Vốn là cả đám tu sĩ Trúc cơ trên ba ngọn núi còn đang cười ha hả nhìn
Bạch Tiểu Thuần bị truy đuổi như vậy, bọn họ cũng thừa hiểu Chu trưởng
lão chẳng qua chỉ hù dọa một chút mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lại dám đối kháng với tia chớp, cả đám chợt biến sắc mặt định lao ra cản lại, nhưng khi nhìn lại thì thấy Bạch Tiểu Thuần lại chẳng có
chuyện gì cả.
Trong ánh mắt mọi người đều lóe lên tia sáng kì dị.
“Kẻ này không tầm thường!”
“Có thể còn sống trở về trong trận truy sát của gia tộc Lạc Trần, Bạch Tiểu Thuần hiển nhiên cũng có chỗ kinh người.”
“Là một hạt giống tốt, tuy là không so được với Thượng Quan Thiên Hữu,
nhưng tính ra lại ngang ngửa với Lữ Thiên Lỗi, Chu Tâm Kỳ rồi!”
Trong lúc mọi người còn đang tán đồng với nhau, thì trên Chủng Đạo sơn,
ánh mắt của Chưởng môn Trịnh Viễn Đông cũng sáng ngời. Một màn vừa rồi
lão cũng tận mắt nhìn thấy tất cả, mà thực ra ngay khi Bạch Tiểu Thuần
la lên thì lão đã dùng thần thức đảo qua một vòng rồi.
Biểu hiện của Bạch Tiểu Thuần làm cho lão vô cùng kinh ngạc, tuy nhiên
lão cũng định để xem cuối cùng thì tiềm lực của Bạch Tiểu Thuần đến bao
nhiêu nên không có ý định ra tay ngăn cản lại. Lúc này lão khẽ gật đầu,
ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, cả người cũng nhoáng một cái mà xuất hiện
trước mặt Bạch Tiểu Thuần đang điên cuồng chạy trối chết.
“Chưởng môn thân sư huynh cứu mạng, Chu trưởng lão muốn giết ta. Cái
mạng nhỏ của ta xém chút nữa phải ném đi rồi a!!!” Thoáng thấy Trịnh
Viễn Đông, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tranh thủ chạy đến trốn ngay sau
lưng, đưa ánh mắt đầy đáng thương mà nhìn lão.
Trịnh Viễn Đông vội ho khan lên một tiếng. Nhìn bộ dạng đáng thương của
Bạch Tiểu Thuần như vậy, trong lòng lão cười khổ không thôi rồi ngẩng
đầu lên. Lúc này Chu trưởng lão cũng đã đuổi đến, hung hăng trừng mắt
nhìn Bạch Tiểu Thuần, sau đó mới chắp tay bái kiến Trịnh Viễn Đông.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, dù sao cũng đều là lão hồ ly, ngay lập tức
hiểu rõ tâm tư của đối phương. Chuyện chim Phượng là chuyện nhỏ, làm cho Bạch Tiểu Thuần trong tông môn này có thêm một người để sợ hãi kiêng kị mới là chuyện lớn.
Bằng không mà nói, chỉ có một mình Lý Thanh Hậu, trùng hợp vào lúc y đi
ra ngoài thì quả thật trong tông môn này không có ai khuất phục được
Bạch Tiểu Thuần đấy. Dù sao thì hắn có đại công lao trên người, là Quang vinh đệ tử, lại còn là sư đệ của Chưởng môn.
Cho dù là Chưởng môn Trịnh Viễn Đông đến giáo huấn, có quá mức một chút, không chừng Bạch Tiểu Thuần lại chạy đến trước bức họa khóc lóc kể khổ.
“Thỉnh Chưởng môn không cần phải quản tới việc này, xin giao lại Bạch
Tiểu Thuần cho ta!” Chu trưởng lão nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, vẻ
hung tàn hiện ra trên mặt, nghiến răng cười lạnh một cái.
“Chim của ngươi…” Da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên, đang định giải thích.
Chu trưởng lão vừa nghe được ba tiếng kia thì da mặt cũng chợt đen lại,
Bạch Tiểu Thuần vội nín thinh lại mà ủy khuất nhìn qua Trịnh Viễn Đông.
“Sư huynh, ta vì tông môn mà đổ máu, ta vì tông môn mà lập được đại công…”
Da mặt Trịnh Viễn Đông chợt co rúm lại, vội ho khan lên một tiếng.
“Chu trưởng lão, việc này đến đây coi như xong đi. Mặc dù Bạch Tiểu
Thuần có chút không tốt, nhưng dù sao bản tính của lương thiện. Như vậy
đi, nếu như lần sau hắn còn gây thêm chuyện gì nữa, lão phu tuyệt đối sẽ không ngăn cản mà nhất định sẽ xử lý, thế nào?”
Chu trưởng lão cũng cố làm ra một bộ dạng không cam lòng mà gật nhẹ đầu, sau đó cáo từ mà rời đi. Trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìm Bạch Tiểu Thuần một cái.
Bạch Tiểu Thuần thở dài một hơi, đứng dậy nhưng trên mặt lại hiện lên
chút nghi hoặc. Hắn vốn thông minh, chẳng qua lúc nãy mọi chuyện xảy ra
quá đột ngột, bây giờ thì coi như hắn cũng đã kịp phản ứng lại, cảm thấy dường như có chút không đúng lắm…chẳng qua lại không dám khẳng định mà
nhìn về phía Chưởng môn. Lúc này thì Chưởng môn cũng nhàn nhạt nói tiếp.
“Mấy con chim Phượng kia, chính là do đạo lữ của Chu trưởng lão nuôi
dưỡng đấy. Trong một trận chiến dịch, vì cứu lão mà vị đạo lữ kia đã vẫn lạc, còn Chu trưởng lão thì cửu tử nhất sinh, vừa chịu nỗi đau mất đi
người yêu mà tâm thần bị thương tổn, thần trí đôi khi có chút điên
cuồng.
Ngoại nhân chỉ nhìn thấy lão si mê thảo mộc mà không biết nếu như lão
không si mê, sẽ không thể nào áp chế được sát tâm điên cuồng nổi lên,
chỉ đành mượn nhờ si mà trì hoãn lại tổn thương tâm thần kia.
Vì vậy ngươi không nên đi trêu chọc lão, một khi lão đã nổi điên ta e
khó mà cứu ngươi kịp lúc được.” Nói tới đây Trịnh Viễn Đông bèn nhìn qua Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nghe xong mấy chuyện này, cũng cảm thấy Chu trưởng lão
kia có chút đáng thương, nhưng sau đó lại cảm thấy sống lưng lạnh lẽo,
tranh thủ gật đầu mà ủy khuất đáp lời.
“Thật sự ta không có hạ dược, là chim của lão…Chim lão nuôi vu khống ta.”
“Mọi chuyện đều có nhân quả, bất kể thế nào thì nếu nguyên do từ người
thì cũng đừng nên tìm hiểu chân tướng mọi chuyện làm gì.” Trịnh Viễn
Đông vỗ vỗ lấy vai Bạch Tiểu Thuần rồi quay người thản nhiên rời đi.
Bạch Tiểu Thuần than thở, cảm giác bản thân cũng quá xui xẻo đi, thầm
nghĩ sau này nếu gặp Chu trưởng lão đành phải vòng tránh đi là được. Lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đi về Hương Vân Sơn, tranh thủ chạy về tiểu viện đóng cửa không ra ngoài nữa.
Về phần con chim dám vu khống cho bản thân, hắn suy nghĩ một chút, lại
lo lắng kích thích Chu trưởng lão nên đành nghiến răng bỏ qua ý tưởng
trả thù.
“Nam nhân tốt ai lại đi đấu với chim chứ!” Bạch Tiểu Thuần tự an ủi mình rồi ngồi trong căn nhà gỗ. Sau đó hắn lấy mười viên Tử Khí thăng Linh
đan vừa luyện chế ra, rồi nghĩ lại lúc ban ngày khi Chu trưởng lão ra
tay, ánh mắt đầy hâm mộ.
“Tu sĩ Trúc cơ thật lợi hại, thiếu chút nữa đánh ta tới hộc máu, cũng
may mà ta có Bất Tử Bì.” Bạch Tiểu Thuần có chút cảm khái nói. Rồi nhìn
nhìn những viên Tử Khí Thăng Linh đan này, lại nhìn ngó kiểm tra xung
quanh một chút, sau khi chắc chắn an toàn rồi hắn bèn lấy nồi Quy Văn ra bắt đầu luyện linh.
Rất nhanh, hắn đã đem toàn bộ đan dược luyện linh ba lượt. Nhìn những
đường ngân văn mờ mờ trên viên đan dược, Bạch Tiểu Thuần chợt thở dài.
“Nếu như có tứ sắc hỏa thì tốt rồi.” Hắn cũng từng âm thầm tìm hiểu về
tài liệu Tứ sắc hỏa nên cũng biết trong tông môn không phải là không có, nhưng rất hiếm, hơn nữa cũng cần có điểm cống hiến rất nhiều. Dù sao
thì cũng có một số ít trường hợp luyện dược cần phải hành hỏa theo một
số phương pháp đặc thù, nên Tứ sắc hỏa cũng cực kì không tầm thường.
Về phần phường thị dưới núi ngày thường cũng không có khả năng bán ra.
May ra thì trong đấu giá hội được tổ chức hàng năm, mới ngẫu nhiên xuất
hiện tài liệu Tứ sắc hỏa, nhưng cũng rất ít gặp.
“Linh Vĩ cũng không còn nhiều rồi.” Bạch Tiểu Thuần kiểm tra đám tài
liệu Linh Vĩ một chút, sau đó bắt đầu nuốt một viên Tử khí Thăng Linh
đan vào rồi bắt đầu tu hành.
Ngày lại ngày trôi qua, mỗi ngày Bạch Tiểu Thuần đều tu hành, từng viên
Tử Khí Thăng Linh đan cũng lần lượt bị hắn nuốt vào, tu vi của hắn cũng
nhanh chóng tăng lên cao. Ngay khi đan dược vừa hết, vào đêm khuya này,
tầng mây phủ dày đặc trên bầu trời che lấp cả ánh trăng sáng, trong căn
nhà gỗ, toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng xuất hiện từng tiếng nổ vang mạnh mẽ, thanh âm này không truyền ra ngoài nhưng lại vang khắp toàn cơ thể
hắn.
Toàn thân hắn chấn động, nguồn linh lực trong chớp mắt này cũng hội tụ
tại vô số điểm bên trong cơ thể tạo thành một con sông lớn, như một con
rồng chạy khắp toàn thân, oanh mở vô số kinh mạch trong người hắn.
Khi một vòng lưu chuyển tuần hoàn nguyên vẹn được chấm dứt, linh lực
trong cơ thể hắn cũng bành trướng lên nhiều hơn hẳn so với lúc trước.
Từng đợt chất bẩn trong cơ thể hắn cũng tràn ra từ các lỗ chân lông, rồi một cảm giác nhẹ nhàng khiến cho cả người hắn đầy sảng khoái xuất hiện. Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chợt chấn động, hai mắt đột nhiên mở ra, ánh
mắt sáng ngời như một đốm sáng chói lọi đầy bắt mắt trong đêm tối.
“Ngưng khí tầng tám!” Bạch Tiểu Thuần cười ha hả, đứng giữa sân mà vươn
duỗi người. Hắn gia nhập Linh Khê Tông đã được mấy năm, thân thể rắn
chắc hơn không ít, có điều tóc hắn lại không dài ra nhiều, điều này cũng khiến hắn có chút buồn bực.
Chẳng qua lần này vẻ ngoài của hắn cũng không có gì thay đổi, vẫn gầy gò nhỏ nhắn, có chút trắng trẻo.
“Ngưng Khí tầng tám rồ thì sau này ta ngự vật cũng mạnh hơn rất nhiều
rồi.” Tay phải Bạch Tiểu Thuần đưa lên điểm một chỉ vào tảng đá lớn phía xa, hòn đá này trong nháy mắt đã bay lên, rồi dựa vào tâm niệm của Bạch Tiểu Thuần, lúc nhanh lúc chậm, rất nhanh mà chuyển hóa qua lại giữa Cử trọng Nhược khinh và Cử khinh Nhược trọng.
“Bất quá thứ mà ta cảm thấy hứng thú nhất đấy, là trong trận chiến với
Trần Hằng lúc trước, vô tình triển khai đươc…Ngự nhân đại pháp!” Trong
mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng ngời, đáng tiếc là dù thành công
triển khai được một lần nhưng dù sao người và vật cũng khác nhau nên mãi mà hắn vẫn không nắm được mấu chốt việc này. Hồi lâu sau, hắn bèn đem
chuyện này để lại trong lòng.
“Trong Tử Khí Ngự Đỉnh công pháp từng nói, nếu như tu tới tầng tám, có
thể ngưng tụ ra được trung phẩm Tử khí hóa đỉnh với uy lực lớn hơn rất
nhiều.” Bạch Tiểu Thuần đứng trong sân, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi
đưa hai tay bấm niệm pháp quyết chỉ về phía trước.
Trong nháy mắt, một đoàn Tử khí nhè nhẹ xuất hiện, sau hai hơi thở thì đã ngưng tụ thành một cái Tử đỉnh trước mặt hắn.
Thời gian ngưng tụ ra đỉnh nhanh gấp đôi so với trước.
Hơn nữa đại đỉnh này không giống lúc trước kia, không còn mờ ảo mà đã rõ ràng, thậm chí những phù văn bên trên bề mặt đỉnh cũng hiện ra rất rõ
ràng.
Một uy áp kinh người từ đại đỉnh tản ra xung quang, ánh mắt Bạch Tiểu
Thuần lộ ra một tia sáng kì lạ. Bản thân hắn cũng cảm thấy đỉnh này rất
bất phàm.
“Uy lực so với lúc trước cũng tăng lên rất nhiều!”
Lúc này Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận tu vi trong cơ thể một thoáng, nếu
như lúc trước hắn phóng thích ra một lần Tử khí hóa đỉnh, linh lực trong cơ thể cũng tiêu hao đi mất một nửa, phải cần một khoảng thời gian nữa
mới có thể tiếp tục thi triển lại.
Nhưng trước mắt, hắn phát hiện linh khí trong cơ thể mình vẫn còn hơn bảy thành.
“Có thể thi triển ra ba lần!” Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ. Sau khi Tử đỉnh
tiêu tán bèn lấy ra Kim Ô kiếm hóa thành kim quang bay ra Hương Vân sơn, đến bên ngoài sơn môn.
Ra đến khu rừng rậm bên ngoài thì trên bầu trời cũng chợt có từng tiếng
sấm sét trầm đục truyền ra, mưa to cũng có dấu hiệu kéo đến. Bạch Tiểu
Thuần nhìn cảnh sắc bầu trời biến hóa nhanh chóng như vậy cảm thấy có
chút nguy hiểm, vì vậy bèn tranh thủ đứng giữa không trung bấm niệm pháp quyết. Tử đỉnh lại xuất hiện sau đó hắn điểm một chỉ xuống một núi đá
cách đó không xa, Tử đình vù vù lao đi, rồi hung hăng đập xuống.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, mặt đất chấn động mạnh, vô số chim muông
giật mình dáo dác, mặt đất lúc này xuất hiện một cái hố sâu, bên rìa hố
còn có nhiều khe nứt đan xen lan tràn ra tới chu vi khoảng mười trượng.
“Mạnh như vậy!!” Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi. Hắn suy tính một chút, với bản thân Bất tử Ngân bì cùng với Tử khí hóa đỉnh hiện giờ, nếu như
cùng Trần Hằng giao chiến, đoán chừng hắn cũng không mất nhiều công sức
mà có thể trực tiếp giết chết gã.
“Thôi bỏ qua đi…” Bạch Tiểu Thuần chần chừ một chút. Cảm thấy mấy chuyện vượt cấp chém giết như vậy quả thật rất không an toàn, hắn thật sự
không muốn tiếp tục làm như vậy. Dù sao trước kia đã từng liều mạng một
lần, mạng nhỏ thiếu chút nữa là bị mất đi, cho nên hắn cảm thấy địch
nhân của mình vẫn nên nằm trong khoảng từ Ngưng khí tầng bảy trở xuống
là ổn thỏa nhất.
“Bạch Tiểu Thuần ta chỉ trong nháy mắt, cường địch từ Ngưng khí tầng một đến Ngưng khí tầng bảy, tan thành mây khói.” Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ
hất ống tay áo nhỏ lên, thầm có chút tiếc nuối không có bờ tường rào,
chỉ đành đứng tạm trên Kim Ô kiếm, hất cằm lên nhìn mây đen đầy trời.
Bày ra một bộ dạng cao thủ tịch mịch, hắn giữ nguyên tư thế đó mà quay
người điều khiển Kim Ô kiếm bay về tông môn.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên…bên trong tầng mây có vô số tia chớp bị
Kim Ô kiếm trong không trung hấp dẫn tới, hóa thành từng mảnh hẹp dài
như những con ngân xà trong nháy mắt lao thẳng tới Bạch Tiểu Thuần…
Bạch Tiểu Thuần lập tức trợn trừng mắt.
Không bao lâu, xa xa truyền đến từng tiếng sấm chớp, xen lẫn là tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần…