Bạch Tiểu Thuần hãi sợ đến khiếp vía, giằng co cân
nhắc cả đêm, cuối cùng hắn gọi Thần Toán Tử, Tống Khuyết, và cả Trần Mạn Dao cùng đến phòng mình nói chuyện phiếm. Nói chuyện suốt cả đêm, rốt
cuộc, Trần Mạn Dao và Tống Khuyết dứt khoát tìm chỗ khoanh chân tĩnh
tọa, quyết không nói thêm một lời.
Duy chỉ có Thần Toán Tử còn ngồi lại liên tục lĩnh giáo. Cứ mỗi lần
nghe Bạch Tiểu Thuần nói khoác, Thần Toán Tử lại rất phấn khởi. Đang lúc thoải mái, Bạch Tiểu Thuần lại đem bản sự của Giả Dạ Táng ra huyên
thuyên và cũng truyền cho Thần Toán Tử một ít.
Mọi người đều nghĩ, sự tình hiện tại cũng sẽ giống như lúc trước,
phải khá lâu sau mới lại có thêm tu sĩ tử vong. Thế mà, chỉ ngay đêm hôm sau đã có một tiếng hét thảm truyền đến khiến Bạch Tiểu Thuần suýt nữa
phải nhảy dựng.
"Lại có chuyện!" Bạch Tiểu Thuần kinh hô, Thần Toán Tử, Tống Khuyết
và Trần Mạn Dao cũng đều kinh hãi, cả bọn lập tức đi tìm hiểu. Khi biết
có một thiên kiêu bài danh ở vị trí hơn năm mươi bị giết chết ở tầng thứ tư, Bạch Tiểu Thuần vốn đã sợ nay càng thêm hãi hùng.
Sự việc cũng không hề chấm dứt. Chỉ sau đó vài ngày, chuyện này lại
tái hiện thêm nhiều lần. Phần lớn các tu sĩ tử vong đều tập trung ở tầng thứ tư. Trong vòng nửa tháng sau đấy, hầu như ngày nào cũng có tiếng
người kêu thảm ở tầng thứ tư. Dần dà, toàn bộ tu sĩ trên chiến thuyền
đều bàng hoàng, người nào người nấy đều run như cầy sấy.
Những lần có người chết đều chỉ là trong nháy mắt, hơn nữa thi thể
lại rất quỷ dị. Qua đó, rất nhiều người đã đoán được chiến lực của hung
thủ rất mạnh, tuyệt không phải Kết Đan có thể đối kháng. Nhận thức ra
điều đó, mọi người càng hoảng sợ.
Bạch Tiểu Thuần trong lòng lo lắng, hắn bố tri không biết bao nhiêu
trận pháp bên trong bên ngoài phòng mình, thậm chí còn nhờ Triệu Thiên
Kiêu đến giúp đỡ bố trí thêm.
Mà không chỉ có hắn như vậy, đám người ở tầng thứ tư cũng không dám
một mình cư trú, thông thường sẽ tụ họp ba, năm người ở cùng một chỗ.
Lúc này mới thấy sự tình tự vong kỳ quái kia chậm rãi ngừng lại.
Đã qua đi mấy ngày, mặc dù không còn thấy có người bị giết, nhưng
trong lòng mọi người vẫn trước sau ảm đạm. Bạch Tiểu Thuần ảo não, hắn
nghĩ đến chuyện mình đã từng cùng bóng trắng giao chiến, theo hắn thấy
đối phương nhất định sẽ đến báo thù. Hắn cảm thấy cần phải có thêm người nữa, vì vậy hắn lại đi mời Công Tôn Uyển Nhi đến phòng mình. Tất cả đều là người của Nghịch Hà Tông, ở chung với nhau giúp nhau vượt khó.
Công Tôn Uyển Nhi khi nghe Bạch Tiểu Thuần mời mình thì thần sắc có
chút cổ quái, che miệng cười cười, tuy vậy cũng không cự tuyệt mà cùng
đến ở trong phòng của Bạch Tiểu Thuần. Mắt thấy mọi người đã đông đủ,
trong lòng Bạch Tiểu Thuần lúc này mới thả lỏng một chút.
"Có ta và Uyển nhi, lại thêm Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết và Trần
Mạn Dao phụ trợ, coi như là bóng trắng kia có xuất hiện thì chắc chắn
vẫn có cơ hội tri hô gọi người cứu mạng." Bạch Tiểu Thuần gật gù tin
tưởng.
Thời gian trôi qua, bảy ngày sau, khi biết được trước sau không có
thêm người nào chết, Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc mới thở dài nhẹ nhàng. Hắn chợt nhớ tới chuyện tình của Triệu Thiên Kiêu.
Cũng chính ở thời điểm này, Triệu Thiên Kiêu lại tìm tới, sắc mặt hắn hồng nhuận, tinh thần hưng phấn, trên mặt không dấu được nụ cười, khí
chất toàn thân khác hẳn làm như là đang có hỉ sự.
"Tiểu Thuần, ta thấy cũng đã đến lúc rồi. Nguyệt San sư muội nhìn ta
bằng ánh mắt rất khác thường a, ha ha." Triệu Thiên Kiêu vừa bước vào
phòng liền nhìn Bạch Tiểu Thuần nơi đây, cũng thấy Công Tôn Uyển Nhi ở
bên cạnh.
Triệu Thiên Kiêu không quá chú ý đến Công Tôn Uyển Nhi, chỉ nhẹ gật đầu rồi hào hứng ngồi xuống đối diện với Bạch Tiểu Thuần.
"Tiểu Thuần, hiện tại bước tiếp theo chúng ta nên làm gì, liệu ta có
nên trực tiếp thổ lộ cùng Nguyệt San sư muội?" Triệu Thiên Kiêu phấn
khởi, vội vàng hỏi.
Mấy ngày vừa qua, hắn cảm thấy mình quá hạnh phúc, ngày nào cũng tìm
Trần Nguyệt San. Hai người túm tụm không ngừng nói chuyện phiếm. Chỉ
trong mấy ngày này, những lời nói với nhau còn nhiều hơn so với mấy chục năm trước gom lại.
Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ một tiếng, thần sắc nghiêm túc chăm chăm nhìn
Triệu Thiên Kiêu, rồi đứng dậy trừng mắt với Triệu Thiên Kiêu.
"Chớ để niềm vui ngắn ngủi làm đầu óc mất khôn!"
"Triệu sư huynh, ta hỏi ngươi, ý ngươi là muốn thưởng hoa trong phút
chốc hay là muốn hạnh phúc thiên trường địa cửu!" Bạch Tiểu Thuần khẽ
quát. Lời nói hắn như gậy đập vào Triệu Thiên Kiêu khiến cho Thiên Kiêu
chấn động, trong lòng căng thẳng, không khỏi cũng nghiêm túc lại.
"Ta không muốn thưởng hoa phút chốc, ta muốn thiên trường địa cửu!" Triệu Thiên Kiêu thật thà.
"Ta biết ngươi, ngay giờ phút này, trong lòng rất là muốn cùng
Nguyệt San sư tỷ kết thành đạo lữ, nhưng ý định này rất không nên. Nhưng ngươi há lại quên Doanh Tự quyết mà ta từng nói cho ngươi: Phải ổn
trọng!"
"Ta chẳng phải đã nói với ngươi, một khi ngươi có được sự chú ý của
nàng, tạo cho nàng cảm thấy an toàn thì cái ngươi cần làm không phải là
tiến tới mà là phải lui về hay sao?!"
"Bây giờ ngươi cần phải tạo cho nàng một cảm giác thần bí, phải lấy
lui làm tiến. Được như thế, cuối cùng Nguyệt San sư tỷ đối với ngươi sẽ
cảm thấy muốn mà không được a... Và như vậy, ngươi sẽ khiến nàng lơ
lửng, buộc nàng phải chủ động tiếp xúc ngươi."
"Nhớ rõ, người nhất định phải như gần mà xa, không thể hát vang tiến
mạnh, phải từng chút một, chậm rãi tiếp nhận, cuối cùng mới tặng nàng ấy một niềm vui để nàng ấy thấy là điều kinh hỉ không dễ gì có được a!"
Bạch Tiểu Thuần tận tình khuyên bảo, ra vẻ tiếc hận rèn thép bất thành
mà nói. Triệu Thiên Kiêu chăm chú lắng nghe, càng nghe càng thấy có đạo
lý, cuối cùng hắn nghiến răng thốt.
"Được, ta nghe lời ngươi!" Nói xong, Triệu Thiên Kiêu hít sâu một hơi, mang theo quyết đoán, rời khỏi phòng Bạch Tiểu Thuần.
Vài ngày sau đấy, Triệu Thiên Kiêu tuân thủ theo yêu cầu của Bạch
Tiểu Thuần, bắt đầu như gần như xa đối với Trần Nguyệt San, thậm chí có
lúc còn trực tiếp biến mất mấy ngày. Có lúc khi gặp nhau thì hắn lạnh
lùng đi một ít. Rồi cũng có lúc, hắn lại khôi phục như thường, nói
chuyện vui vẻ cùng Trần Nguyệt San. Cứ như vậy, khi thì như bất hòa, khi thì lại thân mật, hết thảy những chuyện đó khiến Trần Nguyệt San đâm ra khó hiểu rồi chuyển thành bực dọc.
Cuối cùng, khó hiểu cùng bực dọc đan xen nhau, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, không thể nhịn được muốn hỏi cho cặn kẽ đến cùng là chuyện
gì đang xảy ra. Trong ký ức của này, Triệu Thiên Kiêu không giống như
trước. Vì thế, nàng bắt đầu chủ động tiếp xúc, muốn mau chóng có một câu trả lời. Cứ như vậy, hai người bọn họ tới tới lui lui bảy tám hiệp...
Cũng trong lúc này, thời gian đã trôi qua được một tháng. Trong tháng đó, sự tình chết chóc trên chiến thuyền lại lần nữa xuất hiện, cũng vẫn xảy ra ở tầng thứ tư. Vốn dĩ cũng không phải toàn bộ tu sĩ đều tụ tập
tốp năm tốp ba, vẫn còn đó một số ít tu sĩ cư trú một mình. Chính những
tu sĩ như thế lại bị giết hại.
Cùng với tiếng gào thảm thiết, từng cỗ thi thể lại xuất hiện khiến
những người trên thuyền đều kinh hãi, nỗi hoảng sợ lan truyền khắp nơi.
Số người bị giết gộp lại đã đến năm sáu chục người. Thứ khủng bố này
khiến tất cả mọi người đều chịu không nổi. Dù vậy, vô luận là điều tra
thế nào, tìm kiếm ra sao, chẳng ai tìm thấy được manh mối.
Thế là giữa mọi người với nhau, lòng tín nhiệm lẫn nhau đều giảm đi
ít nhiều, người nào cũng hoài nghi lẫn nhau. Mà số người chết cũng từ
mỗi người một đêm lại chuyển thành hai ba người một đêm. Thậm chí kinh
hoàng nhất còn có một lần, trong một đêm, có đến mười ba người bị giết.
Toàn bộ mười ba người đều bị hút hết máu trở thành những thây khô. Cảnh
tượng đó khiến chúng tu trên thuyền đều chấn động.
Cơn sợ hãi của Bạch Tiểu Thuần cũng theo đó mà đạt đến cực hạn. Hắn
cảm thấy lúc này đây ở trên thuyền quá ư là nguy hiểm, trong lòng vô
cùng mong chờ lão già ba mắt qua trở lại.
"Nếu cứ tiếp tục thế này, khi đến được Man Hoang, không biết trên
thuyền sẽ có bao nhiêu người phải chết đây!" Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt sầu
não, tâm thần bất an. Hắn dứt khoát gọi luôn hai tên tùy tùng của Triệu
Thiên Kiêu vào ở chung trong phòng mình. Hắn cảm thấy càng có thêm nhiều người thì mới càng an toàn.
Hai ngươi tùy tùng nào vốn đã khiếp sợ từ lâu, bọn hắn luôn lo lắng
bóng trắng kia trả thù nên trong những ngày qua lúc nào cũng sợ hãi
không thôi, tâm tình như bị tra tấn. Khi được biết Bạch Tiểu Thuần cho
gọi thì bọn chúng lập tức cuồng hỉ, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần đối với
mình quá tốt, liền thẳng tới phòng Bạch Tiểu Thuần, thậm chí còn không
ngớt lời nịnh nọt, bảo rằng nếu Bạch Tiểu Thuần cần gì, hai người bọn
hắn sẽ lập tức hoàn thành, nghĩa bất dung tình.
Lại qua đi mấy ngày, đoạn hành trình cũng đã đi hơn phân nữa, Triệu
Thiên Kiêu hết chịu nổi, mỗi ngày hắn đều bị dày vò, trong lần hắn cực
kỳ yêu thích Trần Nguyệt San, thế mà lại không thể chuyện trò thân mật.
Mà Trần Nguyệt San cũng cực kỳ cố chấp, đã rất nhiều lần chủ động hỏi thẳng muốn có một câu trả lời thỏa đáng. Mỗi lần như thế, Triệu Thiên
Kiêu càng hận mình không thể mở miệng nói rõ tình cảm của mình, hắn nghĩ tới những an bài của Bạch Tiểu Thuần đành chỉ có thể đem lời nuốt
xuống.
Giờ phút này, hắn chịu hết nổi. Hoàng hôn vừa xuống, Triệu Thiên Kiêu lại đến phòng Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần nằm trong phòng, bên
người là hai người tùy tùng nọ. Một kẻ thì bóp vai một người thì nắn
chân. Khi Triệu Thiên Kiêu đi vào một người còn nhỏ giọng hỏi Bạch Tiểu
Thuần xem độ mạnh yếu đã vừa đủ chưa.
"Tiểu Thuần, ta chịu hết nổi rồi. Rất nhiều lần ta thật sự muốn thổ
lộ tình cảm với nàng. Nếu cứ tiếp tục thế này, đừng nói là nàng, tự
chính mình cũng cảm thấy... Ta cùng Nguyệt San sư muội, rất khó thiên
trường địa cửu." Triệu Thiên Kiêu thần tình tiều tụy, đỏ mắt nhìn Bạch
Tiểu Thuần.