Đứng tại đây Bạch Tiểu Thuần không nghe được ngoài Trường thành có âm
thanh gì, khi bước lên bậc thang hắn cảm nhận được tiếng kêu gào yếu ớt, cùng lúc đó cảm giác khó nói nên lời bộc phát, máu huyết chảy nhanh,
chiến ý bộc phát.
- Không đúng!
Bạch Tiểu Thuần lập tức ổn định tâm thần, hắn bước theo mọi người.
Đoàn người dễ dàng vượt qua bậc thang vạn giai, lúc đi lên cao, Bạch Tiểu
Thuần nghe được tiếng gào thét càng ngày càng lớn, lúc bọn họ bước lên
bậc thang cuối đứng trên tường thành hùng vĩ, âm thanh kinh thiên động
địa trên chiến trường ập tới
Tiếng gào thét thê lương, tiếng
cười, tiếng gào tức giận xen lẫn với tiếng nổ ầm ầm, cảnh tượng long
trời lở đất xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tường thành to lớn có thể cung cấp chỗ đứng cho trăm người đứng song song, nhưng tường thành rộng rãi như thế đã bị binh khí lắp kín, trên người những tu sĩ này mặc áo
giáp, trên khải giáp mỗi người đều có đồ đằng, trên người sinh ra khí và sát ý ngập trời.
Có người điều khiển pháp khí cực lớn không
ngừng bắn ra cột sáng tử vong xuống đám thổ dân, có người đứng trên
tường thành thi pháp công kích phía dưới.
Còn có một ít người đang lơ lửng giữa không trung chém giết với oan hồn đang lao xuống.
Cả chiến trường nổ mạnh đinh tai nhức óc, Bạch Tiểu Thuần vừa bước lên
tường thành, đầu óc trống rỗng, hắn rung động trước cảnh tượng trước
mắt, cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau khi hắn tỉnh táo
liền dùng ánh mắt khó tin nhìn Lý Hoành Minh.
Hắn là người khôi phục đầu tiên trong đám người, cho dù là Triệu Thiên Kiêu vẫn chưa tỉnh táo, hắn bị chiến trường chấn nhiếp.
Bạch Tiểu Thuần khôi phục quá nhanh nên Lý Hoành Minh kinh ngạc, hắn vốn
đứng xem náo nhiệt, hắn quanh năm ở chỗ này và gặp qua không ít thí
luyện giả mới tới, vào lúc mỗi người đi lên tường thành đều cần một ít
thời gian mới tỉnh táo lại.
Cho dù khôi phục nhanh hơn nữa cũng
cần mấy hô hấp, hắn không ngờ tu sĩ trước mặt lại dùng không tới một hô
hấp đã tỉnh táo lại, xem bộ dáng của hắn cũng không xa lạ với chiến
tranh
Bạch Tiểu Thuần thật sự không xa lạ gì, hắn trải qua chiến
tranh còn nhiều hơn đám người Triệu Thiên Kiêu quanh năm tu luyện, từ hạ du Tu Chân giới cho đến trung bình Tu Chân giới, Bạch Tiểu Thuần đều tự mình trải qua nhiều cuộc chiến tranh.
Hắn đã quen thuộc cảm giác hãi hùng khêếp vía, Bạch Tiểu Thuần nhìn những tu sĩ trên tường thành
ra tay, nhìn các pháp khí chiến tranh nổ vang, hắn lại nhìn ra ngoài
trường thành.
Bầu trời ngoài tường thành màu đỏ, bầu trời màu đỏ do chiến hỏa bộc phát quanh năm, ngay cả mặt đất cũng bị máu nhuộm đỏ.
Phía dưới tường thành có rất nhiều oan hồn, những oan hồn vô cùng dữ tợn,
chúng gào thét thê lương và liều lĩnh xông lên tường thành, muốn diệt
sát tu sĩ phòng thủ.
Những oan hồn kia nữ có nam có, trẻ có già có, chúng có chung đặc điểm hung tàn..
Bạch Tiểu Thuần quan sát chung quanh, cho dù là mặt đất hay bầu trời đều có
oan hồn vô tận... Ở phương xa còn có hồn hải không nhìn thấy điểm cuối
cùng.
Có oan hồn cắn xé hào quang màu đen trên tường thành, có đánh giết tu sĩ, có khai chiến với Bác Bì Quân giữa không trung.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện Bác Bì Quân tiến thối khác nhau, những oan hồn chỉ có thể không ngừng trùng kích về phía trước, chúng tấn công không có
quy củ, có tấn công màn sáng, có truy đuổi tu sĩ, không cách nào ảnh
hưởng tới tường thành.
Tu sĩ Bác Bì Quân thì khác, bọn họ vừa đánh vừa lui, dựa vào tường thành và màn sáng hao phí thực lực oan hồn.
Trừ những oan hồn ở ngoài và hồn triều phía sau, trong chiến tranh có những thân ảnh to lớn cao hơn một trượng xuất hiện, chúng có bộ dạng xanh xao vàng vọt nhưng khát máu và điên cuồng, bọn chúng nhìn tường thành với
ánh mắt thù hận không gì sánh kịp. Bạch Tiểu Thuần nhận ra đám người này, đó là... Thổ dân!
Những thổ dân đứng sau hồn triều, nếu tìm được cơ hội sẽ lao tới phía trước,
bọn chúng bộc phát lực lượng thân thể cường đại, chỉ nhảy vài cái đã bay lên tường thành như sao băng.
Mỗi lần như vậy tu sĩ Bác Bì Quân khẩn trương nhất, có không ít tu sĩ bay ra đánh giết thổ dân.
Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra khắp nơi, trên chiến trường huyết nhục mơ hồ, đại chiến vô cùng thảm thiết, tất cả những hình ảnh này tạo
thành một bức tranh, đối với Bạch Tiểu Thuần hắn đã nhìn quen rồi, dường như đám thổ dân ngoài tường thành phát giác đám người Bạch Tiểu Thuần
xuất hiện, cũng nhận ra bọn họ là người mới, lúc này có một cự nhân cao
một trượng rưỡi nhảy lên tường thành.
Tốc độ cực nhanh, hắn hóa
thành một đạo hào quang, trên đường lao tới còn bấn niệm pháp quyết, oan hồn bốn phía ngưng tụ lại bay thẳng đến vị trí đám người Bạch Tiểu
Thuần!
Trong nháy mắt tới gần, thậm chí Bạch Tiểu Thuần có thể
nhìn rõ từng cây răng vàng và đen của nó, thân thể cự nhân gầy gò nhưng
ánh mắt vô cùng điên cuồng.
Đôi mắt Lý Hoành Minh co rút lại, hắn bấm niệm pháp quyết sau đó điểm ngón tay phải vào tên thổ dân, lúc này
tu sĩ quân đoàn chung quanh cũng xuất động tấn công thổ dân đang lao
tới.
Bạch Tiểu Thuần bị ánh mắt thổ dân nhìn chằm chằm vào, đáy
lòng của hắn sợ hãi, hắn càng lâm vào nguy cơ càng thể hiện chiến lực
kinh người, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên Thông Thiên Pháp
Nhãn mở ra, tia sáng màu tím hội tụ vào con mắt và bắn ra ngoài.
Ánh sáng tím xuyên thấu hư vô, nó vượt qua mọi người bắn trúng thổ dân,
thân thể thổ dân dừng lại và giãy dụa, ngay sau đó Bạch Tiểu Thuần đã
bấm niệm pháp quyết bộc phát hàn khí kinh người, hư vô chung quanh thân
thể cự nhân xuất hiên nhiều băng thứ sắc bén
Cùng lúc đó đám
người Lý Hoành Minh cũng ra tay, ngay lập tức tiếng nổ vang vọng không
gian, lúc tiếng nổ lớn bộc phát Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San
mới tỉnh táo lại, sắc mặt hai người tái nhợt, lập tức ra tay giết địch.
Tên thổ dân cự nhân kêu gào thảm thiết, thân thể sụp đổ máu đen bắn tung
tóe, thân thể hắn không chạm vào tường thành, cũng không trúng màn sáng
mà là rơi đại địa, mặt đất màu đen bị máu tươi ăn mòn hình thành lỗ
thủng cực lớn.
- Máu huyết đám thổ dân này có độc, tạp độc có thể ăn mòn tường thành, đây là thứ mới xuất hiện trong trăm năm qua, cho
nên không tới lúc vạn bất đắc dĩ, chúng ta không cho đám cự nhân tiến
tới gần tường thành.
Lý Hoành Minh lên tiếng, ánh mắt nhìn qua mọi người, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần đã thu hồi không ít khinh thường.
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hắn nhìn mặt đất bị máu tươi ăn mòn một lỗ to
- Thổ dân không khác gì một vụ tạc lô... Sau khi đánh chết có thể nổ tung...
Bạch Tiểu Thuần càng khẩn trương, phát hiện ánh mắt Lý Hoành Minh nhìn mình đã khác trước, vì vậy hắn ngẩng cao đầu lên tiếng.
- Cuối cùng đã nhìn thấy chiến tranh nơi đây, tâm nguyện Bạch mỗ đã thỏa
mãn, chắc hẳn quy mô chiến tranh thế này không thấy nhiều.
Trên người Bạch Tiểu Thuần dần dần có một đạo khí thế sinh ra.
- Vậy thì sai rồi, đây chỉ là quy mô nhỏ thôi, chiến tranh như thế cách ba ngày sẽ diễn ra một lần.
Lý Hoành Minh nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuần như vậy càng ít khinh thường hơn, hắn tươi cười giải thích một câu.