“Triệu thì đến, gạt thì bị hất ra…đây là một loại cảnh giới a.” Bạch
Tiểu Thuần càng nghĩ càng thêm mong chờ. Trong đầu không ngừng nghĩ đến
cảnh sau này tu luyện Nguyên Từ chi lực đại thành, có thể vung tay áo
khiến mọi thứ tan thành mây khói. Tay áo nhỏ hất lên, địch nhân bị hất
đi xa, còn bằng hữu thì được kéo lại gần.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý nhìn nhìn ống tay áo của mình, cũng thử hất hất lên vài lần.
Cứ cố nghiên cứu như vậy, nửa tháng nữa lại trôi qua.
Một đêm khuya, trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang chuyên tâm nghiên cứu
Nguyên Từ chi lực thì một cỗ huyết kiệu được tám thân ảnh ma đầu mờ ảo
khiêng đi, từ bên ngoài Huyết Khê Tông chậm rãi bay đến.
Xung quanh huyết kiệu là một lượng lớn cung nữ, cầm đèn lồng huyết sắc
trên tay, huyết vụ nơi đó cũng dần lan tràn khắp xung quanh. Trong kiệu, Huyết Mai đeo một chiếc mặt nạ huyết sắc, ánh mắt lạnh lẽo, trên tay
đang cầm một miếng ngọc giản.
Hơn một tháng trước, nàng chấp hành nhiệm vụ ra ngoài diệt sát một gia
tộc tu chân đang lén lút câu kết với Huyền Khê Tông, lúc này mới hoàn
thành xong nhiệm vụ, trở về tông môn.
“Dạ Táng…” Càng về gần tới tông môn, hai mắt Huyết Mai càng lập lòe sát
khí. Tháng trước trong lúc thi hành nhiệm vụ thì nàng nhận được thông
báo của các đệ tử trong tông môn, biết Trung Phong bạo loạn, mà động phủ của mình thì bị Dạ Táng hủy đi.
Lúc này trở về tông môn, sát ý trong mắt Huyết Mai càng nhiều. Nàng vốn
chưa từng để tâm tới Dạ Táng, trong mắt nàng thì hắn chẳng khác gì sâu
kiến, một câu nói có thể dễ dàng quyết định sinh tử.
Nếu không phải lúc đó ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thì cho dù đối phương có ẩn nấp trong Thi Phong, nàng vẫn diệt sát như thường, chẳng qua nàng có chút khinh thường không muốn phải tự mình động thủ.
Nhưng hôm nay… Dạ Táng lại dám lớn mật hủy đi động phủ của mình…cho dù
nàng nhận được thông tin Dạ Táng kia có thể chiến một trận với không ít
tu sĩ Trúc cơ, thậm chí còn dẫn động huyết khí tại Trung Phong, nghịch
huyết phản tổ, cực kỳ không tầm thường.
Nhưng…Huyết Mai nàng muốn giết, vẫn có thể giết được!
Tay phải Huyết Mai hất lên, lạnh nhạt nói.
“Đi Trung Phong!”
Nàng vừa nói ra, đám cung nữ và ma đầu bốn phía lập tức đổi hướng không
trở về Tổ Phong nữa mà lướt nhanh trong màn đêm đi thẳng đến Trung
Phong.
Một uy áp từ trên người nàng cũng theo đó mà tràn ra, không ít tu sĩ
Trúc cơ phát giác được, khi nhìn thấy huyết cầu xuất hiện thì đám tu sĩ
từng liên thủ truy kích Bạch Tiểu Thuần đầy cuồng hỉ.
“Dạ Táng, lần này…xem ngươi tránh thế nào, người khác kiêng kị ngươi,
không dám ra tay, đến Vô Cực lão tổ cũng tán thưởng ngươi. Nhưng Huyết
Mai thiếu chủ đã chín lần triều tịch, lại là ái nữ của Vô Cực lão tổ,
nàng muốn giết ngươi thì lão tổ sẽ không để ý đến đấy!”
“Dạ Táng, ngươi nhất định phải chết!”
Toàn bộ Trung Phong hoàn toàn lâm vào yên tĩnh, nếu để ý kỹ hơn thì có
thể thấy được không ít người đang nín thở, tựa như khoảnh khắc tĩnh lặng trước con bão táp.
Huyết kiệu dần đến không trung phía trên động phủ Huyết Mai, nàng ngồi
trong kiệu, cúi đầu nhìn động phủ sụp đổ, hơi thở chợt dồn dập, rồi
nhoáng người lên đáp xuống bên dưới động phủ. Tay áo nàng hất lên, từng
khói đá vụn tản ra, chỉ còn chừa lại một trận pháp bị tàn phá và một cái huyết bình bị vỡ làm năm bảy mảnh bên dưới.
Nàng trầm mặc nửa ngày, sát khí trên người ngày càng nồng nặc rồi nhanh
chóng bùng phát thành một khí thế, khuếch tán ầm ầm về bốn phía. Mơ hồ
còn nhìn thấy vòng xoáy chín tầng ẩn hiện xung quanh nàng.
“Dạ Táng ở đâu?”
Thần Toán Tử vốn luôn lưu ý đến cử động của Huyết Mai, lúc này nghe vậy
vội vọt ra đầu tiên, tranh thủ chạy vội đến gần Huyết Mai, chắp tay cúi
đầu thật sâu. Lúc ngẩng đầu lên, mặt gã đầy phấn chấn nhưng vẫn nén kích động lại, tranh thủ nói.
“Huyết Mai thiếu chủ, xin hãy làm chủ cho chúng ta. Dạ Táng kia vô cùng
hung tàn, giết người thành tính, việc ác bất tận, hắn chẳng những hủy
động phủ của ngài mà còn giết không ít đồng môn, chiếm động phủ của ta.
Bây giờ hắn đang ở trong động phủ của ta, tại hạ nguyện ý dẫn đường cho
thiếu chủ!”
Huyết Mai quét mắt qua Thần Toán Tử, ánh mắt này khiến gã run lên, tranh thủ cúi đầu rồi nhanh chóng dẫn đường đến thẳng động phủ của Bạch Tiểu
Thuần.
Có không ít tu sĩ Trúc cơ xung quanh âm thầm đi theo, từng ánh mắt tàn
nhẫn tựa như đầy mong chờ muốn xem thử Bạch Tiểu Thuần bị Huyết Mai
thiếu chủ diệt sát như thế nào.
“Dạ Táng này chết chắc rồi!”
“Hừ, xem coi hắn dám phách lối nữa không? Hắn khi dễ được chúng ta,
nhưng cũng chỉ là con sâu cái kiến trước mặt Huyết Mai thiếu chủ mà
thôi!”
“Huyết Mai thiếu chủ chín lần Tiều tịch, danh chấn khắp Đông mạch hạ du
Tu Chân giới. Ngoại trừ Bạch Tiểu Thuần trong lời đồn kia thì còn ai
cùng thế hệ có thể đối địch với thiếu chủ chứ?”
Những người này mang theo phấn chấn, hồ hởi nhanh chóng theo đến bên động phủ của Bạch Tiểu Thuần.
“Huyết Mai thiếu chủ, ác đồ kia ở đây!” Thần Toán Tử cắn răng nói. Sau
tam phen tứ phen thì thù hận của gã đối với Bạch Tiểu Thuần đã tới tận
xương tủy rồi.
Ánh mắt Huyết Mai rơi xuống đám huyết thụ bên ngoài động phủ Bạch Tiểu
Thuần. Chỉ một cái liếc nhìn này, tất cả gương mặt trên thân cây đều mở
mắt ra, rồi run rẩy, thế nhưng lại không có cái nào dám phát ra thanh
âm. Là vì bọn nó cảm giác được, Huyết Mai thiếu chủ này còn kinh khủng
hơn Dạ Táng kia nhiều nhiều lắm.
Chẳng những không nói nên lời, chúng nó nhanh chóng rút toàn bộ rễ dưới
đất lên, tranh thủ tản ra, chỉ còn trơ lại Huyết đầm và một động phủ
phía bên trong.
Sát ý trong mắt Huyết Mai chợt hóa thành huyết khí đột nhiên ẩn hiện,
nàng bước một bước ra, xuyên qua khu vực này, xuất hiện ngay không trung phía trên động phủ của Bạch Tiểu Thuần. Đồng thời nàng nhấc tay phải
lên, bàn tay ngọc trắng xanh chợt chuyển sang huyết sắc, vỗ thẳng về
phía dưới một cái.
Một vỗ này, toàn bộ Trung Phong chấn động, trận pháp từng xuất hiện khi
vị lão tổ kia xuất thủ nay lại được hiện ra, chớp động liên tục đồng
thời bộc phát ra một lượng lớn huyết khí, huyết khí này lại ngưng tụ
thành một đóa mai đỏ bên dưới chân nàng.
Trực tiếp đánh thẳng xuống động phủ!
Động phủ chấn động, trận pháp lóe sáng như chống cự lại. Thế nhưng đóa
hoa mai đỏ kia quá kinh người, có thể ngưng tụ huyết khí tám phía, còn
như có thể khắc chế được trận pháp, nên trận pháp của động phủ chỉ có
thể chống cự được vài hơi thở liền ảm đạm xuống. Một kích của Huyết Mai, rơi thẳng xuống!
Tiếng nổ ngập trời chấn động khắp nơi, trong ánh nhìn đầy phấn chấn của
đám người xung quanh, động phủ của Bạch Tiểu Thuần trực tiếp bị sụp đổ,
chia năm xẻ bảy, đá vụn vỡ nát bắn ra xung quanh.
“Huyết Mai Thiếu Chủ uy vũ! !”
“Ha ha, Dạ Táng, ngươi. . .” Đám người đang định reo hò thì chợt phát hiện ra, trong động phủ lại không có ai cả…
Huyết Mai hừ lạnh một tiếng, lại nâng tay phải lên điểm một chỉ về phía
huyết đầm. Một cỗ huyết khí lập tức được bộc phát, oanh kích thẳng xuống huyết đầm, khiến nơi này chấn động rồi nháy mắt sụp đổ. Một thân ảnh từ trong huyết đầm đột nhiên xông ra, chính là Bạch Tiểu Thuần.
“Mọi người đều là thiên kiêu, chuyện gì cũng từ từ…” Bạch Tiểu Thuần
chột dạ. Hắn đang yên lành tu luyện trong huyết đầm thì nghe được tiếng
nổ vang từ bên ngoài, còn chưa kịp coi ngó chuyện gì thì huyết đầm đã bị người khác oanh kích nổ tung, cũng may hắn chạy nhanh nên cũng không bị ảnh hưởng, chỉ kinh hãi chút mà thôi. Hắn cũng biết trên người Huyết
Mai nhất định có bí bảo che đậy khí tức, bằng không thì không có chuyện
hắn lại không phát giác ra gì cả.
Huyết Mai không nói không rằng, vẻ mặt bình thản, tựa như trong mắt
nàng, ngoại trừ vài người ra thì tất cả đều chỉ là sâu kiến. Hiển nhiên, trong một số ít người đó, không có Dạ Táng này.
Lúc này, nàng tiếp tục nâng tay phải lên, điểm một chỉ nữa. Một chỉ này
không ngờ lại khiến Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được một nguy cơ, chính là
chín lần bộc phát liên tục của chín lần triều tịch Địa mạch. Nhìn qua là một chỉ, thế nhưng bên trong lại chứa lực lượng trọng điệp, trong tích
tắc đã tới gần.
Bạch Tiểu Thuần tức giận, hắn cảm thấy mọi người đều là thiên kiêu,
chuyện gì cũng có thể thương lượng được, không cần thiết phải đánh nhau
kịch liệt thế này. Lúc này huyết khí toàn thân hắn cũng tản ra, tay phải đưa ra sau lưng trảo một cái, một thanh Huyết Kiếm tự động ngưng tụ
trực tiếp xuất hiện trong tay phải này, rồi hướng thẳng về phía một chỉ
kia, chém xuống.
Một tiếng ầm vang lên, rung chuyển bốn phía, nhấc lên trùng kích khuếch
tán ra xung quanh, tóc tai của Bạch Tiểu Thuần bay lên, lần đầu tiên ánh mắt của Huyết Mai lóe sáng kì lạ, rồi nàng hừ lạnh một tiếng.
“Cũng có chút bản sự, nhưng ngoại lực cũng chỉ là ngoại lực, Huyết khí,
phong!”Nàng này vừa nhàn nhạt nói, tay phải vừa bấm niệm pháp quyết điểm một chỉ xuống mặt đất. Dưới một chỉ này, cảnh tượng mà vị lão tổ kia
xuất thủ tháng trước được tái hiện.
Huyết khí xung quanh Bạch Tiểu Thuần đột nhiên lay động rồi tự động tán
đi, hắn liếc mắt nhìn qua ấn kí trận pháp xuất hiện tại mặt đất quanh
đây. Huyết Mai này cũng không làm được như Vô Cực Tử, có thể điều khiển
huyết khí toàn Trung Phong, nhưng vẫn khống chế được một khu vực nhỏ
đấy.
“Hiện tại, ngươi chỉ là sâu kiến.” Huyết Mai bình thản mở miệng, rồi
oanh thẳng tới Bạch Tiểu Thuần. Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi, huyết
khí xung quanh đây quả thật đã bị áp chế, nhưng nếu muốn hắn vẫn có thể
dẫn động được như thường, có điều như vậy thì tất phải bại lộ ra một vài bí mật không muốn người khác biết đến.
Ầm một tiếng, hai người lại va chạm vào nhau, Bạch Tiểu Thuần lùi lại,
lửa giận trong mắt càng nhiều hơn. Nhìn thấy sát cơ nồng đậm trong mắt
Huyết Mai, nàng này tiếp tục bấm niệm pháp quyết hình thành một đóa mai
đỏ đánh thẳng tới mình, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần cũng lộ vẻ lăng lệ.
Huyết Mai này khó chơi hơn Tống Khuyết nhiều, cũng chính là kình địch
mạnh nhất mà hắn gặp được từ khi Trúc cơ. Hắn đang suy nghĩ nên xử lý
như thế nào thì đột nhiên một tiếng cười yêu kiều vang vọng khắp bốn
phía.
“Ngọn gió chướng nào thổi Huyết Mai thiếu chủ đến đây vậy? Thế nào? Coi
trọng Dạ Táng sư đệ nhà ta chăng?” Tiếng cười mang chút biếng nhác
truyền đến, thân ảnh Đại trưởng lão Tống Quân Uyển xuất hiện trước người Bạch Tiểu Thuần. Hôm nay y phục của nàng cũng thay đổi, có chút nhỏ hơn nên không thể trùm kín hết cả người, tựa như đây chính là trang phục
lúc nghỉ ngơi thường ngày, có lồi có lõm, da thịt trắng như tuyết, dáng
vẻ đầy nóng bỏng…
Lời nàng truyền ra, thì đóa hoa mai đỏ cũng như khựng lại giữa không
trung. Mái tóc dài của Tống Quân Uyển tung bay nhẹ, thoang thoảng hương
thơm, cả người đầy vẻ thuần thục căng tràn khiến không ít tu sĩ Trúc cơ
nhìn thấy đều trợn mắt ngơ ngác nhìn, môi khô miệng đắng. Thế nhưng bọn
họ tranh thủ cúi đầu, không dám liếc nhìn sự mê hoặc trí mạng kia nữa.
Chỉ có Bạch Tiểu Thuần, là nhìn qua vài lần, còn ủy khuất mở miệng, dáng vẻ như bị bắt nạt.
“Tống tỷ tỷ…tỷ đến chậm một bước, là mạng nhỏ của ta tiêu tùng rồi.”