Thượng khu của Trung phong, Tống Quân Uyến mặt hằm hằm tức giận quay về, bay vào trong Huyết Hồ. Khi tới trước động phủ, không đợi cửa động tự
mở ra, nàng một cước đá tới. Oanh! Cửa động chấn động, khi mở được một
nửa thì nứt ra vô số khe hở.
“Tên Dạ Táng chết tiệt! Đủ lông đủ cánh rồi à! Dám không trở lại”.
Trong cơn tức giận đùng đùng, Tống Quân Uyến lại đá thêm phát nữa làm
cho cửa động nát bét, sau đó mới tiêu sái đi vào trong. (DG: nổi giận
đùng đùng mà còn tiêu sái đc thì chịu rồi)
Lúc này, bốn đứa đồng tử đứng hai bên cửa đều run cầm cập. Bọn hắn từ
trước tới nay chưa bao giờ thấy Đại trưởng lão tức giận đến độ đá nát
cửa động phủ của mình như thế.
Ngay sau đó, từ phía trong động phủ vọng ra những âm thanh phanh phanh.
Tống Quân Uyến tiếp tục đập phá một lúc mới nguôi ngoai. Nàng ngồi
xuống, sắc mặt toát lên sự buồn bã khó hiểu.
“Tên Dạ Táng chết bằm này! Bắt ngươi đi dọn vệ sinh Trung phong và sửa
lại động phủ là để mọi người không còn căm thù ngươi như vậy nữa. Lúc
danh tiếng càng thịnh thì đố kỵ, ghen ghét càng nhiều. Dọn vệ sinh thì
có chút bẩn đấy, nhưng nếu ngươi đi tìm ta, cầu xin ta thì chả ai bắt
ngươi đi làm những việc đó nữa cả”. Tống Quân Uyến càng nghĩ càng bực
mình.
Ngươi dám cùng người ngoài trốn đi, còn nói sẽ không quay trở lại. Đi
đi. Cả đời này đừng có về nữa”. Tống Quân Uyến cầm lấy bầu rượu bên
người ném thẳng xuống nền.
Phía ngoài động phủ, mấy đứa đồng tử ngoảnh mặt nhìn nhau rồi cúi đầu, giả vờ không nghe thấy gì hết.
Lúc này, trong Huyết tử điện thờ tại Thi Phong, Bạch Tiểu Thuần cũng rất tức giận. Hắn thấy Tống Quân Uyến thật bá đạo. Nàng ta dựa vào cái gì
mà sai khiến mình làm việc này việc nọ kia chứ. Thậm chí, còn định quản
lý cả việc mình đi luyện dược cho người ta nữa.
“Tính cách mấy cô nàng này vãi chưởng thật”. Bạch Tiểu Thuần nói nhỏ.
Huyết tử của Thi Phong đứng phía trước, vẻ mặt như cười mà không phải
cười, nhìn Bạch Tiểu Thuần. Thi Phong Đại trưởng lão ngồi một bên, cũng
giống Huyết tử, sắc mặt lão rất quái lạ. Hai gã nhìn nhau, đều tự đi đến kết luận rằng quan hệ giữa Dạ Táng và Tống Quân Uyến rất mập mờ.
“Dạ Táng sư đệ bớt nóng. Chúng ta nói chuyện luyện dược đi thôi”. Huyết tử mỉm cười nói ra.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn Thi Phong Huyết tử. Đây là lần đầu tiên
hắn thấy tên này. Nhìn một lúc, Bạch Tiểu Thuần nhẹ gật đầu.
“Đầu tiên, nói trước là khi ta luyện đan nếu xuất hiện điều gì ngoài ý
muốn, ảnh hưởng tới người khác thì các ngươi phải chịu trách nhiệm”.
Bạch Tiểu Thuần nói một cách kiêu căng. Hắn nghĩ mình lợi hại như vậy
thì phải kiêu ngạo một chút mới được.
“Mọi việc cứ yên tâm”. Phong Nhai mỉm cười, đưa cho Bạch Tiểu Thuần một
túi trữ vật. Hắn chẳng những không thấy sự kiêu ngạo của Bạch Tiểu Thuần là phản cảm mà ngược lại còn cho là phải. Điều mà hắn quan tâm chỉ là
tứ giai Linh dược. Nếu Dạ Táng này có thể luyện chế ra được thì việc
Luyện thi của hắn càng có tiến bộ.
Đang đứng ở một bên, Đại trưởng lão Thi phong bỗng nhiên cười hặc hặc và nói: “Dạ Táng lão đệ! Đến đây, ta dẫn ngươi đi xem động phủ dùng để
luyện dược. Có yêu cầu gì, ngươi cứ việc nói ra”. Lão và Huyết tử cùng
liếc nhau, rồi lão đứng dậy đưa Bạch Tiểu Thuần rời điện thờ.
Thi phong cực kỳ coi trọng Bạch Tiểu Thuần. Họ đã bố trí hẳn một khu vực trên phần rìa ngón tay chỉ để dành cho Bạch Tiểu Thuần luyện dược. Ở
phần dưới, bốn phía đều trống trải. Các tu sĩ trước đây ở khu vực này
đều đã bị điều chuyển ra ngoài.
Trong lúc này, các chuyện liên quan đến việc Dạ Táng luyện dược ở Thi
phong rất nhanh đã truyền khắp cả núi. Sau khi biết chuyện này và nghĩ
tới sự thê thảm của đồng môn ở Trung Phong, đa phần các tu sĩ của Thi
Phong đều nhao nhao, lòng tràn đầy cảnh giác. Một số người thì trực tiếp hoảng sợ, mặt biến sắc.
“Nghe nói Huyết tử và Đại trưởng lão mời Dạ Táng về luyện dược... Chúng ta phải cẩn thận một chút”.
“Dạ Táng kia được gọi là Ôn Ma. Mức độ nguy hiểm khi hắn chế thuốc đã làm cho người ở Trung Phong biến sắc”.
Bên cạnh đó, cũng có một số tu sĩ không cho là đúng. Họ thấy rằng việc này đang bị thổi phồng nên cũng không để ở trong lòng.
“Chỉ là luyện dược thì có thể có bao nhiêu tác động? Chuyện tiêu chảy là do mọi người không đề phòng thôi. Chúng ta cẩn thận một tí thì không
vấn đề gì đâu”.
“Hừ, thật ra ta lại muốn xem, Dạ Táng luyện dược sẽ có cái gì kinh khủng đây!
Mặc kệ mọi người bàn tán như thế nào, Huyết tử và Đại trưởng lão đều
truyền ra mệnh lệnh, nói rõ trong khoảng thời gian Bạch Tiểu Thuần luyện dược, chỗ ở của hắn là cấm khu không ai được đi vào.
Bạch Tiểu Thuần rất hài lòng với những đối đãi của Thi phong. Trong động phủ luyện dược, sau khi Đại trưởng lão rời đi, Bạch Tiểu Thuần khoanh
chân ngồi xuống. Một thân ảnh cao lớn trước mặt hắn cũng khoanh chân
ngồi xuống.
Toàn thân nó được bao phủ bởi một bộ lông dài màu xanh lục. Bộ lông này
cũng không còn dài mãi ra nữa mà đã rút ngắn lại rất nhiều, làm lộ ra bộ hàm đầy răng, chi chít gai xương trên người, những móng tay sắc lẹm như những lưỡi dao. Nó tỏa ra kinh người sát khí khiến người khác phải giật mình. Đây đúng là Lục mao Cương thi của Bạch Tiểu Thuần.
Hơn nữa, rõ ràng là cương thi này mạnh mẽ hơn hẳn so với lúc Bạch Tiểu
Thuần mới luyện ra, nhất là làn da cứng như sắt, mọc đầy lông xanh. Toàn bộ thân hình nó mang đến cho người ta cảm giác bưu hãn điên cuồng. Thêm vào đó, như thể có một đám khi tức đang lưu chuyển trong đôi mắt màu
tím của nó, càng mang cảm giác quỷ dị linh động.
Bạch Tiểu Thuần mới nhìn một chút đã thấy sởn da gà. Mặc dù đây là sản
phẩm do mình tự làm ra nhưng như trước hắn vẫn cảm thấy rất là khủng bố.
“Không đáng yêu chút nào cả... Thu răng lại, rút móng tay vào. Còn mấy sợi lông xanh kia nữa, thu rút tất cả vào đi”.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nói ra, thân thể con Cương thi lông
xanh nhúc nhích một chút rồi hàm răng, móng tay và những chiếc gai xương chầm chậm thu nhỏ lại cho đến khi biến mất hoàn toàn. Ngay cả bộ lông
màu xanh cũng ngày càng ngắn lại và trở thành tóc gáy.
Đồng thời, sát khí trên người nó cũng đã thay đổi, trở thành bình
thường. Mặc dù toàn thân vẫn là màu xanh lục nhưng nhìn qua đã thấy khá
là bình thường rồi. Nó ngước khuôn mặt ngu ngơ nhìn Bạch Tiểu Thuần. “Có vẻ được rồi đấy”. Bạch Tiểu Thuần hài lòng.
Hắn hết nhìn ra ngoài động phủ rồi lại cúi đầu nhìn túi trữ vật trước
mắt do Huyết tử đưa cho. Trong này phần lớn là dược thảo, mặc dù số
lượng không bằng Tống lão tổ cho trước đó nhưng cũng không tầm thường.
Đặc biệt là bên trong còn có một ít dược thảo đặc thù, mức độ quý hiếm
thậm chí còn cao hơn một bậc so với số dược thảo của lão tổ Tống đưa
cho.
“Huyết tử của Thi phong cũng đầu tư ác đấy nhỉ”. Bạch Tiểu Thuần còn tìm thấy một số lượng lớn Huyết hỏa thạch, lò đan và một bản ngọc giản
trong túi trữ vật. Bên trong ngọc giản ghi chép phương thuốc luyện loại
đan được gọi là Nghịch huyết Dưỡng Thi đan.
Cầm lấy phương thuốc, Bạch Tiểu Thuần nghiên cứu cẩn thận một lúc. Hắn
dần biến sắc. Phương thuốc này mô tả không quá rõ ràng, nhiều chỗ rất mơ hồ. Nếu thực sự không có trình độ luyện dược tứ giai thì chắc chắn
không thể hiểu.
Thậm chí, ngay cả trình độ như vậy cũng không phải xem là hiểu luôn. May mắn là Bạch Tiểu Thuần đủ trình luyện linh dược ngũ giai nên mới có thể xem hiểu, hắn từ từ trợn mắt líu lưỡi, thở sâu mà đọc.
“Nghịch huyết Dưỡng thi đan lấy thi thể làm lò luyện. Từ lúc chuẩn bị
cho đến lúc thành đan cần bảy bảy bốn mươi chín bộ luyện thi, tạo nên
bảy bảy bốn mươi chín viên Thi đan, cho tất cả vào một lò để luyện ra
một viên Nghịch huyết Dưỡng thi đan”.
“Đan này không phải là dành cho người sống mà chuẩn bị cho Cương thi. có thể giúp một Hắc cương thi đại thành tiếp tục đột phá, trở thành Phi
cương thi có thể so với Kết Đan cảnh!" Bạch Tiểu Thuần nhìn phương thuốc thở sâu, ánh mắt lộ kỳ mang.
“Đây không phải là tứ giai linh dược mà phải là lục giai mới đúng nhưng
do một tiền bối có dược đạo cực cao đơn giản hóa rồi chia thành 49 bước, sau đó mới có thể miễn cưỡng dùng phương pháp luyện tứ giai linh dược
để luyện ra”.
“Vì đây là linh dược được đơn giản hóa nên uy lực vì vậy cũng sẽ giảm
thiểu một ít. Nhưng vẫn như trước có một phần tỷ lệ làm cho Hắc cương
phi đột phá. Nếu lại được thêm vào một số thủ đoạn khác, tỷ lệ đột phá
có thể còn cao hơn nữa”.
“Linh dược... còn có thể luyện như vậy?”. Bạch Tiểu Thuần không thể
tưởng tượng được. Sau khi tiếp tục nghiên cứu, hắn trầm ngâm rồi nhìn về phía Lục mao cương thi ở trước mặt.
Được Đại trưởng lão ngưng luyện mấy năm vừa rồi nên bây giờ con Lục mao
cương thi đã có đủ chiến lực Ngưng Khí đại viên mãn. Nếu tiếp tục đột
phá thì có thể đạt tới Hắc cương thi so cùng với Trúc cơ.
“Linh dược tốt như vậy, dành cho Huyết tử thì phí quá. Nếu luyện ra rồi
mà dùng cho bộ cương thi này của ta, chẳng phải là rất tốt sao... Nhưng
nếu không làm khéo, sẽ dễ bị nhìn ra manh mối...”. Bạch Tiểu Thuần sờ
cằm, nhìn phương thuốc, mắt lộ kỳ mang rồi lại tiếp tục nghiên cứu.
Thời gian trôi qua, nửa tháng sau, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên ngẩng đầu, hô hấp dồn dập, ánh mắt sáng lên, phát ra tiếng cười khặc khặc.
“Trình tự luyện dược ban đầu không thay đổi, chỉ cần tại bước cuối cùng
tiến hành một ít thay đổi để luyện ra một bộ Tử mẫu Nghịch huyết Dưỡng
thi đan”.
“Sau khi bốn mươi chín bộ luyện thi kết ra đan, lấy bộ Lục mao cương thi làm lò luyện... sau khi thành đan, tách ra Tử đan đưa cho Huyết tử. Nếu hắn thật sự làm cho bộ luyện thi kia đột phá thì lúc nào nó cũng có thể bị Lục mao cương thi của ta điều khiển.
Bạch Tiểu Thuần vỗ đùi, mặt mày hớn hở, ngửa mặt lên trời cười to. Đối
với phương thức luyện dược thế này, hắn rất kích động. Hắn nhìn chung
quanh, cười khinh thường:
“Đây là muốn kiểm tra ta mà. Muốn luyện loại Nghịch huyết Dưỡng thi đan
này cũng không phải dựa vào lò đan cùng Huyết hỏa thạch”. Bạch Tiểu
Thuần suy nghĩ một chút liền đoán ra phương thuốc này là một bài kiểm
tra. Nếu như hắn đọc không hiểu thì rõ ràng là giả vờ, càng không thể
luyện được.
"Chỉ khi thấy mình hiểu được cách luyện thì bọn hắn mới chính thức mở ra khu vực luyện đan”.
Vì vậy, hắn đứng dậy đi ra ngoài gọi Đại trưởng lão Thi phong tới. Sau
khi thông báo với Đại trưởng lão việc hắn cần bốn mươi chính bộ Luyện
thi và nhiều hơn nữa Huyết hỏa thạch cùng thảo dược, hắn thấy Đại trưởng lão không có chút nào ngạc nhiên mà ngược lại lão rất vui, cười hặc
hặc. Lão bấm niệm pháp quyết rồi chỉ vào động phủ luyện dược. Động phủ
lập tức chấn động, mở ra một lối đi.
Theo lối này đi xuống, rõ ràng là một cung điện dưới mặt đất. Bên trong
cung điện có một hồ máu, xung quanh hồ máu lại có bốn mươi chín bộ cương thi ngồi khoanh chân, sát khí ngưng trọng phả tới mặt.
Sau khi nhìn hết thảy, Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hất cằm lên, vẻ mặt không vui.
Đại trưởng lão của Thi Phong ôm quyền, cúi đầu nói: “Dạ táng lão đệ, đây mới thực sự là chỗ luyện dược”. Hắn đã hoàn toàn công nhận trình độ
luyện đan của Bạch Tiểu Thuần. Phải biết rằng, phương thuốc kia Thi
phong Huyết tử đã cho rất nhiều dược sư xem qua nhưng đa phần không
hiểu. Chỉ có Huyết tử nhờ đọc một ít sách của Thi phong mới biết được
phương pháp luyện chế chính thức.
Trong khi đó, Dạ Táng chỉ cần nửa tháng đã nhìn thấu điểm mấu chốt nên
làm cho Đại trưởng lão rất kích động. Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần không
vui, hắn vội vã khách khí ôm quyền giải thích một phen, sau đó lại lấy
ra không ít dược thảo mới khiến sắc mặt Bạch Tiểu Thuần hòa hoãn một
chút.
Bạch Tiểu Thuần nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi ra ngoài đi, không được sự đồng ý của ta, không ai được phép vào đây”.