Bọn họ chia nhau ra rời khỏi khách sạn, Lục Vân Phong trực tiếp đi công ty
Kim Hâm, thương lượng với Trần Hâm, nghĩ cách hủy bỏ hợp đồng, hai bên
đóng dấu rồi kí tên.
Trần Hâm kiên trì thanh toán cho Lục
Vân Phong 100. 000 tiền bồi thường, bù cho sự hỗ trợ nhân lực cùng tài
lực mà bên anh đã đầu tư vào, sau đó không ngừng xin lỗi anh.
Lục Vân Phong cười khoát tay áo: "Trần tổng, không cần khách khí, chúng ta
là bạn mà. Núi không dời sông vẫn chảy, tương lai có thể còn có cơ hội
hợp tác mà."
Trần Hâm liền nói: "Đúng đúng, Lục tổng, tôi
nhất định phải kết bạn với ngài mới được. Sau này cần gì ở chỗ tôi cứ
nói một tiếng là được."
Lục Vân Phong nhiệt tình bắt tay với ông: "Vậy được rồi, tôi đi trước. Tối nay chúng tôi sẽ lên máy bay, lúc đó chúng tôi sẽ tự mình đến đó, Trần tổng không cần tiễn."
Trần Hâm lập tức kiên trì muốn tiễn. Lục Vân Phong lại dùng sức khách khí.
Cuộc xã giao của hai người cứ nói tới nói lui, thao thao bất tuyệt. Đến
tận nửa ngày, bầu không khí hài hòa hơn, mọi người đều vui vẻ, khách và
chủ lúc này mới vui vẻ giải tán.
Lục Vân Phong trở lại khách sạn, gọi điện thoại kêu thức ăn đưa đến phòng, vừa ăn vừa xem TV.
Lúc này, anh mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Nhiều năm như vậy, chẳng biết có bao nhiêu ngày giống như vậy, ngay trong lúc công việc bề bộn, một mình về nhà ăn chút thức ăn vặt, hoặc là ở bên
ngoài ăn lung tung vài món, sau đó một mình trải qua đêm dài.
Hiện tại, tuy rằng vẫn ở một mình, nhưng trong lòng anh lại thấy yên ổn, hơn thế còn cảm thấy vui sướng.
Bởi vì giờ anh đã có Thiếu Hiên.
Người mà anh yêu giờ đã yêu anh, đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời người.
Anh vừa đưa thức ăn vào miệng, vừa nhìn chằm chằm TV. Thế nhưng trong đầu
lại nhớ đến khuôn mặt, thân thể, nụ cười, cùng tiếng rên rỉ của Thiếu
Hiên.
Nhân viên phục vụ đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, nhưng
Lục Vân Phong vẫn cảm nhận được hơi thở của Thiếu Hiên tràn ngập trong
không khí. Đó là mùi vị của tuổi trẻ, của sự thuần khiết, của sự tươi
sáng, còn kèm theo hương thơm nhàn nhạt, khiến người ta say sưa.
Ăn xong bữa trưa, anh dựa vào đầu giường, vừa xem TV, vừa ôm lấy gối đầu
của Sầm Thiếu Hiên, nét mặt vô cùng hiền hòa. Mang theo nụ cười trên
môi, anh dần chìm vào giấc ngủ.
Cho đến lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên đánh thức anh.
Anh cầm lấy xem màn hình rồi lập tức ngồi dậy: "Alô."
Người bạn cũ hiện tại đang làm tại bộ cảnh sát Bắc Kinh cười nói: "Thế nào?
Đang ngủ à? Tôi thấy anh giống như đang đi du lịch vậy, chẳng có gì
giống ông chủ cả, chẳng ai quản được."
Lục Vân Phong hì hì:
"Đâu? Đâu? Sao tôi so với anh được chứ? Bên chúng tôi là phải tươi cười
chào đón khách hàng, bên anh thì có người lại tươi cười chào đón anh.
Giờ anh ở Bắc Kinh rồi, thân phận càng thêm mạnh, ở đây ai mà chẳng muốn theo lấy lòng anh chứ?"
"Haha, đừng giả nai như thế nữa,
muốn ngon ngọt dụ dỗ tôi rồi hãm hại tôi à? Anh ở bên ngoài muốn gọi ai
bảo ai cũng thoải mái, có được không ích lợi lộc. Kỳ thực chúng tôi làm
việc ngay tại thủ đô, mấy chuyện như thế làm sao dám?" Người bạn cũ vừa
nói vừa thở dài. "Hiện tại vừa ra 5 điều luật cấm, chúng tôi ngay cả
người ta mời đi ăn cũng không dám đi, mạt chược lại càng không sờ tới,
còn nói cái gì nịnh bợ lấy lòng, ai dám chứ?"
"Vậy à?" Lục
Vân Phong đồng tình nói. "Ban hành 5 điều luật cấm kia, vài ngành nghề
kinh doanh ẩm thực cũng trở nên lạnh lẽo hơn."
"Đúng đó,
việc làm ăn bên khách sạn, nhà hàng của anh cũng bị ảnh hưởng phải
không? Mấy thu nhập từ các vụ này bị giảm số lượng lớn đến thế, không
phải bất lợi với bên anh lắm sao?" Thanh âm bên kia tràn ngập trêu chọc.
Lục Vân Phong haha: "Chúng tôi cũng được, chủ yếu là làm bên khách sạn, mấy ngành ẩm thực chỉ là phụ thôi, có thể thuê người khác làm, thu nhập của chúng tôi hoàn toàn ổn định."
"Ồ, tên nhóc quỷ, anh làm đâu luôn luôn chắc đến đấy, vô luận đông tây nam bắc, gió mạnh cỡ nào, anh
vẫn cứ đứng lù lù ra đấy, khiến người ta bội phục."
"Đừng
chọc tôi nữa, sao tôi so được với tuổi trẻ đầy hứa hẹn của anh cơ chứ,
tiền đồ rộng lớn đến thế cơ mà." Lục Vân Phong vừa nói vừa nhìn đồng hồ.
"Haha, thôi đừng nói sàm nữa, cái đồ nghĩ một đằng nói một nẻo nhà anh." Trọng tâm câu chuyện của bên kia chuyển đổi, trở nên nghiêm túc hẳn. "Cái
người mà lần trước anh kêu tôi điều tra đó, tôi đã hỏi bạn bè đồng
nghiệp rồi. Bọn họ dùng vài cách không chính thức lắm, đến tận Đào thành cẩn thận tìm hiểu tình hình. Kết luận rằng người bạn đó của anh quả
thật là bị oan, bị người ta vu oan hãm hại danh dự, rồi bị ép phải từ
chức. Người đó tên là Sầm Thiếu Hiên phải không? Lập được hai lần công
hạng nhất, trong toàn quốc này quả thật rất ít có được, trong bộ cũng có ghi nhận lại, là một hình cảnh vô cùng xuất sắc. Bên tỉnh đó sau khi
giúp tôi điều tra thành tích cùng biểu hiện công tác của cậu ta xong,
rất khen ngợi cậu ta, còn nói với tôi là muốn mời cậu ta một lần nữa vào đội hình cảnh đó, không biết cậu ta có đồng ý không?"
"Không cần hỏi, chắc chắn là đồng ý." Lục Vân Phong lập tức nói. "Trời sinh cậu ta chính là làm hình cảnh mà."
"Đúng, người bên tỉnh kia cũng nói như thế." Người bạn cũ của anh cười ha hả
nói. "Thằng nhóc đó quả thật là một mầm non đáng quý, nếu bồi dưỡng tốt, tương lai tiền đồ vô lượng đó. Nghe nói cậu ta có bạn gái rồi phải
không?"
Lục Vân Phong lập tức hiểu được. Mấy ngày nay, Diệp
Oanh hay công khai nói chuyện hay biểu hiện thái độ với Sầm Thiếu Hiên ở mấy nơi công cộng, mang hàm ý "Thân mật khăng khít", phân nửa là nghịch ngợm, cố ý đùa cậu, phân nửa cũng là để giúp cậu, để cậu có thể ngẩng
đầu lên trước mặt những người đã từng chế giễu cậu ở cái nơi đầy phong
ba này, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt, tác dụng cũng lớn như vậy. Nếu
như không phải vì vụ "Bạn gái" này đánh đổ mấy lời đồn lúc trước, chắc
hình cảnh tại tỉnh đó cũng không muốn triệu lại Sầm Thiếu Hiên, mà người bạn cũ của anh cũng sẽ không gọi điện tới nói cho anh biết mấy việc
này.
Suy nghĩ một hồi, anh cười nói: "Đúng vậy, bạn gái của
cậu ta rất tốt, cũng là đàn em học chung đại học với tôi lúc trước,
người rất tuyệt, tính cách cũng tốt."
Bên kia thật cao hứng: "Rất tốt, rất tốt, vậy anh hỏi cậu ta đi nha. Nếu như cậu ta đồng ý trở về, anh chỉ cần gọi cho tôi, tôi sẽ nói bên kia sắp xếp."
"Được, hai ngày sau tôi sẽ trả lời cho anh." Dừng một hồi, Lục Vân Phong thành khẩn mà nói. "Người bạn cũ à, cám ơn anh nha."
"Này, nếu là bạn bè trải qua hoạn nạn với nhau, khách khí thế làm gì?" Người bên kia cũng giống anh, là quân nhân, nên tính cách rất hào sảng. "Hơn nữa, tôi cũng chỉ làm việc theo nguyên tắc, muốn cử người tài cho đất nước,
chẳng có gì cả."
Lục Vân Phong nghe người bên kia dùng
"tiếng phổ thông" hài hước nói cho anh nghe, không khỏi cười ha ha:
"Được, được, đã hiểu."
Cúp máy, anh hưng phấn mà nắm chặt
nắm tay, ngã mạnh xuống giường, lập tức thở dài: "Ai, Thiếu Hiên, thả em vậy thật tiếc quá đi . . . ."