Tuy nói là muốn lấy đài sen, nhưng mà tấm thân
nghìn vàng phải cẩn thận. Ta đường đường là một Thái tử phi, bên cạnh
còn có Thụy vương đi lại bất tiện, muốn đích thân ngồi thuyền đi lấy đài sen, kia cũng chỉ là chuyện trong kịch xưa mà thôi. Nói là lấy, cũng là gọi mấy người cung nhân tới ngồi thuyền, chèo tới trong hồ Thái Dịch
ngắt lấy lá sen tươi giữa hồ sen.
Thụy vương tựa vào gốc cây liễu bên cạnh, khó mà lộ ra chút thú vị của trẻ con, chỉ điểm nhóm cung nhân đài sen nào to nhất mập nhất. Một lát sau, mới cười hỏi ta, "Nhiều lần
muốn đến Đông cung tìm Lục ca nói chuyện, cung nhân đều nói Lục ca ra
ngoài rồi. Lục ca gần đây sao lại bận như vậy?”
Ta vừa mở miệng,
câu trả lời suýt vụt ra, đột nhiên lại cảm thấy không ổn. Nơi này dù sao cũng là trước mặt nhiều người, lời nói có rất nhiều khả năng theo gió
thổi xa, bị người không nên nghe nghe được.
"Ta cũng không biết
chàng đang bận cái gì." Ta nói cho Vương Lung."Dù sao cha ngươi luôn có
nhiều chuyện phiền toái như vậy muốn giao cho chàng đi làm, giờ chẳng
phải là đang nói chuyện quân lương rồi sao?"
Ánh mắt Thụy vương lóe lóe, làm ta cực kỳ chột dạ.
Từ nhỏ đến lớn, giữa ba người chúng ta dường như rất ít khi có bí mật, ít
nhất chuyện ta biết đến, trừ phi thật sự không thích hợp hai nam nhân
biết, nếu không ta chắc chắn đều khẳng khái nói ra, chia sẻ cùng bọn
hắn.
Bắt đầu từ khi nào, ta phải bí mật với Vương Lung rồi?
Ta xoay đầu không dám nhìn Thụy vương.
Trái lại Thụy vương lại an ủi ta, "Không sao cả, Lục tẩu có thể học được thủ khẩu như bình (*), ta cũng yên tâm rất nhiều rồi."
(*) giữ bí mật.
Hắn lại sờ sờ cằm, có vẻ đăm chiêu hướng tầm mắt về phía chân trời, bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười này, lại có gió lạnh, chớp lóe rồi biến mất.
Ta đang muốn xoa xoa con mắt, Thụy vương liền cười mỉm mở miệng."Thập đệ, lén lút ở phía sau cây làm cái gì?"
Ta nhìn theo lời Thụy vương, thấy Phúc vương từ phía sau một cây đại thụ xa xa xuất hiện.
Lúc này ta mới hiểu được ý tứ của Thụy vương: Thủ khẩu như bình, thật sự là điều kiện tiên quyết để sinh tồn ở hậu cung.
"Ta đang chơi trốn tìm mà." Trên mặt Vương Linh là nụ cười hồn nhiên vô tà, "Chào Lục tẩu, Thất ca, Lục tẩu cùng Thất ca đang làm cái gì vậy?"
"Chúng ta đang lấy đài sen cho Lục ca của đệ." Thụy vương thân thiết nói cho Phúc vương.
Ta làm như căn bản không nhìn tới Phúc vương, cúi đầu vỗ vỗ ống tay áo,
lại híp mắt chỉ huy nhóm cung nhân, "Hái cái to nhất bên trái kia xuống, cái to như thế, Thái tử gia cũng không ăn hết được."
Ta đã sớm nói, ta là người lòng dạ hẹp hòi, lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm.
Phúc vương trước đây thật là một đứa bé đáng yêu, ta nhìn hắn cho dù không
tính là thuận mắt, nhưng là chưa từng chán ghét hắn. Có điều, từ sau khi cô cô ta qua đời, ta từ từ bắt đầu thấy chướng mắt hắn. Cho đến bây
giờ, dường như đã đến cảnh giới cao nhất của việc chán ghét: Ta coi như
hắn không tồn tại.
Hoàng thượng đã nói ta nhiều lần, nói ta không có trí tuệ của Thái tử phi, không thể chăm sóc các đệ đệ của Thái tử,
ta bên ngoài ừ ừ gật gật, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phúc vương, vẫn là
không có sắc mặt hoà nhã.
Phúc vương cũng cực kỳ thông minh lanh lợi, hắn thậm có thể làm nũng với Thái tử gia, nhưng chưa bao giờ trêu chọc ta.
Hắn liền đảo mắt nhìn Thụy vương, đôi mắt to chớp lóe chớp lóe."Ta nghe Thất ca nói, gần đây Lục ca cực kỳ vất vả!"
Nhân tiểu quỷ đại, mới lớn chừng đó, mà đã bắt đầu lời nói khách sáo rồi.
Ta nhếch mũi, cũng không thèm nhìn tới Phúc vương, cáo từ với Thụy vương,
"Đài sen cũng lấy đến đây rồi, ta đi trước một bước, Thất đệ cũng sớm về Lộ Hoa cung đi thôi."
Thụy Vương lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay cười."Lục tẩu... Cũng được, Lục tẩu đi thong thả."
Phúc vương chớp mắt to hướng ta cười, "Lục tẩu đi thong thả!"
Tới giờ hắn vẫn luôn hiểu ánh mắt người khác, bình thường cũng sẽ không nhiệt tình với ta như vậy.
Ta có một dự cảm xấu: Chỉ sợ đứa bé này vừa rồi là nghe được đối thoại của ta cùng Thụy vương rồi.
Nghĩ lại, lại cảm thấy cũng không có gì, Hoàng thượng đem chuyện này giao cho Thái tử gia, cũng không phải bí mật gì.
#
Tuy nói đối thoại của ta cùng Thụy vương, cho dù bị nghe được cũng không có gì, nhưng đến cùng ta vẫn cảm thấy là nên nói với Thái tử gia một tiếng mới tốt.
Mỗi tháng vào mồng một và ngày rằm, Thái tử gia phải
cùng Hoàng thượng cùng lên triều, mấy ngày nay hắn lại thường xuyên ở
nhà Mèo mập đến khuya mới trở về, lúc hắn trở về thời điểm ta đã ngủ
rồi, buổi sáng khi ta dậy hắn lại đã xuất môn, nói ra, cũng có ba ngày
ta chưa gặp Thái tử gia rồi.
Tối nay ăn xong cơm chiều, ta ở
trong Đông điện sờ đông sờ tây, lại cầm bút viết một bài phú dâm từ tươi đẹp, một hồi lại mở bản đồ ra nhìn xem ca ca ta hiện đang đóng quân ở
nơi nào, lại đến trên giường đánh đấm vài cái gối đầu, tận lực duy trì
tỉnh táo, đợi Thái tử gia trở về.
Đêm nay quả nhiên Thái tử gia lại là quá canh ba mới về nhà.
Vừa vào nhà, ta liền bổ nhào lên người hắn, thèm khát ngửi thấy mùi của hắn.
“... A... A..., đây là... Món viên chua ngọt của Đồng Hòa cư? Mùi vị chua
chua ngọt ngọt thật sự là câu hồn! Còn nữa, còn nữa! Mùi đậu khô thơm
quá, chàng ăn canh Ngọc Hoa đài? Hức! Đáng giận! Tới cùng là bổng lộc
một năm của Mèo mập có bao nhiêu, làm sao uống được cả Túy Minh Nguyệt
(*) của Trí Mỹ Trai tận Vân Nam?”
(*) tên rượu
Ngay cả A
Xương đi tới thay quần áo cho Thái tử gia, cũng bị ta đẩy ra, "Đợi một
chút, để cho ta ngửi thêm một lần! Trời ạ, có bao lâu ta không ăn món cá sốt chua ngọt mùi vị chính tông như vậy rồi, để cho ta ngửi thêm một
lần…”
"Tô Thế Noãn, nàng là cẩu à!" Hiếm thấy giọng điệu của Thái tử gia có vài phần dở khóc dở cười, hắn mới mở miệng, mùi rượu quá
nặng, ta lập tức buông tha ngực hắn, chuyển môi lên bên gáy, nơi dính
mùi rượu nặng nhất, có điều cái mũi của ta mới nghiêng qua, hắn liền đẩy ta ra, phân phó A Xương, "Đi chuẩn bị nước ấm."
Hai tiểu cung
nhân run lẩy bẩy tiến tới, muốn thay quần áo cho Thái tử gia. Thái tử
gia thu lại chút ý cười bên môi, hướng các nàng khoát tay áo, lại là
lạnh nhạt nói, "Tự ta làm."
Nếu không phải trên mặt của hắn còn màu đỏ nhàn nhạt, chỉ sợ sự lạnh nhạt này, sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Nhưng Vương Lang lại là người không thể tránh khỏi mặt đỏ, cho dù là đỏ sẫm
do say, hay là đỏ ửng do tức giận, đều làm trên mặt hắn xuất hiện một
loại khí chất ướt át, phong lưu. Bốn chữ sắc, trên hai gò má hồng nhạt
của hắn, được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Hai tiểu cung nhân đi theo Vương Lang nhất thời đỏ mặt, lẩm bẩm tạ tội, xoay người đi ra khỏi phòng dưới ánh nhìn của ta.
Vương Lang lúc này mới xoay người lại, nhướng lông mày với ta, làm bộ hỏi."Ái phi đêm nay có hứng thú, lại còn đợi tới sau canh ba."
Vừa nói, ngón tay thon dài của hắn vừa gỡ nút trên chiếc áo lụa mỏng.
Tầm mắt của ta không tự chủ được mà truy đuổi theo ngón tay trắng nõn thon
dài kia, trong đầu ta bỗng nhiên lại nổi những cảnh tượng, tại vô số địa phương, ngón tay hắn linh hoạt mà thần tốc cởi váy của ta...
"Có chút việc muốn nói một tiếng cho chàng." Ta hắng giọng một cái, nói không được tự nhiên.
"A...?" Hắn chẳng những ngẩng mi lên, âm điệu có chút bắt đầu hơi hơi lên cao,
gợi ra phong hoa tuyết nguyệt cùng triền miên - - nguy rồi, ta bắt đầu
miên man suy nghĩ rồi.
Ta rời ánh mắt, cúi mi, lại không nhịn được chuyển động nhãn châu dưới đôi lông mi mà nhìn hắn.
Vương Lang cúi đầu xuống, dường như có chút mệt mỏi mà thở ra một hơi, hắn
đưa tay tháo bỏ ngọc quan trên đầu, ngẩng đầu lên, cởi áo lụa mỏng, lại
cởi áo trong bằng gấm bạc, kéo nó ra, lộ ra bả vai cũng phiếm hồng.
Lạ kỳ!
Rõ ràng là ta cùng hắn chuyện gì cũng đều đã làm, thậm chí có nhiều khi,
chúng ta làm ở những nơi không nên làm. Đối với hắn cũng không có giống
như hiện tại, bị cảm giác thẹn thùng bao phủ, từ đầu ngón tay đến ngón
chân đều có cảm giác ấm áp?
Ta định đi, lại có chút không nỡ, quay lưng lại không muốn nhìn Vương Lang, lại không nhịn được vụng trộm quay đầu liếc hắn.
Liền phát hiện Vương Lang cười cười nhìn ta, giống như đang nhìn con khỉ diễn xiếc.
Nụ cười như vậy xuất hiện trên mặt hắn, cười đến cả gian phòng dường như đều phải sáng lên.
Ta thật sự có phần chịu không nổi, phải ra sức cắn môi mới có thể ngăn cản chính mình thốt ra, cầu khẩn hắn... Ta cũng không biết nên yêu cầu hắn
làm gì.
"Vương Lang chết tiệt!" Cuối cùng, ta thẹn quá thành giận, hung hăng mắng hắn một câu.
Vương Lang trầm thấp cười rộ lên.
Cho tới giờ hắn luôn là rụt rè lạnh nhạt, rất ít cười vui sướng như vậy,
chỉ có vài lần, hơn phân nửa đều là do ta làm chuyện gì ngu xuẩn, mới
chọc hắn buồn cười.
Mà giờ này khắc này, ý tứ hàm xúc thật sự của tiếng cười này càng làm cho mặt ta mặt đỏ hơn vài phần, cảm giác ướt át kia, còn có từng đợt từng đợt cảm giác nói không rõ ràng, làm đáy lòng
ta ngứa ngáy...
Hắn gọi ta.
"Tiểu Noãn, lại đây.”
Chỉ có lúc tâm tình của Vương Lang vô cùng, vô cùng tốt, mới có thể gọi ta
là Tiểu Noãn. Phần lớn thời gian, hắn đều gọi cả tên cả họ của ta.
Ta cắn môi, bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng, chính mình cũng không biết
chính mình đang ngập ngừng cái gì, đầu cúi thấp, chính là không dám đi
qua.
Vừa nói, tay của Vương Lang bắt lấy cổ tay ta, kéo ta vào trong lòng hắn.
Dù sao cũng là mùa hè, Vương Lang lại uống rượu, trong lòng hắn cũng có
chút mùi mồ hôi chưa tan hết, lẫn cùng mùi hương của hắn, nhàn nhạt...
chọc người ta.
Lòng bàn tay hắn nóng hơn vài phần so với bình thường, một đường theo cổ tay ta lên trên, đăt trên bờ vai ta, của ta...
Ta nhịn không được mà phát ra chút thanh âm, rất nhanh chóng cắn môi, xấu hổ nhắc nhở Thái tử gia."A Xương còn đang - - uhm, còn đang ở trong
tịnh phòng..."
Thái tử gia liền tạm dừng động tác trên tay, cao
giọng gọi, "A Xương?" Một bên kéo ta vào trong lòng hắn, che khuất quần
áo không chỉnh tề của ta.
A Xương nhanh chóng cun cút chạy đến, "Điện hạ có gì phân phó?"
Vương Lang rất ít khi gọn gàng dứt khoát như vậy, lời ít mà ý nhiều."Cút ra đi."
Ta nhìn xuyên qua bả vai, thấy A Xương khẩn cấp đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa cho chúng ta, không nhịn được thấp giọng trêu chọc Vương Lang.
"A Xương đi ra ngoài rồi, ai tới hầu hạ chàng tắm rửa? Đường đường Thái tử gia, cũng háo sắc như vậy?"
Có thể là vì hôm nay uống rượu, Vương Lang đặc biệt vội vàng, hắn đã gần
như đè chặt ta vào cột giường, vừa không yên lòng mà uhm hừ liên thanh,
một bên trêu chọc nơi đó, uhm, nơi đó của ta... Chỉ là có chút ẩm ướt là cầm của ta chân, trực tiếp đẩy tiến vào.
Ta có chút không thoải mái, không khỏi nhăn mày, "Đừng nhanh như vậy... A! Vương Lang chết tiệt, chàng!"
Chuyện kế tiếp, khụ khụ, ta nhớ rõ không rõ ràng lắm rồi.
Tóm lại sau cùng, khi cái gì cũng đều đã chấm dứt, không biết sao lại thế
này, ta cùng Vương Lang đã cùng vào trong thùng tắm, ta dựa vào bờ vai
hắn cố gắng thở dốc, ổn định lại nhịp tim đập như sấm.
Tâm tình
Vương Lang dường như cũng tốt, dưới ánh đèn mờ nhạt, dường như còn có
thể nhìn thấy ý cười bên môi hắn, ngón tay hắn du tẩu trên vai ta, dừng
một chút, lại nhấc lên, vén sợi tóc rơi toán loạn ra phía sau lỗ tai cho ta.
Chút ôn nhu không lưu tâm này, lại khiến trái tim của ta
điên cuồng nhảy dựng. Ta không dám nhìn hắn, cũng không dám tựa vào được thật sát, miễn lại bị hắn cười, đành phải cố gắng nhúc nhích, hướng sát về phía một bên thùng.
Vương Lang cũng nói gì, đợi khi ta muốn
rút ra chân ra, rời hẳn khỏi lòng hắn, hắn mới kéo ta một cái, lại kéo
ta đến chỗ ngực hắn, tay ôm eo của ta.
"Dùng xong rồi là muốn đi, hử?"
Giọng nói sau chuyện đó của hắn, luôn luôn đặc biệt thấp, giống như một cây
cung căng trong lòng ta, không ngừng kích thích tới tới lui lui, làm cho lòng người tê dại.
"Ai dùng chàng rồi." Ta có chút khó chịu, "Là chàng, dùng, ta! Điểm này phải làm rõ ràng, người ta chờ chàng, là có
chính sự muốn nói cùng chàng, cũng không phải, cũng không phải..."
Thái tử gia cúi đầu cười rộ lên."Vừa rồi nên có một cái gương, có thể soi
được biểu tình của nàng, để nàng tận mắt nhìn thấy, giờ cũng không nói
sạo được."
Ta đỏ mặt một phen.
Đáng chết là, ta luôn luôn
có cảm xúc bất thiện tàng ẩn, vừa rồi lúc nhìn Vương Lang cỡi quần áo,
chắc là đáy lòng thèm muốn, lại biểu lộ đến trên mặt.
Nói như vậy, vẫn lại là Vương Lang săn sóc để ý tâm ý của ta, mới chủ động thành toàn hi vọng của ta?
Phì!
"Vậy trước mặt ta, chàng cởi quần áo làm gì nha!" Ta tức quá đấm ngực hắn.
Thái tử gia trả lời cực kỳ vô tội, "Ta muốn tắm rửa mà."
Có đôi khi ta thực sự cảm thấy được, người ở bên cạnh công công ta lâu
ngày, đều bị hắn làm điên rồi, mỗi một lần, mỗi một lần nói chuyện cùng
Vương Lang, ta đều có một cảm giác kích động muốn bóp chết hắn.
"Chàng còn như vậy, ta sẽ không để ý tới chàng nữa." Ta căm giận nói.
Cuối cùng vẫn là chẳng thể so đo cùng Vương Lang lâu lắm, chúng ta ra khỏi
thùng tắm, ta vừa chà lau thân thể, vừa cùng Vương Lãng nói chuyện về
Phúc vương.
Vương Lang ngược lại không có phản ứng gì đối với
việc Phúc vương nghe lén, hắn vừa mặc quần áo cho ta, vừa bóp... Uhm...
anh đào của ta một phen, hơn nữa còn là dùng lực, khiến ta đau tới mức
kêu lên.
"Nàng lại ở cùng với Vương Lung?" Lông mi của hắn hơi
hơi nhíu lại."Cùng nàng nói qua bao nhiêu lần, Tô Thế Noãn - - đưa tay
ra - - nam nữ kiêng kị - - "
"Phải chú ý." Ta nói cùng hắn xong,
rồi mới biện giải: “Ta chỉ là ở chỗ biểu cô gặp phải, tùy tiện nói vài
câu thôi.” Cực kỳ sáng suốt mà không nói chuyện ta lại ngủ ở Lộ Hoa
cung.
Vương Lang vẫn có chút mất hứng, hắn lại hồi phục bộ mặt
người chết tám gió thổi bất động, lặng lẽ không lên tiếng để mặc ta mặc
thêm áo ngủ cho hắn, cùng ta ra gian ngoài đi ngủ.
Ta nằm úp sấp tới bên cạnh hắn, mới bỗng nhiên nhớ tới."Tối nay chẳng phải nên là Mã tài tử thị tẩm sao?"
Hắn nhướng mày, cho ta một cái liếc mắt, chậm chạp trả lời."Ái phi thật là có tâm, theo lẽ thường, hình như đúng là thế."
Ba chữ theo lẽ thường kia, được Vương Lang nói đặc biệt mạnh.
Ta suy nghĩ đến việc Mã tài tử bây giờ vẫn còn là hoàn bích, ba ngày sau
phải di chuyển đến Đông hậu điện còn cô đơn hơn lãnh cung vài phần, còn
có thứ dược cực kỳ thú vị mà nàng bí mật mang tiến cung kia, nhịn không
được vui vẻ.