Dù sao Vương Lang cũng là Vương Lang, vẻ quẫn bách cứng họng như thế
này, cũng chỉ là chợt lóe lên, thân hình của hắn dường như không hề
ngừng lại, mà đã ngồi vững chãi trên ngự tọa. A Xương tiến lên kéo mành
xuống, chúng ta xuất phát hồi cung trong một mảnh âm thanh hô vạn tuế.
Giờ hắn đi ra dù sao cũng là đi Đại Thiên Tế tự, mọi người là coi hắn như
là thay Hoàng thượng đến xem xét, lại mỗi năm một ngày lần Đông chí tế
thiên, dùng đại giá, xe vừa rộng lại đẹp đẽ quý giá. Ta xốc lên bức màn
nhìn từ trong góc nhìn ra, bắt đầu có chút lo lắng làm sao để chuồn ra
ngoài từ trong ngự liễn - - khi ngự liễn dừng ở trong sân, nó chẳng qua cũng chỉ là một chiếc xe ngựa to mà thôi, nhưng hiện tại đã bất đồng
rồi. Xung quanh chiếc xe ngựa to này ít nhất là mấy trăm thái giám, mấy trăm cấm vệ quân vây quanh, đằng trước mở đường, ngự mã, các loại xe
mui, lại còn có đi bên cạnh hỗ trợ, đi đằng sau, còn có xa giá của văn
võ bá quan sau đại giá...
Ta đột nhiên cảm thấy chuyện ta chạy
đến bên trong ngự liễn này, có hương vị như chui đầu vào lưới: Nếu nói
đại giá này là một cái mạng nhện, như thế ngự liễn này không thể nghi
ngờ chính là này nơi trung tâm nhất của mạng nhện rồi.
Trở Điện
tế thiên trở về cung, tuy cũng là cưỡi ngựa nhưng không tới nửa canh
giờ, nhưng ngự liễn đi chậm, ít nhất cũng cần một hai canh giờ mới có
thể đến được Tử Cấm thành. Lúc này ta cùng Vương Lang cả hai đều không
nói gì, sau đó Thái Tử Gia ho nhẹ một tiếng, suy nghĩ sâu xa nói, "Tuy
nói ta làm chuyện gì, ta cũng sẽ không giật mình nữa, có điều... Ái phi, cho dù là Tiểu Vương không thừa nhận cũng không được, việc làm của
nàng, cũng thật sự khiến người ta bát ngờ vô cùng."
"Ha ha, cũng
không phải Thái Tử Phi đã từng xuất hiện thần kỳ như vậy ở đây chứ!" Ta
không khỏi đắc ý khoe khoang với hắn, "Ta nói cho chàng biết Vương Lang, lúc ta làm chàng giật mình, vẫn còn chưa tới kìa!"
Vương Lang
trợn trừng mắt, lấy nắm đấm che miệng ho khan vài tiếng, lại nhéo nhéo
tay của ta, nhíu mày trách cứ, nhàn nhạt nói, "Nàng cưỡi ngựa từ trong
thành tới à?"
Hắn đi vào từ bên ngoài, thực rat ay cũng là lạnh
như băng không hề ấm áp hơn tay ta bao nhiêu, nhưng ta vẫnkhông kìm lòng được mà dựa vào lòng hắn - - ai bảo hôm nay hắn toàn thân bào phục
Thông Thiên, thật sự là tư thế oai hùng hiên ngang, đoan trang tự phụ.
Làm ta có cảm giác ấm áp dễ chịu ngứa tô tô từ đáy lòng, giống như có
người đang nhẹ giọng nói: Ai nha nha, một nam nhân xuất trần như thế,
vậy mà là phu quân của ngươi ư!
Tuy hắn đang mặt nhăn mi, nhưng
cũng không ngăn cản hành vi của ta, ngược lại còn phối hợp ôm lấy eo ta. Mặc cho quanh mình toàn mùi hương nến thanh nhã, quanh quẩn bên chóp
mũi của ta, nhưng lại không vào được lòng ta.
Ta cắn lỗ tai hắn,
nhẹ giọng nói, "Nếu không phải chàng hồi cung là bị nhìn ra, ta hận
không thể cùng về Đông cung với chàng, nhà mẹ đẻ cái gì chứ, không ở,
chẳng có chút thú vị nào."
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay
Vương Lang bị giật mình, thân thể hắn có vài phần cứng ngắc, đẩy ta ra
một chút, nhìn chằm chằm phía bên dưới của chúng ta.
Ta cũng
không có ý làm khó hắn, mà rất đơn giản nói chuyện Quân thái y tới tìm
ta cho Vương Lang, lại nhấn mạnh hai điểm: Phản ứng của Mã công công
cùng Quý Phi nương nương Trương Dương.
Vương Lang cũng nghe vô
cùng chăm chứ, tiếng hít thở của hắn hơi biến thành thô hơn, lông mày
cũng chau lại, có điều, nói về tổng thể, vẫn bình tĩnh phong độ như cũ,
làm người ta tâm hoảng ý loạn, tâm tình dao động.
Chuyện này vốn
cũng không phức tạp, ngự liễn đi chậm lại, ta cũng nói xong rồi, xe ngựa mới đi ra khỏi khu vực nhất xạ. Vương Lang vặn mi lại suy tư một hồi,
mới chậm rãi nói, "Hôm nay thực ra nàng không nên tới."
Ta biết ý của hắn, Hoàng thượng đuổi ta về nhà mẹ đẻ, nên mới có một loạt hành
động này, cực kỳ rõ ràng chính là không muốn cho ta tham gia vào. Đây có thể là phòng bị với ta, nhưng càng đương nhiên là bảo vệ ta. Mà một khi ta trở về cung, muốn xuất cung nữa để về Tô gia tiêu sái khoái hoạt,
khả năng sẽ không đơn giản như vậy nữa.
"Ta vốn cho rằng không
tới, nhưng thời tiết lạnh như thế, ta lo lắng." Ta nói cho Vương Lang."
Cứ ở nhà như thế, còn không bằng cùng nhau đi tới, cho dù là lạnh chết,
hai người cũng được ở cùng nhau."
Vương Lang bỗng nhiên ôm chặt ta, chôn đầu ở gáy ta cúi đầu cười rộ lên. Hắn nói, "Tiểu Noãn, ai ôi, Tiểu Noãn."
Trong tiếng cười của hắn có rất nhiều cảm xúc phức tạp, ta có khả năng đọc
hiểu chỉ có một chút, có một chút thương tâm, lại có một chút buồn cười, càng nhiều hơn là không biết dùng cái gì để diễn tả. Ta không có học
vấn, không hình dung được, chỉ cảm thấy cảm xúc kia vừa chua xót lại
ngọt ngào, theo lời của hắn, chảy vào đáy lòng ta, làm tràn đầy trái tim của ta, quả thực vừa từ trong hốc mắt chảy ra.
"Vương Lang, Vương Lang." Ta thấp giọng gọi hắn.
Hắn mò mẫn quay đầu lại, tìm được môi của ta. Đem giọng nói của ta, che kín bằng đôi môi hắn.
#
Hôn môi - - đương nhiên là một chuyện tốt đẹp, nhất là đối với phu thê tuổi trẻ, lúc tiểu biệt thắng tân hôn, càng vô cùng khiến người ta trầm mê.
Những năm tháng hy vọng tuy rất dài, nưng cuối cùng cũng có tận cùng. Ta chỉ đồng ý để cho Vương Lang hôn ta một nén nhang... Uhm, thời gian hai chung trà, là quyết đoán đẩy hắn ra, thở khẽ nhắc nhở."Chờ một lát,
chàng còn phải xuống xe trước mắt bao người đấy!"
Xiêm y của
Vương Lang có một chút rối loạn - - không tồi, cũng may chỉ là có một
chút, khí tức của hắn cũng mang theo hơi thở nhẹ, ngón tay còn đang dao
động trên lưng ta, đã được nhiệt độ cơ thể của ta làm ấm hơn.
"Nàng lại không cần xuống xe trước mắt bao người." Hắn thấp giọng oán giận,
ánh mắt ám trầm, khó có khi yêu cầu lộ ra ngoài như vậy, ta nhịn một
tiếng rên rỉ xuống, kiên quyết nói."Không được! Còn có quá nhiều việc
chưa hỏi chàng mà!"
Người nam nhân này mở ra hai tay, dường như
hoàn toàn không lo lắng vì vận mệnh đang đợi chờ cuối con đường này, hắn vẫn thanh thản nhấc hai chân, tựa đầu lên tay vịn gỗ Hoàng Dương rộng
rãi, cầm lấy lò sưởi nhỏ vuốt ve như có như không, cứ như là đang ở
trong nhà mình sưởi ấm thưởng tuyết, tự tại mà phong lưu.
“Có chuyện gì muốn hỏi? Ta thấy việc gì, cũng đã không cần nói cũng hiểu rồi."
Trong những lời này mang theo oán hận nhàn nhạt, đương nhiên không phải về
phía của ta. Ta không khỏi thở dài theo hắn, "Chàng tức giận với dượng?"
Vương Lang nhăn mày không nói, ửng hồng trên mặt hắn đã rút bớt đi, thay bằng sự lạnh nhạt thường ngày, sự lạnh nhạt này tuy bởi vì ta lấy lòng, mà
biến thành từng đợt thoải mái phong lưu nhè nhẹ, nhưng lúc nhắc tới
Hoàng thượng, sự phong lưu này lại bị một tầng hận ý nhàn nhạt thay thế
rồi.
"Ông ấy là phụ, ta là tử, ông là quân, ta là thần." Ngữ khí của Vương Lang dường như là nhận mệnh."Ta dám giận ông sao?"
Có thể hỏi như vậy, thực ra đã chứng minh hắn đang giận Hoàng thượng. Mà
cũng theo đó chứng minh chuyện của Dương tuyển thị rồi, một chút hắn
cũng không chột dạ, cũng không sợ dượng ta tra được, tra được cả hắn
vào.
Ta đã không cần thiết phải hỏi để khẳng định suy đoán của chính
mình, ta biết nếu Vương Lang chẳng phải trong sạch trong chuyện này,
hiện tại chắc chắn sẽ là phản ứng khác.
"Vậy chàng đoán, Phụ
Hoàng chàng giờ lại được ích lợi gì, mà cần lôi cả Quý Phi nương nương
vào? Hiện tại đúng là giữa mùa đông, là có thể lạnh chết người!" Ta còn
đang canh cánh trong lòng, không thể hiểu được tại sao Hoàng thượng lại
kéo Quý Phi tiến vào trận đấu sức của hai phụ tử.
Vương Lang cũng lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, hắn kéo dài giọng, "Đúng thế, bây giờ
còn kéo cả Mã thị vào rồi... Toan tính của Lão nhân gia đúng là không
nhỏ."
Hắn gõ tay vịn, bỗng nhiên ngồi thẳng người dặn dò ta, "Nói cho ca ca nàng, chuyện này, chúng ta hoan nghênh người tới tra xét, hận không thể để hắn không tra. Đi chỗ Cẩm y vệ xem sao, đốc thúc bọn hắn
nhanh chóng tới điều tra."
Hắn lại lộ ra một chút cười nhạo,
trong đôi mắt như sao, phát ra ý cười bén nhọn."Ta ngược lại muốn nhìn
xem là ai vụng về như vậy, có thể dùng chiêu số phiền phức lại dễ dàng
làm lỗi như thế, tới mưu hại lão nhân gia."
Nói hết lời, lại tự cười, "Là ai hận ông như vậy, còn mong ông chết hơn cả ta?”
Đây là lần đầu tiên Vương Lang chính thức nhắc tới mối quan hệ xấu hổ giữa hắn cùng Hoàng thượng.
Nhiều chuyện từ trước tới giờ, tuy chúng ta trong lòng cũng đều biết, nhưng
cũng vẫn duy trì vẻ phụ từ tử hiếu bên ngoài. Đây là lần đầu tiên Vương
Lang thừa nhận, hắn là hi vọng dượng chết sớm.
Tuy biết dượng có
đôi khi làm việc thật sự là đảo nghịch, ông lấy việc đắn đo Vương Lang
làm trò vui, nhưng tự đáy lòng ta vẫn khó chịu như cũ, đột nhiên, ta cảm thấy thấy lạnh cả người, tựa hồ là gió từ ngoài cửa sổ vào, thổi vào
cột sống của ta vậy.
Thần sắc Vương Lang ôn nhu xuống, hắn giang hai tay, nhẹ giọng nói, "Tiểu Noãn, lại đây."
Nhưng ta không muốn qua đó, lại nói không nên lời vì sao.
Nhanh chóng phải tìm đề tài mà nói, "Lại còn có một việc chưa nói cho chàng,
người sau lưng Dương tuyển thị mặc kệ là ai, nhất định có mấy cái tử sĩ
võ công cao cường..."
Rồi đem chuyện Khuất quý nhân nói cho Vương Lang biết.
Ngược lại Vương Lang lại nghe vô cùng hứng thú, thỉnh thoảng vuốt cằm nhẹ
cười, đợi tới khi ta nói xong cả sự kiện, dường như hắn đã hiểu được cái gì, lại lâm vào trầm tư. Qua một lúc lâu sau, mới giãn mày nói, "Lão tử chết tiệt, chỉ có ông mới tính kế được tinh ranh thế."
... Ta lại một lần nữa cảm thấy của ta đầu óc quả nhiên không đủ dùng.
Không đúng, phải nói là, Khuất quý nhân, ta, ca ca ta tẩu tẩu ta, những người biết chuyện này, đầu óc có khả năng cũng đều không đủ dùng như Vương
Lang. Chẳng thế thì, chúng ta sau khi nghe xong chuyện này, phản ứng vì
sao lại bất đồng cùng Vương Lang? Người này cực kỳ rõ ràng sau buổi nói
chuyện này, đã nắm chắc toàn bộ thế cục trong tay, nghiễm nhiên là dáng
vẻ trí châu đã nắm, lại hồi phục vẻ ung dung làm cho người ta chán ghét
kia.
Hắn tuy nhiên lại vẫn một cái thủ, nhưng ta hiện tại lại càng không nghĩ muốn đi qua.
Không những không muốn đi qua, ta còn cảm thấy cực kỳ tủi thân, lại vẫn một
chút tức giận, một chút không phục, chỉ là trừng mắt Vương Lang không
nói lời nào, tựa hồ muốn dùng ánh mắt truyền tới tâm tình thất bại của
ta.
Người tinh ranh như Vương Lang, sao lại không hiểu được biểu hiện của ta?
Hắn nở nụ cười.
Nụ cười này có đầy đủ sự ôn nhu, thâm tình, sủng ái, tình yêu, đủ đến mức ta không có cách nào ngộ nhận, hay hiểu lầm.
Hắn đè thấp giọng, dỗ dành ta, "Tiểu Noãn, tới đây."
Còn nói, "Ta rất nhớ nàng, có mấy buổi tối, ta đều muốn xuất cung tìm nàng. Ở trên giường của nàng, lột sạch nàng, hôn từ gan bàn chân lên, hôn đến trên cùng, rồi..."
Ta mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng tiến vào vòng tay của Vương Lang, ngừng ngôn từ phóng đãng của hắn lại.
Khi ngón tay hắn bắt đầu tiến tới kéo đai lưng của ta, ta xấu hổ và giận dữ kháng nghị."Bên ngoài nhiều người lắm!"
Lúc hắn hay nói với ta những lời này, ta đều là coi là cực kỳ quan trọng,
hiện tại đổi thành ta nói... Vương Lang không quan tâm rồi.
Không những không đáng lo, hắn còn ngay lập tức dùng hành động của hắn chứng minh hắn không hổ là con trai của dượng ta.
Đai lưng của ta rớt xuống, sau đó là ngoại bào, sau đó là áo trong...
Lúc hắn vận sức chờ phát động, quỳ gối ta bên eo muốn đi vào, Vương Lang
nhẹ giọng nói bên tai ta."Tiểu Noãn, chúng ta sinh con trai đi!"
Hắn cắn lỗ tai ta, vọt vào trong thân thể ta, lại bổ sung, "Tương lai ta
đối với nó, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với lão nhân gia đối với ta.”