Lỗ Đạt Mã hao hết hơi sức, rốt cuộc cũng đưa
được Dạ tiến vào trong phòng tuyết. Lại dùng tuyết xoa thân thể giúp hắn một lần nữa, cầm lấy áo da phủi hết tuyết trên đó rồi đắp lên trên
người Dạ, khẽ vuốt xuống đầu của hắn.
"Đứa bé ngoan, bây giờ có thể ngủ một lát rồi."
Dạ nghe lời nhắm mắt lại, hắn thật sự đã kiệt sức, kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn.
Lỗ Đạt Mã nhìn Dạ dần dần nhắm hai mắt lại, cũng tựa vào một bên nghỉ ngơi.
Chuyện xảy ra hôm nay để cho nàng nghĩ lại mà sợ. Con báo là động vật họ mèo
có hình thể nhỏ nhất trong bốn loài, có thể nói Báo là thợ săn hoàn mỹ,
bọn nó có vóc người kiện tráng, động tác linh hoạt, tốc độ chạy trốn
mau. Nhưng nếu so sánh với sư tử thì khách quan mà nói báo sẽ bị thua
thiệt; nó lại là động vật sống một mình, gặp phải linh cẩu, sói là động
vật quần cư vậy cũng là song quyền nan địch tứ thủ. (bốn loài = bốn động vật săn mồi khát máu nhất: cá sấu nước mặn, cá mập trắng, sưu tử Châu
Phi, báo; song quyền nan địch tứ thủ: hai tay khó đánh nổi bốn người.)
Lỗ Đạt Mã luôn luôn biết được Dạ không có khả năng là nhân vật mạnh nhất
nơi này. Trước kia là Cự Mãng, hôm nay cự thú cũng đã trắng trợn xác
nhận điểm này. Nhưng hắn ở trong lòng của nàng cũng là một tồn tại mạnh
mẽ, có thể nói là trụ cột chống đỡ cho nàng sinh tồn ở cái thế giới này. Trải qua thời gian dài chung đụng, Lỗ Đạt Mã xem Dạ là bằng hữu, người
thân, làm nơi nương tựa. Nhìn Dạ bị thương, trong lòng khổ sở nói không
nên lời.
Trước đó gặp Cự Mãng, hiện tại có cự thú, dã thú ở cái
thế giới này đều khổng lồ, ai biết về sau có thể gặp phải Cự Tích, Cự
Sư, Cự Hổ hay không? Một con đơn độc thì cũng may, nếu như gặp phải một
đám như Cự Lang, một đám linh cẩu khổng lồ lại phải làm như thế nào? Ở
đây trời băng đất tuyết, thời điểm thiếu thốn thức ăn, tất nhiên không
trốn thoát số mạng bị xơi tái. (Cự Tích = con rắn mối thật bự, Cự Sư =
sư tử thật bự, Cự Hổ = con cọp thật bự ^_^)
Lỗ Đạt Mã không muốn
chết, dĩ nhiên Dạ cũng không muốn chết, nhưng làm thế nào để phòng ngừa? Nàng phải làm thế nào để trợ giúp cho Dạ, làm cho hắn càng cường đại
hơn đây?
Cuộc sống của Lỗ Đạt Mã mới vừa dễ dàng một chút, lại phải nhăn mi cau mày rồi.
"Ùng ục......"
Trong bụng truyền tới tiếng kêu nhắc nhở Lỗ Đạt Mã, hôm nay nàng và Dạ còn
không có ăn qua chút gì. Mới vừa kịch chiến một phen, Lỗ Đạt Mã đầy khẩn trương nên quên mất việc này rồi.
Người là sắt cơm là thép, tại sao có thể quên chuyện quan trọng như vậy.
Lỗ Đạt Mã đứng dậy kiểm tra Dạ một chút, hô hấp của hắn đều đều, trên
người cũng không nóng lên. Lại giúp hắn đắp cái áo da, Lỗ Đạt Mã khom
lưng đi ra khỏi phòng tuyết, lăn tròn một quả cầu tuyết chận lại miệng
cửa, cách ly hơi thở của Dạ với bên ngoài. Khứu giác của động vật hoang
dã đều hết sức bén nhạy, Dạ bị thương nặng, mùi máu trên người rất nặng, khó mà bảo đảm sẽ không lại dẫn tới Đại Gia Hỏa đói bụng nào đó. Tuy
nói, như vậy cũng không nhất định có thể ngăn cản được bao nhiêu, nhưng
mà có còn hơn không, không phải sao?
Xong xuôi hết thảy, Lỗ Đạt
Mã sợ bão tuyết đầy trời sẽ che phủ dấu vết ở đây, không dễ dàng tìm
đường trở về, buộc một sơi dây da thú trên một cây đại thụ dễ trông thấy ở bên cạnh. Sau đó đi kiếm đồ ăn.
Đống lửa mới vừa dùng để đun
nóng dầu đã tắt, trên mặt đất chung quanh là một mảnh hỗn độn, thi thể
cự thú thì nằm ở cách đó không xa, trên người còn cắm trường mâu của Lỗ
Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã chỉ vội vàng liếc mắt nhìn thoáng qua liền chạy đi tới sơn động. Nàng không dám nhìn thẳng cái Đại Gia Hỏa bể đầu sứt
trán này. Vì như vậy sẽ để cho nàng nghĩ đến tiếng kêu rên chấn động
cùng với cục lửa lăn lộn ngay tại chỗ mới vừa rồi. Hai chữ "tàn nhẫn"
không ngừng thoáng qua ở trong đầu nàng, làm cho nàng một khắc cũng
không dám nán lại ở chỗ này. Hơn nữa, trong lòng nàng còn lo lắng cho
Dạ, không yên lòng để hắn đơn độc một mình ở đó.
Trèo lên dốc núi vào sơn động, lửa trong chậu than bởi vì không ai chăm sóc đã sớm dập
tắt. Lỗ Đạt Mã lấy hai cái trứng dầu con rùa cùng với một chút thịt khô
cất vào da thú trong túi. Lại cuốn năm, sáu tấm da thú thật dầy, cùng
với nồi mai rùa đều vác ở trên lưng. Ra đến cửa động lại quay lại cầm
thêm mấy cái chén gỗ.
Vội vàng chạy về phòng tuyết, Lỗ Đạt Mã bỏ
đồ xuống, đẩy ra quả cầu tuyết ngăn cửa, kiểm tra tình huống của Dạ
trước. Cũng không tệ lắm, không có phát sốt, máu ở miệng vết thương cũng đã đông lại. Lỗ Đạt Mã lấy ba tấm da thú dầy trải vào bên trong rồi Dạ
dời lên, lại đắp mấy tấm còn dư lại lên trên người hắn, rồi mới xoay
người đi ra ngoài.
Trong trời tuyết lớn, không dễ nhóm lửa, Lỗ
Đạt Mã đập vỡ một cái trứng dầu con rùa, tưới dịch trứng lên bó củi, mất một nửa sức lực mới làm lửa cháy lên. Cũng may mà chất lỏng của trứng
dầu con rùa thấp, dễ cháy, nếu không Lỗ Đạt Mã thật đúng là bó tay hết
cách.
Có lửa, Lỗ Đạt Mã lại mắc cái nồi mai rùa lên giá, hốt
tuyết bỏ vào đun nóng, thịt khô cắt thành miếng nhỏ bỏ vào trong nồi. Dạ bị thương nặng, cũng đừng nghĩ ăn thịt nướng gì đó, Lỗ Đạt Mã định cho
hắn nấu canh thịt dễ hấp thu dễ tiêu hóa.
Lỗ Đạt Mã đứng ở cạnh đống lửa, vừa xoa xoa tay sưởi ấm vừa bậc nhảy về phía trước, lạnh quá, nàng sắp bị đông cứng rồi.
Canh nấu hồi lâu, cho đến khi nước canh có màu hơi trắng sữa, Lỗ Đạt Mã múc
ra một chén, nếm một ngụm nhỏ. Lỗ Đạt Mã bĩu môi, trừ một chút mùi tanh
của thịt, cũng không có mùi vị gì, không biết Dạ sẽ uống hay không, cái
tên kia ở phương diện ăn uống giống như một đứa bé, cực kì kén chọn. Nếu như có một chút muối, có chút hồ tiêu thì tốt rồi.
Nhiệt độ quá
thấp, canh múc ra ngoài nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, mùi vị canh nóng
cũng không có gì đặc sắc, lạnh sẽ càng khó uống hơn. Lỗ Đạt Mã vội vàng
bưng canh đi tới trước mặt Dạ, quả nhiên, Dạ chỉ duỗi đầu lưỡi ra liếm
một chút, liền quay đầu sang hướng khác.
"Dạ, bây giờ ngươi là bệnh nhân, phải nghe lời, không thể kén ăn, có biết không?"
Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt. Dời đầu Dạ qua, cho vào trong miệng hắn từng
chút từng chút. Tên Dạ này rất kỳ quái, khi giúp nàng trị liệu vết
thương ở chân thảo dược đắng chát khó ăn như vậy, thì hắn bỏ vào trong
miệng nhai, mày cũng không nhăn chút nào. Đối với mùi vị thịt lại vô
cùng bắt bẻ, chỉ kém một chút nữa thì chính là vẻ mặt chán ghét mà vứt
bỏ đi.