Đại hoàng tử vừa nghe xong, trong nháy mắt lửa giận càng ngày càng bừng
cháy "Tiện nhân này!" Khuôn mặt đại hoàng tử nổi gân xanh.
"Mẫu thân đến rồi, nói vậy là do tỷ tỷ đã mời mẫu thân đến."
Khuôn mặt nhỏ của Tĩnh Nguyệt xoắn xuýt lại nói: "Đại hoàng tử, thần thiếp đi thôi, cứ chìu lòng mẫu thân trước chắc sẽ không có chuyện gì."
"Không được." Đại hoàng tử nhìn Kỳ Nguyệt trong lòng mình thì cũng cảm thấy
càng ngày càng căm ghét đại hoàng tử phi "Khuôn mặt nàng đã bị sưng rồi, hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Ta không tin nàng ta có thể làm gì bổn hoàng tử."
"Đại hoàng tử, thần thiếp lo lắng ngài bị làm khó dễ." Nước mắt Tĩnh Nguyệt viền quanh tròng mắt.
"Nàng yên tâm, sẽ không sao." Hắn lại xoay người về phía hạ nhân nói "Các ngươi hãy chăm sóc chủ nhân."
Tĩnh Nguyệt nhìn Đại hoàng tử đi ra ngoài, trong mắt tràn đầy lo lắng "Các
ngươi đều lui ra ngoài đi, để Tiểu U Lưu ở lại là được."
"Tuân lệnh, nương nương."
"U Nhược cô nương, ta phải làm thế nào?"
U Nhược gật gù, lấy thuốc mỡ đưa cho Kỳ Nguyệt "Đây là thuốc mỡ do chủ
nhân ta bào chế, nương nương hãy dùng trước chẳng mấy chốc sẽ khá lên
thôi. Ta cũng sẽ giao dược để ngươi mang thai, ngươi yên tâm, chủ nhân
ta đã nói là sẽ giữ lời, sau này ngươi sẽ là nữ chủ nhân của phủ đại
hoàng tử, nhi tử của ngươi chính là Vương gia tương lai."
Kỳ Nguyệt không nhịn được gật đầu "Ngươi yên tâm, ta nhất định làm tốt."
"Nương nương, trước tiên ta đi lấy dược, nương nương cũng chuẩn bị đi tắm thôi."
"Ừm, làm phiền ngươi rồi."
Kỳ Nguyệt nhìn bóng mình trong gương đồng, trên mặt còn in lại dấu ngón
tay còn rất rõ ràng, nàng nở nụ cười lạnh xoa nhẹ trên gò má mình, tay
của mình thực sự tàn nhẫn nhưng có điều lại đạt hiệu quả rất cao. Sau
này, nàng cũng không cần phụ thuộc vào ai, thậm chí cũng không cần nhẫn nhịn đại phu nhân tàn nhẫn, không cần nhìn sắc mặt của lão phụ thân bất công nữa.
Kỳ Nguyệt cười đắc ý, lấy thuốc mỡ bôi trên khuôn mặt
mình, lại lấy viên đan dược Bàng Lạc Tuyết cho nàng nuốt vào. Mấy ngày
nay đại hoàng tử cũng thường xuyên ghé lại thăm nàng, chỉ cần mình cố gắng thì
bụng mình cũng sẽ không kém cạnh ai. Sau này ai cũng đừng hòng có thể
bắt nạt nàng, ai cũng không thể.
…………..
"Nữ nhi à, khuôn mặt con làm sao vậy?" Đại phu nhân Vương thị vuốt vết thương trên mặt nữ nhi mình nói.
Tĩnh Nguyệt nhìn thấy mẫu thân mình thì nước mắt chảy ròng nói: "Mẫu thân,
đều là do con tiện nhân Kỳ Nguyệt kia, nó chính là tiểu tiện nhân, hiện
tại đại hoàng tử cũng không sủng ái con nữa, mỗi ngày chỉ lo bảo vệ con
tiện nhân kia."
Đại hoàng tử phi khóc đến thương tâm khiến Vương
thị cũng đau lòng không ít. Nàng chỉ có một nữ nhi thôi, dĩ nhiên nàng
phải yêu thương nó.
"Tiểu nha đầu Kỳ Nguyệt kia, lúc trước ta đã
nói đừng đưa nó vào đây mà lão già lại nhìn thấy Kỳ Nguyệt có dung mạo
đẹp nên muốn đem nó tới đây. Hừ, ta đến rồi, để ta xem tại sao con tiện
nhân kia chưa đến thỉnh an ta, xem ta có lột một lớp da trên mặt nàng
hay không."
Giọng điệu Vương thị hung tàn khiến đại hoàng tử đang đứng trước cửa sững sờ, đây chính là đại phu nhân hiền lương thục đức
của Vương gia đây sao? Ngày hôm nay hắn thật sự được mở mang tầm mắt,
xem ra đại hoàng tử phi này cũng không phải nữ tử hiền lương thục đức
gì. Hắn vốn đang định bước vào nhưng ngay lập tức lại ngừng bước chân,
quay về phía quản gia vung tay.
Quản gia gật gù, ra hiệu cho hạ nhân lui xuống.
"Mẫu thân, làm sao bây giờ? Vương gia căn bản không muốn tới chỗ của con,
mỗi ngày đều đến chỗ của tiện nhân đó. Con muốn mang hài tử cũng không
phải chuyện dễ dàng."
Vương thị vỗ vào tay đại hoàng tử phi nói:
"Con sợ cái gì? Chờ sau này, nương sẽ nói với đại hoàng tử rằng nếu muốn Vương gia chống đỡ thì hắn nhất định phải sủng ái con, ngoài ra còn
phải đuổi tiểu tiện nhân kia ra khỏi đây. Có điều việc này không thể để
cho phụ thân con biết, lần trước con hại nó sẩy thai, phụ thân con thật
sự rất tức giận."
"Hừ! Hiện tại phụ thân cũng không yêu thương
Nguyệt Nhi. Phụ thân lại để hồ ly tinh kia tranh cướp sự sủng ái của đại hoàng tử, bây giờ trong phủ đại hoàng tử này sẽ không có vị trí của
con. Nương à, lần này nương nhất định phải giúp con loại trừ con tiện
nhân kia." Tĩnh Nguyệt giận hờn nói.
"Được rồi, con cứ yên tâm, cho
là con tiện nhân kia mang thai thì nương cũng sẽ giúp con diệt trừ
nghiệt chủng kia. Lần trước đại hoàng tử cũng không có truy cứu chuyện
này mà."
"Hừ, dù cho nàng ta có thể mang thai mấy lần thì cũng
không thể sinh được đâu. Chờ một lúc nữa, chúng ta sẽ đến chỗ của nó dạy dỗ một chút."
"Con yên tâm, những chuyện này cứ giao cho nương
làm là được. Con tuyệt đối không nên nhúng tay vào để tránh mang tai
tiếng xấu khiến đại hoàng tử căm ghét." Vương thị vuốt tóc đại hoàng tử
phi tóc nói.
"Đại hoàng tử, sao ngài lại không vào?"
Bên
ngoài vừa truyền đến giọng của nha hoàn thì hai mẫu tử tàn nhẫn ác độc
bên trong lại nhìn nhau một chút, nhận ra trong mắt đối phương là một sự ngờ vực khó mà tin nổi. Lẽ nào vừa nãy đại hoàng tử vẫn luôn ở bên
ngoài? Đúng là bọn nô tài chết tiệt.
Đại hoàng tử phi cũng mau mau mở cửa, nhìn thấy đại hoàng tử đang tức giận đứng ở nơi đó.
"Thần thiếp bái kiến đại hoàng tử." Tĩnh Nguyệt cắn môi hi vọng đại hoàng tử cũng vừa tới.
Đại hoàng tử không thèm nhìn nàng một lần, Vương thị cũng đứng lên hành lễ "Thiếp thân bái kiến đại hoàng tử."
"Sao phu nhân lại đến đây?" Đại hoàng tử cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng mình.
Vương thị liếc mắt ra hiệu cho nữ nhi ý bảo nàng không cần phải sợ. Hiện tại
đại hoàng tử đang muốn dựa vào Vương gia bọn họ, điều quan trọng đối với hắn lúc này chính là có được sự chống đỡ của Vương gia.
"Chỉ là nhớ nhung hai nữ nhi nên muốn đến thăm thôi." Vương phu nhân nói.
"Ồ? Nghe nói phu nhân Vương gia từ trước đến giờ vốn nổi tiếng là người có
lòng từ bi, vì vậy phi tử ta mới được giáo dục tốt như vậy, lại hiểu
chuyện đến như vậy."
Vương phu nhân lúng túng cười cợt: "Từ trước đến giờ nữ nhi vốn rất hiểu chuyện, mới vừa rồi còn cùng thiếp thân nói rằng muội muội không thoải mái, muốn đến thăm nàng. Thiếp thân có mang
chút đồ bổ đến cho nữ nhi mình."
Đại hoàng tử liếc mắt nhìn Vương phu nhân mang đến các
loại đồ bổ nói: "Người đâu, dìu Nguyệt phi đến đây, hãy nói đây là tấm
lòng thành của phu nhân Vương gia, thân thể nàng không tốt nên cũng dùng một chút."
"Vâng."
Sắc mặt của đại hoàng tử phi khó chịu, mà sắc mặt của Vương phu nhân càng đen. Nàng vốn đem những thứ này tới
cho nữ nhi mình mà giờ lại phải nhường cho con tiện nhân kia.
"Nguyệt Nhi không thoải mái sao? Thiếp thân muốn đi thăm nàng một chút." Vương phu nhân cũng không phải kẻ tầm thường.
"Không cần, chờ sau này bổn hoàng tử sẽ giúp phu nhân truyền đạt tâm ý. Mẫu tử các ngươi đã lâu không gặp mặt, chắc cũng có nhiều chuyện cần nói.
Vương lão gia vốn chưa có nhi tử, mà tiểu thiếp lại đang mang thai chắc
phu nhân nhất định chăm sóc cho nàng. Vậy nên phu nhân có thời gian vẫn
nên ở nhà chăm sóc cho nàng thật tốt đi."
Khoé miệng Vương phu
nhân giật giật, con tiện nhân kia lại mang thai, mà lão gia nhà mình
chăm sóc nàng cực tốt khiến mình muốn ra tay đều không có cơ hội. Đại
hoàng tử này nói thật lòng hay đang muốn trêu ghẹo nàng đây?
"Đa tạ đại hoàng tử lo lắng, thiếp thân trở về sẽ truyền lời của đại hoàng tử đến nàng."
"Phu nhân ở đây tiếp tục nói chuyện đi, Nguyệt Nhi cũng không cần đi. Bản
vương còn có chuyện muốn làm, cũng không quấy rầy mẫu tử hai người trò
chuyện."
"Đa tạ đại hoàng tử thông cảm."
Đại phu nhân chăm chú kéo tay đại hoàng tử phi không cho nàng làm ra hành động khác khiến hắn nghi ngờ.
"Mẫu thân, người làm gì thế? Đại hoàng tử đã công khai nói giúp cho con tiện nhân kia."
"Nếu con đã nhìn thấy hắn muốn bênh vực ả thì tại sao lại cứ phải tỏ thái độ căm ghét nó ở trước mặt đại hoàng tử?"