Tu sĩ Trúc Cơ ở bốn phía, dù không có trên trăm, nhưng cũng có tới mấy
chục người. Mặc dù đại đa số đều là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng bên trong vẫn
có vài người là Trúc Cơ trung kỳ.
Cũng may những tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ này mặc dù sắc mặt âm trầm, nhưng
cũng chỉ thờ ở đứng nhìn mà không có xuất thủ. Địa vị của bọn hắn cùng
với những Trúc Cơ sơ kỳ khác không giống nhau, nếu như cùng mọi người ở
một chỗ đánh giết Bạch Tiểu Thuần, vậy thì quá ném thân phận.
Nhưng cứ xem như bọn hắn không có tham dự, thì mấy chục Trúc Cơ sơ kỳ hộ pháp và trưởng lão cùng ta tay vẫn làm lay động đất trời. Tại Huyết Khê Tông, giữa người với người không nói đạo lý, chỉ có mạnh được yếu thua!
Ngươi chọc ta, ta liền giết ngươi!
Hoàn toàn không giống với Linh Khê Tông, chỉ có thực lực mới là mấu chốt, mới là trọng điểm!
Mà hành động của Bạch Tiểu Thuần ở Trung Phong đã làm cho nhiều người
tức giận. Những tu sĩ Trúc Cơ này, mỗi người tràn ngập sát khí, lúc ra
tay đã không phải là Ngưng Khí có thể so sánh. Thần thông khuếch tán,
huyết khí lay trời, từng đạo Huyết Kiếm đặc thù của Trung Phong gào thét bay ra. Chớp mắt đã có mấy chục đạo kiếm khí từ bốn phương tám hướng
lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần.
Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhàng thở ra về chuyện của con thỏ, thì lúc này tâm thần lại bỗng nhiên nhảy lên, tất cả các bộ vị trên dưới toàn
thân đều đang chấn động, dường như huyết nhục đều đang gầm thét, không
ngừng nhắc nhở Bạch Tiểu Thuần về nguy cơ ở nơi này.
Những tiếng nổ vang trong chớp mắt vang lên ngập trời, kinh động bát
phương. Dưới sự xuất thủ của mấy chục tu sĩ Trúc Cơ mang ý muốn giết
người ở bốn phía, Bạch Tiểu Thuần miễn cưỡng có thể tránh đi, nhưng vẫn
bị hơn mười đạo kiếm khí đánh vào thân thể.
“Nghe ta giải thích…” Thân hình Bạch Tiểu Thuần lảo đảo lùi lại phía
sau, Bất Tử Kim Bì được khí huyết dung nhập, toàn thân trên dưới tản mát ra huyết quang mãnh liệt, cộng them Bất Tử Kim Cương tầng thứ nhất,
khiến cho Bạch Tiểu Thuần có khí lực lớn vô cùng, đồng thời lực phòng hộ lại càng them khoa trương.
Sắc mặt của những tu sĩ Trúc Cơ ở bốn phía kia đều biến hóa, thậm chí có không ít người còn bỗng nhiên nheo mắt lại.
“Dạ Táng này lại âm thầm tu hành Luyện thể chi pháp!”
“Khó trách hắn có thể từ bên trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên sống sót đi ra, mấu chốt là do Luyện thể chi pháp này!”
“Nhục thể của hắn có mức phòng hộ quá mạnh, chúng ta liên thủ vậy mà vẫn khó rung chuyển!”
Vẻ mặt của đám người ở bốn phía đều trở nên nghiêm túc. Nhưng hôm nay
nếu đã ra tay thì bọn hắn sẽ không dừng lại. Bạch Tiểu Thuần càng mạnh
thì bọn hắn lại càng phải đánh giết, tránh cho việc lưu lại hậu hoạn vô
cùng.
Giờ phút này, trong mắt mỗi người đều lấp lánh hàn mang, lại tiếp tục ra tay, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần mà đánh giết.
Lại có hơn mười đạo kiếm khí gào thét đánh tới chỗ Bạch Tiểu Thuần. Mặc
cho Bạch Tiểu Thuần có né tránh như thế nào thì mấy chục tên tu sĩ Trúc
Cơ ở bốn phía này đều gắt gao truy kích, không ngừng xuất thủ.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn, ngay cả động phủ của Bạch Tiểu Thuần cũng
đã bị người trực tiếp hủy đi, oanh một tiếng, chia năm xẻ bảy.
“Chạy đi, Dạ Táng, hôm nay ngươi chạy không thoát!”
Từng lời nói truyền ra, thần thông thuật pháp giáng xuống trên phạm vi
lớn. Cả người Bạch Tiểu Thuần vô cùng chật vật, đến cuối cùng bị hơn
mười đạo kiếm khí trực tiếp đánh vào trên thân.
Coi như là hắn có Bất Tử Trường Sinh Công thì lúc này cũng phun ra máu
tươi. Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đã có tơ máu, thần
sắc dữ tợn, lại càng có một cỗ túc sát từ trên khuôn mặt của Dạ Táng vào lúc này lộ ra.
Đó là sâm nhiên, đó là khát máu, đó là lãnh khốc, là tức giận kinh thiên.
Hắn lúc này, huyết khí ngập trời, sát ý vô biên.
“Lão tử không trốn nữa. Các ngươi ba phen mấy bận muốn giết ta, khinh
người quá đáng!! Thật sự cho rằng ta sợ các ngươi sao!” Bạch Tiểu Thuần
thở sâu, lau đi máu tươi trên khóe miệng. Hắn giờ phút này tóc tai rối
bời, quần áo trên người cũng đã bị tổn hại không ít, thân thể run rẩy.
Kêt từ sau khi tới Huyết Khê Tông cho tới bây giờ, thần kinh vẫn một mực căng thẳng vào thời khắc này đã hoàn toàn bộc phát.
Hắn không muốn tiếp tục kéo căng ra nữa, những người này muốn giết hắn,
ra tay căn bản là cũng không có giữ lại, mà là chân chân chính chính
muốn tính tiêu diệt hắn. Đứng trước nguy cơ sinh tử mãnh liệt, Bạch Tiểu Thuần hét lớn lên một tiếng. Nháy mắt khi đám người bốn phía giết tới,
thân hình hắn tiến về phía trước một bước, trực tiếp xuất hiện ở trước
mặt một gã thanh niên Trúc Cơ.
Vừa mới tới gần, Bạch Tiểu Thuần mang theo bộ mặt dữ tợn đụng tới. Oanh
một tiếng, Hám Sơn Chàng bộc phát. Tên tu sĩ Trúc Cơ kia phun ra máu
tươi, phát ra tiếng kêu thảm, thân hình bị đụng bay ra ngoài giống như
diều đứt dây.
Cùng lúc đó, có bảy tám đạo kiếm khí tiến đến, Bạch Tiểu Thuần đem huyết khí toàn thân tản ra, gượng ép chống cự. Trong khi những tiếng nổ vẫn
còn vang lên, thì thân hình hắn nhoáng một cái đã trực tiếp xuất hiện ở
trước mặt hai gã hộ pháp của Trung Phong. Hai tay hắn nâng lên, nháy mắt đã trực tiếp chộp tới hai người, tốc độ rất nhanh, chỉ trong điện quang hỏa thạch đã tới gần.
Hai gã hộ pháp này lập tức co rụt hai mắt, huyết khí nháy mắt đã tràn
ngập toàn thân, mỗi người đều bấm niệm pháp quyết hình thành nên huyết
ảnh, định ngăn cản Bạch Tiểu Thuần. Nhưng hai tay của Bạch Tiểu Thuần
lại ẩn chứa lực lượng vô cùng, vừa đụng vào hai huyết ảnh này đã khiến
cho chúng sụp đổ dễ như trở bàn tay, một phát tóm lấy cánh tay của hai
tên hộ pháp Trúc Cơ này.
“Cút cho ta!” Bạch Tiểu Thuần đột nhiên vung mạnh. Cánh tay hai người
này lập tức đứt gãy, phát ra tiéng kêu thảm, thân hình bị đại lực xoáy
quanh, trực tiếp ném ra ngoài, đập vào trên một động phủ ở phía xa.
Trong lúc khu vực hạ chỉ Trung Phong đang loạn động, thì đồng thời Thi
Phong và Vô Danh Phong, còn có cả Thiếu Trạch Phong cũng đều chú ý tới
huyết khí bốc lên ở nơi này, có không ít tu sĩ Trúc Cơ từ đằng xa nhìn
lại.
Thậm chí mấy Đại trưởng lão của những ngọn núi này cũng đều phải hít vào một ngụm khí. Mà mấy Huyết Tử ở trong Huyết Tử điện cũng đem ánh mắt
giống như thiểm điện, trực tiếp nhìn về phía Trung Phong.
Cho dù là Tổ Phong, vào thời khắc này, cũng có mấy đạo thần thức đến từ
vài vị Thái Thượng trưởng lão đảo qua Trung Phong, thấy được cảnh tượng
Bạch Tiểu Thuần đang cùng mọi người đánh giết.
“Lại là kẻ này?”
“Kẻ này có ma tính a, không ngờ lại dẫn được một đám người truy sát.”
“Ha ha, thế này mới đúng. Tuổi còn trẻ, gặp được người khác muốn đến giết mình, nhất định phải phản kháng mới đúng!”
Khi mà tu sĩ của các ngọn núi khác đều đang xem náo nhiệt, thì ở khu vực hạ chỉ của ngọn Trung Phong, Bạch Tiểu Thuần đang mạnh mẽ đâm tới, hết
tu sĩ Trúc Cơ này tới tên khác bị hắn trực tiếp làm rung chuyển, phun ra máu tươi.
“Dạ Táng!” Đúng lúc này, từ giữa không trung có một tiếng hừ lạnh truyền đến, toàn thân Tống Khuyết như hóa thành một tòa huyết sắc sơn phong,
từ bên trên giống như cự phong áp đỉnh hướng phía dưới. Mà cũng ở dưới
ngọn núi này, còn có ba đạo huyết sắc kiếm khí dài khoảng hơn mười
trượng bỗng nhiên đánh tới.
“Kiếm khí? Ta cũng biết!” Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu, huyết sắc trong mắt càng đậm. Khi tay phải của hắn nâng lên, vận chuyển công pháp Huyết Sát Giới, cưỡng ép rút ra một tia Bất Tử huyết khí ở trong huyết
nhục trong cơ thể, xuyên qua ngón tay, đột nhiên hất về phía Tống Khuyết đang tiến đến.
Một đạo kiếm khí rõ ràng là không giống bình thường bỗng nhiên xuất hiện ở trên đầu ngón tay của Bạch Tiểu Thuần. Nhìn kỹ thì huyết khí này lại
chứa một tia màu vàng, nó vừa xuất hiện thì ngay lập tức có một cỗ khí
tức khó mà hình dung từ trong đạo kiếm khí này bạo phát đi ra.
Khi những âm thanh ầm ầm khuếch tán, huyết khí ở bốn phương đều bị chấn
động, giống như là gặp vương giả, trong chốc lát đã bị rút tới.
Chúng dung nhập vào bên trong đạo kiếm khí này, khiến cho nó nhanh chóng trở nên khổng lồ, trong chớp mắt đã biến to khoảng mười trượng. Nó ở
trong toàn bộ Trung Phong, giống như mặt trời ban trưa, nhìn cực kỳ rõ
ràng.
So sánh với nó thì tất cả kiếm khí của những người khác giống như là đều thấp kém, mà chỉ có kiếm khí của Bạch Tiểu Thuần mới là… chính tông
nhất!
Lại càng có một cỗ vô thượng bá ý, giống như vạn kiếm chi chủ xuất hiện ở trong nháy mắt, làm rung chuyển thương khung, thậm chí còn khiến cho
tâm thần của tất cả mọi người bốn phía đều trở nên cuồng loạn. Kiếm khí
của bọn hắn dường như có chút không bị khống chế, giống như đang run
rẩy… Cùng run rẩy, còn có cả tu vi của bọn hắn.
Cảnh tượng này khiến cho đám người hoảng sợ nghẹn ngào.
“Chuyện gì đã xảy ra!!”
“Đây là… Kiếm khí gì!!”
“Trời ạ, Dạ Táng này, hắn tu hành chính là Huyết Sát Giới a!!”
Cho dù là những trưởng lão Trúc Cơ trung kỳ ở bốn phía kia cũng đều vì
những kiếm khí này xuất hiện mà giật nảy mình. Khi mà bọn hắn còn đang
trợn mắt há mồm, thì đạo kiếm khí không giống bình thường, kinh diễm
tuyệt luân này đã lao thẳng đến Tống Khuyết.
Tống Khuyết biến sắc, không kịp nghĩ nhiều. Trong tiếng nổ kinh thiên
động địa, ba đạo kiếm khí của gã lập tức bị phá thành mảnh nhỏ hóa thành sơn phong nhưng cũng khó mà ngăn cản, ầm ầm nổ tung. Mà thân hình gã
thì phun ra máu tươi, mang theo hoảng sợ cùng với mờ mịt, đột nhiên lùi
lại.
“Không có khả năng, ngươi…” Tống Khuyết tê cả da đầu. Kiếm khí này của
Bạch Tiểu Thuần làm cho gã rung động đến cực hạn. Cho tới bây giờ gã còn chưa thấy qua kiếm khí nào như thế, uy lực của nó to lớn vượt qua tưởng tượng của gã, thậm chí so với kiếm khí mà gã tu hành bao ngày dưới thác máu còn bá đạo hơn!
Chẳng những gã bị rung chuyển, mà tất cả mọi người ở bốn phía lúc này
cũng đều bị rung động, đều bị kiếm khí này của Bạch Tiểu Thuần chấn
kinh, từng người từng người trợn mắt há mồm, da đầu run lên từng đợt.
Thậm chí ở trong khoảnh khắc này, đám người Thiếu Trạch Phong, Vô Danh
Phong, Thi Phong cũng đều trợn to mắt. Mà Đại trưởng lão của ba ngọn núi lại càng trợn mắt há mồm, ngay cả ánh mắt ở bên trong Huyết Tử điện của ba ngọn núi vào lúc này cũng đều mãnh liệt rõ ràng.
Còn có Tổ Phong, vào giờ phút này truyền ra tiếng kinh hô!
“Đây là… Kiếm khí của cảnh giới luyện huyết thành tương!”
“Tiểu tử này tên là Dạ Táng? Hắn lại có thiên phú như vậy, thế mà cứ im lặng đạt đến cảnh giới như thế!”
“Huyết Sát Giới, dung luyện huyết làm chủ, chia ra làm bốn cảnh giới
luyện huyết hóa khí, luyện huyết thành tương, nghịch huyết phản tổ,
huyết khí thành kiếp!” Càng có nhiều thần thức ầm ầm giáng xuống Trung
Phong, cẩn thận chú ý tới trận loạn chiến này.
Một trận chiến này, trong khoảnh khắc đã bị cao tầng của Huyết Khê Tông
chú ý, mà tất cả những điều này chính là vì một đạo kiếm khí kia của
Bạch Tiểu Thuần!
“Giết Dạ Táng, người này không chết thì ngày sau chúng ta nhất định bị
hắn trả thù!” Khu vực hạ chỉ Trung Phong, Thần Toán Tử phát ra một tiếng rít, lập tức bấm niệm pháp quyết xuất thủ, mà những người khác ở bốn
phía vào lúc này cũng đều hiểu ra, đồng loạt tái khởi sát ý, tập hợp lực lượng của mọi người, toàn bộ ra tay, đánh giết Bạch Tiểu Thuần.
“Người này không thích hợp, hắn dung không phải là Huyết Sát Giới của
Trung Phong ta!” Tống Khuyết gầm nhẹ, con mắt đỏ hồng, nhìn chòng chọc
vào Bạch Tiểu Thuần. Gã cũng không biết vì cái gì mà kể từ sau khi giao
thủ với tên Dạ Táng ở trước mắt này thì trong lòng gã lại dâng lên sát
ý, giống như cùng đối phương có thâm cừu đại hận, không đội trời chung.
Cảm giác này có chút đột ngột, nhưng lại tồn tại rất chân thực.
Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên tránh đi, nhìn đám người xung quanh giống như những con sói hung tàn. Hắn giận quá hóa cười, trong mắt lộ ra vẻ dữ
tợn, càng có một cỗ lãnh khốc từ trên mặt nạ của hắn phát ra.
“Dạ Táng ta dung không phải là Huyết Sát Giới? Như vậy thì ta sẽ để cho
đám người các ngươi nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, cái gì… Mới là Huyết
Sát Giới!” Thân hình Bạch Tiểu Thuần nhảy lên một cái. Đến khi lên tới
giữa không trung, khi mà những tu sĩ Trúc Cơ kia hóa thành từng đạo đánh tới, hắn thở sâu, tay phải nâng lên, hướng về Trung Phong ở phía dưới
bỗng nhiên chỉ một cái!