Bạch Tiểu Thuần cắn răng, hắn lại phát sầu, cho dù
phù lục của hắn nhiều hơn nữa cũng không phải vô hạn, cuối cùng sẽ có
lúc sử dụng hết, giờ phút này nội tâm sốt ruột, hắn nhìn chung quanh,
phát hiện đám người giấy hấp thu làm phù lục hao tổn nhiều, hắn ẩn ẩn
cảm thấy người giấy càng vui vẻ hấp thu màn sáng phù lục.
Vì vậy nội tâm hắn hơi động, suy nghi xong liền cầm phù lục ném sang
một bên, trực tiếp hóa thành một tầng màn sáng, trong chớp mắt có một ít người giấy bay ra, bay thẳng về phía màn sáng, thậm chí người giấy khác cũng bị hấp dẫn, hiển nhiên người giấy càng ưa thích màn sáng của phù
lục.
Sau khi phát hiện việc này, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, hắn
nhìn chằm chằm vào Chu Nhất Tinh đang bỏ chạy xa xa, hắn cắn răng quyết
định đánh cược một lần.
Quả cầu giấy bao phủ Bạch Tiểu Thuần quá lớn nên che đậy tầm mắt, Chu Nhất Tinh đang phân tâm bay nhanh cho nên không có chú ý tới cảnh này,
hiện tại nội tâm hắn đang kích động, thỉnh thoảng dò xét Bạch Tiểu
Thuần, hắn rất chờ mong quả cầu giấy bao phủ Bạch Tiểu Thuần càng ngày
càng nhỏ.
Mà sự thật cũng đúng như hắn đoán, quả cầu giấy của Bạch Tiểu Thuần
không được bổ sung cho nên càng ngày càng nhỏ, từ mười trượng đã giảm đi một trượng.
Đồng thời tốc độ của hắn chậm lại, dường như đã tới tình trạng sơn
cùng thủy tận, Chu Nhất Tinh cũng nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng
của Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi cũng có hôm nay!
Chu Nhất Tinh vô cùng thoải mái, hắn vừa chạy vừa cười to, hắn cảm
thấy đắc chí vừa lòng, nghĩ tới tất cả đều do hắn thiết kế, hắn kích
động toàn thân run rẩy.
- Ta muốn ngươi chết, ngươi dám không chết?
Chu Nhất Tinh cười như điên, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần càng ngày
càng chậm, lúc này quả cầu giấy còn ba trượng, hắn càng thêm vững tin
nên chậm lại, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần bị hấp thành
thây khô.
- Chu Nhất Tinh!
Bạch Tiểu Thuần trong quả cầu giấy giống như tức giận hổn hển, gào
thét không ngừng, tốc độ cũng càng ngày càng chậm, đến cuối cùng vô lực
tiến lên phía trước, hắn giãy dụa tại chỗ, Chu Nhất Tinh càng là vui vẻ, hắn cũng dừng lại nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mang theo chờ
mong.
- Hô, cho dù ngươi hô rách cổ họng cũng không có người cứu ngươi đâu!
Chu Nhất Tinh vui sướng, hắn cảm thấy toàn thân mình có lực lượng
dùng không hết, màn sáng bên ngoài thân thể Bạch Tiểu Thuần chỉ còn một
trượng, hắn dần dần không nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần, chỉ nhìn
thấy là một đống giấy!
Vào thời khắc mấu chốt Chu Nhất Tinh hít thở dồn dập, thậm chí trong
đầu đã nghĩ tới hình ảnh cuối cùng, hình ảnh đó chính là quả cầu sẽ tan
vỡ, đám người giấy sẽ nhào xuống bao phủ Bạch Tiểu Thuần, kế tiếp là
tiếng kêu la thảm thiết, Bạch Tiểu Thuần hình tâần câu diệt.
Sau đó hắn sẽ thừa cơ đục nước béo cò, nếu có cơ hội lấy di vật Bạch
Tiểu Thuần, nếu không có cơ hội hắn sẽ vận dụng lân truyền tống cuối
cùng, dựa vào đoạn ghi chép này có thể đi đổi Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm
Thiên Thú Hồn, gom góp thành Ngũ Hành Thiên Thú Hồn!
Vào lúc Chu Nhất Tinh đắm chìm trong suy nghĩ, hắn kích động phấn
chấn, quả cầu giấy của Bạch Tiểu Thuần tan vỡ, trong nháy mắt tan vỡ đôi mắt Chu Nhất Tinh mở to, hắn hưng phấn nhìn mọi việc.
Đột nhiên sau khi quả cầu tan vỡ lại có một đám phù lục bị ném đi như đậu hủ, hành động quá đột ngột, Chu Nhất Tinh không thể dự đoán được,
trong chớp mắt hơn cả ngàn phù lục rơi vào trước mặt Chu Nhất Tinh.
Chu Nhất Tinh sững sờ, vô ý thức muốn ngăn cản nhưng phù lục tự động bộc phát, nó hóa thành màn sáng bao phủ Chu Nhất Tinh.
Màn sáng phù lục không có lực sát thương, mà là phòng hộ, trực tiếp
bảo hộ Chu Nhất Tinh bên trong, cùng lúc đó người giấy chung quanh Bạch
Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, chúng không thèm quan tâm Bạch Tiểu Thuần,
trong mắt xuất hiện hào quang cuồng nhiệt và điên cuồng bay thẳng tới
màn sáng bên ngoài thân thể Chu Nhất Tinh!
Những việc này nói chậm chạp nhưng trên thực tế từ khi màn sáng Bạch
Tiểu Thuần tan vỡ cho tới lúc phù lục bao phủ Chu Nhất Tinh, tới khi đám người giấy bao phủ màn sáng mới, mọi việc chỉ diễn ra trong hai giây.
Sắc mặt Chu Nhất Tinh biến hóa, đầu óc hắn rung động mạnh, mọi việc
diễn ra quá khác với hắn suy nghĩ, vào lúc này hắn muốn rút lui nhưng đã muộn, tốc độ dám người giấy quá nhanh, chúng chen chúc bao phủ màn
sáng, Chu Nhất Tinh bị đám người giấy bao phủ.
- Bạch Tiểu Thuần!
Trong quả cầu giấy Chu Nhất Tinh kêu gào thê lương, hắn hối hận đến
mức tận cùng, vào lúc này tâm thần hắn rung chuyển, thân thể run run.
- Vô sỉ, vô sỉ!!
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi chết không yên lành!
Trong nháy mắt Chu Nhất Tinh biến thành quả cầu giấy, sắc mặt Bạch
Tiểu Thuần tái nhợt lui ra phía sau, lúc này quá mức nguy hiểm, cũng may có Chu Nhất Tinh thay thế mình, Bạch Tiểu Thuần không dám ham đại cung
của Chu Nhất Tinh, hắn lui ra sau cực nhanh.
- So sánh với cây cung, cái mạng của ta quan trọng hơn, Chu Nhất Tinh này... Quả nhiên là phúc tinh của ta!
Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn quả cầu giấy không ngừng thu nhỏ, hắn
sợ đám người giấy đuổi theo, trong nháy mắt quay người chạy thật xa.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần đi xa, Chu Nhất Tinh đứng trong quả cầu giấy
với ánh mắt biệt khuất, nội tâm gần như phát điên, hắn nhìn màn sáng
chung quanh nhỏ dần...
Hắn cảm thấy Bạch Tiểu Thuần là khắc tinh của mình, là khắc tinh chân chính... Vào lúc này hắn không suy nghĩ nhiều, nước mắt chảy dài trên
mặt, hắn vận dụng truyền tống lần cuối cùng.
Oanh, hào quang bao phủ chung quanh, truyền tống mở ra, trong nháy
mắt hào quang biến mất, thân ảnh hắn cũng không còn, hắn rời đi không
lâu, màn sáng cũng bị đám người giấy thôn phệ không còn, đám người giấy
vồ hụt cho nên bay chung quanh tìm kiếm, sau khi không tìm thấy bóng
người nào liền tụ tập thành đàn rời đi.
Trong mê cung, tại một thông đạo khác có hào quang xuất hiện, thân
ảnh Chu Nhất Tinh bước ra khỏi hào quang, hắn lập tức phun máu tươi,
không chỉ một ngụm, mà là phun mấy ngụm máu liên tiếp, hắn vịn tường,
sắc mặt tái nhợt.
Vết ngấn trên mi tâm của hắn ảm đạm, theo thời gian dần qua đã hóa thành tro tàn.
- Vết ngấn không còn...
Chu Nhất Tinh bi phẫn, hắn nhớ lại những lúc gặp Bạch Tiểu Thuần liền có cảm giác gặp phải khắc tinh, nước mắt chảy đầy mặt.
- Ta không giết hắn, ta... Ta chỉ cầu đời này không gặp lại hắn!!
Chu Nhất Tinh cắn răng rống to, gương mặt hắn già nua không ít.
Thân thể đả kích, tâm linh bị thương, Chu Nhất Tinh bắt đầu hoài nghi nhân sinh của mình...
Có người bi phẫn có người cao hứng, bi phẫn nhất chính là Chu Nhất
Tinh, Bạch Tiểu Thuần rất cao hứng, hắn có cảm giác sống sót sau tai
nạn, càng có cảm giác bảo trụ mạng nhỏ của mình.
Vừa nghĩ tới Chu Nhất Tinh nham hiểm, Bạch Tiểu Thuần cũng không tức
giận, hắn cảm thấy Chu Nhất Tinh quá tốt với mình, hắn không có gì phải
phan nàn.
Vì cứu chính mình đã xả thân vì nghĩa.
- Bỏ đi bỏ đi, Chu huynh, chúng ta hữu duyên, chắc ngươi không chết được, hi vọng chúng ta còn gặp lại lần sau.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần tràn ngập chờ mong vào tương lai, hắn vui vẻ bước đi trong mê cung.
Trên đường đi về phía trước, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút không
đúng, hắn quay người ra phía sau, vừa vặn sau lưng không có gì, hắn lại
nâng hai tay vuốt lưng tìm cái gì đó, cũng không bắt được cái gì.
Không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không, hắn cảm giác không
đúng, nhất là trước mặt hắn có tu sĩ Trường thành với sắc mặt khẩn
trương, bộ dáng sống sót sau tai nạn, hắn đang cẩn thận tiến lên sau đó
gặp Bạch Tiểu Thuần.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người này.
Mà rất nhanh, tu sĩ kia lập tức cúi đầu, hắn tránh sang một bên, Bạch Tiểu Thuần hồ nghi, cố tình hỏi một câu nhưng sau đó bỏ đi ý niệm này,
bởi vì sau lưng tu sĩ này có một người giấy.
Sau khi nhìn thấy người giấy Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng rời đi,
nhưng sau khi hắn bay ngang qua tu sĩ này, Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy tu sĩ Trường thành hoảng sợ gật đầu với hắn.
Sau khi phát hiện ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, tu sĩ này hét lớn sau đó chạy đi.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn nhớ lúc
trước có hồn tu bị người giấy bám vào lưng, người giấy kia còn hư với
hắn một cái, mình cũng gật đầu...
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn nhớ lại bộ dạng của mình khi đó giống hệt tu sĩ Trường thành hiện tại, cảnh tượng này làm hắn sợ hãi.
- Sau lưng ta... Không biết... Có giấy người hay không...
Đầu óc Bạch Tiểu Thuần kêu ông ông, sắc mặt hắn tái nhợt, hắn quay
đầu lại, liên tục quay đầu đến mức cổ đau đớn cũng không nhìn thấy cái
gì, mà linh thức bị áp chế, hắn không thể dùng dò xét, dùng tay sờ cũng
không sờ được gì...
Cuối cùng hắn dứt khoát lấy gương đồng ra nhìn, cho dù hắn soi thế nào cũng không phát hiện cái gì.
Bạch Tiểu Thuần kinh nghi bất định tiếp tục đi về phía trước, theo
thời gian dần qua sắc mặt hắn khó coi, hắn cảm được sau lưng mình có
người.
Loại cảm giác này làm Bạch Tiểu Thuần sợ tới mức hồn phi phách tán, sởn hết gai ốc.
- Ta... Sau lưng ta... Có người!!
Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hắn nhảy lên, thân thể run run,
hắn lập tức quay đầu lại, lại dùng tay bắt lấy nhưng không thể bắt được
gì.
Nhưng mà cảm giác sau lưng có người càng ngày càng mãnh liệt, thậm
chí Bạch Tiểu Thuần còn cảm nhận được sức nặng càng ngày càng nặng, áp
mình sắp không thở nổi.
- Nhất định có người!
Bạch Tiểu Thuần tức giận chảy nước mắt, hắn nổi giận gầm lên một
tiếng, lúc này xuất phù lục dán vào lưng, sau khi hình thành màn sáng
liền nhìn lại, màn sáng cũng không có gì.
Trong cảm giác của hắn sau lưng có người đang nằm.
- Tại sao không dùng được?
Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, hắn cắn răng một cái, oanh, lại thi triển
Nhân Sơn Quyết hóa thành người đá, sau khi biến hoa trở lại vẫn không có gì.
Sắc mặt hắn càng nặng nề, Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết, vào lúc này hắn phát hiện sinh cơ bản thân bị người ta hút đi.
- Không... Đó là thọ nguyên của ta ah, ta muốn trường sinh, ngươi
không được làm vậy, chúng ta thương lượng với nhau được không, ngươi
xuống đi...
Bạch Tiểu Thuần cầu xin, hắn buồn bã hô.
Thậm chí hắn cầm Vĩnh Dạ Tán chọc vào lưng mình một cái, trong cảm
giác của hắn sau lưng có người nhưng hắn không thể làm gì được.
Thời gian dần qua, Bạch Tiểu Thuần cảm giác ánh mắt mơ hồ, hắn tuyệt
vọng thi triển Thủy Trạch Quốc Độ một lần nhưng không thu hoạch được gì.
- Làm sao bây giờ, chẳng lẽ Bạch Tiểu Thuần ta phải mất mạng tại đây?
- Ta không cam lòng ah, ta còn trẻ như vậy, ta còn chưa cưới thê tử, ta còn chưa có hậu nhân...
Bạch Tiểu Thuần bi phẫn, càng nghĩ càng ủy khuất, đầu óc sắp hôn mê.
Từ xa nhìn lại, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần mờ mịt, bước chân trầm trọng, thân thể lảo đảo tiến lên phía trước, dường như không phải lực lượng
của mình, mà là có người sau lưng giúp hắn tiến lên phía trước.
Nếu hắn có thể nhìn ra sau lưng mình, nơi đó có một tờ giấy đang mở
to mắt, dường như nó đang sinh trưởng trên người Bạch Tiểu Thuần, tham
lam hấp thu sinh cơ và tu vi Bạch Tiểu Thuần.
Người giấy này khác với những người giấy khác, nó không phải màu trắng, mà là... Màu đỏ!
Nhất là trên mặt nó có tới sáu con mắt, vào lúc này sáu con mắt đều mỏ to, hình ảnh vô cùng quỷ dị.
Bạch Tiểu Thuần lúc này không phát hiện ra, trên con đường hắn đi
thẳng, bốn phía cũng vô thanh vô tức xuất hiện một ít người giấy, chúng
đang tham lam nhìn hắn, không đợi chúng tới gần, lúc chú ý tới người
giấy màu đỏ sau lưng Bạch Tiểu Thuần đều run rẩy, lập tức rời đi.
Thời gian dần qua, chung quanh Bạch Tiểu Thuần không còn âật gì khác, bước chân Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng trầm trọng, ánh mắt hắn mờ
mịt..., thậm chí nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện thân thể hắn đang già
nua.
Đột nhiên lúc này có một nữ tử với đôi tay trắng như ngọc xuất hiện,
nàng bỏ qua người giấy trên lưng hắn, vỗ vào vai Bạch Tiểu Thuần.
Dưới cái vỗ này thân thể Bạch Tiểu Thuần rung động mạnh, hắn giống
như người ngủ say bị đánh thức khỏi cơn mê, vào lúc bừng tỉnh liền nhìn
chung quanh, hắn hét lớn sau đó đi lên vài bước, bỗng nhiên quay đầu
lại.
Trong nháy mắt quay đầu nhìn lại, Bạch Tiểu Thuần sững sờ.
- Công Tôn Uyển Nhi!!
Trước mặt Bạch Tiểu Thuần chính là nữ tử cực kỳ xinh đẹp, nàng mặc
váy dài, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, trên khóe miệng còn có một
chút máu tươi, dường như ăn cái gì đó dính lên nhưng quên lau đi, cô gái này... Chính là... Công Tôn Uyển Nhi.
Trong tay nàng cầm một người giấy màu đỏ, người giấy này kêu thảm
thiết, không ngừng giãy dụa giống như muốn thoát ra ngoài nhưng không
làm được, đến cuối cùng ánh mắt của nó mang theo cầu khẩn.
- Dám khi dễ tiểu ca ca của ta, thật lớn mật!!!.
Công Tôn Uyển Nhi không nhìn người giấy màu đỏ, nàng cười cười, trong mắt của nàng, vòng tròn đồng tử thứ hai sinh ra hàn quang.
Nàng bóp nhẹ người giấy màu đỏ kê thảm thiết, nó đã bị Công Tôn Uyển Nhi bóp nát!
Vào lúc người giấy bị bóp nát, một tia sương trắng tràn ra bay thẳng
vào người Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt sinh cơ của hắn khôi phục như
thường.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, hắn vô ý thức lui ra sau vài bước,
hắn nhìn Công Tôn Uyển Nhi, Bạch Tiểu Thuẩn cảm giác Công Tôn Uyển Nhi
lúc này vô cùng quỷ dị.
Thậm chí hắn cẩn thận nhớ lại những việc trải qua với nàng, cẩn thận
nhớ lại từ lúc trở về Huyết Khê Tông, Công Tôn Uyển Nhi đã có biểu hiện
khác lạ.
Nhất là máu tươi trên khóe miệng của nàng không giống phun ra, mà là
ăn cái gì đó dính vào, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, cảm giác sởn gai ốc bao phủ toàn thân.
Chung quanh âm hàn càng mạnh, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận một lúc, hắn
cảm thấy lúc gặp mũ đỏ hay huyết màn thầu hoặc tiến vào hang ổ người
giấy cũng không thể so với nàng.
Làm Bạch Tiểu Thuần kinh hãi nhất khi nàng gọi tiểu ca ca, hắn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
- Uyển... Uyển nhi, ngươi... Tại sao ngươi ở nơi này...
Bạch Tiểu Thuần run giọng hỏi thăm, hắn lui ra sau vài bước, ánh mắt nhìn lên máu tươi trên khóe miệng Công Tôn Uyển Nhi.