Bạch Tiểu Thuần thở dài, quay đầu nhìn động phủ mình, thầm cảm thấy mình quá khổ cực, mới tới Huyết Khê Tông không bao lâu mà động phủ đã bị hủy đến hai lần rồi.
“Người nơi này quá hung tàn, một lời không hợp là hủy động phủ người
ta!” Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hung hăng trừng mắt nhìn đám huyết thụ.
Đám huyết thụ này căn bản không có chút tác dụng nào, lần này hoảng sợ
đến nỗi không có một tiếng cảnh báo nào. Thấy Bạch Tiểu Thuần trừng mắt
nhìn, đám huyết thụ run lẩy bẩy, gương mặt đầy vẻ a dua nịnh nọt lấy
lòng.
Tâm tình Bạch Tiểu Thuần không chút vui sướng mà hung hăng cảnh cáo, uy
hiếp bọn chúng một phen, nếu lần sau còn tiếp diễn thì hắn sẽ nhổ tận
gốc bọn chúng. Đám huyết thụ run lẩy bẩy liên tục cam đoan, hắn mọi chịu bỏ qua lần này.
Hắn bắt đầu sửa sang lại toàn bộ động phủ, dùng linh lực sửa chữa một
phen, mãi tới hừng đông thì cũng xong được một nửa công việc, lại dùng
nguyên một ngày trời mới khôi phục được nguyên trạng.
Trong lúc còn đang khoanh chân ngồi trong động phủ, Bạch Tiểu Thuần suy
đoán hẳn thời gian ngắn tới Huyết Mai sẽ không tìm đến hắn nữa, chỉ cần
không rời núi chắc cũng không gặp chuyện đáng ngại gì.
“Chờ ta lấy được kiện Vĩnh hằng Bất diệt kia rồi, ta nhất định phải để
bà nương Huyết Mai kia biết thế nào là lợi hại!” Bạch Tiểu Thuần hừ một
tiếng, thế nhưng nghĩ tới mấy chuyện bí ẩn hắn nghe được mà không khỏi
lo lắng.
“Chắc không có chuyện gì đâu…” Bạch Tiểu Thuần tự nhủ. Thế nhưng mới vừa an ủi bản thân, thì ba ngày sau, khi hắn ra ngoài đã vô tình nghe được
từ đám người thảo luận chuyện có một tên đệ tử bị đại trưởng lão gọi
đến, tùy ý tìm một lý do, sau đó bị trách phạt cực kỳ nghiêm trọng khiến Bạch Tiểu Thuần không khỏi khẩn trương.
Hắn nhớ rõ, tên đệ tử kia là một trong những kẻ đứng quanh nghe được mấy chuyện bí ẩn đó.
Lại đến trưa ngày tiếp theo, hắn nghe người ta nói có một tên đệ tử
không biết làm gì trêu chọc đến Huyết Mai, bị nàng này giáo huấn một
trận rồi nhốt vào huyết ngục. Tin này khiến hơi thở Bạch Tiểu Thuần dồn
dập, càng thêm kinh hãi.
“Thôi xong rồi, hai bà nương này bắt đầu hạ thủ rồi!” Bạch Tiểu Thuần lo lắng, càng thêm nghe ngóng tin tức nhiều hôn. Mười ngày nhanh chóng
trôi qua, khoảng thời gian này Bạch Tiểu Thuần bắt gặp không ít thông
tin, như chuyện tên tu sĩ nào đó bị Huyết Mai giam lại, tên kia bị Đại
trưởng lão điều đi làm mật thám trên chiến trường Huyền Khê Tông và Đan
Khê Tông…
Khoa trương hơn, hắn còn nghe nói có một tên tu sĩ nào đó nhận được mệnh lệnh của đại trưởng lão, nào ngờ đến đốt giữa ngón tay bái kiến lại dám tiến hành ám sát, thế là trực tiếp bị giết chết.
Tên này ngu đến cỡ nào mới làm ra chuyện như vậy a…Bạch Tiểu Thuần trợn
mắt há mồm. Đủ loại chuyện liên quan tới đám tu sĩ nghe được mấy chuyện
tình bí ẩn kia, trong lòng Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn cũng nhiều lần
muốn chạy trốn nhưng lại không cam tâm.
“Không phải ta cố ý muốn nghe a…” Bạch Tiểu Thuần rầu rĩ. Hắn thật sự
không muốn biết chuyện thân thế của Huyết Mai cất giấu bao nhiêu bí sử
trong đó…cũng không muốn nghiên cứu xem bao nhiêu người có chuyện không
minh bạch cùng Tống Quân Uyển đấy.
Cũng may vài ngày nay mọi chuyện lại như yên tĩnh lại, không nghe thêm
người nào bị trừng phạt nữa, Bạch Tiểu Thuần cũng thoáng yên tâm.
Cho đến một ngày, khi Bạch Tiểu Thuần còn đang tu luyện Bất Tử Trường
Sinh Công, đột nhiên thần sắc khẽ động rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa
động phủ, một thanh âm băng lãnh từ bên ngoài truyền đến.
“Dạ Táng, đại trưởng lão cho gọi, nhanh chân đi theo ta.”
Bạch Tiểu Thuần nghe được câu này chợt run rẩy cả người, suýt chút nữa
đã nhảy dựng lên, sắc mặt cũng biến đổi, bèn tranh thủ hé mở động phủ ra một khe nhỏ rồi đưa mắt nhìn ra.
Bên ngoài động phủ, một lão giả mặc trường bào huyết sắc đang đứng trước đám huyết thụ run lẩy bẩy, trên huyết bào còn có vài sợi chỉ kim sắc
thêu thành một đồ án nổi bật. Lúc này lão già chắp tay sau lưng, một cỗ
ba động Trúc cơ hậu kì tản ra trên người, ẩn ẩn khuếch tán.
“Huyết sắc trưởng lão! Đây là…chẳng lẽ đây là muốn diệt khẩu!” Hơi thở
Bạch Tiểu Thuần dồn dập. Trang phục huyết bào này, còn có chỉ kim sắc
thêu thành ấn kí, chính là đại biểu cho thân phận gần với Đại trường lão nhất, đứng trên tất cả hộ pháp, trưởng lão, là …Huyết sắc trưởng lão!
Mỗi sơn phong cũng chỉ có khoảng mười Huyết sắc trưởng lão, phụ trách hỗ trợ Đại trưởng lão quản lý sơn phong.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần như đưa đám, trong đầu hiện lên tất cả tin đồn về đám tu sĩ kia trong nửa tháng nay, càng nghĩ càng khẩn trương, sắc mặt
cũng tái đi.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!” Trong lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang
lo lắng rối rít, thì vị Huyết sắc trường lão ngoài kia có chút không
kiên nhẫn mà vọng vào lần nữa.
“Dạ Táng, còn dây dưa cái gì vậy, trong ba hơi thở, lập tức đi ra!”
Bạch Tiểu Thuần mặt ủ mày chau, lề mề một hồi, nhưng lại nghĩ không ra
đối pháp nào, đành cắn răng bước ra. Vị huyết sắc trưởng lão kia trừng
mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, hiển nhiên lão rất bực bội chuyện
Bạch Tiểu Thuần chậm chạp, hừ lạnh một tiếng rồi bước về phía đốt giữa
ngón tay.
Bạch Tiểu Thuần không thể không theo sau, trong đầu nghĩ mọi đối sách
đối phó, mang theo tâm thần lo lắng không yên mà đi đến khu vực đốt giữa ngón tay. Hắn được vị Huyết sắc trưởng lão kia dẫn thẳng tới trước cửa
động phủ của Tống Quân Uyển.
Đây là một khu vực rất lớn, xung quanh mọc kín hoa tường vi đỏ, đưa mắt
nhìn đi, chỉ thấy một mảnh hương thơm ngát. Cách đó không xa là chính
dòng thác nước huyết sắc đổ thẳng xuống bên dưới một huyết hồ, cạnh hồ
lại có một con đường nhỏ đi thông tới phía sau dòng thác kia, đến một
động phủ ẩn sâu bên trong.
Xuyên qua dòng thác nước đổ xuống, có thể nhìn thấy cửa động phủ đen mờ
ảo bên trong, có bốn đồng tử đang yên lặng đứng hai bên, trong huyết hồ
lại có một vài quái ngư to lớn bay nhảy, bắn lên không ít bọt nước, đồng thời lộ ra hàm răng dữ tợn và đám xương gai nhọn hoắt trên lưng.
“Đi vào đi, đại trưởng lão đã đợi ngươi từ lâu rồi.” Huyết sắc trưởng
lão cạnh Bạch Tiểu Thuần nhàn nhạt nói, sau đó khoanh chân ngồi qua một
bên.
Bạch Tiểu Thuần khẩn trương nhìn quanh bốn phía, đồng thời cũng cực kỳ
lưu ý mọi chuyện. Hắn biết, nơi này có kiện Vĩnh Hằng bất diệt đang nằm
dưới động phủ trước mắt, chính là mục tiêu cuối cùng của mình.
Bạch Tiểu Thuần thở dài trong lòng, thận trọng bước đi trên con đường
nhỏ, lồng ngực như gõ trống liên hồi. Hắn bước từng bước đi vào, xuyên
qua thác nước huyết sắc, tới trước cửa động phủ.
Bốn đồng tử chỉ lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần mà không nói gì cả.
Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, hắn đoán lão tổ có biết tới hắn thì
hẳn Tống Quân Uyển cũng cần phải có một lý do chính đáng mới có thể động thủ với mình được. Dù sao bản thân cũng không như trước nữa, mà là
Nghịch huyết phản tổ!
Nghĩ vậy, hắn vội ho một tiếng rồi chắp tay cúi chào.
“Dạ Táng, bái kiến Tống tỷ tỷ.”
“Vào đi.” Trong động phủ, thanh âm lười biếng của Tống Quân Uyển truyền
ra, giọng nói không còn êm tai như Bạch Tiểu Thuần từng nghe lúc trước
nữa, mà đầy âm trầm. Thế nhưng hắn cũng hết cách, đành đẩy cửa bước vô.
Vừa bước vào, một hương thơm ập vào mặt, động phủ cực kỳ xa hoa, minh
châu khảm trên trần, mặt đất xanh biếc vô biên, không những huyết khí
nồng đậm mà còn có linh khí tản ra, khiến nơi này nhìn qua có chút mông
lung.
Không nói đến việc có nhiều thạch thất xung quanh, ngay giữa đại điện
còn có một hồ nước nhỏ tản ra nhiệt độ cao, hơi nước bốc lên khiến nơi
này càng thêm mông lung hơn nữa. Đập vào mắt Bạch Tiểu Thuần chính là
một thân thể của nữ tử mềm mại dập dìu trong nước hồ, tựa như một mỹ
nhân ngư đang chậm rãi chập chờn, có lồi có lõm nhấp nhô lên xuống…chỉ
liếc mắt một cái, Bạch Tiểu Thuần đã cảm thấy môi khô miệng đắng.
“Yêu nghiệt, là muốn câu dẫn Bạch Tiểu Thuần ta, ta không mắc mưu đâu.
Đây nhất định là một cái bẫy, chỉ cần ta nhìn thêm vài lần, hẳn sẽ bị áp cho tội danh mạo phạm ngay!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng, chật vật cúi
đầu, không nhìn nữa.
“Đến đây a.” Giọng nói của Tống Quân Uyển lại truyền đến. Bạch Tiểu
Thuần cúi đầu tiến đến, rất nhanh đã tới bờ hồ rồi, lúc này hắn không
thể cúi đầu nữa mà dứt khoát ngẩng đầu nhìn lên minh châu khảm trên
trần, vẻ mặt nghiêm nghị. Thế nhưng vẫn theo bản năng đảo qua thân thể
trong hồ một chút, trong lòng hắn lập tức rung động, thầm hô yêu nghiệt…
Tống Quân Uyển đang ngâm mình trong hồ, nhìn dáng vẻ Bạch Tiểu Thuần như vậy chợt cười rộ lên đầy yêu kiều. Theo tiếng nước tới gần, Tống Quân
Uyển đứng dậy, khoác hờ một bộ đồ đỏ bước ra khỏi hồ nước. Nàng đi tới
trước mặt Bạch Tiểu Thuần, đưa ngón tay ngọc khẽ nâng cằm Bạch Tiểu
Thuần.
“Dạ Táng tiểu đệ đệ, hôm nay làm sao vậy? Nhìn tỷ mà không có vẻ sắc
lang như thường ngày a?” Hơi thở nàng như lan, toàn thân tỏa ra hương
thơm ngát. Hơn nữa lúc này nàng đang dựa sát người hắn, lộ ra một mảng
da thịt trắng như tuyết, một vẻ mê hoặc khó mà hình dung khiến người
khác nhìn thấy không khỏi giật mình.
Ánh mắt nàng trong veo như nước hồ mùa xuân, còn mang theo thâm thúy,
khiến vẻ vũ mị càng đậm hơn nữa. Tựa như chỉ cần nhìn vào một chút, sẽ
khiến ngươi lâm vào trầm mê mãi mãi, nhịn không được muốn chiếm lấy,
muốn tìm tòi thêm, để rồi lại bị hãm vào sâu hơn nữa.
Nói xong, Tống Quân Uyển còn thổi một hơi ấm nhẹ bên tai Bạch Tiểu
Thuần, hơi ấm vòng quanh mang tai, hóa thành một cảm giác tê dại như
muốn dung nhập vào tận xương tủy, khiến cả linh hồn phải hoảng hốt.
Bạch Tiểu Thuần có chút không chịu nổi. Dưới kích thích kia, thân thể
hắn run rẩy, hơi thở dồn dập, hai mắt đỏ lên. Tống Quân Uyển bên cạnh
hắn nhìn như cười nhưng lại không phải cười, trong mắt còn có một vẻ
khinh miệt và lạnh lẽo, đang định tiếp tục nói tiếp, thì ngay lúc này…
Bạch Tiểu Thuần đột nhiên lùi về sau vài bước, không còn ngẩng đầu nhìn
lên, mà nhìn thẳng vào Tống Quân Uyển, hai mắt đỏ vằn, gương mặt vặn
vẹo, nhìn kỹ còn mang theo thống khổ.
“Đại trưởng lão, xin tự trọng!” Bạch Tiểu Thuần gần như gầm nhẹ. Lúc hắn nói ra, còn có thêm đắng chát và thương tâm khiến Tống Quân Uyển vốn
đang mang theo ánh mắt đầy lạnh lẽo, nghe thấy chợt sửng sốt.
“Đại trưởng lão, trong lòng ta, người như thần thánh, như ánh trăng trên trời cao, vĩnh viễn thánh khiết. Vẻ mỹ lệ như vậy khiến cho người ta
ngắm nhìn từ xa, không khỏi hâm mộ từ tận đáy lòng.” Vẻ mặt Bạch Tiểu
Thuần đầy bi thương, thì thào nói nhỏ, giọng nói cũng không lớn nhưng
lại vang khắp cả động phủ.