Chưởng tọa Lạc Nhật Phong hừ lạnh một tiếng, tay
phải vung lên, lập tức có một cỗ đại lực ầm ầm rơi xuống. Những đệ tử
Lạc Nhật Phong ở nơi đây đều toàn thân run rẩy, mỗi người giống như bị
sơn loan áp đỉnh, đáy lòng đều kêu khổ, liên tục kêu rên.
Nhất là huynh đệ Bắc Hàn Liệt hai người, ở dưới uy áp này lại càng
đau khổ, tu vi ở trong cơ thể, đáy lòng căm ghét Bạch Tiểu Thuần lại
càng cường liệt, nhưng lại không dám lộ ra mảy may.
“Các ngươi còn chưa cút về bờ Bắc, mỗi người đều bế quan mười năm,
không được ra ngoài!” Chưởng tọa Lạc Nhật Phong mặc dù ra tay, nhưng
những người này dù sao cũng là đệ tử Lạc Nhật Phong của y, y nhìn thì
như nghiêm khắc, nhưng thực ra cũng có bao che. Giờ phút này y vừa nói
vừa vung tay áo, một cơn giớ lớn đảo qua, trực tiếp vòng quanh hơn một
trăm đệ tử của Lạc Nhật Phong ở nơi đây, quăng về phía phương xa.
Đến lúc này y mới lần nữa nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trên mặt bày ra bộ dáng tươi cười, gằn từng chữ một.
“Tiểu Thuần, bây giờ ngươi đã có thể nghĩ ra a?”
Bạch Tiểu Thuần biết mình không thể làm quá mức, hắn làm người biết
được nặng nhẹ, biết kết quả lúc này đã là tốt nhất rồi, nghe thấy vậy
thì vội ho một tiếng, trong lòng rất là đắc ý.
“Ha ha, sư huynh không cần phải làm như thế, Bạch Tiểu Thuần ta là
vinh quang đệ tử, là sư đệ của chưởng môn, những sư chất tiểu bối này
mặc dù hồ nháo, nhưng ta sao lại đi chấp nhặt với bọn hắn, đều là một
đám tiểu hài tử ngang bướng mà thôi.” Bạch Tiểu Thuần bày ra bộ dáng mọi người đều là cùng thế hệ. Đáy lòng chưởng tọa Lạc Nhật Phong cười khổ,
Trịnh Viễn Đông ở bên cạnh cũng vội ho một tiếng, đáy lòng không biết
bao nhiêu lần đã hối hận về quyết định ban đầu.
Bạch Tiểu Thuần giả vờ như không nhìn thấy, vỗ ngực một cái, đè xuống đắc ý ở trong lòng, đang muốn nói ra phần còn lại của đan phương.
Nhưng vào lúc này, Lý Thanh Hậu bỗng ho khan một tiếng.
“Đối với Dược Sư, mỗi Linh Dược do mình tự sáng tạo ra, đan phương
đều cực kỳ trân quý, nếu bờ Bắc muốn đan phương, không biết muốn dùng
cái gì để đổi.”
Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt im lặng đứng ở một bên, mở to mắt nhìn bốn chưởng tọa của bờ Bắc.
Bốn vị chưởng tọa của bờ Bắc đưa mắt nhìn nhau, tay phải của bà lão
chưởng tọa Diên Vĩ Phong lấy ra từ trong tay áo một hạt châu.
Hạt châu này có màu xanh, bên trong giống như là có một đoàn khí đang lưu chuyển, thậm chí còn tràn ngập từng trận lực từ làm bốn phía xuất
hiện từng tầng chấn động.
“Cái này là Nguyên Từ châu, được lấy từ tâm hạch của Nguyên Từ Cự
Nhân, có được một tia nguyên từ lực, tự nó thi triển có thể làm ảnh
hưởng tới khả năng chuyển động của pháp bảo trong phạm vi nhất định. Đối với tu sĩ Trúc Cơ cũng là một bảo vật không tầm thường, dùng tu vi
Ngưng Khí thi triển có lẽ có chút miễn cưỡng, tuy nhiên ở trong Thiên
Kiêu Các có một cặp cánh linh từ, phối hợp với nhau có thể trở thành đòn sát thủ của tu sĩ Ngưng Khí, tốc độ tăng lên rất nhanh, dù tu sĩ Trúc
Cơ có muốn đuổi theo, sợ rằng cũng rất đau đầu!”
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi đạt được đệ nhất trong thiên kiêu chiến, có
một lần tư cách tiến vào Thiên Kiêu các lựa chọn bảo vật, cánh Linh Từ
ta đã mang đến cho ngươi, dùng hạt châu này để đổi lấy đan phương!” Bà
lão vừa nói vừa vung tay phải lên, trong tay lại có thêm một đôi cánh
màu xanh, cùng một chỗ với hạt châu kia bay về phía Bạch Tiểu Thuần,
trôi lững lờ ở trước mặt hắn.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, tốc độ của hắn dù cũng không tầm
thường, nhưng nếu tu sĩ Trúc Cơ thật sự muốn đuổi theo thì vẫn còn chưa
đủ. Nhưng bây giờ, hắn nhìn qua Nguyên Từ châu và cánh Linh Từ ở trước
mặt, lập tức cảm nhận được hai pháp bảo này sau khi kết hợp lại với nhau thì có thể bộc phát ra tốc độ cực hạn. Loại bảo vật có thể bảo mệnh
này, làm cho hắn lập tức thấy động tâm.
“Hơn nữa, nếu như ngươi có đầy đủ cơ duyên, nói không chừng có thể
cảm ngộ được nguyên từ lực, cảm ngộ ra Dẫn Xích bí pháp, một trong thập
đại bí thuật của Linh Khê Tông ta!” Bà lão bên ngoài thì cười nhưng
trong lòng thì lại không, hờ hững mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần liếm môi một cái, đang định đồng ý, nhưng lại cố
nhịn, liếc mắt nhìn Lý Thanh Hậu, chờ Lý Thanh Hậu quyết định. Bạch Tiểu Thuần đã sớm coi Lý Thanh Hậu là thân nhân, loại chuyện này, hắn sẽ
nghe theo ý của Lý Thanh Hậu, cho dù Lý Thanh Hậu bắt hắn phải dâng ra
đan phương, đối với hắn cũng không có vấn đề gì lớn.
Đó chẳng qua chỉ là một cái đan phương mà thôi, đối với bờ Bắc thì đó là thánh vật, nhưng đối với hắn mà nói, trong túi trữ vật của hắn bây
giờ số lượng quái đan không biết tác dụng vẫn còn không ít, giờ phút này cũng đã hạ quyết tâm, khi trở về nhất định phải lần lượt thử một chút,
xem những quái đan này có cất giấu tác dụng kỳ diệu như thế nào.
Lý Thanh Hậu quét mắt nhìn Nguyên Từ châu và cánh Linh Từ, lại nhìn
về phía bốn chưởng tọa của bờ Bắc, cuối cùng ánh mắt rơi lên trên người
của bà lão kia, trong mắt lóe lên, bỗng nhiên nói.
“Cộng thêm Thủy Trạch Quốc Độ, một trong thập đại bí pháp mà bờ Bắc các ngươi truyền thừa!”
Lý Thanh Hậu vừa nói ra, mí mắt của chưởng môn Trịnh Viễn Đông nhảy lên một cái.
“Không có khả năng!” Chưởng tọa Lạc Nhật Phong nghe Lý Thanh Hậu mở
rộng miệng, lập tức cả giận nói. Chẳng những y không đồng ý, mà lão giả
chưởng tọa Khung Đính Phong cũng lập tức trừng mắt lên.
“Lý hắc tử, ngươi đừng có quá mức, Thủy Trạch Quốc Độ là bí pháp
truyền thừa của bờ Bắc chúng ta, là một trong thập đại bí pháp của Linh
Khê Tông, cùng với Quỷ Dạ Hành xếp ngang hàng là bí thuật đệ nhất, tuyệt đối không có khả năng cho bờ Nam các ngươi!”
Bạch Tiểu Thuần đứng ở phía dưới xem náo nhiệt, chợt nghe thấy chưởng tọa của Khung Đính Phong thế mà gọi Lý Thanh Hậu là Lý hắc tử, làm hắn
sửng sốt một chút.
“Buồn cười, một ngàn năm trước, Quỷ Dạ Hành còn là bí pháp truyền
thừa của Tử Đỉnh Sơn, cũng bị bờ Bắc các ngươi làm giao dịch giống như
vậy mang đi, sao hôm nay bờ Nam chúng ta muốn đổi bí pháp truyền thừa
của các ngươi lại không được!” Lý Thanh Hậu hất tay áo lên, cười lạnh mở miệng.
Mấy chưởng tọa của bờ Bắc nhất thời đều nghẹn lời.
Chưởng tọa Quỷ Nha Phong, là một người toàn thân có chút mơ hồ, bộ
dáng mơ hồ có chút không nhìn rõ, giờ phút này thâm sâu thở dài.
“Quỷ Dạ Hành vốn là thích hợp với Quỷ Nha Phong chúng ta. Thôi, đây
là chuyện cũ năm xưa, không nói đến nữa, nhưng đây là Thủy Trạch Quốc
Độ, bao nhiêu năm rồi, bờ Bắc chúng ta ngoại trừ Thiên Dực lão tổ tám
ngàn năm trước, dù cũng có một số người luyện thành, nhưng cuối cùng
hình thành đều là chi linh vô dụng. Bí pháp này rất khó khăn, Lý chưởng
tòa ngươi sao lại làm khó chúng ta.”
“Không có Thủy Trạch Quốc Độ, không đổi đan phương.” Lý Thanh Hậu chém đinh chặt sắt.
Bạch Tiểu Thuần ở phía dưới, nhìn những người ở phía trên đang tranh
chấp Thủy Trạch Quốc Độ, đáy lòng rất kinh ngạc. Hắn cảm thấy điều kiện
lúc trước đã rất tốt rồi, giờ phút này đáy lòng rất là buồn bực, đối với Thủy Trạch Quốc Độ cũng có chú ý, đồng thời cũng có thêm hiểu biết mới
về Lý Thanh Hậu, thầm nghĩ đừng nhìn chưởng tọa thường ngày nghiêm túc
như vậy, lại có thể gõ lên đòn trúc. Đây thật sự là tấm gương cho chúng
ta a, hẳn là bởi vì điều này, nên y mới bị gọi là Lý hắc tử?
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần khi nhìn về phía Lý Thanh Hậu, ở trong mắt đã có sùng bái.
Bốn chưởng tọa của bờ Bắc trầm ngâm, truyền âm trao đổi với nhau. Sau một lúc lâu, vẫn là lựa chọn đồng ý. Dù sao bí pháp truyền thừa tuy
trọng yếu, nhưng lúc này ở trước mắt lại là viên đan dược trân quý kia.
Rất nhanh, dưới sự ra hiệu của Lý Thanh Hậu, Bạch Tiểu Thuần nhanh
chóng đem đan phương của phát tình đan nói ra hoàn chỉnh. Đan phương của viên thuốc này đặc thù, có mấy vị chưởng tọa ở chỗ này, bốn phía sớm đã bị phong ấn, khiến cho đan phương Bạch Tiểu Thuần nói ra, chỉ có mấy
người bọn họ là có thể nghe được.
Sau khi lấy được đan phương, bốn chưởng tọa của bờ Bắc cùng nhau
nghiên cứu một lát. Sau khi cả bốn người đều đã gật đầu, một cái ngọc
giản màu xanh lam từ trong tay bà lão của Diên Vĩ Phong bay ra, thẳng
đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.
“Thủy Trạch Quốc Độ, đứng đầu thập đại bí pháp. Thần thông này cần
quan sát bách thú, hình thành bản mệnh chi linh, vô trung sinh hữu, dùng thủy trạch hóa hình, phủ xuống thế gian hình thành quốc độ.”
“Linh Khê Tông vạn năm qua, trừ Thiên Dực lão tổ năm đó ngưng tụ ra
một tôn Thiên Dực thú, tung hoành bát phương, thì sau này còn có một số
người tư chất kinh diễm đã tu thành, nhưng bản mệnh chi linh đều là
những vật phàm tục.”
“Phương pháp này đến cuối cùng có thể xuất hiện bản mệnh chi linh gì, đều căn cứ vào tâm tính của người tu luyện, hiểu rõ linh thú mà định
ra. Một trăm người tu hành Thủy Trạch Quốc Độ thì xuất hiện chính là một trăm chủng loại bản mệnh chi linh khác biệt, có thể mạnh, có thể yếu.
Thiên Dực lão tổ xuất hiện chính là Thiên Dực thú cường hãn vô biên,
nhưng có người xuất hiện chỉ là một con thỏ, một số rắn rết mà thôi.”
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi tuy là đệ tử của bờ Nam, tuy hai bờ Nam Bắc
của Linh Khê Tông ta nhìn như cạnh tranh, nhưng cuối cũng vẫn là một
nhà. Ta hi vọng ngươi cuối cùng có thể tu thành, huyễn hóa ra bản mệnh
chi linh thuộc về ngươi.” Bà lão nhìn Bạch Tiểu Thuần, chậm rãi nói ra.
Mặc dù bà ta mở miệng nói như thế, nhưng vô luận là bà ta, hay là ba
chưởng tọa khác, đều không cho rằng Bạch Tiểu Thuần có thể đem Thủy
Trạch Quốc Độ tu luyện đến đại thành.
Bởi vì Thủy Trạch Quốc Độ cần phải quan sát vô số linh thú, mà về điểm này thì bờ Nam không có đủ.
Giao dịch hoàn thành, bốn chưởng tọa của bờ Bắc cùng với Trịnh Viễn
Đông rời đi, chỉ còn Lý Thanh Hậu ở lại. Khi y nhìn về phía Bạch Tiểu
Thuần, trong mắt có ẩn giấu nhu hòa, nhưng cũng rất nghiêm khắc.
Khiển trách Bạch Tiểu Thuần, để cho hắn không vì đạt được đệ nhất
thiên kiêu chiến mà kiêu ngạo, lại càng chỉ điểm cho Bạch Tiểu Thuần một số chỗ không hiểu về mặt tu vi, cuối cùng còn đem cách sử dụng của cái
vòng tay kia và một số chỗ đặc thù của Nguyên Từ châu chỉ rõ một cách kỹ càng.
“Nguyên Từ châu cùng với cánh Linh Từ có tác dụng rất lớn đối với
ngươi, phải làm quen cho thuần thục. Còn có Thủy Trạch Quốc Độ kia, nó
so với Thảo Mộc Giai Binh của Hương Vân Sơn chúng ta còn huyền diệu hơn. Còn có Long Tượng Hóa Hải Kinh, công pháp này là do đệ nhất lão tổ,
người đã đem Linh Khê Tông ta từ hạng chót của Thông Thiên Hà giết tới
hạ du, khai tông lập phái sáng tạo ra, ngươi phải quan sát nhiều hơn
nữa, sau này lúc ta truyền thụ cho ngươi Thảo Mộc Giai Binh, dùng công
pháp này thôi động, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.” Lý Thanh Hậu lại dặn dò
một phen, đến lúc này mới rời đi.
Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần cảm động, hướng về phía Lý Thanh Hậu ôm quyền cúi đầu thật sâu, nhịn không được hỏi một câu.
“Lý thúc, bọn họ vì sao lại bảo ngươi là Lý hắc tử? Thật quá đáng!” Bạch Tiểu Thuần hiếu kỳ nhìn về phía Lý Thanh Hậu.
Bước chân của Lý Thanh Hậu ở giữa không trung ngừng lại, sắc mặt tối sầm, quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút.
“Chuyện của người lớn, ngươi không cần quá để ý tới. Ngươi chỉ cần
nhớ kỹ, Dược Sư chúng ta, dược đạo trân quý, sao có thể tùy tiện đem cho người ta!” Nói xong, Lý Thanh Hậu quay người rời đi.
Bạch Tiểu Thuần như có điều suy nghĩ, trong mắt càng thêm khâm phục,
thầm nghĩ tám chín phần mười, là do đan dược của Lý Thanh Hậu khiến cho
không ít người cảm thấy đau lòng tâm đen.
Sau khi đưa tiễn Lý Thanh Hậu, hắn về tới động phủ, nhớ tới lai lịch
của Long Tượng Hóa Hải Kinh mà Lý Thanh Hậu vừa mới nói, đáy lòng rất là kính nể vị đệ nhất lão tổ kia.
“Lời mở đầu của vị đệ nhất lão tổ có nhắc tới gông cùm xiềng xích,
đến cùng thì cái gì là gông cùm xiềng xích?” Bạch Tiểu Thuần trầm tư một lát, mơ hồ có chút kiến giải, nhưng lại không cách nào chứng thực, lắc
đầu đặt xuống đáy lòng, sau đó nhìn về phía Nguyên Từ châu ở trong tay,
dựa theo cách mà Lý Thanh Hậu đã chỉ dạy, một ngụm nuốt vào.
Hạt châu này vừa vào tới miệng liền hóa thành một đoàn khí, dung nhập vào bên trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, xoay quanh ở đan điền, không có
khó chịu gì. Bạch Tiểu Thuần cảm thụ một lát, phát hiện thân thể của
mình hình như nhẹ hơn một chút, thử di chuyển một phen, lập tức phát
giác ra tốc độ nhanh hơn ngày thường, giống như là có một mối liên hệ kỳ dị nào đó cùng với thiên địa này.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy rất thần kỳ, lại cầm lấy cánh Linh Từ. Đây
là một đôi cánh màu xanh, mỏng như cánh ve, mơ hồ trong suốt. Bạch Tiểu
Thuần há mồm phun ra một luồng linh khí, đem cái cánh này lập tức luyện
hóa. Một nén nhang về sau, hai mắt của hắn lóe lên, cánh Linh Từ ở trong tay biến mất, lúc xuất hiện đã ở sau lưng của hắn.
Một loại cảm giác máu tan vào trong nước, giống như đôi cánh Linh Từ
kia đã trở thành một bộ phận ở trên người hắn, có thể điều khiển tự
nhiên như cánh tay. Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ, tâm niệm vừa động, đôi cánh ở sau lưng bỗng nhiên vỗ nhẹ.
Trong nháy mắt, thân thể Bạch Tiểu Thuần đã hóa thành tàn ảnh, đập
thẳng đến vách đá ở phía xa xa, làm Bạch Tiểu Thuần bị hù hét lên một
tiếng, vội vàng dừng lại, nhưng lại không khống chế được tốt, cả người
trực tiếp đâm thẳng vào vách đá.
Phịch một tiếng, toàn bộ động phủ đều bị chấn động một cái, nhưng da
thịt Bạch Tiểu Thuần quá cứng, nên trong lúc va chạm lại trực tiếp dính
vào trên vách đá, một lúc lâu mới rơi xuống bịch một tiếng, phát ra
tiếng kêu rên.
Bạch Tiểu Thuần nhe răng nhếch miệng, sau khi đứng dậy vẫn còn sợ hãi đưa mắt nhìn vách đá bị lún vào một cái hố, không dám thử ở trong động
phủ nữa. Sau khi ra ngoài, một lần nữa lấy dũng khí, vỗ cái cánh ỏ sau
lưng, trong nháy mắt bay thẳng đến nơi xa.
Mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần đã quen thuộc với tốc độ mà cái cánh
này bộc phát ra, trong lòng rất là đắc ý, có loại cảm giác vô địch thiên hạ rồi.
“Ha ha, Bạch Tiểu Thuần ta có được tốc độ này, sau này Chu trưởng lão đừng hòng đuổi theo ta!” Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to,
thân hình lóe lên, ở giữa không trung lượn vòng vài cái, trở về tới động phủ.