Mạc Trăn đặt phòng đơn dành cho một người, tuy anh còn dẫn theo một con
có giới tính nữ là A Diêu, nhưng cũng không có khả năng mướn phòng khác
cho cô.
Lúc A Diêu bay trở lại từ ban công, Mạc Trăn đang yên
tĩnh nằm trên giường lớn của khách sạn, hô hấp dài và đều đều. Ánh chiều tà nhẹ nhàng rơi xuống mặt anh, đường nét sắc sảo ngày thường giờ đây
cũng nhu hòa hơn không ít.
Bộ dạng không phòng bị chút nào rất dễ khiến người ta muốn tới chà đạp.
Chầm chậm bay tới gần Mạc Trăn, A Diêu cúi người xuống cong cong hai mắt
nhìn anh: "Trăn Trăn, tôi có thể ngủ bên cạnh anh không?"
Dáng điệu kia nhìn như đang hỏi, nhưng không đợi Mạc Trăn trả lời, cô đã nằm xuống bên người Mạc Trăn.
Cười hì hì hai tiếng trong lòng, A Diêu nghiêng đầu sang nhìn người bên cạnh. Sống mũi cao, bờ môi mỏng, lông mi dày cong vút.
A Diêu vô thức nâng mắt lên, muốn liếc lông mi của mình, kết quả chả liếc được cái gì. Cô vừa liếc vừa ngó lông mi của Mạc Trăn, dài như thế mà
vẫn nhìn rõ đường ư? Chắc không phải là lông mi giả chứ, không thì nhổ
một cái xem thử?
A Diêu nghĩ tới đây thì dịch người tới gần Mạc Trăn thêm mấy phần, hơi ngẩng đầu lên, nhìn làn da trắng bóng của Mạc Trăn.
Dựa theo vai diễn lưu manh, thì bước tiếp theo hẳn là cảnh hôn.
A Diêu nhìn đăm đăm vào gò má Mạc Trăn, khẩn trương nuốt một ngụm nước
miếng. Chậm rãi cúi đầu xuống, A Diêu nhìn khuôn mặt Mạc Trăn từ từ
phóng đại trước mặt mình, cô nghĩ nếu như mình có thể hô hấp, vậy lúc
này chắc hơi thở nóng bỏng đã phun lên mặt Mạc Trăn nhỉ?
Không có hô hấp đúng là quá tuyệt, quả nhiên là thần trợ công của hôn trộm.
Ngay lúc môi A Diêu sắp chạm vào gò má Mạc Trăn, điện thoại đặt trên đầu
giường bỗng reo lên. A Diêu còn chưa kịp rút lui, Mạc Trăn đã mở mắt.
...
Mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ha ha." Ngượng ngùng cười hai tiếng, A Diêu thuận thế kéo dài khoảng cách, "Da anh tốt thật đấy Trăn Trăn, dựa vào gần như thế mà không thấy lỗ
chân lông gì cả."
...
Mạc Trăn dời mắt đi không nói gì, anh cầm điện thoại lên nhìn một cái, xoay người xuống giường.
"Alô?" Ra tới ban công, Mạc Trăn mới nhận điện thoại.
"Đồ bội bạc, cậu làm người ta đau lòng quá."
Mạc Trăn: "..."
Không khí trong hoàng hôn mang theo một tia lạnh lẽo, Mạc Trăn hít một hơi,
thuận tay kéo cửa sổ thủy tinh thông với ban công: "Tiến sĩ Hướng, đêm
hôm khuya khoắt cậu không ngủ đi, phát điên gì chứ?" Trong nước lúc này
đã mười hai giờ rồi, thói quen sinh hoạt của Hướng Vân Trạch luôn rất
tốt, trước mười hai giờ nhất định sẽ đi ngủ.
Hướng Vân Trạch ở
đầu bên kia thở dài một tiếng, giọng điệu cực kỳ u oán: "Cậu yêu đương,
nhưng đối tượng lại không phải tớ, lòng tớ nghẽn đến không ngủ được."
Mạc Trăn: "..."
Anh giật giật khóe miệng, cố nén tính tình hỏi: "Ai nói với cậu tớ yêu đương?"
"Trên mạng đều nói như thế."
Mạc Trăn: "..."
Anh chỉ mới chợp mắt một chút thôi, rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Lại hít một hơi, Mạc Trăn cố gắng không để cho mình nổi cáu: "Bây giờ tớ
đang ở Thổ Nhĩ Kỳ, tốn ba đồng tiền một phút đường dài quốc tế chỉ để
nghe cậu nói nhảm thôi à?"
Hướng Vân Trạch cuối cùng cũng không nhịn được cười ra tiếng, nói với ống nghe: "Cậu chạy tới Thổ Nhĩ Kỳ làm gì? Đi cùng ai?"
"... Phản ứng của cậu lúc này giống y như ông chồng đang thẩm vấn người vợ
hồng hạnh xuất tường ý." (hồng hạnh xuất tường: chỉ người phụ nữ đã có
chồng nhưng còn ngoại tình)
"Thì đúng vậy mà."
Mạc Trăn: "..."
Anh muốn trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh không nhịn được muốn nhấn mạnh với Hướng Vân Trạch: "Tớ đi một mình."
Đáp án này nằm trong dự đoán của Hướng Vân Trạch. Từ nhỏ tính cách Mạc Trăn đã có chút lầm lì, dáng dấp lại còn rất xinh đẹp, cho nên thường xuyên
bị người ta để mắt tới. Bây giờ đã trưởng thành, tuy không còn cự tuyệt
người ta ra ngoài ngàn dặm như hồi bé, nhưng từ đầu tới cuối chỉ có vài
người bạn.
Lại nói, thời tiểu học có một đoạn thời gian, trong
lớp có bạn học loan tin Mạc Trăn có thể nói chuyện được với quỷ, càng
khiến cho mọi người không dám đến gần cậu ta, về sau anh đã đánh người
bạn đã tung tin vịt đó một trận.
Bây giờ nghĩ lại, Hướng Vân Trạch không nhịn được cười hỏi: "Chẳng lẽ còn có người bạn quỷ của cậu ư?"
Mạc Trăn: "..."
Đôi khi có những chân tướng, thường thường đều là thứ không có khả năng nhất.
Thời tiểu học, trong lớp có lưu truyền lời đồn anh có thể nhìn thấy quỷ,
không nghĩ tới đến tận bây giờ Hướng Vân Trạch vẫn còn nhớ. Mạc Trăn
nhìn thoáng qua A Diêu đang lăn lộn trên giường, xoay lưng đi nói với
Hướng Vân Trạch: "Đúng vậy, còn là một nữ quỷ rất xinh đẹp."
Cuộc gọi này có giá trị không rẻ, lúc Mạc Trăn cúp điện thoại, đã trôi qua
năm phút. Lại kéo cửa kính ngoài ban công ra, Mạc Trăn đi tới bàn máy
tính rồi ngồi xuống, A Diêu bay từ trên giường lên, theo thói quen tới
cạnh anh: "Trăn Trăn, anh nói chuyện điện thoại với ai vậy? Thần thần bí bí."
Mạc Trăn ngước mắt liếc cô một cái, đáp: "Bạn gái."
A Diêu: "..."
Cô nghi ngờ chớp chớp đôi mắt to, nhìn Mạc Trăn: "Nhưng vừa nãy tôi có gọi điện thoại cho anh đâu."
Mạc Trăn: "..."
Trình độ vô sỉ của A Diêu luôn có thể đổi mới hạn cuối của anh.
Không để ý tới A Diêu ở bên cạnh nữa, Mạc Trăn lại mở máy tính, phát hiện
trên mạng quả nhiên đều đang đồn mình đang yêu. Anh bất đắc dĩ soạn một
Weibo mới."Đấy là tôi đi du lịch một mình, ngày mai sẽ đi thăm mấy khu di tích cổ, tối nay định ngủ sớm chút, mọi người ngủ ngon."
Tuy trong nước đã qua mười hai giờ, nhưng số lượng đảng cú đêm vẫn rất khả
quan. Weibo này Mạc Trăn đăng không được bao lâu, đã có bạn trên mạng
nhiệt liệt hưởng ứng.
"Thật tốt quá, nam thần quả nhiên là đi một mình, có thể an tâm ngủ được rồi!"
"Đang vì anh phát trực tiếp # Hệ liệt ‘đẹp trai đến không có bạn’ part 2 #"
"Trước là một mình đi chơi công viên, lần này là một mình đi du lịch, chẳng nhẽ lần sau là một mình... kết hôn?"
Hướng Vân Trạch đang định đi ngủ thì nghe thấy điện thoại reo lên.
Vốn dĩ trước khi ngủ anh định tắt máy, nhưng khoảng thời gian này vì liên
quan đến Lê Nhan, anh lo lắng bệnh viện sẽ có chuyện đột xuất, nên anh
vẫn mở máy khi ngủ. Nếu không phải vì màn hình hiển thị người gọi tới là Trần Thanh Dương, anh nhất định sẽ quả quyết cúp máy.
"Hướng Hướng! Mạc Thiên Vương đi du lịch một mình, anh ấy không phải đang yêu đương!"
...
Khóe miệng Hướng Vân Trạch giật giật, sau đó chuyển thành một độ cong nhàn nhạt, "Ồ, vậy chúc mừng em."
"Anh ấy còn nói ngủ ngon!"
"Ừ, vậy nên em nhanh chóng tắm rửa đi ngủ đi."
Trần Thanh Dương: "..."
Mạc Thiên Vương không phải có ý này!
Cô cúp điện thoại, vừa hát vừa đăng một cái Weibo —— Nghe nói Mạc Thiên
Vương một mình cô đơn đi du lịch, tôi quyết định tăng thêm chương.
...
Nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn, sáng ngày thứ hai tinh thần Mạc Trăn đã khá
hơn nhiều, A Diêu thì càng không cần phải nói, là một linh hồn, cô dường như không biết mệt mỏi, luôn luôn phấn chấn tinh thần.
Dùng bữa
sáng đơn giản, Mạc Trăn thu dọn một ít đồ, mang A Diêu rời khỏi khách
sạn. Bầu trời tháng 12 vẫn xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên
người không thấy lạnh chút nào. Mạc Trăn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và
một cái áo khoác, vừa đi trên đường phố Miletus sạch sẽ gọn gàng, vừa
chụp quang cảnh xung quanh.
Đây chính là chỗ tốt ở nước ngoài,
anh không cần phải ngụy trang mà vẫn có thể quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời. Thỉnh thoảng cũng có người nhận ra anh, nhưng cũng chỉ
nhìn anh từ phía xa xa, gật đầu mỉm cười với anh.
Miletus ngoại
trừ có một nhà hát hình nửa vòng cung được bảo tồn rất tốt, trên đường
phố cũng hết sức đặc sắc. Chọn một ít thức ăn ở một tiệm nhỏ bên lề
đường, Mạc Trăn ngồi trên ghế xem lại hình vừa chụp.
A Diêu ngồi
xổm ở một bên trêu chọc con mèo hoa của chủ quán, mèo con dường như có
thể nhìn thấy A Diêu, cứ kêu meo meo với cô suốt. A Diêu đưa tay ra, sờ
sờ tượng trưng cái đầu đang ngẩng lên của con mèo nhỏ một cái. Ánh nắng
mặt trời ban trưa không nghiêng không lệch chiếu lên người A Diêu, ngay
cả ý cười bên khóe miệng cô dường như cũng được thắp sáng lên.
Mạc Trăn kìm lòng không đặng giơ máy chụp hình lên, hướng về phía cô nhấn shutter.
"Tạch tạch" một tiếng, chỉ có con mèo hoa màu nâu nhạt, phía bên trái trống
không là ánh mặt trời ban trưa trong suốt được ghi lại.
Tuy không chụp được A Diêu, nhưng Mạc Trăn vẫn cong cong khóe miệng với tấm hình.
Đôi mắt người tình là máy chụp hình tốt nhất, nó có thể ghi lại những
khoảnh khắc tốt đẹp của bạn mà máy chụp hình không thể nào ghi lại chỉ
trong nháy mắt.
Một màn vừa rồi, đã ghi vào trong mắt Mạc Trăn.
Buổi tối dừng chân tại khách sạn gần bờ biển Aegean. Sau khi A Diêu về đến
phòng nghỉ giống như đã có chút mệt mỏi, trực tiếp chiếm đoạt cái giường rộng hơn hai mét —— mặc dù cô không cảm nhận được sự mềm mại của nó,
nhưng có thể nằm cho thỏa nguyện cũng tốt. Mạc Trăn buông hành lý xuống, đi tới cái bàn cạnh ban công ngồi xuống, lấy máy tính gửi hành trình
ngày hôm nay.
So với hai tấm hình trước, hiển nhiên lần này Mạc Trăn chuyên nghiệp hơn rất nhiều, bởi vì anh đăng một tập có chín bức ảnh.
Ngoài những khu di tích lịch sử nguy nga tráng lệ, còn có dàn hoa giấy leo
khắp căn nhà nhỏ màu trắng, có mèo nằm trên mặt đất lười biếng phơi
nắng, cũng có người đi đường vô tình gặp được. Dĩ nhiên, không thể thiếu là hình tự sướng.
Lần này phản ứng của fan hâm mộ càng nhiệt
tình hơn lần trước, dường như chỉ một cái chớp mắt đã đem Weibo này tới
bảng xếp hạng Weibo hot nhất.
Mạc Trăn xem bình luận, bên trong
có kinh sợ cảnh sắc thật đẹp, có kinh sợ kỹ thuật chụp ảnh cao siêu của
Mạc Trăn, cũng có kinh sợ Mạc Trăn đeo nhẫn trên ngón út.
Nhẫn đeo ngón út, đại biểu cho sự cô độc, tự lập, độc thân.
Xem ra nam thần đã biết mình có số phận "Đẹp trai đến không có bạn, FA cả đời". Các fan hâm mộ đều tỏ vẻ vui mừng.
Mà Mạc Trăn ở một bên đầu máy tính khác không nhịn được giật giật môi,
những người này ngày hôm qua còn phỏng đoán anh đang yêu, hôm nay lại
phân tích anh sẽ FA cả đời, thế giới này thay đổi nhanh thật.
Vào phòng tắm tắm một chút, Mạc Trăn nhìn A Diêu giang rộng tay chân nằm
trên giường, rất muốn đạp cô một cước xuống. Nhưng anh chỉ có thể nghĩ
mà thôi.
"Cô không cần phải ngủ cơ mà?" Âm thanh lạnh nhạt truyền tới từ trên đỉnh đầu, A Diêu lầm bầm một tiếng, hé một con mắt nhìn Mạc Trăn đang đứng bên cạnh, sau đó dịch người sang bên phải nửa thước. ( 1 thước = 33,3 cm)
Mạc Trăn nhìn nửa cái giường còn trống, không
nhúc nhích đứng tại chỗ. A Diêu dưới ánh mắt áp bức của anh, lại dịch ra bên phải một tí, nhưng Mạc Trăn vẫn không động đậy.
Cuối cùng A
Diêu cũng mất hứng: "Cái giường này mọi người đều có phần, anh không thể đuổi tôi xuống, huống chi không phải chúng ta chưa ngủ qua."
Mạc Trăn: "..."
Cái gì gọi là chưa ngủ qua! Có thể nói cho hoàn chỉnh được không!
Nằm xuống nửa bên giường A Diêu để trống như cho hả giận, Mạc Trăn kéo chăn phủ lên ngực mình. Vừa mới tắm xong trên người vẫn còn mang theo hơi
nước ướt rượt, hòa lẫn với hương thơm sữa tắm cùng bay tới chóp mũi A
Diêu.
Hít hít cái mũi như con mèo nhỏ, A Diêu rạo rực dịch tới gần Mạc Trăn: "Trăn Trăn, anh thật thơm."
Mạc Trăn nhắm mắt, không đếm xỉa tới cô.
"Trăn Trăn~" A Diêu tiếp tục dịch người tới gần Mạc Trăn, chớp mắt đã dán tới bên tai anh. Không có dấu hiệu báo trước, hình ảnh tối hôm qua A Diêu
hôn trộm mình hiện lên trong đầu, đột nhiên Mạc Trăn cảm thấy lỗ tai hơi nong nóng.
Túm lấy cái chăn lật người lại, Mạc Trăn dùng tấm lưng lạnh lùng đối diện với A Diêu.
A Diêu ngắm mái tóc đen mềm mại của Mạc Trăn, không nhịn được giương môi: "Ngủ ngon Trăn Trăn."