Đã Từng Yêu Anh
Editor: Trà sữa trà xanh
Ra khỏi cửa thư phòng, Cố Noãn có chút khổ sở, cô cảm thấy thành tích
không tốt lắm cũng không phải là do cô muốn, thật ra thứ không thích
chính là không thích, không có người nào quy định người nào nhất định
phải có thành tích tốt mới được, chỉ là mặc dù nghĩ như vậy, nhưng
d[[dlqd cô vẫn âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải cố gắng học
tập, dù sao không phải ai cũng có thể may mắn giống cô, có cơ hội làm
lại từ đầu.
Đang suy nghĩ, Cố Hoài Minh và Lâm Bình đang định tới thư phòng gọi Cố Noãn về nhà vì bữa tiệc đã kết thúc, đồng thời hỏi xem Cố Noãn kiểm tra như thế nào, chỉ là hai người nhìn thấy dáng vẻ Cố
Noãn có chút tức giận lại có chút khổ sở, liền biết kiểm tra không tốt,
nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Về đến nhà, Cố Noãn nằm ở trên
giường hồi tưởng lại lời ngày hôm nay, cảm thấy hôm nay mình quá xúc
động rồi, dù sao người ta cũng có lòng tốt, nhưng mà nghĩ lại, lại cảm
thấy mình không có sai, nhớ lúc ra cửa, ba mẹ thấy mình không muốn nhiều lời, nên không hỏi gì.
Ba còn an ủi: "Bảo bối, có phải kết quả
kiểm tra không tốt lắm, không có việc gì đâu, một lần không được, lần
sau chúng ta lại cố gắng làm tốt." Sau đó sờ sờ đầu của Cố Noãn rồi nói: "Không phải là kỳ nghỉ đông này con muốn đi Hokkaido ư, như vậy, ba sẽ
cố gắng tạo ra thời gian rảnh, đến lúc đó ba mẹ sẽ đi cùng với con tới
Hokkaido có được không."
"Mẹ Cố cảm thấy chủ ý này như thế nào?" Hỏi xong Cố Noãn, ba Cố còn kịp thời trưng cầu ý kiến của mẹ Cố.
Ngay vào lúc này cửa thư phòng lại mở ra, Đường Khải đi ra từ thư phòng, mẹ
Cố nhìn thấy Đường Khải, vẫn không bỏ được nghi ngờ trong lòng nên hỏi
thăm Đường Khải kết quả kiểm tra, Cố Noãn liền nghe người kia trả lời
"Mặc dù căn bản không vững chắc, nhưng Tiểu Noãn rất thông minh, vấn đề
khó khăn cũng làm đúng. Cho nên con cảm thấy kỳ nghỉ đông này Tiểu Noãn
nên ở nhà học tập, đến học kỳ cuối của Sơ Tam ôn tập, vẫn còn hy vọng
thi vào Nhất Trung thành phố A."
Khi Cố Noãn nghe xong câu trả
lời, lập tức có chút sửng sốt, cái này, cái này, đây là ý gì, anh biết
rõ cô làm được bài khó mà, hơn nữa anh còn nói cô không thể đi ra ngoài
chơi.
Nhưng ba Cố và mẹ Cố nghe con gái có thể thi vào trung học
đệ nhị cấp tốt nhất thành phố A, hai mắt tỏa ánh sáng, hơn nữa nhất trí
cho rằng nhà con gái yêu nhà bọn họ vẫn còn cứu được, dù sao Đường Khải
đã nói như vậy, cô là người thông minh, thi và Nhất Trung thành phố A
không thành vấn đề. Đường Khải là ai, là sinh viên tài năng của đại học
Harvard nước Mĩ, học bổng hàng năm đều nằm gọn trong tay, cho nên ba Cố
và mẹ Cố nhanh chóng hỏi thăm Đường Khải Cố Noãn cần tư liệu học tập gì, trong đó mẹ Cố còn quá đáng hơn bảo ba Cố dùng di động ghi chép lại.
Nghĩ như vậy, Cố Noãn lại cảm thấy không có gì không quá phận, Đường Khải
làm hại chuyến đi Hokkaido của cô bị hủy, còn phải ở nhà mỗi ngày học
tập, cô cảm thấy rất phiền, vô cùng phiền.
Chỉ là tâm tình như vậy kéo dài không bao lâu, Cố Noãn liền không có thời gian suy nghĩ nữa, bởi vì năm mới đã tới rồi.
Cô. . . . . . Có. . . . .Chuyện………..Rất…………..Quan………Trọng……Muốn……….Làm ~~~~
Sáng sớm mồng một đầu năm.
Trong thư phòng ở lầu hai Cố gia, một già một trẻ đang chơi cờ vây, chỉ thấy ông cụ dùng cờ trắng, cô gái dùng cờ đen.
Hình như cô gái không quyết định được nên đi bước nào, cau mày, một lát thì
muốn đặt chỗ này, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, lắc đầu một cái, cầm lên con cờ đen vừa đặt xuống, lại bỏ vào trên chỗ giao nhau
của người khác.
Cô gái ngồi đối diện một cụ già mặc áo bông màu
cà phê hưu nhàn, mặc dù đã quá sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn phấn
chấn, mặt mày hồng hào, chính lúc này nhìn cô bé đối diện bàn cờ, thấy
cô gái tựa như đã ra quyết định, liền nói: "Xác định?"
Cô gái nhìn quân cờ đen trắng trên bàn lần nữa, sau đó gật gật đầu nói: "Dạ, xác định."
Nhưng khi thấy ông cụ hạ quân trắng xuống thì lại vội vàng hô: "Đợi chút, đợi chút, ông nội, con suy nghĩ lại một chút."
Ông cụ thấy cô gái như thế, liền nói: "Tiểu Noãn, đã bỏ cờ xuống thì không hối hận."
Không sai, hai người đánh cờ chính là ông cụ Cố và Cố Noãn.
Cố Noãn nghe ông nội nói như thế, có chút không tán thành nói: "Ộng nội,
cuộc sống luôn có cơ hội làm lại, vì sao con cờ không thể hối hận." Tuy
nói như vậy, nhưng Cố Noãn không có thay đổi bước đi nữa.
Gia gia liếc Cố Noãn một cái nói: "Nhanh mồm nhanh miệng."
Cố Noãn le lưỡi một cái, tiếp tục cúi đầu nhìn bàn cờ.
Lúc này cờ trắng trong tay cụ Cố rơi vào trên bàn cờ trước mắt, trong nháy
mắt trên bàn cờ đã hiện ra tình thế rõ ràng, bởi vì một con cờ trắng của cụ Cố, cờ đen cơ hồ bị ăn hết một phần tư, Cụ Cố đưa tay từ từ lấy đi
cờ đen bị ăn sạch, kinh ngạc phát hiện Cố Noãn không lầm bầm giống
thường ngày như vậy, lông mày chỉ hơi nhăn lại, chăm chú nhìn trong nơi
giao nhau giữa các con cờ.
Cụ Cố nhất thời vui mừng vì cháu gái
trưởng thành, nếu là thường ngày, sẽ trực tiếp la hét, vì vậy nhắc nhở
Cố Noãn: "Tiểu Noãn, tới phiên con."
Chỉ thấy Cố Noãn đột nhiên
ngẩng đầu, rực rỡ cười một tiếng với cụ Cố: "Gia gia, ông cũng đừng có
quên mới vừa rồi đáp ứng vơi con chuyện gì, nếu con thắng ông, ông sẽ
đồng ý một yêu cầu của con." Sau đó đặt con cờ đen trong tay vào một góc cụ Cố không chú ý, lập tức vốn cờ trắng vốn ăn cờ đen đã bị đảo ngược
lại mất hết một phần ba.
Cố Noãn hài lòng nhìn cờ trắng trên bàn cờ đã bị ăn hết, ngẩng đầu lên nói: "Ông nội, đến phiên ông."
Cụ Cố nhìn cờ trắng trên bàn cờ đã bị Cố Noãn ăn mất, ngẩng đầu kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Noãn ý cười đầy mặt.
Lúc này khuôn mặt Cố Noãn tự tin, cả người tản ra khí thế vượt qua tuổi
tác, khiến cụ Cố nhớ tới khi còn trẻ lúc ông thắng được một cuộc chiến
tranh vẻ mặt sẽ tự hào cùng vui sướng như thế nào.
Quên nói là
ông nội của Cố Noãn từng ra chiến trường, chỉ là sau này ở trên chiến
trường, bởi vì nhất thời khinh thường, bị quân địch bắn vào bả vai bên
phải hai phát, mặc dù cuối cùng thắng, nhưng cụ Cố lại không thể nào ra
chiến trường nữa, đạn trực tiếp đâm lủng vai phải, dẫn đến từ đó về sau
tay phải của cụ Cố không cách nào nổ súng, cho nên bây giờ sự nghiệp của Cố gia thành công có quan hệ rất lớn với cụ Cố.
Khóe miệng cụ Cố từ từ nhếch lên, nụ cười càng lúc càng lớn, tiếng cười từ trong thư phòng vang vọng truyền ra bên ngoài.
Ở lầu dưới, ba Cố và mẹ Cố nghe tiếng cười truyền tới từ thư phòng, ngẩng đầu nhìn thư phòng một cái, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười một tiếng.
Trong thư phòng cụ Cố hài lòng nói: "Tốt, Tiểu Noãn đã có khí thế năm đó của ông nội."
"Cám ơn ông nội khích lệ!" Cố Noãn hớn hở tiếp nhận khích lệ.
"Con nhóc này." Cụ Cố đưa ngón trỏ ra chỉ vào Cố Noãn, cười lắc lắc đầu:
"Đầu tiên là ra vẻ kích động, giả bộ cho ông nội xem, sau đó cố ý khiến
ông nội ăn hết cờ trắng của con, con đó, đã dám lừa gạt ông nội rồi."
"Đây không phải là nhờ ông nội có phương pháp giáo dục sao." Cố Noãn tự hào nói.
"Ha ha ha, vậy cũng đúng, không hổ là cháu gái của ông nội, chỉ là ông nội
biết con nhất định chỉ có công phu này. Có chơi có chịu, nói đi, muốn
ông nội thưởng con cái gì?"
"Ông nội còn chưa đặt quân cờ xuống,
còn chưa phân thắng bại đâu." Cố Noãn nhắc nhở, sau đó không đợi cụ Cố
trả lời, liền nói tiếp: "Chỉ là nếu ông nội muốn thưởng cho con, vậy thì con nhận, chỉ là con tạm thời không nghĩ ra phần thưởng, chờ con nghĩ
ra sẽ nói cho ông nội biết." Cố Noãn đã chiếm được tiện nghi còn khoe
mẽ.
Cụ Cố cười lắc lắc đầu.
Cố Noãn nhìn cụ Cố vui vẻ như
thế, nhớ tới kiếp trước khiến ông nội thất vọng, nhìn cụ Cố, nụ cười
trên mặt vẫn như cũ, nhưng trong ánh mắt lại có thêm nghiêm túc nói:
"Ông nội, nếu như, con nói là nếu như, có một ngày con làm ông thất
vọng, khiến ông đau lòng, thành chuyện cười của gia tộc, khi đó ông có
bỏ rơi con không?"
Cụ Cố thấy Cố Noãn nghiêm túc mong đợi ông trả lời, từ từ thu hồi nụ cười vừa rồi, trầm tư một chút, sau đó nghiêm túc nói với Cố Noãn: "Vậy phải xem chuyện gì?"
"Nói cách khác nếu
như vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của ông, ông sẽ bỏ rơi con sao?"
Trong lòng Cố Noãn có chút thất vọng nói.
Không bao lâu, cụ Cố
lại nói: "Mặc kệ chuyện gì, ông nội luôn toàn lực bảo vệ con, dù sao ông nội chỉ hy vọng con vui vẻ." Ông chỉ có một người cháu gái là cô.
Cố Noãn nghe cụ Cố trả lời, cổ họng có chút nghẹn ngào, nói không cảm động là giả, có câu này là đủ rồi. Đây chính là người nhà, vĩnh viễn đều
đứng ở trước mặt cô, che gió che mưa cho cô.
Cụ Cố nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi đứng lên nói: "Ai, đánh cờ hơn một giờ rồi, nên hoạt động
cổ một chút, đi thôi, bồi ông nội đến vườn hoa đi."
Cố Noãn đứng lên, đi tới bên cạnh cụ Cố, đỡ bên trái cụ Cố nói: "Vậy đi thôi, ông nội."
Buổi tối hôm đó, Cố Noãn nhận được một bao tiền d[[dlqd lì xì to lớn, toàn
bộ là nửa người của ông nội Mao Trạch Đông, vì vậy núp ở trong chăn âm
trầm nở nụ cười