Ngày thứ hai, Sầm Thiếu Hiên và Diệp Oanh bay trở về Đào thành, Lục Vân Phong giữ nguyên kế hoạch bay đi Bắc Kinh.
Người bạn của anh ở trong bộ công an nghe nói anh tới, nhất thời đại hỉ, đêm
đó liền mời anh đi ăn, còn gọi thêm mấy người bạn khác cũng đang công
tác ở Bắc Kinh tới, cả đám cùng tụ lại, uống rượu, ăn mừng, không say
không về.
Lục Vân Phong không biết làm gì với họ, cũng không thể
nào nói chuyện chính sự trong dịp này được, nên chỉ ngồi ôn chuyện cũ,
uống say một hồi, về khách sạn ngủ rồi qua ngày hôm sau mới làm chính
sự.
Sầm Thiếu Hiên và Diệp Oanh tới cục dân chính đăng ký kết
hôn, sau đó gọi điện thoại đường dài cho cha mẹ của Diệp Oanh đang ở
Hàng Châu báo tin mừng.
Diệp Vĩnh Kỳ nghe xong cảm thấy vô cùng
kinh ngạc, Trịnh Khiết cũng giật mình: "Sao hai đứa trước đó lại chẳng
nói gì, giờ bỗng nhiên kết hôn là sao?"
Diệp Oanh chẳng biết giải thích thế nào mới tốt, Sầm Thiếu Hiên đã cầm lấy điện thoại, bình tĩnh
nói: "Mẹ, chuyện này nên trách con mới đúng. Sau khi con về đại đội hình cảnh ở Đào thành, công tác quá bận rộn đến rối tinh rối mù, Tiểu Diệp
Tử ở lại Khang thành, lo con quá bận nên không chịu nói gì, gần đây con
mới biết, thì ra em ấy đã mang thai. Chúng con muốn giữa đứa bé này, nên lập tức đi kết hôn. Xin lỗi, mẹ, là con không tốt, xin mẹ tha thứ."
Diệp Oanh nghe thấy cậu cúi mình xin lỗi mẹ mình như thế, đem hết trách
nhiệm đổ lên người mình, tim đau như dao cắt, vừa khổ sở vừa cảm kích,
lại không thể nói ra, chỉ có thể cằm chặt tay cậu, nước mắt không ngừng
chảy.
Trịnh Khiết nghe xong, đầu tiên là là kinh ngạc, sau đó lại vui mừng: "Bọn trẻ các con hiện tại thật là. Chẳng qua, kết hôn là tốt
rồi, sau khi sinh bé thì cha mẹ sẽ đến chăm sóc cháu giúp bọn con."
"Cám ơn mẹ." Sầm Thiếu Hiên nhẹ nhàng lắc đầu với Diệp Oanh, ý bảo cô đừng
khóc, thanh âm lễ phép. "Chẳng qua, cha mẹ hiện tại đều đang làm việc,
không cần cha mẹ phải mệt mỏi vì bọn con đâu. Chúng con quyết định tự
mình lo cho bé. Với lại, mẹ con đã về hưu, bình thường cũng có thể ghé
qua phụ giúp, không vấn đề gì. Cha mẹ nếu có thời gian thì có thể đến
thăm cháu."
"Vậy cũng tốt." Trịnh Khiết cũng không kiên trì, cười nói. "Vậy khi nào các con đi hưởng hưởng tuần trăng mật thì có thể đến
thăm cha mẹ."
Sầm Thiếu Hiên ôn hòa giải thích: "Mẹ, công việc
của con bên này khá bận, chắc không đi hưởng tuần trăng mật được. Tiểu
Diệp Tử cũng cần nghỉ ngơi nhiều. Chúng con bàn bạc rồi, sau này sẽ đi
sau. Lần này chắc không đi."
Trịnh Khiết cảm thấy tiếc, đang muốn nói gì thì Diệp Vĩnh Kỳ liền lấy điện thoại trong tay bà, trầm ổn mà
nói: "Thiếu Hiên, các con dự định thế nào thì cứ làm thế ấy đi, con cứ
tự quyết định, cha mẹ ủng hộ bọn con."
"Cám ơn cha." Sầm Thiếu Hiên thở phào nhẹ nhõm. "Lễ mừng năm mới bọn con nhất định ghé qua thăm cha mẹ."
Diệp Vĩnh Kỳ biết con gái cũng có nơi nương tựa, vô cùng vui vẻ, lại căn dặn vài câu, biểu đạt yêu thích cùng ủng hộ với đứa con rể tốt Sầm Thiếu
Hiên, nhờ cậu bỏ qua cái tính tùy hứng của con gái mình, sau đó mới cúp
máy.
Diệp Oanh gật đầu, rút ra khăn tay lau khô nước mắt. Trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.
Sầm Thiếu Hiên mỉm cười, lại gọi điện thoại cho nhà mình: "Mẹ, con có tin tốt cho mẹ đó. Mẹ đừng kích động đó nha."
Viên Chi Lan khoái trá cười nói: "Tin tốt gì vậy? Mẹ biết con đã thăng chức rồi, hiện tại đã là đại đội trưởng."
"Không phải chuyện đó." Sầm Thiếu Hiên cười nói. "Mẹ, con kết hôn với Diệp Oanh rồi, với lại, mẹ sắp lên chức nội rồi đó."
Tin tức Sầm Thiếu Hiên kết hôn nhanh chóng truyền khắp hệ thống công an của Đào thành, không lâu sau trên tỉnh cũng biết. Sau khi cậu thăng chức
không bao lâu liền kết hôn, có thể nói song hỷ lâm môn, tuy có vài lãnh
đạo cá biệt nghĩ thanh niên rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn, nhưng nhờ vậy mà tin đồn cậu là đồng tính luyến ái lập tức tự sụp đổ, khiến cho các
lãnh đạo biết mình không nhìn nhầm người, càng khiến người ta mừng rỡ.
Sau đó Diệp Oanh báo cho mấy người bạn thân của mình trong tập đoàn Vân
Phong, lập tức, toàn bộ tập đoàn Vân Phong cũng biết tin tốt này, thậm
chí có người khi gọi điện cho Lục Vân Phong báo cáo cũng không nhịn được mà nhắc tới chuyện đó.
Lục Vân Phong tất nhiên biểu hiện sự mừng rỡ, hơn nữa còn nói Sầm Thiếu Hiên và Diệp Oanh đều là bạn tốt của anh, để sau này có thể làm láng giềng mà không sợ bị nói ra nói vào.
Anh ngây người tại Bắc Kinh nửa tháng.
Đã gần đến cuối năm, tết âm lịch sắp tới, đây chính là thời điểm các bộ
môn tổng kết công tác cuối năm, không phải lúc giải quyết các án tử,
thường phải chờ qua tết âm lịch mới bắt đầu khai triển công tác đầu năm. Huống hồ, lúc này, các bộ môn hiện tại đều đang đón mới đưa cũ, không
ngừng dự tiệc xã giao, anh rất khó hẹn gặp được người có chức vị cao.
Người bạn của anh trong bộ công an đã xem tư liệu mà anh mang tới, bao gồm
những chứng cứ quan trọng mà phó tổng kế toán viên cao cấp của Chí
Thành tập đoàn đã bị truy sát kia, hiện tại còn đang hôn mê bất tỉnh
trong bệnh viện cung cấp, cùng với tài liệu báo cáo liên quan đến vụ án
do chính Sầm Thiếu Hiên viết, cũng nghe anh nói sơ qua, chẳng qua, việc
này liên quan khá rộng, cũng không chỉ dính tới quan viên ở Đào thành,
còn có các quan viên cấp tỉnh, thật sự là rút dây động rừng, hắn cũng
không đồng tình việc hành sự lỗ mãng.
Danh sách quan viên nhận
hối lộ mà nhân chứng kia cung cấp chỉ có thể làm bằng chứng phụ, hiện
nay cũng không thể cấu thành chứng cứ được luật pháp thừa nhận, giờ bắt
đầu triển khai điều tra danh sách người bị hại và danh sách của những
người hiểu rõ sự tình mà anh cung cấp, cho người thâm nhập nghiên cứu
điều tra mấy công trình do Diêu Chí Như đầu tư, rõ ràng mọi thứ mới có
thể ra tay.
Lục Vân Phong thảo luận vài ngày với người bạn mình,
mới quyết định thông qua mối quan hệ tư nhân, đưa tư liệu này đến người
phụ trách ở Trung Ủy, cũng nhờ người bạn mình đem tư liệu này trực tiếp
đưa tới lãnh đạo của bọn họ trong Bộ công an, sau đó quay về Đào thành,
còn về phần Trung Ủy và Bộ công an xử lý như thế nào, anh sẽ ngồi yên
chờ động tĩnh.
Việc cấp bách hiện nay, cũng không phải giúp Sầm Thiếu Hiên phá án, mà là giúp cậu kết hôn.
Lục Vân Phong trở lại Đào thành, lại ở trong khách sạn. Nhà của họ giờ đã
biến thành tân phòng của Sầm Thiếu Hiên, mẹ cậu cao hứng bừng bừng mỗi
ngày chạy tới đó, làm những món dinh dưỡng cho Diệp Oanh tẩm bổ thân
thể, một số nhân viên nữ có quan hệ tốt với Diệp Oanh ở công ty nhánh
Đào thành cũng thường chạy qua, bố trí lại tân phòng cho cô, lại dẫn cô
đi chọn nhẫn, đồ cưới. Nói chung, hiện tại ở đó chật nít người, Sầm
Thiếu Hiên cảm thấy đau đầu, Lục Vân Phong cũng không thể nhào vô làm
rối.
Hiện tại hai người chỉ có thể ở bên ngoài cùng nhau ăn bữa trưa, nếu như có thời gian thì về khách sạn nghỉ ngơi một chút.
Lục Vân Phong dự định mua thêm nhà, ở sát vách nhà Sầm Thiếu Hiên, sau đó ở chính giữa tường ngăn hai nhà làm thành cánh cửa, bọn họ có thể tự do
qua lại. Anh đưa ý này ra nói cho Sầm Thiếu Hiên, cậu đồng ý, lúc này
mới xem phòng, sau đó trả tiền, tìm người tu sửa. Nhà của Sầm Thiếu Hiên do đích thân cậu tự mua, sau đó mỗi tháng dùng tài khoản ngân hàng trả
tiền góp định kỳ, đều dùng tiền thu nhập cá nhân mà trả. Nói chung, trên phương diện kinh tế cậu không để lộ bất kì nhược điểm nào, để tránh
người khác công kích.
Hôn lễ Sầm Thiếu Hiên chuẩn bị rất nhanh,
hơn nữa cũng rất đơn giản, chỉ là mời khách ở một nhà hàng, khách đều là mấy cục trưởng ở cục công an và đội viên trong đội hình cảnh, sau đó là các đồng nghiệp của Diệp Oanh ở tập đoàn Vân Phong. Sầm Thiếu Hiên trên thiệp mời ghi rõ, không nhận tiền mừng hoặc lễ mừng, ngay ở trong hôn
lễ cũng kiên trì không nhận.
Diệp Oanh chọn một bộ áo cưới rộng
thùng thình đúng nghi thức, bụng không hiện rõ, nhưng dù sao cũng là
mang thai 7 tháng, mọi người đều thấy được cô đang mang thai, trong lòng liền biết hai người họ là phụng tử thành hôn. Những hình cảnh có quan
hệ tốt với Sầm Thiếu Hiên liền chọc cậu, nói: "Lên xe trước, sau đó mới
mua vé bổ sung". Sầm Thiếu Hiên chỉ cười nhưng không phủ nhận.
Bầu
không khí vẫn nhiệt liệt, cô dâu có thai nên mọi người đều không tiện
kính rượu với cô, nháo lên đòi Sầm Thiếu Hiên phải uống hai phần. Hôm
nay Lục Vân Phong là rể phụ của Sầm Thiếu Hiên, nghĩa bất dung từ uống
rượu giúp cậu, mới khiến cho cậu đỡ được phần nào.