Cũng không biết Vương Lang an bài thế nào,
mặc dù Quân thái y mặc y quan trước điện bái kiến hoàng thượng, nhưng
sau khi ta nôn không bao lâu, hắn cư nhiên lại thay một thân quan phục,
mang hòm thuốc nhỏ đến bắt mạch cho ta.
Lần này Quân thái y đối
mặt với Vương Lang cũng chưa từng sợ như vậy – ta nghĩ chuyện này có
liên quan đến việc họ cùng bị nhốt ở Đông cung một tháng.
Hoặc là quân thái y lấy được một tin tức tốt, có thể để Vương Lang thiếu hắn
một ân tình. Bởi vì hắn bắt mạch nửa ngày, lại còn treo ngược khẩu vị
của chúng ta, lộ ra gương mặt bị làm khó, trái coi phải tính, tính nửa
ngày, mới hỏi Vương Lang: “Xin hỏi thái tử gia, lần trước gặp mặt nương
nương là chỗ nào, ra sao?”
Vương Lang nói chi tiết cho hắn biết: “Đông chí ấy…”
Quân thái y bừng tỉnh hiểu ra, sắc mặt cảu hắn liền dãn ra: “Chúc mừng thái
tử gia, chúc mừng nương nương, đông chí đến nay đã hai tháng, nương
nương đây là phản ứng nôn oẹ rồi!”
Tiểu tử này thật có lòng, đoán chừng nghĩ đến hai tháng trước ta đang ở nhà mẹ, cũng thường đi loạn
khắp nơi – cố tình chính là khó nhìn mặt Vương Lang, sợ rằng đứa bé này…
Như đã nói qua, Vương Lang và mình ở tình huống màn trời chiếu đất mà mang
thai, đứa nhỏ này thật giống cha, ngày trước trên giường nhiều lần như
vậy cũng không có động tĩnh, vậy mà khó có khi trong ngự liễn được một
lần, nó lại tìm tới cửa.
Nghĩ đến ngày đó trong ngự liễn, ta che
miệng buồn nôn, Vương Lang cảnh giác nhảy ra – y phục trên người hắn bị
ta nôn đến thê thảm, không thể làm gì khác hơn là đến chánh điện ngày
trước của hoàng thượng để thay thường phục, cũng may vóc dáng hai phụ tử không khác nhau lắm, nhìn không đến mức quá quái dị - Quân thái y không khỏi che miệng ngạc nhiên.
Ngày đông chí đó xảy ra chuyện gì,
trong lòng mọi người biết rõ, Vương Lang hồi cung liền bị nhốt lại.
Trước đó không phải trên xe hay trong miếu, bất luận là quan hệ cùng ta
lúc nào, cũng không thể là trên một cái giường. Quân thái y che miệng
ngạc nhiên cũng rất có đạo lý, dù ta nhất thời cũng không khỏi có chút
đỏ mặt, rất nhanh lại đổi chủ đề hỏi hắn: “Đứa bé thế nào? Mạch tượng ổn chứ? Có điều gì cấm kỵ, có phải uống thuốc an thai không?”
“Mạch tượng khoẻ mạnh, cũng không cần uống thuốc.” Quân thái y chúc mừng ta: “Thân thể nương nương luôn cường tráng…ừ…”
Nhìn Vương Lang một cái, rốt cuộc cũng không phun chữ trâu ra, Vương Lang ho nhẹ một tiếng, đương nhiên nói: “Thế Noãn người nhỏ tráng kiện như
trâu, mọi người biết rõ. Ta nghe nói phàm là nữ quyến giỏi cưỡi ngựa bắn cung, so sánh với người ở Thượng Đô tốt hơn một chút…”
“Đúng đúng!” Quân thái y rất nịnh nọt nói: “Thái tử gia hiểu biết rất đúng, hạ quan bội phục.”
Dừng một chút lại nói: “Nghe nói Tướng quân phu nhân quý phủ sinh sản liền
cực kỳ thuận lợi. Hậu sản ngày thứ hai liền có thể xuống đất đi lại, giơ đao luyện võ, chỉ sợ bởi vì ngày thường hết sức yêu thích cỡi ngựa bắn
cung, vì vậy xương chậu mở cũng nhanh. Nương nương thường xuyên cưỡi
ngựa, thân thể càng thêm khang kiện, đồng dạng thai cũng không có gì
đáng lo. Chỉ cần ăn uống y dược chú ý thêm, sẽ bình an sinh sản.”
Giơ đao luyện võ?
Kinh ngạc của ta nhất định đã bị Vương Lang nhìn trong mắt, hắn không nói
thêm gì, chỉ là khách khí nói với Quân thái y: “Cục điểm dược mấy tháng
nay thật là cực khổ. Nghe nói Trịnh Bảo lâm từ ngày đó mặc áo đơn, ở cửa Đông cung bị lạnh, vẫn sốt cao không lùi, đáy lòng Bổn vương rất lo
lắng, mọi người mau đến đó chăm sóc thôi.”
Dừng một chút, lại bổ
sung: “Tránh cho tới đầu xuân, Đông cung có chuyện chẳng lành, lan
truyền ra ngoài, khó tránh khỏi lời khó nghe.”
Quân thái y bắt đầu lau mồ hôi, miệng nói không rõ: “Đúng, đúng, hạ quan nhất định tận tâm tận lực, nhất định tận tâm tận lực!”
Mặc dù Quân thái y không thể đối nghịch khắp nơi với Vương Lang, nhưng lá
gan lại không thua lém chút nào, trước khi trước mặt Vương Lang, hắn
cũng dám đảm bảo nhất định “tận tâm tận lực”...Ta nhẫn nhịn không cười,
muốn trêu ghẹo hắn mấy câu, bắt được cái chuôi tận tâm tận lực này, nhìn Vương Lang một cái, lại cứng rắn nhịn. Đợi đến khi hắn rời khỏi cung
Hàm Dương, mới cười trêu ghẹo Vương Lang: “Thât là hoa cả mắt, ta thật
sự không nhìn ra, rốt cuộc Quân thái y có điểm nào tốt, đáng giá người
kia coi hắn như trân bảo.”
Vương Lang không biến sắc nói: “Là tốt.” Vừa nói, vừa nghiêm túc nhìn ta chằm chằm.
Ta đang muốn giận tím mặt thì hắn lại ôm ta vào trong ngực, hỏi ta: “Làm
sao đây, chuyện này truyền ra ngoài, nàng sẽ không ở lại cung Hàm Dương
được rồi.”
Đúng vậy nham mặc dù ở cung Hàm Dương cũng rất vui vẻ, nhưng nói thế nào cũng không so được với Đông cung, trong trong ngoài
ngoài đều là người của ta. Mặc dù nói người bên cạnh đều trung thành với dượng, cũng không đến nổi bị người khác thu mua, nhưng vẫn không yên
tâm như ở Đông cung.
Ta cần phải làm như vậy thôi, lại cảm thấy
uất ức. Qua nhiều năm như vậy, cũng bởi vì dượng là một hoàng đế, chuyện ông mặc áo lót hay chăn cũng phải để ý mắt mũi, thật dễ dàng làm ta tức giận, ta còn chờ hắn cúi đầu đấy. Ta cũng không tin hắn có thể gạt ta
đến lúc tôn tử của hắn ra đời!
Mặc dù đây không phải là tôn tử
đầu tiên của hắn, nhưng nói thế nào cũng là con trai đầu tiên của thái
tử. Cũng là đời sau dưỡng tử của cô cô ta, ta cũng không tin hắn không
đau!
….Nói như vậy, ta và Vương Lang còn giống như có mấy phần tư vị loạn luân…
Suy nghĩ của ta nhanh chóng lệch hướng, suy nghĩ hồi lâu vẫn không có chủ
ý, không thể làm gì khác hơn là hỏi Vương Lang: “Chàng nói gì, ta nghe
lời chàng.”
Vương Lang cười trầm thấp, tay đè lên bụng ta, nhẹ
nhàng sờ sờ, đột nhiên lại cảm khái: “Hoàn hảo vừa rồi không có hành
động thiếu suy nghĩ.”
Bỗng nhiên ta cảm thấy, có lẽ một đoạn thời gian không thể có thai, cũng là bởi vì lên giường quá nhiều!
Xem ra chờ sau khi lão đại ra đời, còn muốn có cá nhỏ, thì phải đợi thời cơ tốt…
Đang suy nghĩ không chút để ý, Vương Lang lại thổi hơi bên tai ta, nhỏ giọng nói: “Tiểu Noãn, chúng ta phải làm cha mẹ!”
Những lời này bình tĩnh, thậm chí không có bao nhiểu vui sướng, nhưng lại làm ta lệ nóng doanh tròng.
Đều nói nữ nhân có thai, càng thêm không thể nói lý, lời này thật có đạo
lý. Ta chỉ là vừa nghĩ tới Tô gia nhân khẩu ít ỏi, cho đến hôm nay có
đời sau, về sau ta và ca ca sẽ truyền lại huyết mạch Tô gia, đã cảm thấy trái tim chua xót, cư nhiên tựa vào trong ngực Vương Lang ai oán. Hắn
vừa an ủi ta nửa ngày, khác thường bỏ qua tư thái lời ngon tiếng ngọt,
dụ được ta mặt mày hớn hở, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Lúc ta
muốn ăn cơm trưa mới nhớ đến, ví dụ như cuối cùng hắn định xử lý chuyện
của Lý Thục Viện thế nào, cung Hàm Dương có thể ở lại hay không – tất cả Vương Lang cũng không có trả lời.
Điều này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, bởi vì căn bản ta cũng không nhớ hỏi…
Ai, luyện tập lâu như vậy, thật vất vả mới thông minh một chút, thế nào mới mang thai một bảo bảo, lại bị đánh về nguyên hình?
#
Mấy ngày kế tiếp, ta được đối xử một cái liền thành “thái tử phi bị giam
lỏng đợi xử trí” biến thành “thái tử phi bị giam lỏng đợi đến lúc mập
rồi kéo ra ngoài làm thịt”. Không những cung cấp thức ăn bình thường từ
phong phú biến thành xa xỉ, chính là tăng từ áo cơm đối xử đều cao hơn
quy cách ở Đông cung. Tiểu Bạch Liên, tiểu Tịch Mai vào cung Hàm Dương
hầu hạ ta cũng không tính, qua tháng giêng tháng ba, ngay cả dưỡng nương cũng vào cung rồi!
“Liễu Diệp muốn vào, ta nói nó đừng vào,
chính nó chưa có hài tử, làm sao biết chăm sóc người có thai!” Trên mặt
dưỡng nương toả sáng, mặc dù gương mặt không đổi, nhưng nhìn ra được,
lão nhân gia đang mở cờ trong bụng. “Lúc tẩu tử ngươi có thai đang ở
Đông Bắc, ta không có đát dụng võ, lần này xác định ngươi rất tốt, dưỡng nương đảm bảo vỗ béo ngươi, làm cho tiểu hoàng tôn cũng trắng trẻo mập
mạp!”
Mặc dù ta rất muốn bình an sinh con, nhưng nghe đến lời nói dưỡng nương, ta liền không khỏi nghĩ đến một loại tuyệt đối mập mạp
trắng trẻo, thậm chí mập đến nỗi chỉ có thể mềm mại tới lui…
Vừa
nghĩ đến đó, sắc mặt ta biến đổi, không khỏi có mấy phần buồn nôn, không để ý nói chuyện với dưỡng nương, đã nằm cạnh giường đất, oẹ một tiếng
phun ra.
Mặc dù Quân thái y trẻ tuổi, nhưng y thuật không sai.
Thái Y viện cho mấy thái y đến bắt mạch cho ta, đều nói ta mạch tượng
khoẻ mạnh, không nên quá bổ sung vào, gần đây ta ăn được ngủ được, chỉ
là thỉnh thoảng nôn oẹ để chứng minh bảo bảo có tồn tại đang lớn lên.
Phun nửa ngày, mới nâng cơ thể mềm nhũn lên, ta lại cảm thấy đói bụng, đột
nhiên muốn ăn chua, dưỡng nương và tiểu Bạch Liên, tiểu Tịch Mai vội
vàng bưng một mâm lớn thức ăn chua, cái gì ô mai, rau ngâm chua, dấm
ngâm Đại Bạch Thái…Ta ngửi mấy thứ đều không cảm thấy đói bụng, cực khổ
suy nghĩ nửa ngày, ngược lại nhớ ra một thứ chua chua, rất khai vị. Vừa
lúc Vương Lang sang đây thăm ta…ta liền nước mắt lã chã năn nỉ hắn:
“Thái tử gia, nô tì muốn ăn rau xanh xào hồ lô Khuất quý nhân tự mình
làm.”
Kể từ khi ta có bầu, mặc dù Vương Lang “sốt cao không lùi”, nhưng bí mật lại rất long tinh hổ mãnh, mặc dù đang sốt cao nhưng mỗi
ngày lại có thể giùng giằng ăn mặc chỉnh tề, tới cung Hàm Dương thăm
chúng ta. Nếu nói gác cổng càng thùng rỗng kêu to, ngoại trừ ta không
cách nào ra khỏi cung Hàm Dương, bọn người dưỡng nương có thể ra vào tự
nhiên. Mặc dù hoàng thượng chưa từng lộ diện, nhưng ta đã có điểm tâm
mềm, thậm chí có phải cứ định như vậy – tần phi bị giam lỏng đến mức
này, mấy ngàn năm nay cũng ít khi được thấy.
Nghe ta nói một câu, thái tử gia bất nhã sặc một ngụm trà, có chút cắn răng ngiến lợi: “Chỉ
mới ăn được một lần kia, miệng ái phi thật xảo quyệt, vậy mà lại nhớ
kĩ.”
Ta câu câu khoé miệng, cũng không nói chuyện, xoay người lại chơi đùa không để ý đến hắn.
Vương Lang cũng không để ý đến ta, hắn thở dài một hơi, đứng lên nhỏ giọng
nói mấy câu với dưỡng nương, lại ra khỏi cung Hàm Dương không biết đi
đâu. Ta lại tức giận, lại quên mất chuyện này, lại vui vẻ ăn ô mai.
Đến buổi tối, trên bàn liền có một dĩa rau xanh xào hồ lô. Ta đã sớm quên chuyện buổi chiều, dưỡng nương còn quở trách ta.
“Chuyện người có thai, người bên ngoài còn chưa biết. Thái tử gia lại tự mình
đến cung Vị Ương cầu, lúc này mới mùa xuân lấy đâu ra hồ lô, bao nhiê
người đã đi hỏi thăm lều lớn trồng râu rồi. Ngài tốt hơn, lúc có lại
không muốn động đũa?”
Bởi vì có đứa bé, ta càng một lòng dưỡng
thai, sóng gió bên ngoài không để ý, nghe những lời này của dưỡng nương
mới phục hồi tinh thần, lại có mấy phần ngượng ngùng – trái tim lại xao
động.
Ta cảm thấy ta đại khái hiểu được, Vương Lang và hoàng thượng lại đang gạt ta làm chuyện gì.