Mấy tên đệ tử Linh Khê Tông đều sợ mất mật, nháy
mắt đã chạy xa. Dưới sự uy hiếp của đan dược Bạch Tiểu Thuần, cho dù là
đệ tử Huyền Khê Tông muốn ngăn cản cũng không thể nào bắt được cái tốc
độ bạo phát ra của bọn họ.
Nhìn thấy mấy tên đồng môn nháy mắt đã chạy trốn thật xa, Bạch Tiểu
Thuần cũng sửng sốt một chút. Hắn còn tự hỏi có khi nào là mình cầm nhầm đan dược nên cúi đầu xuống nhìn lại, sau khi xác định không vấn đề gì
thì mới vội ho lên một tiếng. Hắn rống to lên rồi ném đan dược thẳng lên không trung, ầm một tiếng nổ vang, từng trận khói đen hình thành rồi
nhanh chóng lan ra bốn phía.
Lôi Sơn nhíu mày, đám đệ tử Huyền Khê Tông vì lo lắng có độc nên cũng nhanh chóng tránh đi. Còn khi đám Sát thú đang tứ tán bốn phía ở nơi
này ngửi thấy mùi đan dược hóa thành khói đen tản ra, hai mắt chợt lộ ra đầy cuồng nhiệt, phát ra tiếng gào thét kinh người.
Cùng lúc đó, ánh mắt Lôi Sơn như điện nhìn xuyên qua đám khói đen,
thấy Bạch Tiểu Thuần sau khi ném ra viên đan dược thì nhanh chóng bỏ
chạy, bèn hừ lạnh một tiếng.
“Muốn đi? Để Đạo bình của ngươi ở lại!” Tay áo Lôi Sơn hất lên, Lôi
điện vờn quanh y ầm vang rồi phóng ra bốn phía nổ tung lên. Sau khi đẩy
toàn bộ khói đen tiêu tán đi thì cả người y cũng xông thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Tốc độ của y quá nhanh, Lôi điện bên ngoài thân thể lập lòe, hỏa diễm dưới chân xuất hiện, lao vọt về phía trước. Trong nháy mắt đã tiến lại
gần hắn, đồng thời y đưa tay phải điểm một chỉ về phía trước. Bầu trời
ầm vang, một biển lửa đột nhiên được biến ảo, rồi tạo thành một bức
tường lửa chắn ngang trước mặt Bạch Tiểu Thuần, bên trong bức tường lửa
còn phóng ra từng đạo tia chớp lao thẳng tới hắn.
Mấy đệ tử Huyền Khê Tông nhìn thấy cảnh này, ánh mắt mỗi người đều
đầy vẻ mỉa mai. Trong mắt bọn họ, Bạch Tiểu Thuần muốn chạy trốn trước
mặt Lôi Sơn, chẳng khác gì người si nói mộng cả.
“Năm đó Lôi Sơn sư huynh bị một tán tu Trúc Cơ truy sát bảy ngày còn
cường ngạnh chạy thoát được. Phương diện tốc độ của huynh ấy còn khiến
cả Cửu Đảo sư huynh phải tán thán không thôi a.”
“Hơn nữa, Lôi Hỏa pháp của Lôi Sơn sư huynh đã đến trình độ cực hạn,
người bình thường tuyệt đối còn không phải là đối thủ. Bạch Tiểu Thuần
này thật sự muốn đi tìm chết mà!”
Trong lúc đám đệ tử Huyền Khê Tông còn mải trào phúng thì trong lòng
Bạch Tiểu Thuần cũng đầy lo lắng. Hắn không biết lúc nào thì Sát hồn sẽ
bị hấp dẫn tới đây, cho nên chỉ có thể rời khỏi nơi này càng sớm càng
tốt. Lúc này thấy trước mặt bị ngăn cản, hai mắt hắn lóe sáng, đột nhiên vọt lên rồi cứng rắn tông thẳng vào đám tia chớp đó.
Rầm rầm rầm!
Ngay khi Bạch Tiểu Thuần tông thẳng vào đám tia chớp, bằng mắt thường cũng thấy tất cả tia chớp đều nháy mắt tan vỡ hóa thành vô số tia điện
hình cung tứ tán khắp nơi. Cả người Bạch Tiểu Thuần cũng không chút
ngừng lại mà tiếp tục tông thẳng vào bức tường lửa trước mặt. Tiếng vang ngập trời, bức tường lửa sụp đổ, còn Bạch Tiểu Thuần trực tiếp xuyên
thẳng qua.
"Không thể nào!"
Hai mắt Lôi Sơn trợn to, há hốc mồm, vẻ mặt đầy kinh hãi không cách
nào tin được. Y hiểu rõ thuật pháp của bản thân, y có lòng tin ngoại trừ Cửu Đảo, Phương Lâm, Quỷ Nha và Tống Khuyết ra thì các đệ tử Ngưng khí
khác đối diện với Lôi Hỏa pháp của y, không chết cũng phải trọng thương.
Thế nhưng Bạch Tiểu Thuần cứ như vậy trực tiếp tông thẳng vào.
“Người này…” Hơi thở Lôi Sơn chợt dồn dập. Đang lúc y còn đầy kinh
hãi thì toàn thân đột nhiên ớn lạnh, một cảm giác nguy cơ đầy mãnh liệt
không cách nào hình dung được trong nháy mắt tràn đến. Y đột nhiên quay
đầu lại, lập tức nhìn thấy hư vô giữa không trung phía xa vặn vẹo không
ngừng, rồi một thân ảnh Sát hồn đột ngột xuất hiện bên trong hư vô vặn
vẹo đó, mang theo khát vọng mãnh liệt lao nhanh đến đây.
“Sát hồn!” Lôi Sơn trợn mắt há mồm đang định lùi ra phía sau, nhưng ngay sau đó suýt nữa cả người y hồn bay phách lạc mất.
“Nhiều đến vậy!!! Trời ạ!!!” Y lập tức nhìn thấy Sát hồn xuất hiện ở
nơi này không còn là năm ba cái nữa, mà là mấy chục. Thậm chí nhìn mấy
nơi vặn vẹo xuất hiện càng lúc càng nhiều trong hư không phía xa, có thể phán đoán sơ lược số lượng chừng cũng hơn một trăm.
Bên trong đám Sát hồn này còn có một tiểu nữ hài mặc một bộ đồ trắng, ôm một con gấu nhỏ trong tay, mặt lạnh như băng, ánh mắt đầy âm u. Nàng này không biểu lộ chút gì cả, nhưng hết lần này đến lần khác, bên tai
của Lôi Sơn và mấy chục đệ tử Huyền Khê Tông lại vang lên tiếng cười
khanh khách.
Tiếng cười quỷ dị đầy âm khí khiến tâm thần người nghe đều phải run
rẩy, cho dù là Phương Lâm đang tung hoành trong đám Sát thú cũng phải
trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng lùi lại.
Mà Bạch Tiểu Thuần đang cấp tốc chạy như bay phía xa, khi nghe thấy
tiếng cười này cũng tê dại cả da đầu, hai cái cánh khuất trong cái nồi
đen sau lưng bộc phát ra tốc độ cực hạn, gào thét bay xa.
“Hừ, cho các ngươi đoạt Sát thú của ta, Sát thú của Bạch gia ta há có thể dễ dàng cướp đoạt như vậy chứ!” Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, tốc
độ càng bạo tăng nhanh hơn.
Lôi Sơn khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ, sắc mặt tái nhợt, không quản đến đồng môn trong đám Sát thú nữa mà cấp tốc lùi lại.
Đúng lúc này, thân thể tiểu nữ hài áo trắng nhoáng một cái, vọt qua
mặt tên Sát hồn đến đây sớm nhất, trở thành người đầu tiên đến khu vực
đan dược nổ tung này. Sau khi đến đây, nàng này khẽ hút một cái, toàn bộ khói đen bốn phía trở nên cuồn cuộn, rồi hóa thành bảy luồng khói đen
nhanh chóng chui vào trong thất khiếu của nữ hài này.
Cùng lúc đó, đám Sát thú xung quanh cũng dần run rẩy cả thân thể rồi
sụp đổ xuống, tan thành tro bụi, thân thể của mấy chục đệ tử Huyền Khê
Tông cũng không thể khống chế được mà run lên bần bật, từng luồng khí
trắng từ thất khiếu đám người này chui ra, rồi nhanh chóng hòa vào luồng khói đen mà bị nữ hài hút đi.
"Ca ca, các ngươi chơi với ta đi. . ." Vẻ mặt của tiểu nữ hài này
không còn lạnh như băng nữa mà biến đổi đầy quỷ dị. Khóe miệng nàng ta
giật một cái như đang cười, có điều nụ cười này đầy kinh khủng khiến tâm thần của các tu sĩ nhìn thấy đều bị chấn động mãnh liệt.
Thanh âm của nàng ta như từ trong hư vô truyền đến, vô cùng âm trầm
vang vọng tám hướng. Những đệ tử Huyền Khê Tông xung quanh tựa như bị
rút hết hồn phách, thân thể đám người này trở nên khô gầy đi trông thấy, tựa như đã mất đi hồn phách, chỉ còn lại thân thể biết cử động, cứng
ngắc đi tới bên người tiểu nữ hài, khoa chân múa tay như đang cùng nàng
chơi đùa…
Thân thể khô héo, tứ chi cứng ngắc, múa may quỷ dị…cảnh tượng ấy
khiến Lôi Sơn và Phương Lâm phía xa nhìn thấy mà mặt mày tái nhợt lại,
kinh hãi lạnh mình, hoảng sợ đến cực hạn rồi quay người điên cuồng chạy
trốn.
“Đây là Sát hồn gì chứ?”
“Tư liệu trong tông môn không có ghi chép qua cái dạng Sát hồn này,
thế mà có thể nói chuyện được, điều này không có khả năng a!”
Lôi Sơn run rẩy, Phương Lâm cũng đầy run rẩy, hai người chạy về hai
hướng khác nhau, thậm chí còn không tiếc dùng công pháp bảo mệnh, chỉ
mong có thể đẩy nhanh tốc độ hơn nữa.
Đám Sát hồn xung quanh tiểu nữ hài không hút được khói đen đan dược
nơi này, đồng loạt tĩnh lặng lại rồi nhanh chóng lộ ra vẻ mờ mịt như cũ, đành trôi nổi đi đi lại lại.
Chỉ có tiểu nữ hài kia vẫn còn đứng trong đám Sát hồn, hai con mắt
đen kịt đầy quỷ dị chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng ta không nhìn về phía
Lôi Sơn hay hướng Phương Lâm bỏ chạy, mà lại như nhìn xa xăm, hướng về
nơi Bạch Tiểu Thuần chạy trốn, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nở ra một
nụ cười như có như không. Sau một lúc thì nàng này nhoáng người lên, bay thẳng về hướng Lôi Sơn vừa bỏ trốn.
Sâu trong Vẫn Kiếm thế giới, Bạch Tiểu Thuần liên tục phi hành không
ngừng nghỉ suốt hai ngày. Lúc này hắn mới ngừng lại, hắn thật sự kinh
hãi đối với tiểu nữ hài áo trắng trong đám Sát hồn kia. Nhưng khi nghĩ
đến Địa mạch khí của mình đã gom góp được hơn chín phần, chẳng mấy chốc
sẽ ngưng tụ ra Địa Mạch khí dẫn thì lại cảm thấy phấn chấn, bèn lôi đan
được ra hấp dẫn đám Sát thú trong phạm vi nhỏ, lại tiếp tục thu thập Địa mạch khí.
Hai ngày sau, tại một khu vực khác, hắn đang không ngừng chém giết
mấy chục con Sát thú hấp dẫn đến đây. Cuối cùng Đạo bình của hắn cũng đã chứa đầy Địa Mạch dịch, chất dịch lỏng màu xám trong nháy mắt chợt sôi
trào lên, rồi ngưng kết lại. Rất nhanh, Đạo bình truyền ra thanh âm ken
két, rồi vỡ nát ra.
Theo đó, một tinh thạch màu xám xuất hiện trong tay Bạch Tiểu Thuần.
Nắm chặt tinh thạch này, Bạch Tiểu Thuần cảm giác được lúc này bản thân
và cái thế giới này dường như có một tia liên hệ, mà tinh thạch lại như
chiếc chìa khóa ở giữa hắn và cái thế giới này vậy.
“Thành công!” Hơi thở Bạch Tiểu Thuần dồn dập. Hắn có cảm giác đầy
mãnh liệt, rằng chỉ cần đại lượng Linh lực bản thân dung nhập vào thì có thể tiến hành Trúc Cơ. Lúc này hắn hít sâu một hơi, biết mình không thể quá sơ sài mà cần phải tìm một nơi tương đối an toàn mới tiến hành Trúc Cơ, bằng không mà nói, một khi bị quấy nhiễu thì hắn sẽ phải ôm hận cả
đời.
"Trúc Cơ, Trúc Cơ, ha ha!" Bạch Tiểu Thuần đè nén hưng phấn lại. Hắn
đang định tìm một nơi an toàn thì đột nhiên cảm giác được một cơn gió
lạnh thổi đến sau gáy, Bạch Tiểu Thuần sững người, theo bản năng quay
đầu lại thì phát hiện được không biết từ bao giờ, ngay sát sau lưng mình lại có…một khuôn mặt!
Là một khuôn mặt đầy quỷ dị, khóe miệng nhếch lên một nụ cười…của tiểu nữ hài!
Bốn phía xung quanh chợt tĩnh lặng…hai mắt Bạch Tiểu Thuần đột nhiên
trợn to, tóc gáy toàn thân dựng đứng, Sinh Mệnh Hỏa trong người lay
động, tất cả trực giác đều như nói với chính bản thân hắn, tiểu nữ hài
trước mắt này vô cùng nguy hiểm!
"Ca ca, ngươi chơi với ta đi."
Giọng nói nàng này đầy âm trầm, khi thốt lên khiến bốn phía xung
quanh như muốn đóng băng lại. Cũng trong khoảnh khắc này, Bạch Tiểu
Thuần chú ý tới con gấu nhỏ màu máu không có da lông mà tiểu nữ hài này
ôm trong ngực …
Nhìn kỹ lại, thì tâm thần Bạch Tiểu Thuần như nổ vang lên, đây đâu
phải là con gấu nhỏ gì đó, mà đó là…một thân thể tu sĩ bị lột da, co rút lại. Nhìn kỹ, thì rõ ràng đó chính là tên tu sĩ trước đó còn muốn chặn
Bạch Tiểu Thuần lại, Lôi Sơn!
Đường đường là đệ nhị thiên kiêu Huyền Khê Tông, vậy mà lúc này lại
bị tiểu nữ hài ôm trong ngực. Mà tên Lôi Sơn này lại không chết, chỉ như bị cắt mất đầu lưỡi nên không thể phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ có
thể không ngừng run rẩy vì đau đớn.
Bạch Tiểu Thuần môi khô miệng đắng, đột ngột lùi lại, toàn thân run
rẩy, thậm chí còn đầy kinh hoảng. Hơn nữa khi nghĩ đến chuyện đối phương đã ở sau lưng hắn rất lâu rồi mà từ đầu đến cuối cũng không phát hiện
ra, hắn càng thêm run rẩy.
"Ca ca có việc…nên là, ngươi đi tìm người khác chơi đi…có người được
gọi là Tống Khuyết, còn có người được gọi là Cửu Đảo. Đúng rồi, còn có
người được gọi là Phương Lâm, ngươi cũng từng gặp qua đấy. Ngươi…ngươi
đi tìm bọn họ mà chơi đi.” Bạch Tiểu Thuần suýt khóc. Hắn nhanh chóng
lùi ra sau thì phát hiện tiểu nữ hài này nhìn hắn cười cười, nhanh chóng đến gần rồi khẽ hút lấy một cái.
Một cái hút khẽ này lại khiến cho đầu óc Bạch Tiểu Thuần chợt
ô...ô...n…g lên một cái. Tất cả sinh cơ trong người hắn rục rịch lay
chuyển như muốn lao ra khỏi người. Nếu là người khác, hẳn lúc này sinh
cơ đã rời khỏi cơ thể rồi.
Chỉ là nhục thân Bạch Tiểu Thuần mạnh mẽ, tại thời khắc này, ngân
quang từ Bất Tử Trường Sinh công đột nhiên tràn ra mới miễn cưỡng chống
cự lại được. Bạch Tiểu Thuần phát ra một tiếng gào thét thảm thiết,
trong lúc sinh tử ấy hắn bèn lập tức lấy ra viên Quái đan thứ ba, ném
mạnh ra phía xa.
Ngay khi đan dược bay ra, hai mắt tiểu nữ hài lóe lên u quang, tựa
như rất vui vẻ. Nàng ta cũng không còn để ý đến Bạch Tiểu Thuần nữa mà
nhoáng cái lao thẳng đến chỗ viên đan dược.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, nhân cơ hội này liều chết bộc phát tất cả tốc độ, gào thét lao đi xa.
Tiểu nữ hài này cũng không đuổi theo hắn, mà cầm đan dược bỏ vào
miệng, con ngươi càng thêm đen kịt, nở ra một nụ cười đầy quỷ dị mà nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đang chạy trốn.