"Không thèm nghĩ ngợi nữa, ta cảm thấy sắp tới ở lại Linh Khê tông vẫn
là tốt nhất. . ." Một lúc lâu sau, Bạch Tiểu Thuần cố nén đau lòng, đặt
đan dược vào trong Túi Trữ Vật, thở vắn than dài.
Hắn không nỡ rời Linh Khê tông, nhất là hiện giờ đã trở thành Thiên Đạo
Trúc Cơ. Cao thì lão tổ, thấp thì tạp dịch, luôn khiến cho hắn cảm nhận
được sự ấm áp của một đại gia đình.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn vẫn còn chưa có cơ hội làm cho toàn bộ mới đệ tử ngoại môn gia nhập tông môn cũng biết đến mình, vẫn còn
chưa chạy sang bắc tỏ phong thái uy phong một lần cho đã đời. Hắn cảm
thấy, nếu mình rời tông môn âm thầm như vậy, thật sự là quá lỗ vốn.
Vì vậy, trong một quãng thời gian ngắn sau đó, dù ngày nào Bạch Tiểu
Thuần cũng không quên việc tu hành, nhưng sau khi việc này kết thúc, hắn sẽ luôn chắp tay sau lưng, thể hiện ra nét mặt hòa ái của bậc tiền bối, đi lại khắp toàn bộ hai bờ nam bắc của Linh Khê tông.
Nhất là khu vực của đệ tử ngoại môn, bóng dáng Bạch Tiểu Thuần xuất quỷ
nhập thần. . . Lúc mới đầu gây ra vô số tiếng hú hét kinh ngạc lẫn cuồng nhiệt, nhưng dần dần, toàn bộ đệ tử ngoại môn đều lấy làm lạ lùng. Họ
phát hiện ra, dường như ngày nào mình cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tầm hơn mười lần.
Có vẻ như, cho dù họ đang làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang mỉm cười tán thưởng mình. Dần dần,
những người này hoàn toàn dại ra. . . sau khi hết dại ra là đến lúc mặt
không dấu được vẻ quái dị.
Chẳng những đám đệ tử ngoại môn như thế, ngay cả những đệ tử nội môn lẫn trưởng lão, cũng phải đau đầu cả một đám, nhìn Bạch Tiểu Thuần không
chịu làm việc đàng hoàng đi dạo khắp nơi mỗi ngày. Khi tiếng gọi 'Bạch
sư thúc' liên tục vang lên, đã đánh thức hồi ức trước kia của họ, gây ra vô số tiếng thở dài.
Cũng còn may là lần này Bạch Tiểu Thuần đã bớt phóng túng đi rất nhiều.
Sau khi một lần nữa hưởng thụ quãng thời gian được vô số người chú ý
nhìn ở bất cứ nơi nào mình đi qua, cuối cùng hắn không chạy loạn khắp
nơi nữa, mà lựa chọn giam mình trong động phủ ở Chủng Đạo Sơn để. . .
luyện đan.
"Vì mục đích tu luyện thành Bất Tử Kim Cương, ta cần Nguyên khí, ta
cần luyện đan. Bạch Tiểu Thuần ta muốn luyện chế ra. . . đan dược cấp
bốn!" Lý tưởng trở thành dược sư vĩ đại khiến Bạch Tiểu Thuần tự nguyện
đắm chìm trong luyện dược.
Nhất là. . . hắn vẫn nhớ Lý Thanh Hậu đã từng nói, sau khi Trúc Cơ mình
có thể thử sử dụng Thiên Lôi Tẩy Dược Đại Pháp. Bởi vậy, trong những
ngày tiếp theo, bầu trời trên Chủng Đạo Sơn cuồn cuộn mây đen, vô số tia chớp rầm rầm giáng xuống, khiến cho hầu hết toàn bộ các trưởng lão Trúc cơ trên ngọn núi này đều bị kinh động.
Về phần đệ tử các phong khác, khi nhìn thấy vô số luồng sấm sét đó, đồng loạt trở nên kinh hãi, lập tức đi tìm hiểu khắp nơi. Chẳng biết là
thằng ranh to gan nào đã khai tuột những chuyện trước đây của Bạch Tiểu
Thuần ra sạch sẽ, càng lúc càng lan truyền rộng rãi, chẳng mấy chốc đã
hầu như là đã đến tai tất cả mọi người. Những người mới biết đua nhau
hít sâu một hơi, vẻ mặt không dấu được chấn động.
"Bạch sư thúc thực sự đã từng làm ra việc như thế này? Ta không tin!"
"Trời ạ, đó là sự thật sao?"
Trong khi rất nhiều đệ tử không biết Bạch Tiểu Thuần còn đang đồng loạt
kinh ngạc nghi ngờ, sấm sét chẳng những không giảm bớt, mà trái lại còn
dày đặc hơn. Thậm chí, cùng thời điểm đó luôn kèm theo khói đen bay lên
từ động phủ của Bạch Tiểu Thuần. Dần dần, ... mưa axit khủng bố trong
truyền thuyết đổ xuống.
Mưa a xít rơi rào rào, quá nửa lượng mưa rơi xuống Chủng Đạo Sơn, bởi vì hiện giờ loại đan dược mà Bạch Tiểu Thuần đang luyện chế là chính là
cấp bốn, vượt rất xa loại cấp ba. Do đó, trong quá trình hắn luyện chế,
phạm vi mưa a xít đã rộng hơn rất nhiều, khuếch tán cả về hai bờ nam
bắc, chẳng bao lâu sau đã bao trùm toàn bộ bảy ngọn núi hai bờ. . .
Ác mộng của bờ nam lại kéo đến một lần nữa. Trong khi vô số đệ tử mắt
chữ a mồm chữ o, quần áo trên người bọn họ bị hòa tan trong nháy mắt. . .
"Bạch Tiểu Thuần lại luyện đan! !"
"Thế này có để cho người ta sống không đây! ! !" Cũng may đã có kinh
nghiệm, nên trong nháy mắt khi người bờ nam nhìn thấy mưa a xít, bởi đã
chuẩn bị tinh thần từ trước, cho nên dù bàn tán xôn xao nhưng vẫn có
thể khống chế tâm trạng.
Nhưng. . . mọi người bên bờ bắc, từ trước cho tới giờ chưa từng trải qua sự việc như thế này. Chỉ trong một thời gian ngắn, tiếng gào thét thê
lương không ngừng vang lên từng hồi. Bốn phong bờ bắc, toàn bộ đều phát
điên.
"Chuyện gì xảy ra, làm sao lại thế này!"
"Trời ạ, rõ ràng là mưa a xít, sao ta cảm thấy hình như đã từng nghe nói đến rồi. . ."
Bờ bắc phát điên rồi, vô số tiếng gào rú chói tai, tiếng thét giận dữ,
ngay cả Chưởng tòa và Trưởng lão bốn phong cũng nổi trận lôi đình, cả
một đám đông nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng họ cũng tìm ra kẻ đầu sỏ
gây ra toàn bộ những thảm họa này, đó là Bạch Tiểu Thuần!
Nếu như Bạch Tiểu Thuần vẫn còn chưa Trúc Cơ, vậy thì giờ phút này nhất
định sẽ bị toàn bộ các đệ tử hai bên bờ nam bắc cầm đá tấn công, hận
không thể dùng đá chôn sống hắn.
Nhưng bây giờ. . . những người này chỉ biết nhìn lẫn nhau, đồng lòng bi
phẫn. . . Bạch Tiểu Thuần đâu còn là Bạch Tiểu Thuần của trước kia nữa,
giờ hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, là danh sách truyền thừa chính thức, là
Trưởng lão Trúc Cơ. Một nhân vật như vậy, đừng nói những đệ tử này không dám trêu chọc, ngay cả các Trưởng lão khác cũng phải đau đầu, không có
tư cách quản tới. Về phần bốn vị Chưởng tòa, ai cũng vẫn nhớ sự coi
trọng của những vị Thái Thượng trưởng lão đối với Bạch Tiểu Thuần, đành
phải nuốt giận tìm chưởng môn mà kiện cáo.
Chưởng môn Trịnh Viễn Đông cũng chỉ biết cười gượng. Đối với một kẻ
trong danh sách truyền thừa chính thức, lão có lòng mà không có lực,
trong khi Lý Thanh Hậu lại đang bế quan. Nếu không, Lý Thanh Hậu đứng
ra, Bạch Tiểu Thuần sẽ nhất định không gây họa.
Thậm chí lão đã tìm tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, bảo với hắn, trong đời mình tu sĩ không chỉ chăm chăm vào mặt tu hành, còn cần một chút trải nghiệm thực tế. Không trải qua đánh bóng, kể cả là tiên thiết cũng khó thành Tiên Kiếm sắc bén.
Muốn dục Bạch Tiểu Thuần đi trải nghiệm thực tế một lần ở Đông Lâm châu. Chỉ cần không ra khỏi Đông Lâm châu, mức độ nguy hiểm sẽ rất thấp, vả
lại thực sự rất phù hợp với nhu cầu trải nghiệm thực tế.
Nhưng sau khi nghe xong, Bạch Tiểu Thuần đã lắc đầu nguầy nguậy. Hắn cảm thấy ở trong tông môn rất tốt. . .
Hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào công việc, không ngừng nghiên cứu. Thảm
họa ở bờ nam ngày trước, dần dần một lần nữa tái hiện toàn bộ. Ngay khi
toàn bộ Linh Khê tông không chịu nổi sắp phát điên, Bạch Tiểu Thuần đột
nhiên dừng luyện đan.
Hắn thở dài một hơi. Mấy ngày nay, việc luyện đan dược cấp bốn liên tục
thất bại, không có lấy một lần thành công. Cho dù không muốn nhưng Bạch
Tiểu Thuần vẫn phải bỏ thời gian xem vấn đề xảy ra ở chỗ nào.
"Là do trình độ dược học của ta không đủ, dù có cố tình luyện nữa cũng
không thể nào thành công. Muốn luyện chế ra đan dược cấp bốn, cần phải
tăng trình độ về dược của ta lên." Bạch Tiểu Thuần đã hiểu ra phần nào,
định đi tìm Lý Thanh Hậu học hỏi. Nhưng lại phát hiện ra Lý Thanh Hậu
đang bế quan trùng kích Kim Đan, vì vậy hắn đành phải quay về.
Hắn lấy quyển Hàn Môn Dược ra. Nhưng dù có đọc đi đọc lại, hắn vẫn không hiểu được. Cái cảm giác đó biết nói thế nào nhỉ, giống như từng chữ
riêng lẻ thì hắn biết hết, nhưng khi tập hợp lại một chỗ thì lại đọc
không hiểu.
"Nếu như coi trình độ dược học của ta là sơ đẳng, vậy thì quyển Hàn Môn
Dược này thuộc về cao đẳng. . . Chênh lệch ở giữa chình là thiếu khuyết
một phần tri thức chuyển tiếp về dược học rồi." Trong khi Bạch Tiểu
Thuần đăm chiêu ủ dột, than thở, từ đệ tử, Trưởng lão, Chưởng tòa của
hai bờ nam bắc Linh Khê tông cho đến những Trưởng lão Trúc Cơ của Chủng
Đạo Sơn đều đua nhau nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Thế nhưng, họ vẫn quá coi thường Bạch Tiểu Thuần. . .
Mặc dù Bạch Tiểu Thuần tạm thời không thể nào luyện chế ra Đan dược cấp
bốn, nhưng hứng thú tu hành bí quyết Tử Khí Thông Thiên lại tăng vọt lên một tầm cao mới. Nhất là sau khi phát hiện ra Ngự Nhân Đại Pháp trong
mộng tưởng của mình, thông qua bí quyết Tử Khí Thông Thiên cùng với sức
đẩy lực hút của Nguyên Từ đã loáng thoáng có chút linh cảm, hắn lập tức
trở nên kích động.
"Ta quá ngu ngốc!"
"Ngự Nhân Đại Pháp không thiết nhất định phải hoàn toàn điều khiển đối
phương, ta có thể thông qua một vài phương pháp khác để thay thế, ví dụ
như. . . ta điều khiển quần áo, rồi tiến tới điều khiển thân thể của đối phương!"
"Toàn bộ những điều này, ngoại trừ năng lực khống chế ra, sức đẩy lực
hút của Nguyên Từ có lẽ cũng có thể phát ra tác dụng tác dụng rất lớn."
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kích động, hai mắt trở nên sáng ngời, vội vàng chạy ra ngoài động phủ.
Rời khỏi động phủ, trên đường đi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy không ít
người, nhưng không thuận lợi ra tay. Hắn không biết linh cảm bất chợt
vừa rồi của mình phải chăng là chính xác. Bởi vậy, sau khi rời khỏi
Chủng Đạo Sơn, lúc đi ngang qua Thanh Phong Sơn, hắn chợt gặp một người
quen.
"Trần Phi?" Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời.
Lúc này Trần Phi đang ngạo nghễ đi trên sườn Thanh Phong Sơn. Đi theo
sau là hai tên vạm vỡ, hai mắt tràn đầy vẻ hâm mộ lẫn a dua, đang nịnh
nọt Trần Phi.
"Chúc mừng Trần sư huynh, hoàn thành khảo sát nội môn, lên chức đệ tử nội môn!"
"Ha ha! Kể từ giờ trở đi, sư huynh Trần Phi chính là đệ tử nội môn của
Thanh Phong Sơn ta rồi, sau này trời cao biển rộng, một bước lên mây!"
Trần Phi nghếch mặt lên trời, tâm trí bay bổng. Qua vài năm, cuối cùng y đã tiến vào nội môn từ ngoại môn, giờ đang thoả thuê mãn nguyện. Đang
định mở miệng, y chợt nghe thấy có ai gọi tên mình.
"Bất cứ người nào của Thanh Phong Sơn nhìn thấy ta, cũng phải cung kính
chào một tiếng Trần sư huynh. Ở đâu chui ra một kẻ đui mù thế này, vậy
mà dám gọi thẳng tên ta!" Trong lòng không vui, Trần Phi quét ánh mắt
lạnh lùng một vòng, nhưng không nhìn thấy ai cả. Y vô thức ngẩng đầu
lên, đột nhiên. . . nhìn thấy người đang bay tới từ đằng xa là. . . Bạch Tiểu Thuần.
"Bạch Tiểu Thuần! ! Không. . . Bạch sư thúc! !" Trong nháy mắt khi Trần
Phi vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, đầu óc chỉ muốn vỡ ra. Y phát ra một
tiếng thét chói tai, thân hình run rẩy. Toàn bộ cảm giác thoả thuê mãn
nguyện, trong nháy mắt đó lập tức vỡ vụn toàn bộ. Hai tên vạm vỡ ở bênh
cạnh cũng run rẩy toàn thân, không dấu được vẻ khẩn trương lẫn sợ hãi.
Hai người này, chính là những kẻ đồng bọn của Trần Phi ngày hôm đó, định mai phục đệ tử của Bạch Tiểu Thuần. Về sau, tuy ba người đã bị Bạch
Tiểu Thuần dạy cho một bài học rồi bỏ qua, nhưng cùng với việc địa vị
Bạch Tiểu Thuần không ngừng lên cao, niềm sợ hãi của bọn chúng cũng tăng lên theo tương ứng.
Nhất là khi Tiền Đại Kim đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mà nhiều năm vẫn chưa về. Lại loáng thoáng nghe thấy nói Tiền Đại Kim đã chết ở bên
ngoài từ lâu, toàn bộ sự việc đều do Bạch Tiểu Thuần thực hiện, bọn
chúng lập tức càng khủng hoảng hơn.
Rất may là dường như Bạch Tiểu Thuần đã quên mất bọn chúng, lâu rồi mà
không có sóng gió gì quá lớn, ba người mới dần yên lòng. Nhưng hôm nay,
khi ba người tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần chủ động tìm tới, trong
lòng sợ run.
Hai kẻ vạm vỡ phía sau y cũng ngoạc mồm đồng thanh hét to đến lạc cả giọng.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ. Nghe câu chào của Trần Phi, hắn đột nhiên cảm
thấy tên này quả thực rất biết cách ăn nói, vì vậy vẻ mặt lập tức trở
nên nghiêm túc, lạnh nhạt bảo.
"Nói nhăng cuội gì thế! Bạch Tiểu Thuần ta há lại là hạng người thích
nghe người ta nịnh nọt!" Mặc dù Bạch Tiểu Thuần miệng nói như vậy, nhưng trong đôi mắt lại tỏ ra tán thưởng, thậm chí là cả cổ vũ.