Ăn no, Dạ liền biến
thành hình thái đại miêu nằm sấp trên một mảng cỏ bằng phẳng, vừa liếm
liếm da lông, vừa hưởng thụ tắm mình trong ánh mặt trời.
Lỗ Đạt
Mã lại không thể nhàn rỗi, hôm nay chuyện nàng cần làm rất nhiều. Trước
tiên cắt cỏ đuổi muỗi thật dài đặt ở dưới mặt trời phơi nắng, một lát
thì bện cái đệm cỏ. Lại đi dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên da lông của ngựa sừng trâu ngày hôm nay, treo lên trên cành cây hong khô.
Sau đó
cắt một chút dây leo tinh tế, mang đến trong khe nước rửa sạch, trở lại
bên cạnh con mồi chưa có ăn hết, cắt xuống từng mảnh từng mảnh thịt, xâu chuỗi lên trên dây leo. Con mồi có dáng vóc rất lớn, cho nên có rất
nhiều thịt còn dư lại chưa ăn xong, cuối cùng cánh tay Lỗ Đạt Mã cũng
đau đớn chua xót mới coi như là hoàn thành công việc.
Xâu chuỗi
thịt xong rồi treo lên trên nhánh cây, Lỗ Đạt Mã phát hiện, túi thịt ăn
còn dư lại ngày hôm qua vẫn còn ở đây, không có bị những dã thú khác
ngậm tha đi ăn hết. Có lẽ, Dạ là "Lĩnh Chủ" ở hẻm núi này rồi.
Mở bao đựng thịt ra, thịt bên trong tản ra mùi tanh hôi nhàn nhạt, đã bị
hư rồi. Lỗ Đạt Mã hết sức bảo vệ môi trường liền cầm cốt đao đào hố ở
cạnh một gốc cây vùi thịt sâu vào trong đó. Sau này nơi này cũng coi như nửa địa bàn của mình, nhất định phải chú ý vệ sinh.
Làm xong tất cả, đã gần đến giữa trưa, Lỗ Đạt Mã dựa vào đống lửa nướng hai chuỗi
thịt. Dạ đang chợp mắt ở bên cạnh mở một con mắt màu tím sẫm nhìn nàng, ý kia chính là: không phải thường thường ngươi mời ta sao?
Lỗ Đạt Mã không tiện ăn mảnh một mình, đong đưa xâu thịt trong tay về phía hắn: "Dạ, ngươi có muốn ăn một chuỗi hay không?"
Dạ mở ra cái miệng rộng, đánh một cái ngáp thật to, đứng lên thong thả
bước đi tới gần bên cạnh Lỗ Đạt Mã: "NGAO...OOO" một cái liền ngậm chuỗi thịt từ trong tay nàng, nằm trên mặt đất ăn liên tục.
Lỗ Đạt Mã vui vẻ, nhiều khi người này có tính tình chính là một đứa bé choai choai.
Ăn cơm trưa xong, Lỗ Đạt Mã bắt đầu tìm kiếm dây leo thích hợp làm thang
dây, phải dài, phải thô, phải thật dẻo dai. Tìm nửa ngày rốt cuộc tìm
được hai cây, lại khổ nổi không cách nào lấy xuống. Dây leo quấn quýt
cao ngất trên nhánh cây, Lỗ Đạt Mã thật sự không cách nào cắt xuống
được, ngộ nhỡ không đủ dài, nàng cũng không tìm được cái thích hợp khác.
Dạ vừa nửa nằm vừa nhìn Lỗ Đạt Mã bận rôn nửa ngày, thông thả bước tới chỗ của nàng, dừng lại dùng cái đầu lông mềm cọ nàng.
Ánh mắt Lỗ Đạt Mã sáng lên, đúng vậy, thế nào lại quên mất người này đây.
"Dạ, ta muốn sợi dây leo này, hái xuống giúp ta đi."
Nàng lắc lư dây leo lớn bằng cổ tay trước mắt, vừa chỉ chỉ một chỗ khác quấn quanh ở thật cao trên tán cây.
Dạ chớp chớp mắt với nàng, tung người lên cây trong nháy mắt hóa thành
hình người, sau đó chỉ mấy cái đã leo lên ngọn cây. Sau hai hơi thở, Lỗ
Đạt Mã liền thấy được tay Dạ nắm chặt dây leo trong tay, mang theo "Tiểu huynh đệ" đang nhảy nhót ở phía trước trở lại trước mặt nàng.
Không phải nàng muốn chào hỏi với "Tiểu huynh đệ" của Dạ, mà là địa phương Dạ nhảy xuống quá gì kia, Lỗ Đạt Mã thật sự muốn tránh cũng không thể
tránh. Nàng quyết định, chuyện đầu tiên là phải làm cho Dạ một cái tạp
dề da thú, che chắn "tiểu huynh đệ cường tráng" của hắn. Nếu không cứ
tiếp tục như thế mãi, rất lúng túng nha, sẽ đau mắt hột đó.
Nói
thì làm liền, không có da thích hợp, Lỗ Đạt Mã lấy ra một cái váy da
mãng xà khác từ trong túi tùy thân của mình, cắt bỏ đường may rồi vá lại lần nữa, rất nhanh một cái "váy da mãng xà ngang lưng" xuất hiện ở
trước mắt.
"Tạp dề" rất rộng, hơn nữa ở phần eo Lỗ Đạt Mã còn làm thành sợi dây buộc lại, dễ dàng mặc hay cởi. Dĩ nhiên, điều kiện tiên
quyết là Dạ phải học được cách thắt nút này, trước đó không thể làm gì
khác hơn là do Lỗ Đạt Mã giúp hắn rồi.
Từ lúc có y phục biểu hiện của Dạ là rất vui vẻ, thế cho nên, một ngày này cũng không có thay đổi
trở về hình thái con báo, vẫn giữ vững hình người. Lỗ Đạt Mã cảm thấy
hắn hẳn là chịu ảnh hưởng của mình. Tiếp xúc thời gian dài, rất có thể
mình là sinh vật hình người duy nhất Dạ gặp được. Mà nàng ở bất cứ thời
điểm nào cũng mặc quần áo, như vậy Dạ cũng nhất định cho là, thời điểm
hình thái con người nên mặc quần áo. Điều này cũng nói rõ nguyên nhân
mấy ngày qua, trừ phi buộc phải biến thành hình thái con người, bằng
không phần lớn thời gian hắn đều biến thành bộ dáng con báo thôi.
Làm xong thang dây, bện xong nệm rơm, đã gần đến lúc chạng vạng.
Ăn cơm tối xong, Lỗ Đạt Mã cầm khăn tắm đi tới bên dòng suối nhỏ, đi tắm
trước khi đi ngủ. Núp ở phía sau một tảng đá to lớn, Lỗ Đạt Mã cởi váy
da xuống, lội vào trong giữa dòng suối nhỏ.
Dạ tò mò nàng đang
lén lén lút lút muốn làm cái gì, vốn định theo tới, lại bị Lỗ Đạt Mã
nghiêm túc ngăn lại. Đôi mắt nhỏ uất ức u oán cũng bị Lỗ Đạt Mã bỏ qua,
"Thẳng thắn gặp nhau" (ý là cởi truồng) cái gì chứ, không đùa! Tỷ cũng
không cởi mở như vậy.
Dạ là một đứa bé đàng hoàng, bị Lỗ Đạt Mã
"cảnh cáo" không cho đi qua, hắn cũng ngoan ngoãn ở bên kia dòng suối
nhỏ tắm rửa sạch sẽ, hắn tắm thuần túy chính là nhúng một cái, ngâm một
cái.
Tắm rửa xong, mặc quần áo vào, Lỗ Đạt Mã thu thập gia sản, leo lên tấm lưng dày rộng của Dạ, trở về "Nhà" trên vách đá.
Nhờ ánh trăng, Lỗ Đạt Mã cất kỹ nệm rơm gần chỗ cửa động, rồi trải khăn tắm ở phía trên, vậy coi như là cái giường rồi. Lại bóp nát rể cỏ hình cầu
xua muỗi, nặn ra chất lỏng bôi khắp ở trên người, hơn nữa cũng bắt đầu
bôi loạn một lần ở trên người Dạ, chỉ mong có thể tránh được bị muỗi
quấy nhiễu.
Hiện tại, nàng muốn tìm địa phương đặt thang dây.
Tìm một vòng, không tìm được nơi thích hợp, nhánh cây thì e rằng không thể
chịu được sức nặng, đá lại không có nơi cố định. Lỗ Đạt Mã ngồi xuống
phát ngốc đến cả buổi, đột nhiên nhớ tới sừng của con mồi hôm nay, cầm
nó rồi cắm ở giữa khe nham thạch là có thể cố định thang dây thôi. Quyết định chủ ý, Lỗ Đạt Mã leo lên nệm rơm được xếp thành "Giường", an tâm
đi ngủ.