Hoàng hậu nhìn Vũ Dương với ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Quý
nhân, muội mặc bộ y phục này trông thật thuần khiết. Từ trước đến nay,
muội muội vẫn luôn yêu thích những trang phục rực rỡ kia mà, tại sao hôm nay lại muốn mặc y phục thơ ngây như thế này?"
"Hoàng hậu nương
nương cứ thích nói đùa. Trước đây cũng do Vũ Dương không hiểu chuyện, cứ một mực chống đối với nương nương, mong nương nương thứ tội." Vũ Dương
cười nói.
"Muội muội có tội gì đâu. Muội muội được bệ hạ sủng ái, sao lại là tội được chứ." Hoàng hậu cũng không có ý phản đối Vũ Dương
nói. Còn Vũ Dương nhìn hoàng hậu không có ý phản đối mình thì vui vẻ
ngoắc tay gọi Tiểu Nguyệt nói: "Đem đồ vật kia đến đây cho bổn cung."
"Tuân lệnh nương nương."
Sau đó, Tiểu Nguyệt dâng lên một chiếc hộp được làm bằng gỗ tử đàn, bên trong có chứa một viên trân châu.
"Muội muội, đây là…?" Hoàng hậu nhìn,chiếc hộp kia không hiểu nói: "Muội muội, muội có ý gì?"
Vũ Dương mỉm cười nói: "Không biết nương nương có thể đi cùng Vũ Dương đến một nơi yên tĩnh để trò chuyện hay không?" Vũ Dương nhìn hai người cung nữ bên cạnh hoàng hậu nói.
Hai cung nữ bên cạnh hoàng hậu lập
tức lo lắng, nhỏ giọng nói: "Nương nương, chúng ta vẫn nên đề phòng quý
nhân Vũ Dương này một chút."
"Sao thế? Các ngươi đang lo sợ ta sẽ làm hại Hoàng hậu nương nương sao?"
"Quý nhân, chắc người cũng rõ người đã từng gây ra chuyện gì trong hoàng
cung rồi. Hôm nay, dù nương nương có đề phòng cũng là chuyện bình
thường."
Vũ Dương nhìn chung quanh, để chiếc hộp lên trên bàn nói: "Cái này là do chính muội đích thân tạo ra nó."
"Cái này không phải chỉ là hạt trân châu thôi sao?" Hoàng hậu tò mò hỏi.
"Dĩ nhiên là không phải, dù Vũ Dương có lá gan to đến đâu thì cũng không
dám dâng lên một loại ngọc trân châu tầm thường như thế cho hoàng hậu.
Trong viên ngọc châu này có chứa một loại sâu trùng đặc biệt quý giá, mà trên thế gian này cũng chỉ có một. Còn nhớ, ngày đó có ai đó đã nói với Vũ Dương rằng nó cực kỳ quý giá, quý đến nỗi ai cũng muốn có được nó mà đến hôm nay nó vẫn luôn nằm trong tay của muội. Vừa hay hôm nay được
đến dự tiệc với hoàng thượng gặp được hoàng hậu. Nếu như bình thường,
bên cạnh luôn có viên công công thì nhất định hoàng thượng sẽ không cho
phép muội muội xuống đây gặp người nhưng lạ thay lần này hoàng thượng
lại để thần thiếp xuống. Hoàng hậu đoán xem lần này là ai đến viếng thăm hoàng thượng đây?" Vũ Dương nhìn hoàng hậu nói.
Ánh mắt Hoàng hậu liếc nhìn viên ngọc trên bàn.
"Là thái y, là thái y bên cạnh nương nương." Vũ Dương nhìn hoàng hậu nói.
Bàn tay Hoàng hậu nắm chặt thành quyền nhưng vẫn làm ra vẻ hững hờ nói:
"Nếu hoàng thượng muốn triệu kiến thái y thì có lẽ hoàng thượng cũng chỉ muốn hỏi thăm về bào thai trong bụng bổn cung mà thôi."
"Hoàng hậu nương nương thật sự nghĩ như thế?"
"Vậy muội muội cảm thấy thế nào?"
"Nếu Hoàng hậu nương nương nghĩ như thế thì chắc chắn người đã lầm, bởi vì
khi thái y bước ra ngoài thì ta thấy bước chân của hắn lảo đảo."
Vũ Dương nói xong, cầm chiếc hộp trên bàn lên nói tiếp: “Nếu người đem sâu trùng này ngâm trong nước thì nó sẽ phát ra một giọng nói. Mời hoàng
hậu nương nương từ từ thưởng thức."
"Thứ quý trọng như thế mà muội lại tặng cho bổn cung, muội muội không đau lòng sao?"
Vũ Dương liếc mắt nhìn hoàng hậu, sâu sắc nói: "Nương nương nghe xong thì sẽ biết vì sao muội muội không thèm để ý đến nó. Tuổi thọ của nó chỉ có một lần. Nương nương không cần lo lắng muội làm trò gì, bởi vì Vũ Dương không tài giỏi đến thế."
"Vậy đa tạ muội muội."
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp xin cáo lui." Vũ Dương thi lễ và chậm rãi bước ra ngoài.
Hoàng hậu nhìn chiếc hộp trên bàn, ánh mắt bất định.
"Nương nương, trong chiếc hộp này nhất định có trò quỷ. Vật này có lẽ cũng không phải vật tốt, hay là ném đi thôi."
Hoàng hậu liếc mắt nhìn, cẩn thận đỡ bụng mình đi gần đến bàn. Nha hoàn bên cạnh sợ hãi thét lên: "Nương nương "
Hoàng hậu cầm viên trân châu trên tay nói: “Các ngươi đều lui ra hết đi."
"Tuân lệnh nương nương."
Trong tay Hoàng hậu cầm viên ngọc châu, từ từ đi đến chậu nước rửa mặt phía
trước. Hôm nay chậu nước này vẫn còn sạch vì Hoàng hậu nương nương vốn
chưa dùng đến.
Hoàng hậu cầm viên ngọc thả vào chậu nước, hạt
ngọc vốn có màu ngọc bích đột nhiên chuyển biến thành một đường thật
dài, từ từ nổi lên trên mặt nước. Hoàng hậu cau mày, thầm nghĩ: "Chẳng
lẽ Vũ Dương đang lừa mình?" Thế nhưng chỉ trong một khắc sau, giọng nói
của Hoàng Đế phát ra từ trong chiếc chậu nước kia.
Hoàng hậu nghe xong thì mồ hôi lạnh ứa ra. Nàng thầm vuốt bụng mình, nghĩ đến những
lời bệ hạ nói với thái y thì liên tục cười lạnh. Giờ đây, nàng đã hiểu
vì sao Vũ Dương lại nói như vậy với nàng, vì sao nàng ta chắc chắc mình
nhất định sẽ tha thứ cho nàng. Hoàng hậu nhìn uyên ương chẩm (ý là gối
uyên ương) trên giường mà cảm thấy chướng mắt vô cùng. Nàng cầm kéo trên bàn và mạnh mẽ cắt nát.
"Người đâu!"
"Nương nương có dặn dò gì ạ?"
"Hãy thay tẩm điện (ý là giường ấy) này cho ta."
"Hoàng hậu nương nương, đây là vật do người đích thân làm cho bệ hạ."
Hoàng hậu lạnh lùng liếc nhìn cung nữ: "Nhiều lời, bổn cung nói thay thì thay đi. Nhanh lên, bổn cung mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi."
"Vâng, thưa hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu ném cây kéo xuống đất, nhìn từng mảnh nát vụn thì trong lòng không
ngừng cười lạnh, cười cho đến tận khi nước mắt thấm ướt cả khuôn mặt
mình.
Ngược lại, ngoài cung, Vũ Dương chậm rãi đi về phía trước.
"Công chúa, sao nàng lại đem thứ quý giá như thế tặng cho Hoàng hậu nương
nương? Thật là ngạc nhiên đấy." Tiểu Nguyệt cảm thấy kỳ lạ nên nói.
"Cũng không có gì, chỉ cần nó có thể có tác dụng với nương nương thì mọi thứ đều đáng giá." Vũ Dương nhìn khắp cung điện nói.
So với Nam Chiếu Quốc, nơi này càng thêm hoa lệ nhưng cũng chỉ là một
chiếc lồng son dùng để bắt nhốt chim hoàng yến xinh đẹp suốt đời mà
thôi!
"Đi thôi "
Lúc trời chạng vạng, bọn hạ nhân ở phủ
Bàng Quốc Công đều bận bịu. Bàng Lạc Tuyết nhìn bọn hạ nhân đi tới đi
lui, bận rộn suốt ngày thì cũng cảm thấy chán nản. Nàng đi đến đâu cũng
có người nói nàng nên tránh sang nơi khác, nếu không sẽ làm dơ bẩn y
phục mình.
Triệu Chính Dương buồn cười nhìn Bàng Lạc Tuyết: "Nhị tiểu thư, hay là nàng nên sang bên kia đi dạo thôi."
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết ai oán nhìn Triệu Chính Dương.
"Không, không, không có! Hay là muội đi xem hôm nay phụ hoàng ban tặng đồ vật
gì cho muội. Đây là lần đầu tiên huynh thấy phụ hoàng chuẩn bị lễ vật
cho thần tử đấy."
"Thịnh cực tất suy (nghĩa là giàu có phồn thịnh chỉ là trong khoảng thời gian nào đó thôi, cuối cùng cũng sẽ trở nên
suy yếu), không biết hoàng thượng đang có ý đồ gì."
Sắc mặt Triệu Chính Dương cũng có chút lúng túng, dù sao hoàng thượng cũng là phụ thân ruột thịt của hắn.
"Chúng ta đi xem một chút đi."
"Ừm!"
Điều Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc chính là Hoàng Đế lại ban tặng cho nàng một mỹ nữ. Trong lòng Bàng Lạc Tuyết ngổn ngang trăm mối, không hiểu lão hoàng thượng đang muốn làm gì. Nàng là một nữ nhân, nếu hoàng đế ban cho nàng một nam nhân thì còn có thể nhưng giờ đây hắn lại đưa tới một nữ nhân.
Hắn muốn nàng làm gì với người nữ nhân này đây.
Không chỉ Bàng
Lạc Tuyết kinh ngạc mà Triệu Chính Dương cũng rất kinh ngạc. Hắn cũng
không nghĩ tới phụ hoàng lại ban tặng, một nữ
nhân còn sống sờ sờ cho Bàng Lạc Tuyết.
"Bái kiến Vương gia, bái kiến công chúa." Nữ nhân có tên Điềm Điềm nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn người nữ nhân kia chằm chằm như muốn xem kỹ từng điểm
từng điểm trên khuôn mặt hoàn mỹ của nàng. Da thịt nàng vô cùng mịn
màng, ngũ quan xinh xắn, trong ánh mắt màu lam như có chứa cả một biển
Địa Trung Hải. Mái tóc dài có đính lên hai đóa tường vi, trông nàng
phiêu dật, đẹp đến khiến người khác ngây người. Đâu đó trên thân thể
nàng còn tỏa ra nhàn nhạt mùi hoa…. Mà nhìn xuống, toàn thân nàng mặc y
phục màu trắng tinh khiết, quần dài đến mắt cá chân, áo khoác có viền
chỉ bạc. Mái tóc nàng còn cài hoa cúc, môi anh đào quyến rũ, mắt phượng, tóc mai như mây. Mọi thứ như hòa quyện lại khiến khuôn mặt nàng tràn
đầy nét xuân. Ngoài ra, trên đầu nàng có đính trâm vàng điêu khắc hình
chim Khổng Tước, khóe miệng mỗi con Khổng Tước há ra ngậm một chuỗi trân châu đen, trông vừa quý khí lại không kiêu căng.
"Nô tỳ được hoàng thượng phái tới để hầu hạ Quốc Công gia."