Quỷ Xâm
Buổi tối ngày hôm sau rất lạnh, không khí ẩm như thể có thể đọng lại nước bất cứ lúc nào,
nhưng không có mưa rơi, bởi vậy thời tiết lạnh vô cùng ẩm ướt như thế
này có thể khiến người ta hít thở không thông.
Mạc Hoa đúng hẹn
đi đến nghĩa trang, đứng trước mộ Lệ Hằng Ảnh không yên, chân tay luống
cuống. Cô mất ngủ một đêm, cả ngày tâm tình vô cùng hỗn loạn, bộ dáng
của anh hôm qua, giọng nói của anh chân thật như thế, nhưng mà gặp phải
loại chuyện này, làm sao có thể để người ta hoảng hốt cảm thấy tất cả
đều chỉ là ảo giác.
Nhưng dù sao đi nữa cô cũng không thể kháng
cự đề nghị như vậy, những năm gần đây lòng của cô chỉ có thể cất giấu
hình bóng của anh, cũng chưa từng chấp nhận người khác phái khác, cô
nghĩ chính mình sẽ mãi cô độc như thế, không nghĩ tới có ngày có thể
nhìn thấy linh hồn của anh, được nghe một câu anh nói.
Nghĩ đến
đây, Mạc Hoa lộ ra nụ cười tự giễu, có lẽ cô thật sự bị ma quỷ ám ảnh,
mới có thể tới đây đợi linh hồn xuất hiện lần nữa, nhưng nếu linh hồn
này là anh, tại sao tâm hồn cô lại không hoàn toàn bị mê hoặc.
Mạc Hoa đưa lưng về phía mộ Lệ Hằng Ảnh hít sâu một hơi, lại thở dài ra một hơi, thấp thỏm nhìn thời gian trên đồng hồ, yên lặng đếm ngược đến lúc
đêm khuya buông xuống, kim giây tới càng lúc càng gần? ? Năm, bốn, ba,
hai, một.
Đột nhiên đèn điện bốn phía bị tắt, cô lọt vào bóng tối không thấy được năm đầu ngón tay, lúc cô kinh ngạc toát ra mồ hôi lạnh, bia mộ của người thiếu niên phía sau cô, truyền đến mùi tanh ẩm thấp,
âm u xâm nhập vào xương tủy, làm cho khắp cả người phát lạnh.
"Hằng Ảnh?"
Cô khó nén sợ hãi khinh hô, nhưng không có bất cứ ai trả lời, mùi tanh
trong không khí còn mang theo chút ngọt, khiến cô có chút đầu váng mắt
hoa, thân thể cũng không tự chủ được mà bắt đầu khô nóng.
Đồng
thời vào lúc này, một thứ lạnh lẽo cuốn lấy đôi chân trần của cô từ đằng sau, cơ thể Mạc Hoa căng thẳng, dường như muốn bắt đầu giãy dụa, lúc
này trong không khí mùi ngọt tanh càng thêm đặc hơn, hai chân cô mềm
nhũn không dùng được một chút sức lực nào.
Thứ lạnh lẽo leo lên
bắp chân của cô, tiến thẳng về phía trước đến đáy quần của cô, chui vào
từ bên quần lót của cô, ngậm thứ giữa hai đùi, từ từ ma sát khe hở chặt
hẹp giữa hai chân cô.
Cô muốn thét chói tai, muốn cự tuyệt, muốn
quay đầu để biết rốt cuộc là thứ gì, nhưng nhớ tới lời nói ngày hôm qua
của thiếu niên, cô chỉ có thể cứng ngắc để mặc bài bố.
Trong bóng đêm, cô cảm giác được dị vật bên người càng ngày càng mạnh mẽ, ma sát
tạo ra tiếng vang kỳ dị, âm thanh cũng không chói tai, lại khàn khàn cào vào lòng người, từng chiếc quần áo của cô bị rút đi, rồi sau đó có thứ
gì đó bò lên, cẩn thận khẽ vuốt mỗi một tấc da thịt của cô, không muốn
buông tha bất kì chi tiết nào.
Ngay từ đầu cô vô cùng khẩn
trương, như muốn khóc thành tiếng, nhưng dần dần, cô phát hiện sự va
chạm này cực kì ôn nhu, dường như không có ý muốn làm thương tổn cô, mà
thỉnh thoảng lại truyền đến mùi hơi ngọt, cũng khiến cho cô càng thêm
lâng lâng thả lỏng thân thể, lúc cô không còn cảm giác, đóa hoa nữ tính u cốc đóng chặt bỗng chảy ra chút mật dịch.
Nhận thấy được động
tình của cô, thứ băng lãnh như rắn trơn bóng tiến vào giữa hai chân cô,
xoay quanh trước đóa hoa, muốn nương vào mật nước tiến nhanh vào bên
trong, cô kinh hô một tiếng lại không có sức lực để cự tuyệt, những
chiếc tua trong cơ thể cô thì vô cùng nóng, lúc uốn éo lại lạnh như băng xuân, khiến cô trong ngoài sợ run không thôi, vật đó cũng không thô to, nhưng vô cùng linh hoạt, cô có thể cảm giác được dị vật băng lãnh vặn
vẹo thân hình rõ ràng, lúc ở giữa thịt non của hoa huyệt thì lưỡng lự,
lúc lưỡi rắn lại ngoằn ngoèo chui vào tận bên trong chỗ sâu, ở khắp mọi
nơi, đều lưu lại dấu vết dính dính ẩm ướt ái muội.
Không thể coi
thường mỗi một tấc cảm quan mà vật hắc ám phóng đại trong cơ thể cô, Mạc Hoa có thể cảm giác được vô số băng lãnh tay cùng tua cuốn, không ngừng đùa giỡn thân thể của cô, vuốt ve bầu ngực, cọ sát tóc mai của cô, chậm rãi bò sát qua lưng của cô, mỗi một động tác đều làm cho cô run rẩy,
nhưng cũng mang đến sa đọa vui thích.
Cô bất lực mở hai mắt lại
nhắm hai mắt, bên ngoài là một mảnh hắc ám, thân thể dần dần mất đi
khống chế, trở nên không giống như là chính mình. Cứ chạy mà khó có thể
chống cự tê dại, khiến hai đầu gối cô mềm nhũn quỳ ngồi xuống, lúc này
tua cuốn đẩy ngã thân trên của cô, làm cho cô nằm xuống phía trước, cũng nâng lên bờ mông tuyết trắng của cô, dùng sức tách mở đóa hoa, làm cho
mật dịch hoàn toàn chảy ra từ huyệt nhỏ, không hề che lấp đối diện mộ
bia của thiếu niên.
"Đùng!"
Mơ hồ nhớ tới hình như phía
sau là bia mộ của thiếu niên, cô nhăn nhó muốn khép hai chân, một bàn
tay lạnh như băng lộ ra từ trong bóng tối, dùng sức vỗ mông của cô. Cùng lúc đó, hai tay cầm chân của cô nâng lên mông, dưới sự dẫn dắt của
những tua cuốn mà cô không nhìn thấy, mang cánh hoa trắng nõn của mình
kề sát lên phía trên bia mộ, bắt đầu trên dưới ma sát.
Tấm bia
đá lạnh lẽo rắn chắc và cơ thể nóng bỏng của cô tạo thành kích thích
cường đại, nghĩ đến chính mình đối diện với mộ bia tự an ủi, dường như
cô muốn kêu khóc ra tiếng cự tuyệt, nhưng cô chỉ có thể cắn chặt môi,
cắn đến môi dưới của mình chảy máu, để mặc tư vị kì dị lan tràn toàn
thân.
Không biết ma sát bao nhiêu lần, mộ bia bởi vì mật dịch
cùng nhiệt độ cơ thể của cô dần dần trở nên ấm áp, rắn nhỏ trong cơ thể
cô cũng bị cô thiêu nóng, rời khỏi thân thể của cô, vòng eo của cô lại
không tự chủ được mà động tác nhanh hơn, theo đuổi khoái cảm chính mình
cũng không nói rõ.
Tiếng cười khẽ quen thuộc lại truyền đến, đó
là âm thanh của thiếu niên, cả người cô cứng đờ, một thứ gì đó thô to
cứng rắn như đá, liền tiến vào thân thể của cô. Trong nháy mắt đó, cô có thể cảm nhận được chính mình bị tách thành hai nửa, nhưng đáng sợ là,
cô chưa từng có kinh nghiệm nên cũng không biết là đau, ngược lại dâng
lên cảm giác thỏa mãn khác thường.