Bàng Lạc Vũ biết tất cả mọi người đều cho rằng nàng không còn trong sạch, trong mắt đều là sự ghét bỏ.
'' A... Không phải... " Có thể nói vào giờ khắc này tất cả hy vọng của
Bàng Lạc Vũ đều bị dập tắt, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân máu lạnh vô
tình này, cùng cha của mình, biểu ca, muội muội của mình, đau đớn như
đứt từng khúc ruột: "Vương gia, cầu xin người đừng đuổi Vũ nhi đi, Vũ
nhi không xứng làm Vương phi, Vũ nhi chỉ mong được ở lại vương phủ, cho
dù chỉ là một trắc phi... không, dù là một thị thiếp cũng được... một
nha hoàn cũng được."
Bàng Lạc Vũ từng bước nhượng bộ, dù kết cục
thế nào cũng không thể tệ hơn bị đuổi ra khỏi vương phủ được, nhưng mà
sao Tấn vương có thể giữ nàng lại, đã nói sẽ viết hưu thư là kiên quyết
không đổi ý, hừ lạnh: "Ngươi quá đề cao ngươi rồi, giữ ngươi ở lại phủ
Tấn vương chỉ làm bẩn phủ Tấn vương của ta thôi."
Bàng Lạc Vũ lùi một bước, ngã ngồi trên mặt đất, không biết phải dùng từ gì để hình
dung sự chật vật của nàng, mà thời khắc này, nàng vừa không cam lòng vừa thống khổ, tai họa cứ ùn ùn kéo tới. Không bao lâu sau, quản gia mang
giấy bút tới, Tấn vương không do dự một chút nào, nhận lấy giấy bút, tự
mình viết lên trước: "Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ!"
Bàng Lạc Vũ không ngừng lắc đầu, nàng không còn hi vọng nữa sao? Một chút hy vọng cũng không còn sao?
Sắc mặt của Tấn vương đã cho nàng đáp án, cắn răng, sự không cam lòng và
thống khổ trong lòng Bàng Lạc Vũ hóa thành hận ý, nhận lấy chén thuốc
trong tay Tấn vương, ngửa đầu uống cạn, chén thuốc lăn trên mặt đất, nứt vỡ, ánh mắt nham hiểm khắc sâu hình ảnh Tấn vương, uất ức ngày hôm nay
nàng phải chịu, nhất định sẽ trả lại hết cho Tấn vương!
Tấn vương lại không mảy may để ý đến nàng, thấy nàng cầm hưu thư, hài lòng gật
đầu, chán ghét nhíu mày: "Người đâu, ném nữ nhân này ra khỏi vương phủ
cho bản vương."
Giọng nói của Tấn vương rất lớn, thậm chí còn
vang vọng trong đêm tối trong chốc lát, hắn muốn tất cả mọi người đều
nghe được, bây giờ Tấn vương đã vứt bỏ nữ nhân này, bọn họ cũng không
nên có bất cứ quan hệ gì với nàng.
Ngày hôm nay hắn đã mất mặt
như vậy, hắn càng muốn mọi người đều biết Bàng lạc Vũ bị hắn ruồng bỏ.
Bị ruồng bỏ vào đêm tân hôn so với việc hắn cưới Đại tiểu thư Bàng gia
càng nực cười hơn, càng có thể trở thành đề tài câu chuyện cho dân chúng bàn tán.
Người ngoài đang xem trò vui cũng nghĩ như vậy, thấy
Tấn vương kiên quyết. Thầm nghĩ trong lòng, Tấn vương thật đúng là tàn
nhẫn! Nếu người như vậy trở thành đế vương, vậy thì đối với bọn họ, thậm chí đối với toàn bộ Đông Tần mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt.
Một lát sau, ánh mắt Tấn vương hướng về Bàng Lạc Vũ, hắn nhìn nàng bằng nửa con mắt, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng khinh thường.
"Vương gia, ngươi tuyệt tình như vậy sao?"
Bàng Lạc Vũ không cam lòng.
Tấn vương nói ra lời này, không có chút nào cảm xúc nào, Bàng Lạc Tuyết
nhìn thấy, trong lòng thầm mỉa mai, kiếp trước, lúc nàng khó sinh, hắn
ôm nữ nhân khác động phòng hoa chúc. Ngay cả bà đỡ cũng không gọi giúp
nàng, mặc cho nàng và hài tử tự sinh tự diệt, sự máu lạnh lúc đó cũng
không kém lúc này bao nhiêu.
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng: "Vương gia nếu ngài đã bỏ rơi đại tỷ của ta rồi, vậy còn Tam muội muội của ta thì sao?"
Lời nói của Bàng Lạc Tuyết giống như là một trái mìn nổ tung giữa đám người.
"Đúng vậy, Tam tiểu thư đã là người của Tấn vương rồi, Tấn vương Phi cũng nên đổi người rồi."
"Đúng vậy, Tam tiểu thư, mẫu phi của Tấn vương cũng rất sủng ái nàng, dáng
dấp nha đầu kia cũng rất đẹp. Hơn nữa tâm địa cũng tốt, không giống Đại
tiểu thư trời sinh... "
"Đúng vậy, Đại tiểu thư cũng thật quá đáng, dù sao Tấn vương cũng không thể đội mũ xanh."(1)
Bàng Lạc Tuyết nháy mắt mấy cái: "Tỷ tỷ, tại sao ngươi có thể nói như vậy?
Lần này là tỷ tỷ phạm sai lầm, thế nhưng Băng nhi vô tội, nếu tỷ tỷ đã
bị bỏ, vị trí này nên dành cho Băng nhi!"
"Bàng Lạc Tuyết, rõ
ràng chuyện này là do ngươi gài bẫy. Là ngươi cùng Bàng Lạc Băng gài bẫy ta, các ngươi muốn vị trí của ta, các ngươi, các ngươi, các ngươi thật
là tốt!"
Bàng Lạc Vũ hung tợn nói.
Ngay vào lúc này, Bàng Lạc Vũ phun ra một ngụm máu tươi, cả khuôn mặt nứt ra, gương mặt trở vỡ nát.
"A. Mặt của nàng!"
Bàng Lạc Băng chỉ vào mặt của Bàng Lạc Vũ.
Từ từ mặt của Bàng Lạc Vũ giống như bị lột da, phía dưới máu thịt mơ hồ,
thịt thối rữa, còn có những con ròi nữa, gương mặt từ từ trở nên biến
dạng.
"Không phải, không phải, không nên nhìn, không nên nhìn, đi ra, đi ra!"
Bàng Lạc Vũ che lấy mặt mình nói.
Bàng Lạc Tuyết cũng làm bộ kinh ngạc nói: "Ôi, tại sao mặt của đại tỷ tỷ lại biến thành như vậy? Thoạt nhìn thật là dọa người."
Mặt của Bàng Lạc Vũ thoạt nhìn nào chỉ là dọa người, đơn giản là vô cùng thê thảm.
Người nào nhát gan đều đã sợ đến khóc, thậm chí có những người vừa nhìn thấy
thịt thối trên mặt Bàng Lạc Vũ đã không nhịn được mà nôn rồi.
Bàng Quốc Công kinh ngạc nhìn Bàng Lạc Vũ, run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi, ngươi là ai?"
Bàng Lạc Vũ huyết lệ chảy ròng, từ từ bò tới bên Bàng Quốc Công nói: "Phụ thân, con là Vũ nhi, là Vũ nhi."
"Không phải, không phải, không phải, ngươi không phải, ngươi không phải."
Dù Bàng Quốc Công là người quyết đoán, mạnh mẽ, nhưng nhìn thấy gương mặt của Bàng Lạc Vũ cũng sợ đến lùi về phía sau.
Bàng Lạc Vũ thấy tất cả mọi người tránh nàng như tránh ôn dịch, cười thê lương.
Đúng vậy hiện tại tất cả mọi người đều sợ nàng, đều coi nàng như một con quái vật, một con quái vật.
"Ngươi là yêu quái nơi nào, sao lại dám giả mạo tỷ tỷ của ta."
Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng hỏi.
Bây giờ cuối cùng Bàng Lạc Vũ cũng hiểu ý của Bàng Lạc Tuyết rồi, tâm tư
của nha đầu này thực sự quá ác độc, nàng ta lại muốn nàng chết trong bộ
dạng xấu xí như vậy.
"Phụ thân, người xem khuôn mặt người này
đáng sợ như vậy, người này, không biết là yêu quái gì, nhất định tỷ tỷ
cũng đang ở trong tay nàng."
Bàng Quốc Công nhìn nữ tử đang nằm
co ro trên mặt đất, nhìn gương mặt đáng sợ của nàng, thanh âm run rẩy
hỏi: "Yêu nghiệt to gan, mau trả lại nữ nhi cho ta. "
Bàng Lạc
Băng cũng tiến lên, tháo cây trâm trên đầu xuống, định đâm thẳng vào cổ
họng Bàng Lạc Vũ, nàng biết lần này là cơ hội tốt, nếu như Bàng Lạc Vũ
chết, nàng mới có thể danh chính ngôn thuận.
Ngay cả Bàng Lạc Tuyết cũng không ngờ, nhìn Bàng Lạc Băng nhu nhu nhược nhược mà hạ thủ lại vô tình đến thế.
Bàng Lạc Tuyết dùng một cây ngân châm đánh trật cây trâm của Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Băng quay đầu, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Bàng Lạc
Tuyết, trong lòng chợt hiểu ra, nhát gan nói: "Nhị tỷ tỷ, ta, ta, ta..."
Bàng Lạc Tuyết cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng, cứ liếc
mắt như vậy, Bàng Lạc Băng có một cảm giác tất cả dự định của nàng, Nhị
tỷ tỷ đều biết hết.
"Vương gia, dù sao đây cũng là chuyện của phủ Tấn vương, tất cả đều do Vương gia làm chủ."
Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương.
Tấn vương gật đầu.
Thậm chí Tấn vương còn không cho người thay y phục cho Bàng Lạc Vũ, vào thời khắc này, giá y đỏ thẫm cùng với chăn gối uyên ương trên giường càng
trở nên chói mắt, hạ nhân dùng chăn che lại thân thể chỉ còn lại cái yếm và tiết khố của Bàng Lạc Vũ, đưa ra ngoài phủ Tấn vương Phủ.