Đêm đó, khi mở mắt ra, Tống
Khuyết đã thấy mình nằm trong một gian phòng trống của khách sạn, hắn
nhìn quanh một, mới dám xác định chuyện đã xảy ra hồi ban ngày không
phải là ảo giác, mà vì nó là thật, nên làm hắn khóc không ra nước mắt,
trong lòng bi phẫn khó tả.
"Tại sao lại như vậy... Ta... Ta vất vả khổ cực một năm a, ăn mặc tiết kiệm, cửu tử nhất sinh..."
" Bạch Tiểu Thuần kia dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì a!!" Tống Khuyết thật sự muốn khóc, hắn cảm thấy tủi thân, cảm thấy rất bất
công, hắn nhớ lại cả cuộc đời mình, trên cơ bản có thể chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất, là đường làm quan rộng mở, là Huyết
Khê Tông thiên kiêu, tương lai vô hạn, nhưng điểm chấm dứt của giai đoạn này là gặp Bạch Tiểu Thuần... Từ đó trở đi, là bước qua giai đoạn thứ
hai, giai đoạn của tủi thân và bi phẫn.
"Vẫn Kiếm Thâm Uyên ta
không bằng hắn, Huyết Khê Tông ta không bằng hắn, Nghịch Hà Tông càng
không bằng hắn, giờ đã tới Tinh Không Đạo Cực Tông, mọi thứ bắt đầu lại
từ đầu, ta... Ta ngay cả sinh tồn, cũng không bằng hắn!!" Tống Khuyết bi phẫn, hắn vọt ra khỏi phòng, bay lên không trung, định bỏ đi không bao
giờ quay đầu lại.
Đột nhiên, một luồng sáng từ Không Vực cầu vồng bỗng đâu bắn xuống, phủ ngay lên người Tống Khuyết trên thân, Tống
Khuyết bối rối, theo bản năng xem lại điểm cống hiến của bản thân, mắt
trừng to không tin được.
Điểm cống hiến của hắn đã vượt qua con
số hai trăm vạn, đã đạt chuẩn bị trận pháp Tinh Không Đạo Cực Tông cưỡng ép lôi lên cầu vồng.
Đây là quy tắc của Tinh Không Đạo Cực Tông.
Tất cả tu sĩ Không thành đều nhìn thấy điều này, ai cũng nhìn hắn đầy hâm
mộ và khát vọng, ánh mắt Tống Khuyết lại đầy phức tạp, hắn cúi đầu nhìn
khách sạn, không biết mình đang nghĩ cái gì.
Hắn đã làm được, đã
trở thành đệ tử áo vàng đầu tiên trong nhóm, làm người đầu tiên được phi thăng lên cầu vồng, nhưng tận sâu trong lòng hắn biết, hắn đã thua hoàn toàn.
Bạch Tiểu Thuần từ trong một gian phòng đi ra, ngẩng đầu nhìn Tống Khuyết trên bầu trời, ho một cái, vẫy tay từ biệt.
"Lên đó tu hành cho tốt nha, đừng làm ta với dì nhỏ ngươi mất mặt, nếu gặp
phải khó khăn, có ai ăn hiếp ngươi, quay về đây nói cho dượng biết, nơi
đây chính là nhà của ngươi, nhớ phải thường xuyên liên hệ với người nhà
nhé..."
Tống Khuyết nghe tới câu này thì trợn mắt nhìn Bạch Tiểu
Thuần, sau đó thở dài, để mặc ánh sáng tiếp dẫn xoay quanh người, kéo
lên Không Vực cầu vồng, rồi từ từ biến mất.
Đưa Tống Khuyết đi
xong, Bạch Tiểu Thuần vui thích quay về phòng, hắn cảm thấy mình đã làm
một chuyện tốt, sau này về gặp Tống Quân Uyển, cũng có thể nói với cô
mình đã rất chiếu cố cho cháu của cô.
"Có người dượng như ta,
thật sự là Khuyết nhi có phúc a." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, càng nghĩ
càng thấy mình quá sức rộng lượng tốt bụng, rất có phong phạm trưởng
bối, đắc ý tiếp tục tu hành Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết.
Từ lúc bước vào Trung Hàn, tốc độ tu luyện của Bạch Tiểu Thuần tăng nhanh hơn một
ít, mỗi lần tu luyện tiêu hao cũng nhiều hơn, khiến mỗi ngày hắn ăn rất
nhiều, làm người ta phải líu lưỡi.
Bất Tử Cân cũng tăng tiến
không tệ Bạch Tiểu Thuần bắt đầu tu cái đầu, theo hắn thấy, nắm đấm là
thứ người ta dễ đề phòng nhất, tốc độ của chân trái giờ đã ghê gớm lắm
rồi, chỉ còn có cái đầu là thường kẻ địch không ai đề phòng nhiều cả.
Nghĩ tới lúc mình đấu với người ta, húc đầu một cái là người ta trào máu,
Bạch Tiểu Thuần liền phấn khởi, bắt đầu tu luyện gân mạch của cái đầu.
Sinh ý của khách sạn đã dần ổn định, những chuyện bát nháo đã giảm hẳn đi,
tiền lời của Thanh Long hội cũng từng bước ổn định, dần dần tích lũy,
nghiễm nhiên đã trở thành một tổ chức đặc thù của cả Không thành.
Tổ chức này tên tuổi vang lừng, sức sống mạnh mẽ, đứng ngang hàng với Thiên Không Hội.
Đám thủ lĩnh Thiên Không Hội muốn điên, họ đã dùng đủ trò, nhưng đều không có hiệu quả.
Đánh thì đánh không lại Bạch Tiểu Thuần, lại còn bị yếu thế vì môn quy, cả
đám đành phải báo lên cho chỗ dựa của mình, là Thiên Nhân gia tộc.
Một năm nay, thu nhập Thiên Không Hội giảm mạnh, gần đây càng bị giảm nhiều hơn, làm trưởng lão quản lý ngoại bộ của gia tộc thiên nhân chú ý, sau
khi nghe báo cáo, hừ.
"Chỉ là một đệ tử áo cam, thật to gan! Khi
dễ người khác ta không quản, nhưng lại dám đoạt đồ của gia tộc nhà ta!"
Trưởng lão này là Nguyên Anh tu sĩ, là người rất có tiếng nói và quyền
hành trong gia tộc, lão nghĩ nghĩ một lúc, lấy ra một cái ngọc giản, tìm hiểu tin tức về Bạch Tiểu Thuần.
"Mang đan phương Trí Huyễn Đan
tới đổi với Không Vực chưởng tọa... hừm, dù Bạch Tiểu Thuần và Không Vực chưởng tọa có chút liên quan, lão phu cũng phải dạy dỗ hắn một chút!"
trưởng lão phất tay, đang định truyền pháp lệnh nhằm vào Bạch Tiểu
Thuần, thì từ ngoài phòng có rít bay vào.
Một cái ngọc giản màu tím, tốc độ cực nhanh bay vèo qua trận pháp ngoài phòng của lão, xuất hiện ngay trước mặt lão.
Nguyên Anh trưởng lão biến sắc, khi nhìn rõ trên ngọc giản có một chữ "Thiên"
thì hết hồn, run run cung kính tiếp nhận, thần thức quét qua một cái,
mắt mở to trợn trừng.
"Bạch... Bạch Tiểu Thuần này... Hắn có lai
lịch gì..." Lão giả hít sâu, cung kính cúi chào ngọc giản, ngọc giản
tràn ra ánh sáng tím, dung nhập vào hư vô biến mất.
Trong mắt lão giả nguyên anh đầy kinh sợ, bỏ ngay ý nghĩ truyền pháp chỉ, ngược lại
còn tức giận vì Thiên Không Hội lại đi gây sự với Bạch Tiểu Thuần, hừ
một cái, ra lệnh cho gọi tu sĩ đầu lĩnh của Thiên Không Hội lên cầu
vồng.
Đầu lĩnh Thiên Không Hội là một nam tử trung niên, nghe
trưởng lão nguyên anh gia tộc triệu kiến, vội vàng chạy đi với tốc độ
nhanh nhất, vốn tưởng đối phương sẽ truyền cho pháp lệnh để chỉnh đốn
Bạch Tiểu Thuần, không ngờ khi nhìn thấy trưởng lão, lại bị lão mắng cho một trận.
"Chỉ chút việc nhỏ như vậy mà ngươi cũng không xử lý được, còn tới làm phiền lão phu!!"
Câu mắng mỏ rất to, truyền ra rất xa, đầu lĩnh Thiên Không Hội bị dọa, cả
người lạnh run, cuối cùng bị đuổi ra ngoài, hắn khóc không ra nước mắt,
trong lòng không hiểu nổi, rõ ràng mình là thế lực lớn, mà sao không làm gì được Bạch Tiểu Thuần.
"Chuyện này sao mà là việc nhỏ... Thanh Long hội thủ lĩnh đó có cả đất riêng, lại còn là Kết Đan tu sĩ, đám đệ
tử chúng ta làm sao xử lý nổi." Thiên Không Hội đầu lĩnh rất khó hiểu,
không ngừng thở dài, đi tới đi lui trong sân của gia tộc thiên nhân,còn
nghĩ nếu Thiên Nhân gia tộc còn không buồn để ý, mình cần gì phải đi
trêu chọc đối phương.
"Mà thôi, họ muốn thế nào thì làm theo thế
ấy vậy." Thiên Không Hội đầu lĩnh thở dài, đang muốn đi truyền tống về
Không thành, thì thấy phía trước có một nhóm người vây quanh một thanh
niên áo vàng hoa lệ cười nói đi qua.
Thanh niên này rõ ràng thân
phận không thấp, trong thần sắc ngạo nghễ nói chuyện với người bên cạnh, Thiên Không Hội đầu lĩnh nhận ra thanh niên này, là người trong gia
tộc, là một trong những thiên kiêu của gia tộc, tên là Lý Nguyên Thánh,
Lý Nguyên Thánh này tu hành không tới trăm năm, đã là Kết Đan tu sĩ,
trước đây ít năm đối phương còn là Trúc Cơ, đi qua Không thành, muốn lấy ít điểm cống hiến, nên đã gặp hắn.
Lý Nguyên Thánh đi ngang qua, thấy Thiên Không Hội đầu lĩnh, nhớ tới chuyện đối phương từng hiếu kính mình điểm cống hiến, nên tùy tiện hỏi.
"Sao lại tới đây?"
Thiên Không Hội đầu lĩnh lập tức đem hết mọi chuyện, không quên thêm mắm thêm muối, kể cả ra.
"Lý huynh, sản nghiệp của gia tộc ngươi mà cũng có người dám cướp a?"
"Thú vị, Thanh Long hội thủ lĩnh lại là Kết Đan tu sĩ, còn dám đoạt thức ăn
trước miệng cọp?" đám người xung quanh Lý Nguyên Thánh đều cười.
"Kính xin Thiếu chủ đứng ra làm chủ cho ta!" Thiên Không Hội đầu lĩnh lập tức ôm quyền cúi đầu.
Lý Nguyên Thánh nghe xung quanh đàm tiếu, thì hừ một cái.
"Hôm nay rảnh rỗi, ta đi cùng ngươi một chuyến, nhìn người kia rốt cuộc có bản lĩnh gì, lại dám lớn mật như thế!"