Vô số khu vực bên trong Vẫn Kiếm thế giới này cũng
nhanh chóng mà vặn vẹo. Tựa như có vô số đầu sát thú đang ngủ say trong
hư vô, chớp mắt này như bị Thiên lôi thức tỉnh, hoặc cũng có thể là do
trong u tối đó cảm nhận được linh dược của Bạch Tiểu Thuần, mà đồng loạt chấn động rồi mở mắt ra.
Có một số địa phương nơi đám Sát thú thức tỉnh là ở gần đệ tử Tứ
tông, còn lại đa số đám Sát thú thức tỉnh chủ yếu là ở những nơi không
có tu sĩ xung quanh, nhưng tất cả lúc này đều dùng hai mắt đầy dữ tợn
nhìn về phương hướng của Bạch Tiểu Thuần, trong ánh mắt đầy vẻ tham lam
và điên cuồng, dường như còn kèm theo cả tiếng gầm gừ gào rú.
Ngay sau đó, hư vô ở nhiều nơi như hình thành ba động gợn sóng, rồi
tất cả sát thú ở thế giới Kiếm này đều đồng loạt xuất động, xuyên thẳng
qua hư không mà bay nhanh đến.
Chỉ là…so với sự kinh người của đám sát thú, thì bên trong nửa thế
giới kiếm này còn có một số khu vực mà đám sát thú còn không dám xuất
hiện, từng thân ảnh ở những khu vực này cũng chậm rãi lần lượt ngưng tụ
trong hư vô.
Có nam có nữ, có già có trẻ, trong đó nhỏ nhất là một tiểu nữ hài mặc quần áo màu trắng, ôm trong tay một con gấu nhỏ màu máu không có da
lông, đang mờ mịt phiêu phù. Còn có thêm một vài hung thú phiêu phù chưa từng thấy qua tại Thông Thiên đại lục này.
Bọn chúng…là Sát hồn!
Là những sinh mệnh mà vị chủ nhân nắm giữ thanh thiên ngoại đại kiếm
đã tiêu diệt trong vô tận năm tháng trước, những tử hồn này lại được Địa mạch trong này diễn biến ra!
Quỷ dị vô biên, thần bí khó lường, có thể khẳng định…những Sát hồn
này khi còn sống tuyệt đối không phải là tồn tại trong Thông Thiên đại
lục. Bọn chúng, có thể đến từ Thiên ngoại vĩnh hằng trong truyền thuyết!
Những thân ảnh này phân tán rải rác tại các khu vực vắng vẻ trong Vẫn Kiếm thế giới. Địa bàn của bọn chúng chính là cấm khu của sát thú,
không có bất kì sát thú nào dám can đảm bén mảng đến gần.
Những thân ảnh này cũng bắt đầu chậm rãi từ trong khu vực của mình mà bước ra khỏi hư vô, có người ăn vận trang phục cổ xưa, có người mặc
chiến giáp, có người thân thể mọc đầy vảy, bộ dáng khác nhau, thân thể
đôi khi cũng không trọn vẹn, có mất đi cánh tay hoặc chỉ còn lại nửa cái đầu, còn có kẻ thì bị thủng một lỗ lớn nơi vùng bụng, bên trong tràn ra từng trận khói đen liên tục không ngừng.
Mỗi sát hồn đều manh theo vẻ mờ mịt, bọn chúng không có thần trí,
không có kí ức. Những nơi bọn chúng đi qua, tất cả Sát thú đều run rẩy
mà để mặc chúng trôi qua, nếu không may để đám Sát hồn này đụng phải
thân thể thì đám Sát thú cũng lập tức toái diệt mà tiêu tán đi.
Những Sát hồn có bộ dáng của hung thú càng thêm quỷ dị, như được chắp vá mà thành!
Đám Sát hồn này phủ xuống, xuyên thẳng qua hư vô, dùng một tốc độ
nhanh chóng đến khó hình dung được, xuyên qua tất cả các ngăn trở của
không gian mà tiến đến một nơi…Chính là nơi ở của Bạch Tiểu Thuần!
Số lượng đông đúc từ bốn phương tám hướng ào ào đổ tới!
Trên đường đi, khi đám đệ tử Tứ tông phát hiện ra có chút không thích hợp, thì bọn họ đã nhìn thấy hư vô bốn phía vặn vẹo, rồi từng hư ảnh
sát thú như ẩn như hiện. Vốn bọn họ đang đầy kinh hỉ muốn chạy đến chém
giết thì nhanh chóng tê dại cả da đầu, hoảng hốt phát hiện ra, sát thú
nơi này nhiều vô kể.
Thành đàn mà đi, tựa như Sát thú triều!
“Chuyện gì xảy ra vậy!”
“Trời ạ, Sát thú này rất khó tìm, thế nào mà lúc này lại chạy ra ngoài, số lượng lại khổng lồ đến như vậy chứ!”
“Nhất định đã có biến cố gì xảy ra. Chết tiệt, mấy cái kia là…Sát
hồn, đó là những Sát hồn!” Đám đệ tử Tứ tông trong nửa Vẫn Kiếm thế giới này đều kinh hô, tiếng kinh hô này nhanh chóng trở nên vang vọng không
ngớt. Mà khi bọn họ nhìn thấy trong đám Sát thú lại có thêm Sát hồn thì
từng người đều trợn mắt há mồm, tranh thủ thời gian mà vội bỏ chạy.
Đối với sự kinh khủng của Sát hồn, lời căn dặn đám đệ tử của trưởng
lão Tứ đại tông đều y hệt nhau. Sát hồn…là tồn tại đặc hữu của Vẫn Kiếm
Thâm uyên, tuyệt đối không được trêu chọc, gặp phải thì lập tức tránh
đi!
“Đến cả đám Sát hồn cũng bị hấp dẫn đến, bên hướng kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta nên cách xa phía sau, đi theo nhìn xem một chút!” Đám đệ tử Tứ tông bốn phía đều trở nên đầy nghi hoặc, hoặc là một nhóm tốp năm
tốp ba, hoặc là chỉ một mình đều bị đám Sát thú triều này làm rung động, đồng loạt hít sâu một hơi rồi âm thầm theo dõi.
Lúc này, toàn bộ một nửa Vẫn Kiếm thế giới đều bị chấn động bởi chín
tiếng Thiên lôi của Linh dược Bạch Tiểu Thuần tạo thành trước khi xuất
thế mà lần lượt kéo đến.
Trong sơn động, toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều trở nên gầy gò trông
thấy, tóc tai bù xù, nhìn chằm chằm vào Đan lô trước mặt. Mỗi lần một
tiếng ầm vang truyền ra, thì Đan lô lại nhiều thêm một vết nứt.
Đến tiếng thứ chín truyền ra, thì Đan lô chợt run rẩy rồi đột nhiên
nổ tung, toàn bộ Đan lô bị chia năm xẻ bảy vỡ tan. Ngay khi Đan lô nổ
tung thì có bốn đoàn sáng đen trong chớp mắt đó vọt bay ra.
Bạch Tiểu Thuần đã chuẩn bị từ trước, hất tay áo lên bộc phát toàn bộ lực lượng Tử Khí Ngự Đỉnh công, gần như khống chế nguyên cả một khu
vực, bao phủ lấy bốn phía, rồi áp thẳng xuống bốn viên linh dược đang
định bỏ chạy kia, sau đó mới đưa tay chụp lấy.
“Muốn chạy?” Bạch Tiểu Thuần đắc ý hừ một tiếng. Hắn cúi đầu nhìn bốn viên đan dược trong tay, ánh mắt đầy nhiệt huyết, tranh thủ chạy ra
khỏi sơn động tìm Sát thú để thử nghiệm hiệu quả của đan dược.
Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi sơn động, thì đột nhiên sắc mặt Bạch
Tiểu Thuần khẽ động, cả người vội lùi ra sau nửa bước. Ngay khoảnh khắc
hắn vừa lùi lại, thì một con bọ cạp màu đen từ hư vô đột nhiên xuất hiện tại vị trí đó, đuôi bọ cạp còn gào thét đánh tới.
Một kích không trúng, đầu bọ cạp màu đen từ trong hư vô biến ảo ra lộ đầy vẻ điên cuồng và tham lam trong mắt, nhìn chằm chằm bốn viên đan
dược trên tay Bạch Tiểu Thuần rồi nháy mắt vọt đến tiếp.
Khí thế hung mãnh không giống như sát thú cấp thấp, mà gần giống như con Cự hùng trung giai.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, nhanh như chớp vung tay trái ra,
tốc độ còn vượt qua cả con bọ cạp mà chụp lấy đuôi của nó, hung hăng
quay một vòng rồi hướng về phía vách đá bên cạnh nện xuống. Linh lực
trong người hắn lúc đó cũng nhanh chóng phát tán ra đánh thẳng vào thể
nội của bọ cạp, đem mấy chỗ yếu ớt nhất trong cơ thể nó đánh nát ra. Con bọ cạp này vùng vẫy một lúc rồi thân thể mềm nhũn, nhanh chóng mơ hồ
rồi hóa thành Địa Mạch khí, bị Bạch Tiểu Thuần thu hồi lại.
Nếu đổi lại là mấy tu sĩ bình thường khác, cho dù đã nghe qua đề điểm của tông môn nhưng khi đối phó với một con sát thú trung giai không tầm thường thế này, cũng khó mà đơn giản diệt sát nó như vậy được. Chẳng
qua đối với Bạch Tiểu Thuần đã nghiên cứu trên mấy chục, thậm chí gần
một trăm con Sát thú mà nói, chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái thì hắn
có thể dễ dàng tìm được mấy chỗ yếu nhược của Sát thú, diệt sát rất dễ
dàng.
“Vừa xuất ra Đan dược có thể thu hút sự chú ý của sát thú. Ha ha, đan dược của Bạch Tiểu Thuần ta đích thật đã thành công rồi.” Bạch Tiểu
Thuần đầy phấn chấn, càng có cảm giác đắc ý mãnh liệt. Vốn hắn còn đang
suy nghĩ có nên đem bốn viên Đan dược này Luyện linh thêm hay không thì
hư vô xung quanh hắn đã xuất hiện từng đợt từng đợt gợn sóng có thể nhìn rõ bằng mắt thường được. Phóng mắt nhìn xa hơn, thì đợt gợn sóng càng
nhiều và đầy mãnh liệt, thậm còn thấy từng thân ảnh Sát thú như ẩn như
hiện mà xuất hiện.
“Nhiều vậy sao, đủ rồi đủ rồi. Ha ha, cứ thế này thì Bạch Tiểu Thuần ta hẳn sẽ là người đầu tiên Trúc cơ!”
Nhìn thấy đám sát thú này, Bạch Tiểu Thuần càng thêm kích động mà
khoa chân múa tay. Hắn đang định ra tay hốt trọn một mẻ thì đột nhiên
biến sắc mặt, hai mắt trợn to lên. Hắn nhìn thấy ở phía xa xa, đột ngột
có một thân ảnh chỉ còn một nửa cái đầu, mặc một thân trường bào màu
xám, một con mắt còn lại lộ vẻ mờ mịt trôi nổi mà đến. Lúc thân ảnh kia
xuyên qua hư vô, cái đầu nó khẽ nhúc nhích, ánh mắt mờ mịt khi nhìn về
phía Bạch Tiểu Thuần vậy mà lại xuất hiện chút ít thần thái lay động
trong đó.
Lay động này, như ẩn chứa khát vọng, trong nháy mắt nó tập trung vào
Bạch Tiểu Thuần. Hay nói chính xác là tập trung vào Đan dược trong tay
Bạch Tiểu Thuần, cấp tốc lao đến.
Đám sát thú xung quanh khi nhìn thấy thân ảnh này xuất hiện đột nhiên trở nên run rẩy, không dám nhúc nhích. Nó nhanh chóng vọt tới, đụng
chạm vào bảy tám con Sát thú, thân thể bọn chúng trực tiếp tan vỡ, tiêu
tán đi, đến tiếng kêu thảm cũng không truyền ra ngoài.
“Sát hồn? Làm sao mà còn đưa tới Sát hồn nữa vậy. Cũng may chỉ có
một…a?” Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cũng chợt biến,
lời hắn còn chưa vọt ra khỏi miệng thì phía xa lại đột nhiên hiện ra
thêm một thân ảnh Sát hồn nữa. Thân ảnh này không có hai tay, tóc tai bù xù, trên người là một bộ chiến giáp rách nát đang nhìn về phía Bạch
Tiểu Thuần đầy khao khát, cấp tốc bay tới.
Chưa hết, cách đó xa hơn, một thân ảnh lão giả với một lỗ thủng vô
cùng lớn ở ngay giữa bụng cũng huyễn hóa ra từ trong hư vô, từng bước
một đi tới.
Da đầu Bạch Tiểu Thuần tê dại đi, trợn mắt há mồm mà nhìn, hắn đang
muốn lùi lại thì kinh hãi phát hiện, Sát hồn nơi này tuyệt không phải
năm ba cái, mà là…một đám!!!
Đưa mắt nhìn khắp bốn phía, lúc này hư vô lại đang vặn vẹo, từng thân ảnh sát hồn đang lần lượt tiến đến. Trên người mỗi Sát hồn đều mang
theo ánh mắt đầy khát vọng khiến sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, cảm
giác tưởng chừng như bị ăn tươi nuốt sống lấy vậy.
“Tại sao lại thành như vậy chứ!” Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước
mắt, rồi cả người cũng lập tức lùi lại. Hắn cũng không muốn đối diện với mấy Sát hồn cùng một lúc thế này. Trong Vẫn Kiếm thế giới, đừng nói là
tu sĩ Ngưng khí, cho dù có là trưởng bối tông môn cũng có khả năng phải
vẫn lạc rất lớn trong tay Sát hồn đấy.
Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần lùi lại, thì những Sát hồn đó đột
nhiên ngẩng đầu lên, không ít Sát hồn đột nhiên gào thét chói tai. Tiếng gào thét mang theo chấn nhiếp khiến đám Sát thú xung quanh càng thêm
run rẩy, toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng chấn động, thần trí như mờ mịt
mà lảo đảo cả người. Cùng lúc đó hắn cảm giác não bộ của mình như bị một trọng Chùy đập thẳng vào, rồi phun ra một ngụm máu tươi. Bạch Tiểu
Thuần bị hù cho run rẩy cả người, hắn hét lớn một tiếng rồi cắn đầu
lưỡi, mượn đau đớn truyền đến khiến đầu óc có chút thanh tỉnh lại, nhanh chóng tăng tốc chạy trốn.
Mồ hôi lạnh trên người hắn chảy ròng ròng, đôi cánh sau lưng khuất
trong cái nồi đen kia vung vẩy đến cực hạn, tốc độ hắn vọt tăng chỉ để
lại tàn ảnh, còn người đã lao đi xa. Tuy là tốc độ hắn nhanh, nhưng tốc
độ đám Sát hồn du tẩu trong hư vô lại càng nhanh hơn.
Trong chớp mắt, toàn bộ mấy chục Sát hồn ở bốn phía không ngừng lơ
lửng hướng về phía Bạch Tiểu Thuần, khoảng cách càng ngày càng gần…
Bên trong đám sát hồn đó còn có mấy cái thân ảnh với tốc độ cực
nhanh, ngoại trừ thân ảnh Sát hồn với nửa cái đầu xuất hiện đầu tiên,
thì còn có một tiểu nữ hài mặc đồ trắng. Nữ hài này không phát ra bất kì thanh âm nào, sắc mặt lạnh như băng, chỉ là trong ánh mắt mờ mịt kia
lại có thêm một khát vọng mãnh liệt.
Có không ít đệ tử Tứ tông đi theo sau cách một khoảng xa xa, từng
người nhìn thấy một màn này đều tê dại cả da đầu. Thậm chí có không ít
đệ tử Linh Khê Tông đầy lo lắng, có ý định dẫn dụ lôi kéo một ít Sát hồn đi, nhưng căn bản những sát hồn này không để ý đến bất kì người nào
khác mà chỉ tập trung đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.
"Giết người! !" Bạch Tiểu Thuần kêu lên thảm thiết, nhanh chóng chạy
trối chết, nước mắt tuôn trào. Hắn không nghĩ tới bản thân mình chẳng
qua chỉ luyện ra một ít đan dược lấp dẫn Sát Thú, thế nào mà lại dây dưa tới cả đám Sát hồn này.
“Chết tiệt, nhất định lúc nãy luyện dược ta tính toán sai chỗ nào
rồi, lại luyện ra Quái Đan nữa!” Bạch Tiểu Thuần đầy bi ai, nhìn thấy
đám Sát hồn điên cuồng đuổi theo càng ngày càng gần. Bạch Tiểu Thuần bèn cắn răng, chịu đựng đau lòng mà lấy ra một viên đan dược trong bốn viên đan ném mạnh ra xa.
Ngay khi đan dược này được ném ra thì đám sát hồn này cũng dừng lại,
toàn bộ ngẩng đầu lên, gần như tất cả đều chuyển hướng phóng thẳng đến
đan dược. Bạch Tiểu Thuần chạy một đoạn nữa cách khá xa mới nén kinh
hoảng mà quay đầu lại nhìn.
Trong mắt hắn là cảnh tượng đông đảo Sát hồn tranh nhau viên đan dược mình vừa ném ra. Đột nhiên tiểu nữ hài mặc đồ trắng kia vọt tăng tốc độ tới cực hạn, trực tiếp cướp lấy đan dược rồi một ngụm nuốt xuống.
Ngay khi vừa nuốt viên đan dược này vào, vẻ mờ mịt trong hai mắt nữ
hài đột nhiên tiêu tán đi không ít, một tia u mang chợt lóe lên, vẻ mặt
cũng càng thêm lạnh như băng, nhìn kỹ lại thì tựa hồ như nàng này đã
linh động hơn một chút!
Phía xa đó, tiểu nữ hài quay đầu, giao mắt với Bạch Tiểu Thuần.
Trong lúc hai ánh mắt giao nhau, da đầu Bạch Tiểu Thuần như muốn nổ
tung lên, đồng thời bên tai truyền đến một giọng nói yếu ớt đầy quỷ dị.
"Ca ca, chơi với ta đi. . ." Thanh âm này xuất hiện khiến tóc gáy
toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều dựng lên, cũng không quay đầu lại nữa mà
dùng tốc độ cao nhất vọt đi xa.