lại
tiếp tục nói.
Nữ nhi nhà nông dân, là không thể đạt tới tuân theo giáo điều cổng lớn không ra cổng trong không bước. Các nàng không chỉ
phải lo liệu chuyện trong nhà, bao gồm giặt quần áo nấu cơm cho gà ăn
chăn heo, còn phải có thể xuống ruộng lao động. Tam Thập Lý Doanh Tử có
vài nữ nhân chân bó, là phải đi theo các nam nhân xuống ruộng làm việc.
Bởi vì nguyên nhân chân nhỏ, xuống ruộng làm việc đối với các nàng mà
nói đặc biệt vất vả. Mà cho dù xuống ruộng, các nàng cũng tuyệt đối thua kém các nữ nhân chân to có thể làm việc.
Liên gia bây giờ có đủ
nhiều nữ nhân chân bó lo liệu việc nhà, nếu như sau này bọn họ dự định
lấy cày cấy làm nghề, như vậy cưới vợ tự nhiên ưu tiên chân to đấy.
Không thể không nói, Liên lão gia tử xây dựng tiêu chuẩn tìm nàng dâu cho Tam Lang, rất thực tế.
“… Việc hôn sự của Tú Nhi, lão Tứ cùng vợ của con cũng để cho sử dụng chút tấm lòng, nhờ cậy người gì đấy, phải là gia đình bổn phận đàng hoàng.
Có nơi thích hợp, liền trở lại nói cùng cha và mẹ con. Nếu như khoảng
cách không xa, có chút quan hệ họ hàng, như vậy là tốt nhất.” Liên lão
gia tử lại nói.
“Được cha, nhưng chuyện này, cha không nói, con cũng phải lưu tâm.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Nhà chồng của Tú Nhi, nên để tâm tìm.” Chu thị vẫn không nói chuyện lúc này mới mở miệng, lại chỉ nói một câu nói kia, rồi không nói cái gì nữa.
Cả nhà trở lại Tây Sương phòng, liền bắt đầu nghị luận.
“Cũng trách không được ông nội bọn nhỏ lại để cho mấy người Nhị bá hắn đều đi lên núi làm việc, hai năm sau này, tiền phải chi tiêu đúng là không
ít.” Trương thị liền nói.
Liên Thủ Tín không có tiếp lời của Trương thị, hắn có chút rầu rĩ.
“Tìm cho Tam ca một cái công việc tốt, chuyện này ta sẽ dùng chút sức lực,
dù sao vẫn có thể thành. Bây giờ tăng thêm Nhị ca. Nhà bọn họ bốn người
cũng phải đi, nào có nhiều công việc tốt nhẹ nhàng dễ lấy nhiều tiền như vậy chờ chúng ta.”
“Cha, cha cũng có nói với nội. Chúng ta cố
gắng là được. Đến lúc đó, để cho Nhị bá bọn họ đi lên núi thử một chút,
có khả năng liền làm. Ai không có khả năng cũng đừng làm. Chúng ta cũng
không phải thần tiên, cái gì cũng có thể quản.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Chính là cái lý này.” Trương thị nói.
Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút cũng đúng là như thế.
“Nhưng mà chúng ta vừa mới đồng ý chuyện của Tam ca. Sợ có chút không dễ làm
rồi…Đến lúc đó Nhị ca và Tam ca bọn họ cùng đi, nếu đối với Tam ca có ưu đãi khác, Nhị Ca nhất định sẽ bới lông tìm vết.” Liên Thủ Tín lại nói,
khó khăn nhất của hắn chính là sợ không thể đặc biệt chiếu cố Liên Thủ
Lễ.
“Tam bá hắn là người như vậy, có đôi khi là thành thực quá.
Làm cho người ta không biết nên nói cái gì.” Trương thị giận dữ nói. Chính Trương thị cũng là người thành thực, còn nói Liên Thủ Lễ thành
thực, có thể thấy được Liên Thủ Lễ là thành thực cỡ nào rồi.
Đang nói được mấy lời, thì Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi từ bên
ngoài đi vào. Vành mắt Liên Diệp Nhi hồng hồng, vừa vào cửa, liền đi tới bên cạnh Liên Mạn Nhi ngồi.
“Lão Tứ, việc này… , ai, ” Liên Thủ
Lễ còn chưa nói cái gì, trước đã thở dài, “Đến lúc đó có cái gì làm thì
huynh liền làm cái đó đi, chuyện này cũng do lỗi của huynh.”
“Mạn Nhi tỷ, tỷ xem có thể giúp đỡ suy nghĩ biện pháp một chút không. Cha
muội không có tầm nhìn.” Liên Diệp Nhi liền hướng Liên Mạn Nhi nói.
“Nhất định là nghĩ cách cho huynh.” Liên Thủ Tín liền nói, “Dù cho kết quả thế nào, hiện tại đệ không dám cam đoan rồi.”
“Lão Tứ, có những lời này của đệ là đủ rồi.” Liên Thủ Lễ cảm kích nói.
“Tỷ sẽ cố gắng hết sức suy nghĩ một chút biện pháp giúp muội…” Liên Mạn Nhi thấp giọng an ủi Liên Diệp Nhi. Liên Mạn Nhi vốn còn nghĩ. Chỉ có Liên
Thủ Lễ một mình đi đến trên núi làm việc, đến lúc đó sẽ nói với Liên
Diệp Nhi, để cho Liên Thủ Lễ tạm thời chỉ giao chút tiền công, còn lại
thì tự mình tích trữ một ít.
Nhưng bây giờ, Liên gia có bốn người định đi, việc tích lũy tiền riêng là không thể rồi. Để cho Liên Thủ Lễ
học chút tay nghề mới là quan trọng nhất.
… …
Ngày hôm
sau, lão Hoàng giám sát vẫn như bình thường tới cửa hàng điểm tâm sáng
dùng cơm. Năm cái bánh bao, một chén cháo, hai đĩa dưa muối nhỏ, đây là
lệ cũ của lão Hoàng. Nhưng mà hôm nay, Liên Thủ Tín lại cho hắn nhiều
hơn một chén trứng chưng, và một chén thịt viên.
“Có thêm bầu rượu thì càng tốt hơn rồi.” Lão Hoàng nhìn một chút, liền nói.
“Muốn rượu a, buổi tối uống được không…” Liên Thủ Tín liền tin là thật, hắn
biết rõ lão Hoàng thích uống hai phần ,nhưng mà lại thường uống buổi
tối, cũng không có vừa sáng sớm liền bắt đầu uống, bởi vậy không có
chuẩn bị.
“Ha ha, ta nói đùa với ngươi đấy.” Lão Hoàng liền cười
nói, cũng không cùng Liên Thủ Tín khách khí, cầm đũa liền bắt đầu ăn.
“Huynh đệ, ngươi có chuyện gì cứ nói. Lão ca ta có thể làm, nhất định
làm giúp ngươi.”
Người đến trong tiệm ăn cơm rất nhiều, nhưng mà
Liên Thủ Tín chỉ có lão Hoàng là quen thuộc nhất, nói là nhất, cũng bởi
vì Lão Hoàng là người có tính tình rất thẳng thắn.
“Cũng biết đại ca là người thẳng thắn.” Bên trong cửa hàng lúc này cũng không còn mấy
người khách, Liên Thủ Tín liền dứt khoát mời lão Hoàng đến trong phòng
ăn cơm. Lão Hoàng ở một bên ăn, Liên Thủ Tín một bên liền đem chuyện mấy người Liên Thủ Lễ muốn đi lên núi làm việc cùng lão Hoàng nói.
“Cách thời gian trồng hoa màu còn hai ba tháng, ở nhà nhàn rỗi cũng là không
có việc gì làm, có thể đi lên núi làm việc, thuận tiện kiếm hai đồng
tiện trợ cấp một chút. Không giấu huynh, một nhà chúng ta nhân khẩu
nhiều, chỗ cần tiêu tiền cũng nhiều.” Liên Thủ Tín nói.
“Cái
chuyện này a, dễ làm.” Lão Hoàng một ngụm đáp ứng, hắn là người đứng
đầu giám công, có chút quyền lực, an bài mấy người làm việc chỉ là
chuyện hắn nói một câu thôi. “Mọi người ở đâu, một lát nữa ta đưa đi lên núi, hôm nay đã có thể để cho bọn họ bắt đầu làm việc.”
“Lão đệ,
người muốn đi đều là huynh đệ cùng cháu trai của nhà đệ à? Vậy đều là kỹ năng hoa màu, có sức lực, có khả năng làm việc a?” Lão Hoàng lại hỏi.
“Đều có khả năng làm việc.” Liên Thủ Tín liền nói, “Nhưng mà, vẫn còn phải xin lão Hoàng đại ca huynh chiếu cố một chút.”
“Cái này trong lòng ta hiểu rõ.” Lão Hoàng nói.
“Hoàng đại thúc,” Liên Mạn Nhi vội vàng chen vào nói, “Tam bá cháu, gọi là
Liên Thủ Lễ. Hắn là người an phận nhất, tay lại khéo léo. Trong nhà của
chúng ta, còn có trong thôn, có gì thợ mộc làm, xây giường, dựng bếp
những chuyện vặt này, đều mời hắn đi, làm khá tốt đấy. Hoàng đại thúc,
thúc xem có thể an bài hắn đi theo làm chút kỹ thuật gì hay không? Thúc
yên tâm, Tam bá cháu nhất định có thể làm tốt, nhất định tăng thể diện
cho thúc.”
Liên Mạn Nhi nói hơi có chút khuyếch đại, nhưng mà vẫn lấy sự thật làm căn cứ đấy.
Liên Diệp Nhi cũng ở trong cửa hàng giúp đỡ, nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, cũng cùng gật đầu.
“Cha cháu nhất định làm được.”
“Bọn nhỏ nói không sai…. Nếu như bố trí không được, đi theo làm giúp việc gì cũng được.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Việc này có chút khó khăn, thợ thủ công có tay nghề trên núi mời được đều là có danh tiếng, phải xem hắn có thể làm hay không.” Lão Hoàng nói, “Ta
cho hắn cơ hội thử một chút đi. Những thứ khác. Thì phải dựa vào chính
hắn rồi.”
Bên này cùng lão Hoàng thương lượng tốt rồi, Liên Thủ
Tín bận rộn phái Liên Diệp Nhi đi đem Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Nhị
Lang cùng Tam Lang gọi đến. Liên lão gia tử không yên lòng, cũng cùng
đến.
Không thể thiếu được một phen chào hỏi. Lão Hoàng ăn cơm rồi, liền dẫn bốn người hướng trên núi đi.
Lúc buổi trưa, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Nhị Lang cùng Tam lang đã đều
trở về rồi. Hơn nữa mang về tin tức tốt. Bốn người bọn họ, ngày mai có
thể chính thức đi lên trên núi làm việc.
Lão Hoàng bố trí cho
Liên Thủ Nghĩa cùng Tam Lang chính là công việc đào đất. Liên Thủ Lễ thì đạt được như ước muốn, ở trong hàng ngũ làm trợ thủ thợ mộc.
Vốn dĩ lão Hoàng nhớ được lời nhờ cậy của Liên Thủ Tín, sau khi đưa bốn
người bọn họ đến trên núi, trước tiên liền để cho bọn họ đi đến đội thợ
mộc thử một chút, kết quả chỉ có Liên Thủ Lễ khéo tay, được giữ lại.
Liên Thủ Lễ mỗi ngày được sáu văn tiền tiền công cộng với một bữa cơm trưa,
còn lại Liên Thủ Nghĩa cùng Tam Lang thì là phải dựa theo số lượng đào
đất để tính tiền công. Cũng có một bữa cơm trưa.
Ngoài dự kiếm
của mọi người, Nhị Lang lựa chọn công việc khổ nhất mệt nhất là đập đá.
Dĩ nhiên, tiền công của công việc này cũng nhiều nhất, dựa vào số tảng
đá tính tiền công, mỗi tảng nếu như so với đào đất nhiều hơn một văn
tiền, cũng bao gồm một bữa cơm trưa.
Liên lão gia tử rất vui vẻ, để cho Liên Thủ Tín cùng lão Hoàng định thời gian, muốn mời lão Hoàng uống rượu.
Chỉ có Liên Thủ Nghĩa là không quá cao hứng.
“….Không phải nói là lão Tứ cùng cái người giám công họ Hoàng kia quen biết sao, lão Tứ ngươi không có cùng với hắn nói, là bố trí công việc nhẹ nhàng
cho chúng ta sao?” Liên Thủ Nghĩa hướng Liên Thủ Tín oán trách. “Lão Tam ấy làm việc lặt vặt của nghề mộc cũng tạm được, ta cùng Nhị Lang, Tam
Lang đào đất lúc này, đập đá đấy, cũng có thể mệt chết người, tiền cũng
nhiều không tới đâu.”
Liên Thủ Tín đã sớm nghĩ đến Liên Thủ Nghĩa sẽ có bất mãn như vậy.
“Nhị ca. Trước đó đệ cũng đã cùng cha nói rồi, đệ bản lãnh có hạn. Đệ biết
lão Hoàng, nhưng chỉ là dân chúng tóc húi cua, cũng không phải là dựa
vào hơi sức để kiếm sống sao? Làm cái khác, người ta để cho chúng ta
làm, chúng ta cũng phải biết làm a? Lại nói tiếp, nghề mộc bên kia làm
tuy thoải mái chút ít, nhưng lão Hoàng không phải trước tiên bố trí các
ngươi đi đến đó thi một chút sao? Nhị ca, huynh thi không có qua, vậy
thì còn có biện pháp gì.”
“Lão Nhị, ngươi đui mù há miệng nói cái gì, có công việc, có thể kiếm được vài đồng tiền cũng không tệ rồi, còn có cho ngươi lựa chọn nữa đấy? Chuyện gì ngươi cũng đừng có nói, ngày
mai bắt đầu, đều thật thật thà thà đi lên làm việc cho ta.” Liên lão gia tử giải quyết dứt khoát, ngay cả Liên Thủ Nghĩa cũng không dám nói thêm cái gì nữa.
Cứ như vậy, mặc dù vẫn còn đang trong tháng giêng, người một nhà Liên gia lúc này, đều bắt đầu bận rộn lên.
Ngày mười hai này, tiễn đưa một vị khách nhân ăn điểm tâm cuối cùng, cửa
hàng điểm tâm sáng đang định đóng cửa, thì một chiếc xe ngựa cót két một tiếng liền dừng lại ở trước cửa tiệm. Triệu Văn Tài, Ngô thị vợ của
Triệu Văn Tài, Triệu Tú Nga cùng Thái thị là chị dâu của Triệu Tú Nga,
bốn người từ trên xe ngựa đi xuống, vừa chào hỏi, vừa hướng trong cửa
hàng đi.
Liên Mạn Nhi xoa trán, thật muốn coi như không nhìn
thấy, đem cửa cứ như vậy đóng lại. Nhưng mà cửa hàng tạp hóa ở nghiêng
phía đối diện, còn có người đi đường trên đường lớn đều đang nhìn. Liên
Mạn Nhi không có cách nào, chỉ đành phải để cho mấy người bọn họ tiến
vào trong cửa hàng.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín cũng đã nghe
thấy tiếng ra đón, mấy người Triệu Văn Tài cũng không cần người mời, tự
mình liền ở cái bàn bên cạnh ngồi xuống.
“Liên Tứ huynh đệ, cái
cửa hàng này của ngươi tốt a, tài nguyên rộng rãi, tiền này một tháng
kiếm được không ít a, cái tiệm tạp hóa kia của lão ca ta không thể cùng
ngươi so sánh a…” Khuôn mặt Triệu Văn Tài tràn đầy ý cười, đối với Liên
Thủ Tín nói.
Mấy người này dáng điệu như thế, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết rõ bọn họ là đến làm cái gì rồi. Liên Thủ Tín cùng
Trương thị lần này cũng học được thuận theo số mệnh rồi, chỉ đành phải
ứng phó, tránh ra xa xa cái chủ đề này.
Chuyện lần này, Liên gia
nắm chắc vững vàng đấy, người của Triệu gia cuối cùng cũng thiếu kiên
nhẫn rồi. Triệu Văn Tài cũng đi tìm huynh đệ Ngô Ngọc Xương cùng Ngô
Ngọc Quý thân thiết cùng Liên gia đến, muốn mời bọn họ tới hòa giải.
Nhưng mà Liên lão gia tử đã sớm nói ra lời, huynh đệ Ngô gia dĩ nhiên sẽ không tới đụng cái việc xui xẻo này, nên đều cự tuyệt rồi.
Triệu gia lúc này không có biện pháp khác, chỉ có thể tự mình đưa Triệu Tú Nga trở lại.
Đến mức trước tiên tìm đến bọn họ, đương nhiên không phải vì đơn giản là
thuận đường như thế, nhưng vẫn còn muốn vì mình giữ lại chút ít mặt mũi, muốn mượn bọn họ làm cái thang.
Chỉ là, sau khi biết thái độ làm người của Triệu gia, cả nhà Liên Mạn Nhi đã đạt được nhất trí.