Ngay khi Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn lên, thì
một trong năm ngũ đại thiên kiêu bờ Bắc, Bắc Hàn Liệt bỗng nhiên chợt
mỉm cười, gã vốn tuấn lãng, lúc này mỉm cười như vậy khiến cho không ít
nữ đệ tử bờ Nam lộ ra ánh nhìn khác lạ trong mắt.
Gã tươi cười vỗ nhẹ lấy Dạ Hành Thú với bộ dáng dữ tợn hung ác đang
nằm sấp bên cạnh rồi bước về phía trước. Mà Dạ Hành Thú kia cũng nhoáng
một cái, ánh mắt lóe lên u quang mà đứng dậy.
Ngay khi đại cẩu này vừa đứng lên, không ít đệ tử bờ Nam nhìn thấy không kìm được tiếng kinh hô.
Lúc đứng dậy thân thể Dạ Hành Thú cao hơn một trượng, toàn thân cứng
rắn như ẩn chứa một lực lượng vô cùng lớn bên trong, cái đầu to lớn, hàm răng há ra để nhiễu từng dòng nước dãi chảy xuống qua khóe miệng, bộ
lông đen xù nhìn qua càng thêm hung mãnh.
Hơn nữa, bốn chân của nó còn to hơn cả bắp đùi người bình thường, dọc chân còn lộ ra một cây gai xương. Nó nhún người một cái liền nhảy thẳng lên trên chiến đài rồi ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng.
Một tiếng rống này tựa như hóa thành sóng âm quay cuồng tám hướng
khiến cho không ít hung thú bên cạnh mỗi đệ tử bở Bắc đều không ngừng
run rẩy, như chúng nó đang bái kiến Vương giả của loài mà không dám
ngẩng đầu lên.
Bắc Hàn Liệt mang theo vẻ tươi cười đi lên chiến đài, ánh mắt lướt qua đám người bờ Nam.
“Bờ Bắc, Bắc Hàn Liệt, không biết là vị đồng môn nào đối chiến cùng ta?”
Lời hắn truyền ra, con Đại Cẩu bên cạnh không ngừng nhiễu nước dãi
xuống chợt lóe lên tia hung tàn sắc lạnh trong ánh mặt, bằng mắt thường
cũng có thể nhìn thấy hàm răng của nó dài ra không ít. Nhìn thấy hung
thú như vậy, bất kì kẻ nào cũng đều mất đi chiến ý, hơn nữa lúc này nhìn qua con hung thú này còn thè lưỡi dài ra đầy vẻ hung tàn vô cùng rõ
ràng.
Nhìn người bên mình vẫn còn chưa xuất chiến, đám đệ tử bờ Nam cũng
chợt trầm mặc. Lúc này Bạch Tiểu Thuần bên trong đám đệ tử bờ Nam nhìn
nhìn Bắc Hàn Liệt, lại nhìn con Đại cẩu kia chút ít, hai mắt xoay tròn,
thần sắc cũng chợt cổ quái, rồi hắn ho nhẹ một tiếng, ngạo nghễ bước ra.
Hắn bước ra, toàn bộ ánh mắt đệ tử bờ Nam cũng chợt nhìn về phía hắn
đầy vẻ chờ mong. Mà con Dạ Hành Thú to lớn lúc này đã đưa hai mắt u tối
lập lòe nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần nơi này.
Bạch Tiểu Thuần bày ra cái bộ dáng cao thủ, cằm hất về phía trước,
bước lên chiến đài. Xa xa trên bầu trời, dường như con chim của Chu
trưởng lão cũng đang tập trung chú ý tới Bạch Tiểu Thuần.
"Bờ Nam, Bạch Tiểu Thuần!" Lên đài chiến đấu, Bạch Tiểu Thuần vừa mới nói xong thì Dạ Hành Thú cũng đột nhiên gầm nhẹ lên một tiếng, ánh mắt
hung tàn như hóa thành sát khí mà nuốt chửng lấy hắn.
“Bạch Tiểu Thuần? Nghe nói ngươi chính là đệ nhất Tư cách chiến bờ
Nam?” Ánh mắt Bắc Hàn Liệt nhìn qua trang phục trên người Bạch Tiểu
Thuần, không chút che giấu vẻ cười nhạo trong mắt.
“Ngươi là Bắc Hàn Liệt đúng không? Ta cho ngươi một cơ hội nhận
thua!” Thấy con Đại Cẩu đang hung hăng nhìn mình, trong lòng Bạch Tiểu
Thuần cũng run rẩy nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì cái bộ dáng cao thủ
kiêu ngạo như mây trắng trên bầu trời của mình.
"Nhận thua?" Bắc Hàn Liệt nghe vậy sững sờ. Sau đó gã ngẩng đầu cười
lớn như thể vừa nghe được một chuyện gì đó vô cùng buồn cười, trong ánh
mắt cũng dần nổi lên sát khí.
“Có ý tứ, nhiều năm như vậy, chỉ có ngươi là đệ tử ngoại môn duy nhất dám nói vậy với ta.” Bắc Hàn Liệt nâng tay phải lên, đang muốn bấm niệm pháp quyết điều khiển Dạ Hành Thú.
“Bắc Hàn Liệt, đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi nhận thua. Bạch Tiểu Thuần ta một khi ra tay, bản thân ta cũng cảm thấy sợ hãi đấy, ta
khuyên ngươi…Tốt hơn hết là đùng để ta phải ra tay thì hơn.” Bạch Tiểu
Thuần than nhẹ, dường như là một tuyệt thế cao thủ tịch mịch khắp thiên
hạ, nhìn về phía Bắc Hàn Liệt lộ ra đầy vẻ thông cảm.
Thời điểm này toàn bộ đệ tử bờ Nam đều trợn to mắt, bọn hắn nhìn qua
Bạch Tiểu Thuần, rồi nhìn lại Bắc Hàn Liệt một chút, hơn nữa còn lưu ý
thêm cả con Đại Cẩu hung tàn kia. Nhìn thế nào thì khi so sánh hai bên,
rõ ràng thanh thế Bắc Hàn Liệt là mạnh mẽ hơn hẳn không thể nghi ngờ.
Chỉ là mấy câu mà Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra lại khiến sâu trong lòng mọi người không tự chủ dâng lên một chút hi vọng, chỉ là nghĩ tới mấy
chuyện xấu của Bạch Tiểu Thuần lúc trước, tất cả đám đệ tử bờ Nam chợt
lâm vào tình cảnh lo lắng suy tính thiệt hơn.
Mà bên phía bờ Bắc lúc này cười vang lên, tiếng cười nhạo càng thêm liên tục không dứt.
“Tên này ngốc sao? Bắc Hàn sư huynh chính là một trong ngũ đại thiên
kiêu bờ Bắc, cho dù không bằng Quỷ Nha, nhưng chính Quỷ Nha sư huynh còn phải thừa nhận thực lực của Bắc Hàn sư huynh. Tên Bạch Tiểu Thuần này
là ai a, vậy mà dám kiêu ngạo như vậy chứ!”
“Chẳng những thực lực của Bắc Hàn sư huynh cường đại, mà đầu Dạ Hành
Thú của hắn đến cả Liên trưởng lão cũng phải cảm thán không dứt a. Đây
chính là Vương giả trong đám thú vật, thân thể cường hãn, lực lượng lớn
vô cùng, chỉ một tiếng gầm nhẹ bình thường cũng đã có thể chấn nhiếp tâm thần. Mà Bạch Tiểu Thuần này…gầy gò nhỏ nhắn, đoán chừng chỉ một ngụm
của nó cũng đủ cắn đứt cả một mảng lớn trên người hắn rồi a.”
"Bắc Hàn sư huynh, tất thắng!"
Bắc Hàn Liệt cảm thấy như bị Bạch Tiểu Thuần chọc cười, hai mắt lóe
lên ánh nhìn lạnh lẽo, cũng đã quyết định nhất định phải để cho tên Bạch Tiểu Thuần này một trận da thịt bong tróc, tuy không chết nhưng phải
rớt lại lớp da thịt xuống mới thôi, đồng thời gã bấm niệm pháp quyết
định ra tay.
“Thật sự một khi ta ra tay, bản thân cũng cảm thấy sợ hãi.” Bạch Tiểu Thuần thở dài, nói xong cũng đưa tay phải vỗ túi trữ vật cầm ra hai
viên đan dược trong tay.
Ngay lúc đó, Bắc Hàn Liệt chợt nhếch miệng cười, hai tay bấm quyết
điểm ra một chỉ, đầu Dạ Hành Thú vốn đang không còn kiên nhẫn lập tức
gầm lên một tiếng rồi lao thẳng tới Bạch Tiểu Thuần.
Mà cả người Bắc Hàn Liệt cũng nhoáng lên một cái, tốc độ bay nhanh
lên, ấn kí mặt trời trên trán chợt tản ra hào quang rồi gã cũng tiến tới Bạch Tiểu Thuần.
Trong nháy mắt khi một người một thú vọt tới, tốc độ cả người Bạch
Tiểu Thuần chợt vọt tăng, hắn nhảy lên đồng thời ném thẳng một viên đan
dược tới Dạ Hành Thú.
Vẻ hung tợn trong mắt Dạ Hành Thú lóe lên, nó gầm nhẹ, vốn có thể
nhanh nhẹn tránh đi nhưng chợt cả người nó khựng lại, biểu lộ trên mặt
có chút biến hóa rồi không chút tránh né mà đem đan dược kia một ngụm
nuốt xuống.
Sau khi nuốt đan dược này, toàn thân Đại Cẩu chợt run rẩy, hai mắt
ngập tràn tơ máu, khắp người cũng tràn ra tiếng nổ vang. Cả người nó vốn to lớn cứng cỏi, lúc này lại phình lớn lên, chớp mắt kích cỡ đã tăng
lên gấp đôi.
Gai xương nơi chân xuất hiện nhiều hơn, hàm răng dài thêm!
Nước dãi của nó nhiễu xuống ròng ròng. Đặc biệt giữa hai chân nó rút cuộc lại xuất hiện một cây côn…đột nhiên dựng lên!
Trong chớp mắt, cả người nó đầy dữ tợn vô cùng đến một mức độ khó có thể hình dung được.
Ánh mắt của nó trở nên đỏ sẫm, hơi thở hồng hộc, thần trí cũng gần
như mơ hồ mà đưa hai móng cào cào lấy mặt đất, đầu ngửa lên trời gào rú
long trời lở đất, tiếng gào rú cổ quái truyền khắp bốn phía khiến đám đệ tử đứng bên ngoài quan sát đều hít sâu vào một hơi lạnh.
“Đây là…đan dược gì vậy???”
“Không đúng, thế nào mà ta lại cảm thấy bộ dạng con đại cẩu này có chút quen mắt…” Một đệ tử bờ Nam lên tiếng kinh hô.
Mà bên đám đệ tử phía bờ Bắc đang trợn mắt nhìn cảnh tượng Dạ Hành
Thú kia sau khi nuốt lấy đan dược thì trở nên biến hóa hẳn. Bọn chúng
cảm thấy khí thế của Đại Cẩu này đã bạo tăng đến một trình độ khủng bố,
không những khiến cho thân thể thêm cường hãn mà còn thêm chút điên
cuồng, cả bọn đều trở nên kinh hỉ.
“Đan dược này không ngờ còn có hiệu quả đến vậy!”
“Có thể khiến cho hung thú phát cuồng!!!”
Một màn này khiến không ít người xung quanh giật mình, ngay cả Bắc
Hàn Liệt cũng có chút sửng sốt không hiểu rõ tình huống đến cùng là thế
nào. Chỉ là cảm giác Dạ Hành Thú cường hãn rất nhiều, nhưng không biết
vì sao gã luôn có cảm giác có chút không ổn.”
“Khuyên ngươi thêm một câu nữa, nhận thua đi!” Bạch Tiểu Thuần hất cằm, lạnh nhạt nói.
“Vốn trận này chỉ định chặt đứt của ngươi một tay mà thôi. Không ngờ
ngươi còn giả thần giả quỷ, trận này ta sẽ chặt đứt tứ chi của nhà ngươi vậy!” Sát khí dâng đầy trong mắt Bắc Hàn Liệt, thiên kiêu chiến tuy
không được ảnh hưởng tới tính mạng nhưng chuyện xương gẫy gân thương thì khó mà tránh được. Gã vừa nói xong thì cả người cũng đột nhiên xông
thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, vung tay phải lên. Thư Hương Đan hắn luyện chế ra cũng nhanh chóng bay thẳng về phía Bắc Hàn Liệt.
Ném ra đan dược, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cũng vọt tăng, hắn cũng
tranh thủ lùi sâu về sát mép chiến đài. Đứng nơi đó hồi hộp chú ý nhìn
Bắc Hàn Liệt.
Hai mắt Bắc Hàn Liệt co rút lại, đang định né tránh, nhưng đan dược
này vậy mà tự động nổ tung ra hóa thành một đám bột phấn bao trùm lấy
bốn phía. Mặc kệ Bắc Hàn Liệt có trốn tránh thế nào thì cũng dính được
chút ít trên người gã.
Tưởng đã bị lây dính độc đan khiến gã biến sắc mặt lùi về phía sau
rồi tranh thủ kiểm tra lại. Nhưng gã lại không phát hiện ra được điều gì bất thường, ngược lại mùi của đan dược này lại rất dễ ngửi.
Gã nhíu mày, cảm thấy rất cổ quái bèn nhanh chóng muốn tốc chiến tốc
thắng trận này, thì chợt nghe thấy tiếng gầm nhẹ bên người truyền tới,
khi gã liếc xéo qua nhìn lại thì sắc mặt cũng đại biến.
Lúc này Dạ Hành Thú đang kêu gào to đằng kia đột nhiên quay đầu lại,
hơi thở nó hổn hển, ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm không dứt vào Bắc
Hàn Liệt.
Bắc Hàn Liệt bị nó nhìn vậy thì chợt cảm thấy hãi hùng hết hồn hết
vía, đang định tiến hành điều khiển nó thì bất chợt Dạ Hành Thú gầm lên
rồi nhanh như chớp lao thẳng tới gã. Tốc độ nó quá nhanh nên Bắc Hàn
Liệt cũng không kịp né tránh, trực tiếp bị Dạ Hành Thú đè ngược lên phía trên.
"Chết tiệt, ngươi điên rồi! ! Ngươi muốn làm gì!" Sắc mặt Bắc Hàn
Liệt đầy âm trầm, vừa gào thét thì đã bị Dạ Hành Thú đè chặt lấy phía
sau lưng, lực lượng của Dạ Hành Thú là vô cùng to lớn, lại đang cảnh
điên cuồng nên Bắc Hàn Liệt không cách nào nhúc nhích được. Một dự cảm
không lành hiện lên khiến cho sắc mặt Bắc Hàn Liệt trong nháy mắt tái
nhợt lại.
Giờ khắc này, đám đệ tử ngoại môn bốn phía cũng không tự chủ mà tiến
lại gần chiến đài hơn một chút, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này
đang diễn ra. Ngay cả những Chưởng tòa và các vị trưởng lão trên đài cao cũng phải nhìn sang, mà thần thức của các vị Thái Thượng trưởng lão
cũng tập trung chú ý vào nơi này.
Ngay sau đó, mọi người đều hít vào một hơi lạnh trong người, thậm chí đầy hoảng sợ nhìn vào một màn trước mắt…tiếng kêu thảm thiết thê lương
của Bắc Hàn Liệt đột nhiên xuất hiện!
"Không. . . Không. . . Ngươi! ! A! ! !" Bắc Hàn Liệt kêu lên long
trời lở đất, biểu lộ của gã đầy thống khổ, ánh mắt đầy mờ mịt dường như
không dám tin tưởng toàn bộ sự việc này vậy mà lại phát sinh, cả người
run rẩy, thanh âm thê lương đến cực hạn.
“Trời ạ!!! Đây là đan dược gì chứ, không phải là phát cuồng, mà là…phát tình a!!!”
"Cái này. . . Cái này. . ."
“Bắc sư huynh rõ ràng lại bị chiến thú của mình…làm rồi?” Toàn bộ đệ
tử bờ Bắc đều chấn động xôn xao, cả đám không cách nào tin nổi. Thậm chí hơn một nửa đệ tử trong đó, hơi thở dồn dập, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ
và rung động chưa từng có.
Lúc này Bắc Hàn Liệt đã giãy dụa đến điên cuồng, tiếng kêu thảm thiết của gã không ngừng truyền ra đầy thê lương. Một màn long trời lở đất
này đã khai sáng ra một con đường mới mà Linh Khê tông chưa có ai đặt
chân đến.
Coi như lúc này Quỷ Nha cũng phải sửng sốt mà trợn tròn hai mắt nhìn, cả người gã cũng chợt run run, hai mắt hắn xoay chuyển lộ ra một vẻ
không thể tin tưởng được.
Đầu óc toàn bộ đệ tử bờ Nam cũng bị nổ vang, trong đầu trống rỗng.
Thượng Quan Thiên Hữu mê muội, cảm thấy toàn bộ thế giới này tựa như
không hề tốt lành gì cả. Mà mặt mày của Chu Tâm Kỳ trong nháy mắt đó
cũng đỏ bừng lên.
Bạch Tiểu Thuần đúng trên chiến đài cũng đang hãi hùng khiếp vía. Dù
sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thử nghiệm Phát tình đan trong quá
trình đấu pháp đấy. Không nghĩ lại có thể xảy ra một màn kinh người đến
như vậy…Lúc này nhìn qua Bắc Hàn Liệt đầy thê thảm trên đất, hắn không
đành lòng bèn thở dài nói.
“Ta đã nói, một khi ra tay bản thân ta cũng cảm thấy sợ hãi, cũng
khuyên bảo ngươi rất nhiều lần. Vậy mà ngươi…chấp mê bất ngộ a.” Bạch
Tiểu Thuần không đành lòng, thể hiện ra mình rất vô tội.
“Bạch Tiểu Thuần!!!” Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ từ trên
không trung truyền tới vang vọng. Sư tôn Bắc Hàn Liệt mang theo sát khí
ngập trời mà đến, tay áo quay cuồng đưa ra hất đầu Dạ Hành Thú còn đang
trên người Bắc Hàn Liệt bay ra thật xa, một tay lão chụp lấy Bắc Hàn
Liệt không còn chút mặt mũi nhìn người khác, thậm chí còn mang theo cảm
giác như không chân thật kia. Chính bản thân lão cũng không muốn dừng
lại ở nơi này lâu hơn một chút nào hết, trừng mắt giận dữ nhìn qua Bạch
Tiểu Thuần rồi tranh thủ rời đi.
Lúc này Bắc Hàn Liệt rơi vào tình trạng cả thân thể và tâm thần đều
bị thương tổn khốn khổ trọng điệp lên nhau, gã chỉ còn cách nhắm mắt
lại, không thể không chìm vào hôn mê, cũng không biết bản thân gã sau
này làm thế nào có thể nhìn mặt người khác được nữa. Cái loại thống khổ
này khiến cho gã có cảm giác dường như tất cả chỉ là một hồi ác mộng.