Nếu như giờ phút này, ở trước mặt ta chính là những nhân vật quen thuộc
nhất như hoàng thượng, Trần Thục phi, Vương Lung, hay ca ca ta tẩu tẩu,
ta nhất định sẽ không suy nghĩ quá nhiều, ta khẳng định cũng lười phải
khởi động đầu óc —— dù thế nào đi nữa thì đầu óc của bọn họ cũng xoay
chuyển nhanh hơn ta, sợ rằng trong lúc ta muốn ra một đáp án, hoặc thậm
chí là trước khi một người cho ra đáp án, cũng đã hoàn toàn hiểu rõ hàm
nghĩa sau lưng hành động này của Lý Thục Viện. Thậm chí đã nghĩ xong câu trả lời của mình.
Nhưng khi trước mặt ta là Hoàng Quý Phi. . . . . . Thì mọi chuyện lại khác, nếu nói trong cung người nào còn đần độn
hơn ta, ta không nghi ngờ chút nào người đó chính là Hoàng Quý phi nương nương đang ở trước mặt ta này.
Ôi chao, vừa nghĩ như thế, đã cảm thấy sở dĩ bà ta được cưng chiều, cũng không phải là không có đạo lý.
Ngươi xem Tô Thế Noãn ta trở thành bộ dáng này, còn không phải là do
được hoàng thượng sủng ái. . . . . .
Thấy Hoàng Quý Phi không
động đậy cũng không nói lời nào, mà chỉ cầm ly trà ngẩn người, ta cũng
nhanh chóng hòa cùng tinh thần, suy nghĩ ý nghĩa sau lưng hành động này
của Lý Thục Viện.
Dĩ nhiên, mục đích cuối cùng của Lý Thục Viện
cũng rất đơn giản. Ta không hoài nghi chút nào nàng chính là muốn được
sủng ái, muốn leo lên Long sàng của Vương Lang. Thật ra thì đây cũng
chính là mục đích cuối cùng khi nàng ta được đưa vào cung. . . . . . Bất kỳ một phi tần Đông cung nào, dĩ nhiên đều cùng ôm trong lòng một mơ
ước.
Chẳng qua là tại sao nàng ta cho rằng cái quỳ này có thể khiến nàng ta quỳ lên trên giường Vương Lang chứ?
Tuy rằng bây giờ Vương Lang cũng rất kìm nén, mấy phi tần Đông cung này đều không phải do hắn nhìn trúng, căn bản là do người khác an bài. Nhưng
hắn cũng không phải là người hèn nhát đến nước này, ngay cả người mình
ngủ cùng cũng phải nghe theo sự sắp xếp của người khác.
Ta không
khỏi kinh ngạc há to miệng —— không phải Lý Thục Viện cho rằng cái quỳ
này của mình có thể khiến Vương Lang mềm lòng đấy chứ?
Cũng không phải là ta chê bai Vương Lang, nhưng một thái tử quốc triều máu lạnh
bao nhiêu, đây là chuyện không cần hỏi cũng biết. Nếu cái quỳ này mà có
thể khiến lòng của Vương Lang thành một bãi Xuân Thủy mà nói, vậy Khương Lương Đệ đã sớm quỳ hoài không đứng dậy rồi. Coi như Lý Thục Viện không biết Vương Lang sốt cao là giả, thì nàng ta cũng không nên ngây thơ
như vậy mới đúng chứ?
Nếu như vào trước kia, có lẽ ta chỉ nghĩ
tới bước này, thì không thể nghĩ thêm chút nào nữa —— muốn ngẫm nghĩ,
ta cũng không nghĩ ra được.
Nhưng bây giờ, trải qua rèn luyện mưa gió mấy tháng nay, rốt cuộc ta vẫn lớn lên một chút xíu, học được cách
đối đãi với chuyện này từ góc độ lợi ích, từ góc độ chính trị, mà không
phải từ góc độ tình cảm.
Tuy bắt giam Vương Lang là ý kiến của
hoàng thượng, nhưng người xử lý lại là Hoàng Quý Phi, Lý Thục Viện là
thân thích của bà ta nhưng lại đi cầu cạnh như vậy, Hoàng Quý Phi ——
Ta nhìn nét mặt của Hoàng Quý Phi một chút, xác nhận hình như bà ta không
hề quan tâm đến đứa cháu gái bà con xa của mình chỉ mặc chiếc áo đơn ở
bên ngoài chịu lạnh một chút nào.
Được rồi, Hoàng Quý Phi chưa
chắc sẽ mềm lòng. Như vậy kế hoạch lấy lòng của Lý Thục Viện dường như
thấy thế nào cũng thất bại. . . . . .
Đột nhiên ta bừng tỉnh giác ngộ, gần như là lập tức hiểu rõ kế hoạch của Lý Thục Viện.
Rốt cuộc vẫn là xem thường nàng ta!
Nếu như Vương Lang không bị sốt cao, dĩ nhiên nàng ta sẽ khiến bản thân
mình quỳ thành sốt cao, Hoàng Quý Phi cũng chắc chắn sẽ không thả người. Nhưng bây giờ Thái Tử Gia đã bệnh thành bộ dáng này, chỉ cần là người
có đầu óc, cũng biết hoàng thượng không muốn có một thái tử ngu ngốc,
như vậy là nhất định phải gỡ bỏ lệnh cấm đoán Đông cung, đón Vương Lang
ra chữa bệnh.
Cái quỳ này, là một cái quỳ thuận nước đẩy thuyền,
đánh cuộc Vương Lang không phải tâm địa sắt đá, biết nàng ta vì mình mà
ăn nói khép nép như vậy, đáy lòng sẽ niệm tình nàng ta. Theo Lý Thục
Viện, tuy rằng bản thân Vương Lang hiểu rõ mức độ lợi hại trong này,
nhưng chỉ cần nàng ta biểu hiện thuần khiết và trong sạch, như vậy Vương Lang vẫn có thể bởi vì nàng ta là một đóa tiểu bạch hoa ngây thơ vô
tội, hoàn toàn không biết gì về tranh đua ganh ghét. Chỉ toàn tâm toàn ý lo cho Thái Tử Gia, vừa nghe nói Thái Tử Gia bị bệnh, liền hận không
thể để bản thân mình chịu thay, muốn thái độ thảm liệt như vậy để giải
vây cho Vương Lang.
Rất thông minh, quả thực rất thông minh, xem
ra Lý Thục Viện còn có đầu hơn Mã Tài Tử nhiều. Một chiêu này chẳng
khác gì đã đoạt đi một nửa công lao của ta, hiện tại nếu Hoàng Quý Phi
thả người, thì có một nửa số người trên dưới trong cung đều muốn ghi tạc công lao lên người Lý Thục Viện. Về sau, chỉ cần ta đối xử với nàng ta
hơi hà khắc một chút, nhất định sẽ bị người ta chỉ trích.
Lúc
Thái Tử Gia bị giam, nương nương ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, Lý
Thục Viện lại cùng Thái Tử Gia đồng sanh cộng tử, thậm chí còn đi cầu
Hoàng Quý phi nương nương, mới có thể cứu Thái Tử Gia ra ngoài. Chỉ khi
nào thoát hiểm, thái tử phi lại tỏ vẻ như thật trở lại Đông cung, tiếp
tục dối trên lừa dưới, áp bức một người hiền đức như Lý Thục Viện đến
gắt gao. . . . . .
Ta gần như có thể tưởng tượng trong cung sẽ truyền ra những lời đàm tiếu sẽ là như thế nào rồi.
Thú vị, rất thú vị. Tô Thế Noãn ta nhập chủ Đông cung lâu như vậy, thật sự
vẫn chưa đấu thắng ai bao giờ, thứ nhất ta danh chánh ngôn thuận là thái tử phi, thứ hai thanh thế Tô gia hiển hách là cánh tay đắc lực. Lần này Lý Thục Viện ra chiêu, quả thực là tràn đầy sát khí, bén nhọn vô cùng.
Chút ít động tác của Mã Tài Tử lập tức không bằng.
Nếu Hoàng Quý
Phi thông minh một chút, có thể phối hợp một chút với nàng ta quậy lớn
chuyện, sợ rằng phiền phức nàng ta mang đến cho ta, còn có thể lớn hơn
nhiều lắm. . . . . .
Ta liền rất cẩn thận nhìn Hoàng Quý Phi một cái, muốn biết bà ta suy nghĩ chuyện này đến mức nào.
Vừa nhìn sang, trong lòng ta liền âm thầm kêu một tiếng không ổn: Tuy rằng
Hoàng Quý Phi vẫn không thông minh tuyệt đỉnh, nhưng kế sách của Lý Thục Viện cũng thuộc về Dương Mưu, là thuận thế mà làm không có bao nhiêu
chỗ khéo léo, nếu đến chuyện này mà bà ta cũng không hiểu rõ, vậy cũng
không sống tới số tuổi lớn như vậy —— nhất định là do bản thân ta ngu
hết biết.
Kinh ngạc và suy nghĩ sâu xa Trên mặt Hoàng Quý Phi, đã được chính bà ta thu lại, bà ta nhìn ta tràn đầy hả hê cười một tiếng,
thủ thỉ thù thì mà nói, "Haizz, Lý Thục Viện thật là làm việc không ra
gì, Bổn cung vốn muốn phạt nàng. . . . . . Chỉ là nể tình nàng cũng là
một lòng suy tính vì Thái Tử Gia. . . . . ."
Bà ta kéo dài giọng
nói, đang muốn nói tiếp thì một cung nữ chợt chạy vào từ bên ngoài, vô
cùng tức giận nói: “Nương nương! Trịnh Bảo Lâm, Khương Lương Đệ và Mã
Tài Tử đều mặc áo đơn đi ra! Quỳ gối bên cạnh Lý Thục Viện, nói là thái
tử sốt rất cao, tình thế nguy cấp, xin nương nương lập tức gỡ bỏ lệnh
cấm. Để cho thái y vào cung bắt mạch cho thái tử!"
Ta bỗng chốc
không nhịn được hả hê nở nụ cười, xông tới trước mặt Hoàng Quý Phi lo
lắng nói, "Nương nương, người nghe xem, Thái Tử Gia thật sự bệnh không
nhẹ hu hu——"
Vừa nói, vừa cởi ái treo lên giá: "Thân thể nô tì
yếu đuối, không thể ra ngoài bậc thềm. Nên tại chỗ này, quỳ xuống trước
mặt nương nương, xin nương nương bỏ qua một lần, để Vương Lang xuất
cung."
Đang nói, thấy trên đất có cái bồ đoàn, ta liền lấy qua, quỳ xuống bên chân Hoàng Quý Phi.
Mặt của Hoàng Quý Phi như bị người nào đó dội cho một chậu mực vậy, đen
thêm một chút nữa, chính là một mảnh đêm tối nhỏ. Bà ta cắn hàm răng
trắng mịn nói, "Ngươi ——"
Suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bật cười
một tiếng, bà ta đứng dậy vỗ vỗ mép váy, "Thái tử phi cứ từ từ quỳ,
thích quỳ bao lâu thì quỳ bấy lâu, Bổn cung phải đến cung Thụy Khánh xin gặp hoàng thượng, cầu xin chỉ thả người, xin lỗi không tiếp được."
Hoàng Quý Phi hiếm khi có nét mặt tính toán kỹ càng như vậy.
Trong lúc nhất thời ta ngược lại có chút giật mình, nhưng mà nghĩ đến Trịnh
Bảo Lâm thật sự là một diệu nhân, hóa giải một chiêu này của Lý Thục
Viện thành vô hình. Đã cảm thấy buồn cười một trận, cũng thầm hạ quyết
tâm trong lòng: chờ Vương Lang vừa đăng cơ. . . . . . Không, chờ ta sinh nhi tử, ta nhất định sẽ để cho Trịnh Bảo Lâm bệnh chết!
Hiện tại tư cách lớn nhất của Lý Thục Viện đã không còn đặc biệt, Vương Lang
nhiều lắm là chỉ cần hơi đối xử dịu dàng với nàng một chút, hoặc là mời
rượu nàng ta vì đã có công lao ra ngoài bán thịt bảo vệ thái tử. Dù sao
một chuyện, một nhóm người cũng không trở nên ly kỳ mấy. Ngay cả ta đây
là một thái tử phi, cũng không phải ở cung Trọng Phương quỳ trước mặt
Hoàng Quý Phi một lát đó ư, tuy chỉ có một hồi, nhưng tương lai lại nói, ‘Thái tử phi không vào cung làm bạn với Thái Tử Gia, chính là bởi vì
nàng đang bôn ba ngoài cung, tìm kiếm cơ hội góp lời vì Thái Tử Gia. . . . . . ’.
Ta không khỏi hơi hài lòng. Trợ giúp Trịnh Bảo Lâm, là
tự ta ra quyết định, sau đó thậm chí Liễu Chiêu Huấn có chút không đồng
ý, chớ nói chi là phản ứng của Vương Lang. Ta hiểu rõ dù sao Vương Lang
vẫn để ý màu sắc cái mũ trên đầu, mà Liễu Chiêu Huấn sợ hơn chính là thủ đoạn chết xuất cung này dùng nhiều cũng không linh, nhưng ta chỉ cảm
thấy người có tình không thể trở thành thân thuộc, chính là sự việc thê
thảm nhân gian.
Còn lần đánh giáp lá cà(*) này, thủ đoạn vận sức
chờ phát động của Lý Thục Viện đã bị Trịnh Bảo Lâm tiện tay phá giải,
khiến ta biết được một đạo lý: Giúp mọi người làm điều tốt, chính là để
cho mình một con đường lui. Mặc dù đang ở trong cung, ta chưa hẳn muốn
biến thành một Tô Thế Noãn không phải Tô Thế Noãn.
(*): Đấu tranh trực diện
Vừa nghĩ tới, vừa không khỏi cười một tiếng hi hi, mới đứng lên, chuẩn bị
đến trước cung Thụy Khánh xem náo nhiệt. Thuận tiện lại nói chêm chọc
cười một phen, diễn xuất một thái tử phi hiền huệ lo lắng, tránh cho hậu nhân nói đến, khi Vương Lang trải qua nguy nan còn ta chỉ lo Tiêu Dao
vui đùa. Tuy nói thật sự ta không phải là một thái tử phi truyền thống, nhưng hoang đường đến nước này, tương lai cũng rất khó khăn giao phó
với nhi tử, "Lúc phụ thân ngươi bị giam, mẫu thân ngươi đang làm gì? A
ha ha ha. . . . . . Mẫu thân ngươi ở nhà mẹ đẻ tiêu dao khoái hoạt, cả
ngày lẫn đêm cải trang giả bộ làm tiểu thái giám xuất ngoại vui đùa A ha ha ha. . . . . ."
Kết quả mới ra khỏi Trọng Phương chưa được mấy bước, liền gặp tiểu thái giám thuộc hạ của Mã công công.
Vẻ mặt hắn hoảng hốt, bước chân cũng rất sốt ruột gấp rút, nhìn thấy ta
giống như là nhìn thấy cứu tinh, cả người liền thở phào nhẹ nhõm. Cũng
không thèm để ý tôn ti trên dưới, chỉ là qua loa dập đầu, liền kéo ta
vào trong góc thành cung, nhỏ giọng mà gấp rút nói: "Không được rồi,
nương nương, Hoàng Quý phi nương nương vừa mới vào cung Thụy Khánh,
không nói hai lời liền quỳ gối trước cửa cung khóc lên, vừa khóc vừa
nói, nói hoàng thượng đây là đặt bà ta trên đối lửa. Bây giờ đã nướng ra chuyện, Thái Tử Gia phát sốt cao, đáy lòng khẳng định ghi hận Hoàng Quý phi nương nương. Nói Thái Tử Gia hiện giờ đối xử với bà ta rất không
khách khí, sau này chờ hoàng thượng chầu trời, bà ta và Phúc Vương càng
không có đất đặt chân. Nói hoàng thượng không nhớ tình cảm nhiều năm
qua, buộc bà đắc tội với Thái Tử Gia. . . . . ."
. . . . . . Cô
cô ở trên cao, ta thật sự không nghĩ đến, thì ra là khi ép một người ngu ngốc đến chân tường, bà ta có thể chó cùng rứt giậu.
"Vậy hoàng thượng nói như thế nào?" Ta nhíu mày hỏi.
Tiểu thái giám thở hổn hển vài hớp khí lớn, "Hoàng thượng rất tức giận, nói
Quý phi nương nương ăn nói vô căn cứ. Quý phi nương nương khóc nói tuyệt không phải như thế, Thái tử phi luôn luôn hiền huệ rộng lượng, phi tần
trong cung ân huệ cùng hưởng, riêng chỉ có Lý Thục Viện bởi vì là họ
hàng xa của bà nên cho tới bây giờ vẫn bị lạnh nhạt khuê phòng. Thái Tử
Gia chính là ghi hận Miêu gia dẫn đến ghi hận bà ta, bà ta xin hoàng
thượng khai ân, cầu xin Thái Tử Gia tha cho bà ta, xin Thái Tử Gia không nên hiểu lầm bà ta, từ trước đến giờ Qúy phi nương nương vẫn không có ý định gây bất lợi cho Thái Tử Gia. . . . . ."
Sau Lý Thục Viện, ta lại bị Hoàng Quý Phi mạnh mẽ gây chấn động một phen.
Lão nhân này chó cùng rứt giậu , thật sự vẫn rất có lực sát thương.
"Hoàng thượng nghe xong sắc mặt liền thâm trầm, trong cung vẫn không lộ diện
cũng không chịu nói chuyện, bây giờ Quý phi nương nương vẫn còn đang quỳ trước cửa, Mã công công sai ta mau chạy tới báo tin cho ngài. Nói là
hiện giờ rất rối loạn, cái gì cũng rối loạn, người phải nhanh chóng nghĩ cách đối phó!" Tiểu thái giám vừa vội gấp rút mà nói, "Mã công công còn nói, xin người suy nghĩ một chút, vào lúc này, tiên hoàng hậu sẽ làm
như thế nào!"
Ta thoáng giật mình một cái.
Ý tứ của Mã công công đã rõ rành rành.
Nhưng ta. . . . . . Mặc dù cô cô ta đã qua đời nhiều năm, nhưng từng câu từng chữ của bà, ta gần như vẫn ghi tạc vào tim. Ta đều do một tay bà nuôi
nấng, lúc ta còn nhỏ, ta hoàn toàn không biết trên đời này còn có loại
người là cha là mẹ gì đó, ta cho rằng tất cả mọi người đều được cô cô
nuôi lớn, thậm chí còn hỏi dượng ta: "Dượng, cô cô của người đâu?"
Dượng dĩ nhiên bị ta chọc cho cười to, trên mặt cô cô ta cũng xuất hiện ý
cười rất vui vẻ. Ký ức đầu tiên của ta chính là bà ôm ta phơi nắng ngoài hành lang cung Hàm Dương, sau đó ta tiểu đầy váy của bà, về sau ta nhắc đến với cô cô, bà nói đó là chuyện lúc ta hai tuổi. Sau đó, ta liền có
thể học tự mình dùng quan phòng.
Tuy rằng bà là mẫu nghi thiên
hạ, nhưng thật ra rất không có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ. Ta nghĩ dượng sủng ái ta như vậy, là bởi vì ta giống cô cô đến mấy phần.
Nhưng trong lòng ta vẫn biết, ta có rất nhiều chỗ không bằng cô cô. Cô cô để
lại cho hậu nhân gần như là che chở không thể dao động, khiến cho người
Tô gia chúng ta có thể thẳng tắp sống lưng, rất tin tưởng chuyện có mới
nới cũ, quyết sẽ không xuất hiện trên người Tô gia. Bởi vì tuy hậu cung
hoàng thượng vô số, nhưng ở trong lòng ông vĩnh viễn có một mảnh đất, để lại cho hiếu gia hoàng hậu Tô Đại, để lại cho cô cô ta.
Mà kể từ khi bà qua đời, trong cung đình, danh tự này đã biến mất sáu năm.
Ta không đến cung Thụy Khánh, ta tội gì phải đến cung Thụy Khánh. Mã công
công thuật lại đã rất rõ ràng đại biểu thái độ của hoàng thượng, dượng
ta trầm mặc, thật ra thì đã là một loại thúc đẩy.
Trong nhân thế
này không có người nào có thể chiếm tất cả chỗ tốt. Ta đã từng là hài tử được bao bọc, trở thành người bị ngăn cách với thế giới. Vương Lang như thế, ca ca tẩu tẩu như thế, dượng cũng như thế. Vậy mà hôm nay, rốt
cuộc bọn họ cũng biết ta đã lớn lên, ta đang lớn lên, vì vậy kèm theo
lớn lên, thực tế cũng liền tự nhiên mà đến.
Hoàng thượng là người rất giàu tình cảm, đối với gia tộc đã giúp đỡ ông trong nghịch cảnh,
ông đều rất khoan dung độ lượng. Vạn gia là Mẫu Tộc của ông, khi hoàng
thượng vẫn còn là Tam hoàng tử cũng không được cưng chiều, có thể cưới
được cô cô ta, là do Lâm Giang hầu Vạn Vũ ở phía sau xuất lực, cả đời
này hoàng thượng đối với Vạn gia đều rất thân thiết, thậm chí nói giỡn
vì Vạn gia trưởng tôn nữ mà đặt tên Vạn Tuệ.
Vốn là trong triều
còn có chút tai tiếng gây khó dễ cho Vạn gia, chỉ trích Vạn gia thân là
hoàng thân quốc thích, lại trắng trợn làm ăn. Sau khi Vạn Tuệ ra đòi,
tai tiếng này không còn vang dội như vậy nữa.
Tình nghĩa mà Tô
gia đối với ông dĩ nhiên không cần phải nói rồi, mà ông đối với Tô gia
cũng không thể nói không tốt. Nếu ông đối với Tô gia không tốt thì tại
sao phải gả ta cho Vương Lang? Vương Linh chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt người khác, Vương Lang mới là người cuối cùng thừa kế của ông, ta
chính là hoàng hậy tương lai. Tô gia trăm năm vinh hoa phú quý, là thấy
được.
Mà Miêu gia sau lưng Hoàng Quý Phi, năm đó cũng vì ông mà
lập được công lao hiển hách. Ta đã từng cho rằng với chút thủ đoạn, một
chút tâm tính có chức vị cao như vậy của Hoàng Quý Phi, có thể khoe
khoang uy phong của mình khắp nơi, chính là vì hoàng thượng đã báo đáp
cho bà ta. Mà ta rốt cuộc vẫn là đánh giá sai sự mềm mại của dượng ta.
Lần này, ông lại chém một phát vang dội, muốn an bài cho Miêu gia một con
đường lui, muốn tôi luyện ta trở nên hiền hậu như cô cô ta vậy, hoặc là
muốn lợi dụng điểm này để làm một chút văn vẻ, xem một chút có thể khiến nữ Kim bị lừa hay không, hoặc là muốn lần nữa khảo nghiệm tâm ý của
Vương Lang một phen, ra cho hắn một vấn đề khó khăn.
Ngày trước,
khi được dượng ngàn ân vạn cưng chìu, mặc dù một năm không sinh con,
nhưng vẫn vui vẻ cưng chiều, ở một mẫu ba phân đất của Đông cung muốn
làm gì thì làm. Thời điểm đó ta nghĩ nhất định không hiểu, hay là tại
khi đó, bị dượng chơi đùa chết đi sống lại, nhiều lần được mỉa mai Vương Lang, trong lòng sẽ có nhiều ngũ vị tạp trần(*) thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ta còn thích lấy chuyện ta được dượng cưng chiều tới kích thích hắn. . . . . .
Ta thật sự không biết rốt cuộc Vương Lang để ý ta ở điểm nào, yêu ta ở
điểm nào! Chỉ cần nghĩ đến chuyện ta vẫn luôn vênh mặt hả hê lúc trước,
ta liền hận không thể bóp chết tên tiểu tiện nhân đang ở trong phúc mà
không biết hưởng phúc đó! Túm nàng đến vị trí của ta bây giờ, buộc nàng
nghĩ ra một biện pháp đối phó.
Ngươi nói nên làm sao bây giờ! Ngươi nói có thể làm sao đi!
Ý tứ của Hoàng Quý Phi cũng hiểu rõ như vậy—— bà có ngu xuẩn đi nữa cũng
biết, nếu như đến lượt Vương Linh lên ngôi thì Đại Vân chúng ta khẳng
định cũng sắp hết rồi. Trừ phi những ca ca đằng trước đều chết hết, chỉ
còn một mình Vương Linh, thì chuyện này còn có được chút xíu cơ hội như
vậy. Chỉ là trước đó, nữ Kim có thể rục rịch ngóc đầu dậy xuôi nam tranh đấu giành thiên hạ hay không, vẫn là chuyện khó nói.
Nếu đã có
suy nghĩ không an phận muốn cướp đoạt dòng chính, như vậy kế tiếp điều
bà ta phải lo lắng mà hoàng thượng sẽ xử lý vấn đề như thế nào sau lưng
bà ta và Vương Linh. Ta nghĩ bà ta vẫn chưa bằng lòng chịu buông tha cho Vương Lung, thậm chí còn âm thầm hi vọng hoàng thượng đổi một thái tử
khắc, có thể không phải là Vương Linh, nhưng nhất định không phải là
Vương Lang. Chỉ là giờ này ngày này, có Tô gia ở đây, vị trí thái tử của Vương Lang gần như vững vàng như núi. Bà ta chỉ có thể mong đợi vào
chuyện Lý Thục Viện được sủng ái, mượn chuyện này để thân thiện với
Vương Lang. Đợi đến sau này thái tử tương lai lên ngôi, có một thân phận thối lui, có thể đi theo nhi tử đến đất phong làm Thái phi của bà ta.
Ta suy nghĩ đến đây, ngạc nhiên phát hiện ra dù sao ta vẫn là xem thường
Hoàng Quý Phi, có thể sau khi bà ta và Phúc Vương làm ầm ĩ, bà ta cũng
đã bắt đầu tính toán một thân phận thối lui. Dĩ nhiên lần này đài giữa
đường cũng không bao gồm cùng ta hát một khúc 《 Tương Tương Hòa 》, bà ta suy tính nhiều hơn, sợ rằng vẫn là nâng Lý Thục Viện lên. Giống như lúc ấy bà ta được nâng lên vậy, tuy rằng không thể trở thành chánh thất,
nhưng một danh hiệu quý phi, cũng đủ để Lý Thục Viện che chở Miêu gia
được rồi.
Cũng không phải là ý nghĩ sai lầm nữa, nếu như trong ý
nghĩ này không có điều kiện cần thiết là "Lý Thục Viện được sủng ái"
này, thậm chí còn rất vui lòng thành toàn cho Hoàng Quý Phi đấy. Dù nói
thế nào, bà ta cũng là kế mẫu của ta, không có việc gì ai cũng không
muốn phục vụ một thứ bà bà như vậy, ba ngày hai bữa bà ta lại ghê tởm
Vương Lang, cũng đủ phiền toái rồi.
Dĩ nhiên, không có Lý Thục
Viện được sủng ái, thứ nhất Hoàng Quý Phi không thể buông tay, thứ hai
Miêu gia cũng sẽ không ra sức vì thái tử, thứ ba, cũng là điểm quan
trọng nhất, đó chính là dù sao hoàng thượng cũng là một người giàu tình
cảm. Tình của Miêu gia ông ghi ở trong lòng, những năm gần đây vì để mỉa mai Vương Lang, ông đã không ít lần nâng Hoàng Quý Phi lên, trèo càng
cao ngã càng đau. . . . . . Thật ra thì trong lòng ông, vẫn là đau lòng
Hoàng Quý Phi.
Mã công công nói với ta câu nói đó, rốt cuộc là do chính hắn nói, hay là do hoàng thượng ra đề cho ta đây? Đồng thời bài
thi này phải có đáp án như thế nào mới lấy được điểm cao nhất, trong
lòng ta rất rõ ràng.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến sau sáu nhữ “Lý Thục
Viện được sủng ái” này là đại biểu cảnh tượng cờ bay phấp phới như thế
nào, ta liền. . . . . .
Ta lại một lần nữa cảm nhận được sâu sắc, ta là người không có tiền đồ, chỉ cần nghĩ đến sáu chữ này, ngực của ta lại cảm thấy đau đớn. Ta hiểu rõ tại sao mệnh của cô cô ta lại ngắn như vậy, tại sao bệnh nhiều như vậy, ta nghĩ nếu chỉ với cái này của ta,
chưa chắc sẽ sống lâu hơn cô cô, mà nếu sau này có một ngày ta sẽ chết
đi, nhất định ta cũng chết vì đau lòng.
Tuy Tô Thế Noãn ta xuất
thân danh môn, nhưng lại rất không có tiền đồ, ta không có chí lớn,
không có khát vọng, thậm chí ngay cả chuyện bên ngoài Tử Cấm thành cũng
không mấy quan tâm. Chuyện ta để ý ngoại trừ người thân ra thì cũng chỉ
có hai chữ.
Vương Lang.
Ta không đi đến cung Thụy Khánh mà là đến cung Hàm Dương.
#
Cung Hàm Dương vẫn sáng rỡ, vẫn uy nghiêm như vậy, tuy dượng ta đã không còn bước vào nơi này một bước, nhưng vẫn duy trì khoảnh khách khí thế đắc ý nhất, huy hoàng nhất của Cung Hàm Dương năm đó.
Mà khoảnh khắc
khi ta đứng trước cửa cung, phủ tay lên lớp sơn đỏ đó, lại có nước mắt
từ từ dâng lên, thiếu chút nữa không nhịn được mà rơi xuống.
Chỉ có một lần duy nhất cô cô nói tới Vương Lang với ta. Cũng chỉ có một lần đó, bà trực tiếp nhắc đến tâm sự của ta.
"Tiểu Noãn." Ngón tay cắt tỉa của bà vuốt trán ta, đó là lúc trước khi bà qua đời, thân thể của bà ngược lại từ từ tốt lên, tinh thần cũng tốt hơn
rất nhiều. Ngày đó ta và bà cùng nhau phơi nắng ngoài hành lang Cung Hàm Dương, cô cô đột nhiên mở miệng nói."Con xinh đẹp hơn cô cô lúc còn trẻ nhiều."
Cô cô ta quả thực không phải là mỹ nhân xuất chúng gì
đó, tuy sắc mặt của bà thanh tú, nhưng cũng chỉ là thanh tú, thậm chí
trên trán đã dính vào phong sương quá sớm. Bà cười vuốt ve gương mặt của ta, lại dùng giọng nói nói mang theo cảm khái, "Không biết sau này là
binh sĩ nhà nào có phúc khí, có thể cưới được Tiểu Noãn nhà chúng ta."
Lúc ấy bản thân ta lại cứng ngắc trong ngực cô cô ta, bởi vì ta đã dần dần
biết yêu, trong lòng của ta đã có dấu vết của Vương Lang.
Cô cô
đột nhiên ôm chặt lấy ta, ở bên tai ta nhẹ giọng nói, "Tiểu Noãn, nếu
sau này dượng con muốn gả con vào Thiên gia. . . . . . Con không cần
đồng ý với ông ấy. Cô cô chỉ thích bộ dạng thật vui vẻ, không buồn không lo này của con. Đồng thời không được đánh đổi phần tiêu dao này với bất cứ thứ gì."
Lúc ấy ta không hiểu được, ta còn hỏi ngược lại cô cô ta, "Chẳng lẽ đến Thiên gia thì không thể tiêu dao sao?"
Cô cô nhìn ta cười, bây giờ nghĩ lại, thật ra thì lúc ấy, bà đã sớm biết rõ tất cả.
Bà nói, "Tiểu Noãn, con phải học được buông tay. Hiện tại buông tay, bỏ
qua gì đó vẫn không tính là nhiều. Nếu để tương lai buông ra. . . . . .
Thì những thứ con phải buông không chỉ dừng lại ở chút này đâu."
Ta không hiểu được lời nói của cô, ta không chịu buông tay, không chịu bỏ
qua yêu thích của ta đối với Vương Lang. Đến bây giờ, cuối cùng ta cũng
hiểu được ý tứ của cô cô ta, hiện tại thứ ta buông ra, cũng không dừng
lại ở một phần trẻ trung manh động năm đó nữa, nếu ta buông tay, chính
là bỏ qua một phần trái tim của ta, là toàn bộ độc chiếm và kiên trì với Vương Lang, với phu quân của ta.
Năm đó, cô cô đã bỏ qua những thứ này.
Còn ta thì sao, ta có thể bỏ được không?
Ta nhỏ giọng phân phó tiểu thái giám bên cạnh Mã công công, ta nói, "Ngươi đi tìm cung giám đến đây, mở cửa cung."
Tiểu thái giám giật mình nhìn ta, hình như hoàn toàn không hiểu ta đang nghĩ cái gì, nhưng hắn dĩ nhiên không dám nhiều hơn xen vào, mà nhanh chóng
chạy đi.
Bỗng nhiên ta lại nghĩ đến Vương Lang đang ở Đông cung phía xa.
Hiện giờ hắn hẳn là vẫn còn nằm trên giường, giả vờ sốt cao —— trong ván cờ
này, hắn vậy mà lại chỉ là một phần khen thưởng, giữa ta, Lý Thục Viện,
hoàng thượng, và Hoàng Quý Phi im lặng đấu sức, kết quả sau cùng chính
là một phần sủng ái của hắn.
Ta không khỏi lạnh lùng mà cười.
Nếu như ngày trước, có lẽ ta cũng sẽ lo lắng tâm tư của Vương Lang, có lẽ
ta sẽ lo lắng chỉ vì không lấy được sự cho phép của ta nên mới không dám ăn vụng. Nhưng bây giờ ta lại không nghĩ như vậy, ta không hiểu rõ hắn
tại sao yêu ta, tại sao lúc ấy hắn không chịu lấy ta. Chuyện ta không
hiểu rõ còn có rất nhiều rất nhiều, nhưng ta hiểu rõ một chút.
Hiện tại giờ phút này, hắn yêu ta. Hắn yêu ta, thậm chí so với ai cũng nhiều hơn. Ở bên cạnh ta còn có ca ca tẩu tẩu, dưỡng nương và Liễu Chiêu
Huấn, thậm chí còn có Tiểu Linh Lung và Trần Thục phi, nhưng hắn từ nhỏ
xa cách mẹ ruột, tình cảm xa cách là chuyện khó tránh khỏi. Cô cô đã qua đời, quan hệ của hoàng thượng với hắn lại tế nhị như vậy.
Hắn chỉ có ta.
Cho dù ta làm ra dáng vẻ hiền huệ, đồng ý với yêu cầu của hoàng thượng, đưa Lý Thục Viện đến bên cạnh Vương Lang, chỉ sợ hắn sẽ dành cho Lý Thục
Viện cũng chỉ là sủng ái giả dối, mà tuyệt đối không phải ba chân chân
tình như hoàng thượng đối với Hoàng Quý Phi. Nhiều năm qua, Miêu gia
chèn ép thái tử nhiều mặt, Vương Lang không phải Thánh Nhân, thật ra thì hắn là người rất thù dai, sao có thể chấp nhận bị uy hiếp và tính toán
như vậy.
Hoặc là hoàng thượng muốn khảo điểm này một chút, ông
muốn cho ta thấy tầng thối nát này, nhường lối trước mắt này, cũng sẽ
không tổn thương đến căn bản của ta, Vương Lang vẫn yêu ta, vị trí chinh phi Đông cung ta vẫn ngồi rất vững. Chúng ta sẽ nhận được sự ủng hộ của Lý gia, Miêu gia, vị trí thái tử của Vương Lang cũng sẽ càng ngày càng
ổn định. . . . . .
Tiểu thái giám đã mang theo cung nữ trung niên ti chưởng cung môn tới mở cửa, ta cất bước vào Cung Hàm Dương từ cửa
hông, nhìn cây cỏ chung quanh trong cung, trong lúc nhất thời giống như
lại trở về ngày trước. Khi đó chúng ta cũng còn rất nhỏ, Vương Lang đứng dưới hành lang Cung Hàm Dương, trong tay còn cầm một quyển sách.
Phong thần như ngọc, lãng nhưng chiếu nhân.
Mà ta ở cửa cung nhìn hắn, lúc ấy trong lòng ta đã có một ý nghĩ mơ hồ: Ta nhớ hắn, ta quá nhớ hắn. Ta muốn có hắn, muốn nắm chặc trái tim hắn.
Ta từ từ đi tới trước chính điện, nhìn chung quanh một lần, rốt cuộc vẫn
tìm được một cái bồ đoàn, bồ đoàn này đã vô cùng cũ kỹ, nhưng vẫn còn có thể dùng.
Ta liền khom người xuống, quỳ lên bồ đoàn.
Thích quỳ sao? Được, mọi người cùng nhau quỳ.
Vương Lang là của ta, nếu năm đó ta đã không buông tay, thì hôm nay, ta cũng quyết sẽ không buông ra.