Bạch Tiểu Thuần nhìn một đám tảng đá đầy phô thiên
cái địa lao đến, trong trong run lên, lập tức chạy vào trong động phủ.
Trận pháp lay động, cản hơn vạn tảng đá lại, vẻ mặt của Bạch Tiểu Thuần
như đưa đám. Lúc này hắn cũng biết bản thân đã chọc giận rất nhiều
người, nhưng mà hắn cũng rất oan ức a, thật tình hắn cũng không cố ý.
“Ta cam đoan, đây chính là một lần cuối cùng, ta chắc chắn!” Hắn tranh thủ mở miệng giải thích tiếp.
Chờ đám người bên ngoài phát tiết lửa giận xong, Bạch Tiểu Thuần mới
hết lời giải thích, mọi người mới đồng loạt mang theo cơn giận đã nguôi
ngoai kia mà rời đi.
Bạch Tiểu Thuần than thở không thôi, hắn sửa sang lại động phủ đã bị
vỡ vụn vài phần, rồi lại đến bên phòng luyện dược, ngồi xuống suy tư.
Nhớ lại chuyện tình vừa mới phát hiện ra, một hồi lâu hắn lại cắn răng
một cái, thận trọng lấy ra Đan lô cuối cùng, dựa theo phân tích của bản
thân mà đi luyện chế Linh dược.
Trọng điểm của hắn lúc này chính là dựa trên sự tương sinh tương khắc của thảo dược. Sau mấy này, dược hương cũng lan truyền ra ngoài, Bạch
Tiểu Thuần rơi lệ đầy mặt. Hắn phấn chấn hét lớn lên một tiếng, rốt cuộc hắn cũng đã thành công khắc phục được vấn đề Đan lô nổ tung vô cùng
nghiêm trọng, đồng thời còn bước đầu hiểu rõ thêm về những biến hóa
tương sinh tương khắc.
“Thành thạo luyện chế Linh dược cấp ba, ở trong tầm tay!” Bạch Tiểu
Thuần đầy phấn chấn. Từ lúc này, hắn lại lần nữa đắm chìm trong luyện
đan, hoàn toàn lâm vào tình cảnh quên mình.
Dần dần, đệ tử Hương Vân Sơn cũng không còn nghe thấy tiếng Đan lô nổ ầm vang như trước nữa. Tất cả cũng dần yên lòng lại, cuộc sống tại
Hương Vân Sơn dường như lại trở về an tĩnh như trước.
Bạch Tiểu Thuần phát hiện ra cho dù bản thân đã giải quyết được vấn
đề Đan lô, thế nhưng trong quá trình luyện chế Linh dược cấp ba, xác
suất thành công vẫn không tăng cao lên được. Hơn nữa, đến cuối cùng hắn
lại luyện chế ra đủ loại Quái đan.
Chỉ là Bạch Tiểu Thuần cũng không còn xem nhẹ mấy viên Quái đan này
như trước kia nữa, mỗi lần luyện ra lại cảm giác như mỗi viên đều cất
giấu một bí mật nào đó bên trong, nói không chừng có thể có Linh dược
thần kỳ nào đó xuất hiện trong danh sách Quái dược này.
“Cần phải thử nghiệm một chút để xem những đan dược này có tác dụng
gì.” Bạch Tiểu Thuần ngưng trọng lẩm bẩm. Rồi hắn lập tức đi ra khỏi
động phủ, xuống phường thị dưới chân núi mua không ít thú nhỏ đem về,
còn dùng điểm cống hiến đổi thêm vài thứ ở tông môn.
Hắn đem nhốt một đám lại bên trong động phủ, lần thứ hai bắt đầu tiến hành dùng thú để thí nghiệm. Thậm chí hắn còn mang đầy mong chờ trong
lòng mà lấy ra một miếng ngọc giản trống để ghi chép từng thí nghiệm
một.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi
rồi lấy một con thỏ ra, lựa ra một viên đan dược đen tuyền trong đám
Quái đan này, ném cho con thỏ.
Con thỏ ngửi ngửi, rồi một ngụm ăn vào. Sau khi nuốt xong, đột nhiên
thân thể nó run rẩy, hai chân đạp đạp một chút rồi cả người nó phù phù
một tiếng mà ngã sấp xuống, không động đậy.
"Chết rồi?" Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt, sau đó nhanh chóng đến quan
sát mới thở phào phát hiện con thỏ không chết, mà chỉ là hiệu quả đan
dược này quá lớn, linh khí dồn dập trùng kích khiến cho con thỏ này hôn
mê mà thôi.
Mãi tới hơn hai canh giờ thì con thỏ này mới tỉnh lại, có điều nó lại đứng thẳng hai chân như người thường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch
Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần khẽ di lên một tiếng. Ngay sau đó, con thỏ cũng khẽ di lên một tiếng khiến Bạch Tiểu Thuần giật nảy người.
"Ngươi biết nói chuyện?"
"Ngươi biết nói chuyện?" Con thỏ cũng lộ ra dáng vẻ giật nảy người, nhại lại theo.
Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy phấn chấn, đi vài vòng quanh con
thỏ, con thỏ cũng lộ vẻ phần chấn, cũng đi vòng quanh Bạch Tiểu Thuần
vài vòng. Một người một thỏ trong động phủ tạo thành một tình cảnh đầy
quỷ dị.
“Ha ha, dan dược này không tệ. Bạch Tiểu Thuần thật sự quá lợi hại đi, đến con thỏ này vậy mà cũng biết nói chuyện.”
Con thỏ cũng cười ha hả nhại theo lời Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu
Thuần cảm thấy có chút quái dị bèn dứt khoát mở một căn phòng trong động phủ rồi ném con thỏ vào trong.
“Thôi được, ngươi đã có linh trí rồi, ngay sau nếu tu hành có thành
tựu nhớ rõ về đây báo ân này cho ta. Trước mắt cứ giam ngươi vào trong
a, chờ sau này ta mang các ngươi phóng sinh ở bên ngoài tông môn.”
Ném con thỏ vào, Bạch Tiểu Thuần cũng không cần để ý tới nữa mà bắt
đầu tiến hành thực nghiệm một lượt. Lần này hắn chọn lấy một con khỉ,
lựa một viên đan dược màu vàng, ném cho con khỉ ăn. Mới đầu nó làm ngơ
như không thấy, sau đó mới nhìn kỹ đan dược một chút rồi cầm lên, đưa
lên miệng gặm gặm, rơi ra không ít mảnh vỡ nhưng đại bộ phận đan dược
đều bị nó ăn hết.
Sau khi ăn xong, con khỉ cũng không có gì thay đổi, chỉ hình như có
một cỗ âm phong chợt lùa qua rồi nhanh chóng biến mất. Bạch Tiểu Thuần
hiếu kì chộp lấy con khỉ này loay hoay xem xét một phen, nhưng con khỉ
chỉ như bị choáng váng ngây ngốc một chút, khi hắn xác nhận con khỉ này
không có thay đổi gì thì thở dài ném vào trong thạch thất.
Mấy ngày này, Bạch Tiểu Thuần lần lượt thí nghiệm, một đám thỏ ăn
xong đan dược, hai mắt chúng nó càng thêm đỏ tươi, đồng thời phát ra
tiếng gầm nhẹ, từng con nhảy dựng lên như muốn cắn lấy Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần rất kinh ngạc, một bên ghi ghi chép chép, một bên đem mấy con thỏ này ném vào thạch thất, nhìn bọn chúng cắn xé lẫn nhau
nhưng tuyệt nhiên lại không đổ một chút máu nào.
Bạch Tiểu Thuần còn mua được mấy con vịt nữa, sau khi ăn đan dược,
thì chúng nó run rẩy, cánh của mỗi con đều trở nên to rộng ra, rồi bay
lên trong động phủ. Hơn nữa thần sắc của từng con cũng đầy cảm giác ưu
nhã, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cũng phải trợn mắt há mồm kinh ngạc, đối
với đám Quái đan này của mình càng có thêm nhiều hứng thú hơn nữa.
Thời gian trôi qua cũng đã hơn nửa tháng, mấy ngày này Bạch Tiểu
Thuần chỉ chuyên tâm thí nghiệm đan dược trên thú vật, rồi ghi chép từng cái một. Thỉnh thoảng, trong động phủ của hắn lại truyền ra tiếng cười
đầy điên cuồng.
Mấy ngày sau, mấy con gà nhà bình thường ăn đan dược của hắn vào, cả
thân thể nhanh chóng phình to ra gần bằng hình thể của con voi. Mà Bạch
Tiểu Thuần đối với sự thần kỳ của đan dược càng thêm khắc sâu, tinh thần vô cùng phấn chấn, tiếp tục lấy Quái đan ra thử nghiệm.
Dần dần, trong thạch thất của hắn, có những con thú nhỏ, xuất hiện
mấy con cóc có đầy con mắt trên thân thể, những con cóc này không ngừng
kêu to, mỗi lần kêu thì ánh mắt trên toàn thân nó lại chớp động một lần.
Còn có một con hổ được Bạch Tiểu Thuần bỏ Linh thạch ra mua, sau khi
ăn đan dược rồi thì mọc ra tám cái đầu nữa cùng mọc chung một chỗ, trở
thành một con hổ chín đầu, mỗi lần nó rống lên, chín đầu đều rống to một lúc đầy uy phong.
Còn có một đám chim bay bình thường, không có biến hóa đặc thù gì mà chỉ không ngừng tiêu chảy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thí nghiệm của Bạch Tiểu Thuần cũng chưa từng chấm dứt, hắn còn có ý định đem toàn bộ Quái đan ra tìm hiểu tác
dụng. Thậm chí có một bầy khỉ sau khi ăn đan dược của hắn xong, thì cả
đám trở chứng động kinh mà không ngừng run rẩy.
Còn thêm một đám mèo suốt ngày nấc cục, nhưng tiếng nấc lại như tiếng sấm khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đầy kinh ngạc, hắn cũng không biết
đến cùng mình luyện chế Quái đan gì nữa. Khoa trương hơn, có một đám
ngỗng sau khi ăn đan dược xong thì tròng mắt trở nên trắng dã nhìn rất
khiếp sợ, hơn nữa hết lần này tới lần khác đều rất trung thành, như một
đám chó chủ động trông coi động phủ cho Bạch Tiểu Thuần.
Cuối cùng Bạch Tiểu Thuần còn mang cá trong suối đem thí nghiệm, một
đám cá kia trở nên phát cuồng mà chen lấn nhau nhảy ra ngoài. Mỗi con
đều mọc chân, đi tới đi lui trong động phủ của hắn.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đám cá này có chút kinh ngạc mà trợn tròn mắt,
hắn bèn ném toàn bộ vào trong thạch thất. Lúc này, gian thạch thất kia
của Bạch Tiểu Thuần đã trở thành một thế giới đầy cổ quái.
Trong này, có một con khỉ ở một chỗ trên cao chống cằm, ngẩn người
như đang trầm tư suy nghĩ, một bầy khỉ ở dưới mắc chứng động kinh không
ngừng run rẩy, một đám thỏ với con mắt đỏ tươi đang đánh nhau cùng với
đám gà có kích cỡ to ngang ngửa con voi.
Bên cạnh là một đám cóc có rất nhiều con mắt đang nhìn cảnh náo nhiệt này. Còn có một con thỏ đang ở bên cạnh không ngừng học tập các loại
dáng điệu, không ngừng khoa chân múa tay, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “A?” “Ngươi biết nói chuyện?” “Ha ha, dan dược này không tệ. Bạch Tiểu
Thuần thật sự quá lợi hại đi, đến con thỏ này vậy mà cũng biết nói
chuyện.” chỉ biết ba câu đấy.
Giữa không trung còn có một đám vịt đầy ưu nhã bay tới bay lui, một
đám chim bay lượn, phút chốc phân chim lại không ngừng rơi xuống đầy mặt đất, toàn thân con Hổ chín đầu cũng dính toàn phân chim, không ngừng
rống giận. Bên cạnh con Hổ là đám cá mọc chân vây quanh không ngừng chạy tới chạy lui, mà sau lưng đám cá là đám mèo hay nấc cục đang không
ngừng đuổi sau bọn chúng.
Ngay vị trí cửa vào, là mấy con ngỗng đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn hết thảy, đầy bộ dáng của một thủ vệ.
Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn gian phòng. Lúc này hắn mới chỉ thử
nghiệm một phần trong đám Quái đan mà thôi, trong túi Trữ vật của hắn
còn nhiều nữa, hắn vẫn muốn tiếp tục thí nghiệm nhưng đã không còn thú
nhỏ nữa.
“Dược đạo quá thần kỳ.” Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Rồi thu ánh mắt đầy kiên định về, như muốn đem tất cả Quái đan thí nghiệm cho xong, thế là hắn rời khỏi động phủ, xuống phường thị dưới núi tiếp tục mua
thêm một đám thú nhỏ.
Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần vừa đi ra khỏi động phủ, đột nhiên
trong thạch thất, đối tượng thí nghiệm thứ hai của Bạch Tiểu Thuần từ
đầu đến cuối vốn không có biến hóa gì, chỉ là một con khỉ thích ngẩn
người trầm tư đột nhiên xoay tròn hai mắt. Rồi nó cúi đầu xuống nhìn đại môn động phủ, trong mắt lộ ra đầy vẻ của bậc trí giả, cả người nó
nhoáng lên đến thẳng cửa thạch thất. Rất nhanh, cửa thạch thất được mở
ra!
Ngay sau đó, đại môn động phủ của Bạch Tiểu Thuần dưới sự loay hoay của con khỉ, vậy mà cũng được mở ra!
Ánh nắng bên ngoài rơi xuống, trong nháy mắt lúc con khỉ xông ra
ngoài, đám gà, vịt, cá, mèo lúc này có chút ngây ngốc, rồi một đám động
vật bị Bạch Tiểu Thuần bắt nhốt này toàn bộ đồng loạt vượt ngục mà xông
ra ngoài.
Lúc này Chu Tâm Kỳ vừa mới bước ra khỏi động phủ, nàng vừa ra tới cửa thì nhìn thấy một đám vịt con kêu lên cạc cạc, đầy ưu nhã bay trên bầu
trời. Chu Tâm Kỳ sững người, nhìn kỹ vài lần, vốn nàng đã đem năm quyển
Linh Thú thuộc nằm lòng, vậy mà lại không hề nhận ra được đám vịt đang
bay trước mặt thuộc giống loài gì.
"Đây là vật gì?" Ngay lúc Chu Tâm Kỳ thì thào nói nhỏ thì bỗng nhiên
nhìn thấy mấy con gà to như con voi đang chạy bên người, trên thân gà
còn có một con thỏ đang gầm nhẹ.
"A?"
"Ngươi biết nói chuyện?"
“Ha ha, đan dược này không tệ. Bạch Tiểu Thuần ta thật sự quá lợi hại đi, đến con thỏ này vậy mà cũng biết nói chuyện.”
Chu Tâm Kỳ trợn to mắt, nửa ngày còn chưa kịp phản ứng, trợn mắt hốc mồm, thậm chí còn có loại cảm giác đang nhìn thấy ảo ảnh .