Sáng hôm sau, Lục Vân Phong đúng giờ tới công ty, nhưng đã thấy Sầm Thiếu Hiên ở đó rồi. Hai
người đứng trước thang máy đợi cửa, không khỏi nhìn nhau rồi cười.
Người chờ thang máy có rất nhiều, hai người không có nói chuyện với nhau.
Lục Vân Phong hơi hơi lắc đầu, biểu thị không tán thành cậu làm như vậy. Sầm Thiếu Hiên mỉm cười, ý bảo không sao.
Thang máy dừng lại, mọi người liền đi vào. Lục Vân Phong cùng Sầm Thiếu Hiên
bị ép vào trong góc, vẫn không nói gì, nhưng cảm giác ở bên cạnh nhau
lại thấy rất thoải mái.
Thang máy đến tầng cuối cùng, bọn họ liền bước vào văn phòng của mình.
Hiện tại là thời điểm bận rộn nhất của khách sạn. Tuy rằng mùa hè là mùa
vắng khách, nhưng hội chợ công nghiệp nhẹ cùng hội chợ điều khiển thiết
bị toàn quốc lần lượt mời dự họp ở trong thành phố, đại biểu tham dự từ
bốn phương tám hướng chạy tới, các khách sạn nhanh chóng đầy người,
những nhân viên trong tổng bộ đa phần đều đến khách sạn giúp đỡ. Mà làm
ăn càng nhiều, an toàn càng phải được chú ý, Sầm Thiếu Hiên bận rộn đến
mã bất đình đề, hầu như chân không chạm đất.
Dù trong tình
hình bận rộn như vậy, Lục Vân Phong vẫn không quên sự việc quan trọng.
Anh gọi điện cho người bạn cũ đang làm trong bộ công an, muốn nhờ người
ấy điều tra sự việc đã xảy ra tại Đào thành năm ngoái, đặc biệt là liên
quan đến đội hình cảnh.
Người ấy rất kinh ngạc: "Không phải
cậu đang làm ông chủ sao? Không phải phóng viên cũng không phải quan
viên, sao lại hứng thú với loại chuyện này?"
"Vì liên quan
tới một người bạn, nghe nói cậu ấy bị oan, do người khác hãm hại, cho
nên muốn điều tra giúp." Lục Vân Phong cười, thành khẩn mà nói. "Nếu
không sao lại làm phiền tới anh? Cậu ấy là hạt giống tốt, xuất thân
chính quy chân chính, tốt nghiệp học viện hình cảnh, nếu chỉ vì vậy mà
loại trừ chẳng phải quá uất ức hay sao?"
"Thật sao? Vậy để tôi điều tra thử xem, coi thử là có chuyện gì."
Lục Vân Phong cúp máy, đang suy nghĩ tới việc thỏa thuận hợp tác gia nhập
liên minh với công ty đầu tư Kim Hâm ở Đào thành, bỗng nhiên điện thoại
di động vang lên. Anh vừa nhìn dãy số, là do Diệp Oanh, thư ký của anh
gọi tới, liền bắt máy. Diệp Oanh hiện tại đang ở khách sạn, nhưng như cũ bao quát toàn việc ở tổng bộ.
"Alô!" Anh thoải mái bắt lời. Kỳ thực Diệp Oanh là bạn thân của anh, bình thường bọn họ cũng không
quy củ nói chuyện với nhau.
Thanh âm Diệp Oanh cũng rất
hoảng loạn: "Lục tổng, Sầm quản lý té xỉu tại khách sạn, chúng tôi đã
gọi 120. Nhưng trên người chúng tôi hiện giờ không mang theo nhiều tiền, sợ không đủ, mà bên tài vụ lại không thể trích bậy . . ."
Lục Vân Phong hoắc mắt đứng dậy: "Tiểu Diệp Tử, em đừng vội, anh lập tức
tới. Nếu như xe cứu thương tới trước anh, thì em cứ lên xe đó, rồi liên
lạc với anh, nói cho anh biết họ đưa cậu ấy đến bệnh viện nào, anh sẽ
tới đó luôn."
"Được." Diệp Oanh lập tức trấn định. "Em hiểu."
Xe cứu thương tất nhiên tới trước anh, đem Sầm Thiếu Hiên lập tức tới bệnh viện gần đó.
Lục Vân Phong lập tức chạy đi, vừa dừng xe liền chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
Diệp Oanh đang đứng ở đó nghe bác sĩ nói về bệnh tình của Sầm Thiếu Hiên,
thấy anh đã chạy tới, nhất thời trước mắt sáng ngời, nói với bác sĩ:
"Đây là ông chủ của chúng tôi, xin ngài nói lại với anh ấy một chút
thông tin."
Lục Vân Phong thở hồng hộc nói: "Đúng vậy, bác
sĩ, cậu ấy là nhân viên từ bên ngoài đến, không có người nhà ở đây, tôi
là chủ của cậu ấy, có gì ngài cứ nói với tôi là được."
"Được." Bác sĩ tán thưởng cười nói. "Hiện tại thực sự là rất ít mấy người chủ
như anh vậy đấy. Kỳ thực cậu ấy cũng không bị bệnh gì nặng, chính là mệt nhọc quá độ, hạ đường huyết, giờ truyền nước biển là có thể về nhà rồi, chẳng qua phải nghỉ ngơi vài ngày cho tốt mới được."
Lục
Vân Phong lập tức gật đầu: "Tốt, cần nghỉ ngơi bao nhiêu ngày, ngài cứ
nói cụ thể, tôi nhất định để cậu ấy nghỉ đủ mới cho đi làm."
Bác sĩ càng tán thưởng: "Thực sự là khó có được, hiện tại mấy ông chủ xí
nghiệp dân doanh, thực sự là có ít người thông tình đạt lý như anh vậy
đó, có ý thức bảo vệ nhân viên của mình. Bản thân cậu ấy cũng không yếu, thân thể thật sự có khả năng chịu đựng cao, nghỉ ngơi một tuần, là có
thể khôi phục được rồi."
"Được, cảm ơn ngài." Lục Vân Phong lúc này mới an tâm, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
"Không cần khách khí, anh đi trả phí trước đi." Bác sĩ đưa đơn thuốc cho anh.
Lục Vân Phong khẩn thiết mà nói: "Bác sĩ, cứ cho cậu ấy dùng thuốc tốt nhất, tiền không thành vấn đề."
Người bác sĩ dù cho sóng lớn cũng không sợ hãi giờ lại bày tỏ nét mặt kinh
ngạc, rồi nở nụ cười: "Tình hình bệnh tình của cậu ấy không có gì nghiêm trọng, bình thường nghỉ ngơi tốt một chút là được, cho cậu ấy dùng
thuốc mắc tiền cũng là lãng phí mà thôi."
Diệp Oanh nhịn không được cười ra tiếng.
Lục Vân Phong trừng mắt liếc cô, rồi cũng tự cười, lập tức lấy bao tiền
căng phồng cùng đơn thuốc cho cô: "Đi trước trả phí đi."
Đợi bác sĩ cùng Diệp Oanh đều rời khỏi, Lục Vân Phong lúc này mới đi tới bên giường bệnh, nhìn Sầm Thiếu Hiên đang mê man.
Cậu thật sự là gầy hơn trước rất nhiều.
Bên cạnh còn có bệnh nhân đang truyền dịch, ngay từ đầu khe khẽ nói nhỏ,
giờ hỏi thẳng anh: "Là em trai của anh sao? Nhìn anh khẩn trương quá đi, chảy cả mồ hôi luôn."
"Cậu ấy lớn lên thật anh tuấn nha, tôi sống cả chục năm rồi, thật đúng là
chưa từng thấy qua người thanh niên nào tiêu trí như cậu ấy." Một vị bác gái giường bên cười nói.
Trong nháy mắt, Lục Vân Phong hận
không thể lấy khăn trải giường che cậu lại, anh không muốn để hình dáng
lúc ngủ của Sầm Thiếu Hiên để người khác nhìn thấy.
Anh oán
hận mà nhìn chằm chằm vào cái người không nghe lời kia, ngầm nghiến răng nghiến lợi. Dĩ nhiên dám coi thường sức khỏe của mình đến như vậy, xem
tôi xử lý cậu thế nào.
Qua một hồi lâu, Diệp Oanh cầm biên
lai cùng một ống tiêm đi đến, giao cho y tá, mồ hôi nhễ nhại: "Mấy năm
gần đây, bệnh viện làm ăn tốt thật, muốn cái gì cũng phải xếp hàng nửa
ngày mới được."
Mấy bệnh nhân khác cũng phụ họa theo.
Lục Vân Phong cười nói: "Được rồi, em đi nghỉ trước đi."
Diệp Oanh mở to hai mắt: "Em phải ở đây canh trứ, không thì có ai đâu?"
"Cái gì mà không có ai?" Lục Vân Phong nghiêm mặt. "Cậu ấy là con trai, em
là con gái, sao mà canh giữ được? Cô nam quả nữ, muốn lời ong tiếng ve
à?"
Diệp Oanh cố nén cười: "Lẽ nào anh ở đây canh?"
"Đúng vậy." Lục Vân Phong cũng cười, khẽ thở dài một cái. "Cậu ấy là người
khó tính, nếu như tỉnh dậy thấy em, sao lại để em chăm sóc được? Hơn
nữa, mấy chuyện khác không nói đi, nếu cậu ấy muốn đi WC, em có thể cầm
bình nước biển đỡ cậu ấy đến WC nam sao?"
"Chuyện này . . ." Diệp Oanh nhếch miệng. "Vậy được rồi, em đi trước, hôm nay phiền anh rồi."
"Không có việc gì, em cứ đi trước đi, khách sạn cũng bận rộn mà, có nhiều
người thì đỡ việc." Lục Vân Phong kéo cái ghế bên giường bệnh rồi ngồi
xuống.
Diệp Oanh không nhịn nữa, cười ra tiếng: "Em còn nghĩ là anh đang đau lòng cho em, nói cái gì mà muốn em nghỉ ngơi, thì ra
cũng là kêu em về bán mạng cho anh."
"Sai rồi." Lục Vân Phong cười hì hì nhìn cô. "Anh đã nói rất nhiều lần, có thể bỏ sức, nhưng không thể bỏ mạng."
"Chúng em đều là người lười biếng cả, ra sức là tất nhiên, có ai điên lại bỏ
mạng mình chứ?" Diệp Oanh chu môi ra, hướng về phía người đang nằm trên
giường bệnh. "Chỉ có người kia, chỉ có cậu ấy là thật sự bỏ mạng vì anh
mà thôi."
Lục Vân Phong thương tiếc nhìn về phía Sầm Thiếu Hiên, nhẹ giọng nói rằng: "Do cậu ta không nghe lời . . . tiểu tử ngốc."
Diệp Oanh nhìn biểu tình trên mặt anh, trong lòng đã rõ ràng, liền không hề
nhiều lời, trả tiền lại cho anh, mỉm cười xoay người rời đi.
Y tá đem bình dịch tiến đến, tiện tay treo lên giá, sau đó hỏi anh: "Truyền tay nào?"
Lục Vân Phong ngẩn ra, theo bản năng nói: "Tay trái."
Y tá liền cầm lấy tay trái của Sầm Thiếu Hiên, thành thạo mà làm việc.
Lục Vân Phong nhìn kim tiêm đâm vào huyết quản ẩn dưới làn da mỏng manh
không chút máu của cậu, trong lòng đều cảm thấy tê rần.
Sầm Thiếu Hiên không hề động đậy.
Cậu cảm thấy thật sự rất mệt mỏi.
Đến tận qua mười mấy tiếng truyền dịch, cậu cũng không có tỉnh lại.