Vừa vào cung Thuỵ Khánh, ta liền bị bao vây bởi tiếng cười sang sảng của công công ta.
Nếu như nói lúc trước lão nhân gia có chút biểu hiện lo lắng và uất ức, lôi cả hoàng cung xuống nước, thì bây giờ hắn vui sướng, không thể nghi ngờ sức ảnh hưởng yếu đi một chút. Ít nhất ở chỗ Ngô đại học sĩ, đám người
Mục các lão và Vương Lang cũng co quắp, thật giống như công công ta
không có thể thống.
Xác thực, trước mặt các đại thần lại cười to
ầm ĩ, chuyện này cơ bản là không đúng qui tắc, nhất là hoàng thượng lại
biểu hiện rõ vui sướng của mình không chút kiêng kị. Mấy ngày nay dường
như không có ngày nào không trình diễn tiết mục của ông, chính là lúc ăn cơm, ăn ăn, cũng sẽ phì cười một tiếng.
Nếu không phải hắn là dượng ta, ta quả thật muốn mắng người này...là có mấy phần điên.
Mặc dù ta là mệnh phụ, theo lý không được gặp mặt ngoại thần, nhưng dù sao
cũng là công công ta cho gọi, hai vị lão thần này tuổi cũng đã lớn, nên
ta cũng không trốn tránh, chỉ là hành lễ với công công ta xong, lại chào hỏi hai vị các lão: “Cận thân gặp qua hai vị thế bá.”
Ngô đại
học sĩ vười cười với ta, mục các lão sẽ biểu hiện cay nghiệt lắm, hắn
liếc mắt nhìn trang trí trên khung cửa cũng không để ý đến chào hỏi của
ta.
Nghĩ đến chuyện Mã tài tử, đả kích với vị các lão này vẫn vô
cùng lớn, ta cũng không muốn đối nghịch, chỉ là cười cười thân thiết với Vương Lang, lại nhướn lông mày với hắn, hỏi thăm ý tứ của hoàng thượng.
Hoàng thượng nhanh chóng tiết lộ ý định của hắn, hắn nói: “Tiểu Noãn đến rất đúng lúc, nào, đến cạnh dượng.”
Ta không thể làm gì khác hơn là ngồi lại bên chân hoàng thượng, để hắn sờ sờ búi tóc của ta.
Trong nháy mắt Vương Lang lộ ra nụ cười, chỉ là nhìn ngoài mặt, hắn vẫn duy
trì vẻ mặt gió thổi không động, hình như cũng không vì ta vượt qua quy
tắc mà có cái gì không đúng.
Ngô đại học sĩ đồng tình híp híp mắt với ta, vuốt rẩu trên cằm hắn, hắn nói: “Lần này mời được thái tử phi
ngọc giá đến đây, chủ yếu là vì hoàng thượng vẫn không quyết định chắc
chắn được, không biết thưởng Tô đại tướng quân sao cho thỏa đáng.”
Một lời vừa nói ra, ta lập tức biết vì sao hoàng thượng gọi ta vào cung Dục Khánh rồi.
Mặc dù Đông Bắc đại thắngm cho tất cả mọi người chúng ta yên lòng, nhưng có rất nhiều công việc kế tiếp đó, ràng buộc ca ca ta ở Đông Bắc, sợ rằng
phải tới mùa xuân sang năm hắn mới có thể thu quân hồi triều. Nhưng lúc
này, triều đình không thể không có biểu hiện gì, mà hiện giờ ca ca ta
rất trẻ tuổi, thưởng hắn như thế nào, trong triều có nhiều ý kiến bất
đồng.
Giọng nói hoàng thượng hiếm khi lộ ra một tia không vui,
hắn nói: “Vốn lão tử hỏi tiểu lục tửn cố tình phu quân nhà ngươi một
chút chủ ý cũng không có, vốn muốn hỏi tẩu tử ngươi, kết quả tẩu tử
ngươi vẫn còn ở…”
Lời của ông đột nhiên ngừng lại, ta nhịn không cười, nói giúp hoàng thượng: “Tẩu tử vẫn còn ở đó…ừ, khỏi hẳn trên đường.”
Ngô đại học sĩ cười như mèo trộm được cá, híp mắt nháy nháy với ta, hiển
nhiên hiểu rõ lời ta nói. Sắc mặt Mục các lão lại khó coi hơn, giống như cảm thấy không hài lòng với cách làm không ra thể thống gì của Tô gia
chúng ta.
Ta một chút cũng không chú ý tới Mục các lão: Tô gia làm việc thế nào, còn chưa tới phiên Mục các lão quơ tay múa chân.
“Cho nên, không bằng hỏi ngươi!” hoàng thượng vuốt vuốt búi tóc ta: “Ngươi
vừa là nữ nhi Tô gia, vừa là con dâu lão tử, còn ai hiểu rõ hơn ngươi
đây?”
Mục các lão có lời: “Hoàng thượng, dù sao thái tử phi cũng là phận nữ lưu…”
Hoàng thượng trợn mắt nhìn Mục các lão một cái: “Nữ lưu thì sao, năm đó lúc
người Nữ Kim xâm phạm, cũng không có ai ghét bỏ Tô Đại là một kẻ nữ
lưu!”
Khi đó tiên hoàng vừa buông tay, đất nước lâm nguy, Nữ Kim
xâm chiếm khí thế hung hăng, quân thủ thành vội vàng nghênh chiến, bất
ngờ không đề phòng, quân Kim hạ liên tiếp Hắc Bạch song thành, quả thật
có tiến đến Trường Thành, ý muốn xâm chiếm kinh thành. Hoàng thượng lại
vừa lúc mắc sốt rét, căn bản không có cách nào lâm triều xử lý chính sự, nếu không phải cô cô ta quả quyết đề bạt đại bá và cha ta, lại tự mình
buông rèm chấp chính cắt tỉa lương thảo, bình ổn cục diện chính trị, sợ
rằng hôm nay Nữ Kim đã phóng ngựa chạy khắp hai bờ Trường Giang.
Hoàng thượng mang chuyện này ra, nhất thời Mục các lão không thể phản đối,
hắn hầm hừ nhìn chòng chọc ta một cái, lại thầm nói: “Cùng đừg học sư
tử…”
Nói được nửa câu, liền bị ta xem thường mà im bặt.
Ngô đại học sĩ vẫn là dáng vẻ cười mị mị, hẳn là vì câu nói Mục các lão bị
nghẹn trong miệng: “Mặc dù thái tử phi còn nhỏ, nhưng xuất thân danh môn tri thư đạt lễ, chắc là thâm minh đại nghĩa, sao lại tùy hứng làm việc
chứ?”
Nếu là trước kia, ta có thể không hiểu được cong cong quẹo
quẹo trong này. Bây giờ, dù sao ta cũng có chút tiến bộ. Ý tứ trong lời
nói hai đại thần, ta đều hiểu rõ.
Mặc dù Mục các lão hung hăng, nhưng kỳ thật, cũng vì tốt cho Tô gia chúng ta.
Ta lại nhìn Vương Lang một cái, trong lòng có chút tò mò: Vương Lang ra
sức khước từ, đơn giản đúng là hi vọng ta tới ra mặt. Hắn…cứ có lòng tin ta sẽ không phá hư chuyện này?
Vương Lang cũng đang nhìn ta thật sâu, ánh mắt gặp nhau, thái độ của hắn trầm tĩnh như nước, dường như có lòng tin vô cùng lớn với ta, không chút nào lo lắng ta lòng tham không
đáy, vì Tô gia muốn phần thưởng không thể chấp nhận?
Lòng ta ấm áp, vì vậy gọn gàng nói: “Đại tạ Ngô thế bá khích lệ, cận thân không dám, ta luôn luôn tùy hứng kiêu căng…”
Mắt thấy nụ cười trên mặt Mèo mập học sĩ hơi phai màu, Mục các lão cũng lộ
ra vẻ mặt hài lòng, ta biết ngay Mục các lão có thể vững vàng ở trên Mèo Mập một cái đầu tuyệt đối là có đạo lý.Nụ cười hoàng thượng dần dần mở rộng, nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.
Ta tiếp tục nói: “Chuyện này theo ý của ta, tốt nhất là không thưởng gì
cả. Huynh ấy có tư cách gì được thưởng nha? Mặc dù Song Thành không phải do người Tô gia thất thủ mà mất, nhưng trận chiến đánh nhiều năm như
vậy, thủy chung không thể thu phục hai thành, vẫn là ăn năn lớn nhất
trong lòng đại bá và phụ thân ta, ca ca ta còn nhỏ tuổi, nếu không có tổ tiên anh linh phù hộ, có thể có được chiến thắng lớn như vậy sao? Nói
cho cùng, nếu như có công, cũng không phải công của một mình huynh ấy,
ta thấy, ngài nên phong cho phụ thân và đại bá ta một tước vị đi, về
phần ca ca ta, tuổi còn nhỏ, về sau không lo không có phần của huynh
ấy.”
Dượng ta bỗng dưng cười to, vang khắp cung, hắn lại dùng sức xoa tóc ta: “Tiểu Noãn a Tiểu Noãn, nói ngươi thế nào mới tốt đây? Hả?
Ngươi nói dượng ngươi nói ngươi thế nào đây?”
Ngay cả Vương Lang
cũng cong môi, lộ ra nụ cười khắc chế mấy phần, Mèo mập học sĩ nhìn đông nhìn tây, vừa cười giống như mèo trộm thịt. Ngay cả Mục các lão cũng bỏ xuống dáng vẻ lạnh lẽo, dường như bất đắc dĩ vuốt râu, lắc đầu cười
không nói.
Ta liền học dượng ta, giả ngây giả dại nói: “Không
biết nói sao, vậy dượng không nói nha. Ta thấy cứ như vậy làm đi, tuyệt
đối không có vấn đề.”
Dượng ta mạnh mẽ vỗ ót ta, hắn thân mật
trách cứ nói: “Đứa nhỏ ngốc, làm sao có thể. Ca ca ngươi là chủ soái Bắc Chinh, không phong hắn, làm sao phong người dưới hắn.”
Lời nói
của hắn thay đổi: “Chỉ là, ngươi đã nói như vậy, tương lai lúc ca ca
ngươi nói dượng, dượng sẽ đẩy hết toàn bộ chuyện này lên người
ngươi…tiểu Noãn, đến lúc đó ngươi cũng đừng kêu khổ.”
“Dượng, Thế Dương chỉ có thể nhịn, trước mặt ngài huynh ấy có thể càn rỡ gì chứ?
Nếu huynh ấy dám tìm ngài tính sổ, ngài liền…ngài liền dánh chết huynh
ấy!” Ta chuyển con ngươi, vừa nghĩ tới trường hợp ca ca bị hoàng thượng
đuổi đánh, liền không nhịn được vui mừng lên tiếng: “Kể từ khi cha mẹ
qua đời, cũng không có người quản giáo huynh ấy, ngài mặc kệ huynh ấy,
ai có thể quản huynh ấy?”
Dù sao ca ca ta cũng còn trẻ, nếu bây
giờ phải phong chức cao, đến sau khi Vương Lang thượng vị, thứ nhất
phong không thể phong, không cách nào thể hiện hoàng ân, thứ hai, đến
lúc đó ta Vương Lang có hài tử, Tô gia thế lớn, đối với mọi người không
có chuyện tốt gì, dù sao nói cho cùng: cháu ruột của hoàng hậu, ca ca
ruột của thái tử phi, Quốc công đời thứ hai, Nhất phẩm Bắc Chinh đại
nguyên soái, chính là có phong cao hơn nữa cũng không có bao nhiêu đường sống. Dượng không muốn thăng quan cho huynh ấy, đúng ý nguyện của ta,
chỉ sợ đúng ý tất cả mọi người ở đây.
Hoặc cũng chính vì như vậy, Mục các lão cũng không như thường ngày, chỉ trích ta lời nói và cử chỉ
mất thể diện mà là trực tiếp bỏ qua ta, thương nghị với hoàng thượng
thưởng cho Hách Long Thành mới nổi lên: “Lễ Bộ, Lại Bộ đã nghĩ ra điều
lệ bước đầu, Đông Bắc bên kia cũng đã gửi
tấu chương tới…”
Quốc gia đại sự, mặc dù ta cũng có chút tò mò, nhưng dù sao cũng không phải
chuyện thái tử phi ta có thể hỏi tới, ta liền đứng dậy cáo từ với hoàng
thượng: “Nếu dượng không có phân phó khác…”
Hoàng thượng phất
phất tay, lại cười hắc hắc lộ hàm răng: “Được, được, Vương Lang con dẫn
nàng dâu đi chơi đi, cũng không cần quá gò bó nàng.”
…Thật giống như công việc chủ yếu hằng ngày của ta là ở Thái Dịch Trì bay lượn như bươm bướm.
Vương Lang khom người hành lễ với hoàng thượng, lại khách khí cáo biệt hai
các lão, liền chầm chậm dẫn tar a khỏi cung Thụy Khánh.
Vừa ra
khỏi cung Thụy Khánh, ta liền bắt đầu điên cuồng vuốt tóc ta: hôm nay
dượng ta đặc biệt vui mừng, lực tay dĩ nhiên đặt biệt lớn, chỉ từ hình
tượng mà nói, bây giờ ta càng giống người điên hơn.
Không có tiểu Bạch Liên bên cạnh, chỉ có thể dựa vày tay ta, ta chỉ có thể làm tóc
càng thêm xốc xếch. Đi được một đoạn, Vương Lang buồn cười, cân nhắc,
lền kéo ta vào một con đường nhỏ: “Để tay xuống.”
Ta không thể
làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đứng, để hắn chỉnh lại một đầu xốc xếch,
cảm giác mười ngón tay thon dài của Vương Lang qua lại trong tóc ta.
“Vương Lang.” Không nhịn được nhẹ giọng hỏi hắn: “Chàng nói, cuối cùng dượng sẽ phong ca ca ta như thế nào?”
Giống như dượng ta nói, dù sao ca ca ta cũng là chủ soái Bắc Chinh, một chút
cũng không bày tỏ, nhất định là không được, nhưng ta cũng rất muốn biết, cuối cùng hắn sẽ phong cho ca ca ta chức quan gì. Phải biết rằng, ca ca ta là một thân giữ hai chức, vừa thừa kế chức vị Quốc công của đại bá
ta, vừa thừa kế Hầu tước cha ta từ đoạt được, chức quan lớn nhỏ trên
người huynh ấy cũng rất nhiều, đều không tương xứng với công lao của
huynh ấy.
Tay Vương Lang hơi dừng một chút: “Ý tứ của phụ hoàng là nâng cao tước vị của nhạc phụ.”
Đây chính là vinh hạnh đặc biệt lớn, phải biết tước vị nhất định, muốn
thăng lên nhất định phải lập công đặc biệt lớn, nếu không phải đặc biệt
có công lớn Lễ bộ cũng sẽ không thông qua. Còn đối với ca ca ta, ý nghĩa lại rất nhỏ bé: trên thân huynh ấy còn một tước nhất đẳng quốc công
đấy. Cái này để sau đó Vương Lang thăng chức gỡ bỏ hắn, để lại đường
sống.
Từ trong thâm tâm ta cảm thấy vui mừng: mặc dù dượng ta
bình thường thương yêu Phúc Vương vô hạn, nhưng đến thời khắc mấu chốt
vẫn nhớ tới Vương Lang.
“Thái tử gia, hôm nay ta biểu hiện tốt không?” Lại không nhịn được nũng nịu với Đông cung.
Tay Vương Lang đột nhiên vòng ra phía trước, nhéo nhéo…ừ, chỗ không nên
nhéo, hắn nhỏ giọng, cười nói bên tai ta: “Tốt, Tô Thế Noãn, nàng cùng
một dạng với dượng nàng, vô lại, thô lỗ. Nàng nói nàng có biểu hiện tốt
không?”
Vương Lang đáng chết, muốn khen ta cũng phải khen mờ ám
như vậy. Nếu không phải trong lời nói có vô hạn vui mừng, dù sao nếu
không lừa được ta…ta thật sự cho rằng hắn đang mắng ta.
Hắc, Tô Thế Noãn ta cũng không phải chỉ níu áo Vương Lang nha, có lúc, ta cũng có thể làm chút chuyện tốt cho Đông cung.
Ta liền nheo mắt lại, nghiêng đầu đi, kéo Vương Lang lại hôn hắn.
Vào giờ khắc này, ta dung túng ta bởi vì Vương Lang hài lòng mà vui mừng khôn xiết.