Đợi đến khi thương thế của giống cái báo nhân đó lành bảy tám phần, Hạ
cô nương dùng lá nhựa ruồi mẹ nhà nàng dùng làm giấy vệ sinh bọc hai
miếng đậu phụ sữa khô, đuổi đi.
Một quý mưa to tới cũng gấp gáp
hơn quý trước, giống như nạn hồng thủy liên tiếp xuống gần một trăm mười ngày, diện tích chỗ rừng núi thấp bị đọng nước càng lúc càng rộng. Mà
nước bùn và hòn đá từ trên núi lăn xuống nhìn mãi cũng quen mắt. Nếu như không phải có thảm thực vật rậm rạp rắc rối khó gỡ bao trùm, Lỗ Đạt Mã
cảm thấy không biết bọn họ bị đất đá trôi chôn bao nhiêu lần.
Nếu không tại sao nói "sinh con ít trồng cây nhiều", những lời này hết sức có đạo lý đấy.
Chung quanh nhà mới của Lỗ Đạt Mã, hàng xóm càng ngày càng nhiều: ba hàng
xóm, bốn hàng xóm, năm hàng xóm...... trước kia cũng đã tới.
Đám
báo nhân tránh né bị dìm nước mà dọn nhà lên trên núi, đám động vật nhỏ
cũng không ngốc, cũng biết phải đi chỗ cao. Mà đám báo nhân và giống
mãnh thú ăn thịt tranh giành địa bàn và thức ăn cũng càng ngày càng
nghiêm trọng. Trong vòng mấy ngày liền bãi nhốt cừu nhà Lỗ Đạt Mã bị
mãnh thú chiếu cố bốn lần, dê chân bò cũng tử thương hơn phân nửa, dê
không chết cũng bởi vì kinh sợ mà không sinh sữa nữa.
Dĩ nhiên, những thứ này cũng không đáng kể, dê không có thì có thể nuôi lại.
Hiện tại Lỗ Đạt Mã lo lắng nhất chính là an toàn của người nhà nàng, mỗi
ngày đi ra ngoài săn bắt, Lỗ Đạt Mã nhất định dặn dò Dạ trông chừng kỹ
Tuyết và Vũ, ba người nhất định không thể tách ra, như vậy gặp phải nguy hiểm còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, không đến nỗi đơn đả độc đấu. Dù là
thức ăn ít một chút cũng không sao, nhà bọn họ có đầy đủ "lương thự dự
trữ".
Nhắc tới năng lực học tập của báo nhân mạnh, hơn nữa đầu óc cũng dùng tốt, giống như bọn họ thấy được chỗ tốt của kết bạn săn bắt,
cũng dần dần bắt đầu kết đôi kết ba hoạt động cùng nhau, mà con mồi đánh được mọi người chia đều.
Như vậy tuy có thêm sự bảo đảm an toàn, nhưng mà, nếu gặp phải hung mãnh da dầy như gấu kiếm răng, dã thú thô
bạo thì cũng không chiếm được tốt.
Vào một ngày nọ, Dạ và Tuyết
còn có Vũ mang vết thương chồng chất trở về nhà, Lỗ Đạt Mã cảm giác mình không thể lại qua loa được nữa rồi. Nàng quyết định dạy cho nhóm báo
nhân chế tạo vũ khí, sử dụng vũ khí, hơn nữa đào hố làm cạm bẫy bảo vệ
gia viên.
Kết quả, ý tưởng của nàng còn chưa kịp áp dụng, liền phát hiện, mình lại mang thai.
Vì vậy, công việc này liền giao vào trong tay Hạ cô nương.
Bởi vì từ nhỏ thì đã khác biệt với báo nhân thuần chính, cho nên Lỗ Đạt Mã
lo lắng một ngày nào đó mình và Dạ qua đời, Hạ cô nương không thể có
cuộc sống thật tốt, tất cả những gì nàng có được, đặc biệt là phương
pháp chế tạo và sử dụng công cụ, vũ khí đều dạy cho Hạ cô nương.
Mà Hạ cô nương hình như cũng hết sức cảm thấy hứng thú đối với loại đồ
này, không có việc gì thì tự mình cũng phát minh sáng tạo ra này nọ, ở
trong thế giới báo nhân có thể nói là nửa chuyên gia vũ khí rồi. Dĩ
nhiên, nàng thành thạo nhất chính là cạm bẫy, toàn bộ nghiên cứu dùng để hãm hại những giống cái báo nhân đánh chủ ý lên Tuyết.
Sau khi
mưa to mùa hè tàn sát bữa qua đi, tất cả báo nhân trong núi rừng lại có
nhận thức mới đối với tiểu giống cái nhỏ yếu Hạ cô nương.
Không thể không nói câu danh ngôn "kiến thức đúng là lực lượng" này rất có đạo lý.
Hạ cô nương lấy đầu óc thông minh của mình, lấy được tán thành của báo nhân, thậm chí là tôn trọng.
Thời điểm mùa đông tuyết bay rơi tán loạn, Lỗ Đạt Mã sinh, nhà Hạ cô nương
lại thêm một nam đinh Tiểu Hắc Báo. Mà nàng
cũng chân chính trưởng thành, nàng giống như mẹ nhà nàng, sẽ có thân
thích định kỳ chiếu cố (là kỳ kinh nguyệt).
Hạ cô nương đối với
cái "dì cả" này thì không có phản ứng gì..., bởi vì nàng thông qua mẹ
thường cách một đoạn thời gian cũng sẽ ra máu mấy ngày. Đương nhiên Hạ
cô nương cho là mình nhất định sẽ giống mẹ.
Nhưng mà, cái này lại làm Lỗ Đạt Mã sợ hết hồn, nàng cho là khuê nữ mình biến đổi Tiểu Báo,
như vậy phải giống như giống cái báo nhân.
Lại không nghĩ rằng, ở phương diện này kết cấu sinh lý của Hạ cô nương vẫn là thuần chính phái nữ loài người.
Thời điểm khi ngửi được trên người Hạ cô nương tản mát ra mùi kích thích tố
nồng đậm của giống cái, ánh mắt của Tuyết lập tức liền phát ra ánh sáng
sâu kín.
Khi mẹ nhà mình nói cho Hạ cô nương, nàng như vậy thì
được coi là trưởng thành. Cái đầu nhỏ của Hạ cô nương bắt đầu nhanh
chóng xoay tròn, về phần xoay chuyển là cái gì, hắc hắc, bạn Tuyết nào
đó tự cầu nhiều phúc đi!
Tiểu Hắc báo nhà Hạ cô nương —— Tiểu Sơn (núi nhỏ), mỗi ngày một lớn lên. Không sai, nam đinh mới thêm của nhà
Hạ cô nương gọi là: Tiểu Sơn.
Sơn, cũng là ba (tam) vậy.
Tiểu tử đứng hàng thứ ba, nhưng mà nếu gọi tiểu tam thì quá khó nghe, vì vậy Lỗ Đạt Mã liền sửa âm lưỡi đổi thành âm cao lên, "Ba" thay đổi nhỏ biến thành "Sơn" rồi. (chữ sơn: 山; chữ tam: 三_ thật phục chị Mã @_@; tiểu
tam cũng là từ dành cho những người làm kẻ thứ ba chen vào gia đình
người khác)
Phải nói người làm mẹ Lỗ Đạt Mã này, ở trên phương diện đặt tên này, thật đúng là...
Khi mùa đông giá rét bắt đầu rời đi nhường ánh sáng cho mùa xuân cô nương
từ trong chăn chui ra, nói cho nàng biết: đến phiên ngươi trực, sau đó
mình liền đi ngủ đông.
Thế giới tự nhiên lại bắt đầu trình diễn một vòng sinh sôi nảy nở mới.
Hai ngày nay tâm tình của Dạ cực kỳ khó chịu, mặt cũng đen tối như đít nồi. Bởi vì, trên địa bàn nhà hắn lại có thức ăn không biết của tên nào đưa
tới lấy lòng. Cái này làm cho Dạ nhớ lại đại hàng xóm, vì vậy, hắn biến
thành chó sói lớn giữ nhà, phàm là giống đực báo nhân vào địa bàn nhà
hắn, vô luận người tới có ý gì hết thảy đều đuổi đi, đuổi đi......
Bộ dáng này của hắn làm Lỗ Đạt Mã dở khóc dở cười. Mình cũng là mẹ ba đứa
hài tử, một đống bã đậu rồi, nào còn có ai sẽ nhớ thương chứ!
Rất nhanh, Dạ phát hiện, những thứ để lấy lòng kia, mục tiêu không phải vợ
hắn, mà là khuê nữ hắn thì tâm tình bình tĩnh không ít.
Nhưng ——
Hừ, cho rằng khuê nữ của hắn dễ theo đuổi hả! Không lấy ra chút bản lãnh thật sự, đừng mơ tưởng.
Dạ không đuổi người, đổi thành "khiêu chiến" rồi.
Không thể không nói, ở phương diện quan niệm gia đình, Dạ bị Lỗ Đạt Mã "Hán
hóa" thật nghiêm trọng, hoàn toàn chính là dáng vẻ một phụ thân loài
người thuần chính đối với nữ nhi.
Lỗ Đạt Mã suy nghĩ, bộ dáng Dạ
như vậy có chút giống điệu bộ cổ đại tỷ võ cầu hôn. Biện pháp này là
không tệ, chọn người cường hãn, về sau nữ nhi đi theo hắn sẽ không đói
bụng. Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã lại lo lắng, giờ lựa tốt rồi, nếu người ta tới là một "Tẩu hôn", chỉ làm vợ chồng với khuê nữ nhà mình một mùa xuân
thì làm sao bây giờ?
Ngược lại cũng không phải nhà mình không nuôi nổi cháu ngoại, chỉ là, như vậy......
Không được, không được!
Phải tìm một người có thể đối tốt với nữ nhi cả đời.
Hạ cô nương không để ý cha mẹ mình nghĩ cái gì, bây giờ chỉ đang một lòng một dạ tính kế Tuyết.
Mà Tuyết thì một lòng một dạ đi theo Dạ cưỡng chế đuổi hết mấy giống đực báo nhân tới cầu yêu với Hạ cô nương.
Phải nói Lỗ Đạt Mã sanh ba đứa hài tử, hai đứa con trai cũng hoàn mỹ di
truyền gien báo nhân trên người Dạ. Chỉ có Hạ cô nương là dung hợp gien giữa loài người và báo nhân. Nàng có
phương thức tư duy hoàn toàn bất đồng với báo nhân, ở phương diện này,
tiếp cận gần với loài người hơn, mặc dù nàng không có sống qua ở xã hội
loài người.
Bây giờ Hạ cô nương liền rối rắm, nàng nên giống như
Vũ "coi trọng chính là của ta, đánh ngất xỉu kéo về nhà" đây? Hay là để
cho Tuyết thích mình trước.
Hạ cô nương cảm thấy, Tuyết là thích
mình, nhưng mà, về phần là loại thích nào thì nàng không xác định. Mẹ có nói qua, thích chia rất nhiều loại: thích giữa người thân, thích giữa
bạn bè, còn có thích giữa người yêu.
Về phần, vì sao kêu là thích giữa người yêu, Hạ cô nương nghĩ, hẳn là cái loại dáng vẻ của cha và lão mẹ.
Làm sao mới có thể làm cho Tuyết thích mình như là người yêu đây?
Nếu như mình giống như mẹ đối với cha, đối đãi với Tuyết như thế, như vậy
Tuyết cũng sẽ đối đãi với mình giống như cha đối đãi với mẹ đi!
Quyết định chủ ý, Hạ cô nương bắt đầu hỏi han ân cần đối với Tuyết, làm quần áo nấu cơm.
Kiên trì như vậy hơn mười ngày, Hạ cô nương có chút nóng nảy, vì sao thái độ của Tuyết đối với mình không có thay đổi đây?
Bởi vì vấn đề thời gian ngắn sao?
Ngược lại mẹ thường nói, làm việc phải tiến hành theo chất lượng, La Mã không phải xây dựng trong một ngày, dục tốc bất đạt. Về phần La Mã là cái gì, Hạ cô nương không biết, mà đậu hũ nàng cũng chưa từng ăn. Nhưng mà, ý
tứ trong lời nói của mẹ, nàng vẫn hiểu.
Bây giờ nàng liền hối
hận, tại sao sớm không nghĩ tới đây, nếu như từ lúc vừa ra đời mình đi
học theo bộ dạng của mẹ đối với cha mà đối đãi với Tuyết, như vậy không
phải rất sớm hắn sẽ thích mình sao!
Ực......
Hạ Hạ cô nương, ngươi nghĩ có chút xa, vừa sinh ra lúc ấy ngươi còn chỉ biết ăn và ngủ thôi.
Phải nói Tuyết đối với Hạ cô nương đó là cưng chiều có thể không cưng chiều
được nữa, tốt đến không thể tốt hơn rồi. Chỉ là, Hạ cô nương thình lình
tốt với hắn, hắn vẫn thật không có cảm giác được.
Nguyên nhân
nha, trước kia Hạ cô nương hầu như cũng đưa thức ăn, đưa y phục cho hắn. Dĩ nhiên, khác nhau ở chỗ, trước kia những thứ đó là Lỗ Đạt Mã làm, mà
bây giờ những thứ này là Hạ cô nương tự mình làm.
Hơn nữa, mấy
ngày qua, chàng Tuyết nào đó chỉ nghĩ phải làm sao đánh bay mấy tên
giành tiểu nàng dâu thôi. Còn đối với
những thứ này, hắn thật đúng là không có lưu ý. Lại nói, nội tâm báo
nhân trời sanh không có nhiều cong cong quẹo quẹo như vậy!
Thế nhưng chút này Hạ cô nương cũng không biết, nàng lại kiên trì hai mươi ngày nữa, bỏ qua hỏi han ân cần với Tuyết.
Nàng cảm thấy hay là..."đánh ngất xỉu kéo về nhà" cho dễ dàng một chút.
Vì vậy, vào một buổi tối nguyệt hắc phong cao nào đấy, Hạ cô nương nấp vào sơn động của Tuyết ......
"A......"
Đây là Hạ cô nương kêu lên.
Báo nhân cảm xúc nhạy bén, ở thời điểm nhận thấy được sơn động của mình bị
xâm nhập, Tuyết liền từ trong giấc ngủ ngắn tỉnh táo lại.
Tiếng kêu sợ hãi kia của Hạ cô nương, chính là nàng bị Tuyết coi thành người xâm lăng mà đụng ngã.
"Hạ Hạ?"
"Là ta!"
"Tại sao không đi ngủ?"
"Tìm ngươi ngủ chung!"
Ặc, Hạ cô nương cô nương ngươi thật bưu hãn?
Sau đó thì Tuyết kêu rên.
Rồi sau đó chính là âm thanh hài hòa của sự vận động đụng ngã và bị đụng ngã.
Cuối cùng ——
"A!"
Đây là tiếng kêu thê lương ngắn ngủi của Hạ cô nương.
Khụ! Khụ! Mọi người đều biết đây là vì sao ha.
Sau tiếng kêu, trong sơn động của Lỗ Đạt Mã và Dạ, ngọn đèn cũng sáng.
Ngọn đèn trong sơn động của Vũ và Tiểu Man cũng sáng.
Cửa gỗ sơn động của Tuyết bị đá văng.
Trường hợp này có phải gọi là "bắt gian tại trận" hay không?
Ài! Ở cùng một chỗ với cha mẹ chính là không tốt, không có * a!
Tuyết bị Dạ và Vũ trực tiếp xách ra ngoài động.
Sau đó, liền truyền đến tiếng gào thét và tiếng đánh nhau.
Tiểu Man nghe âm thanh, lỗ tai nhỏ tròn của nàng run lẩy bẩy, đi tới trước
mặt của Hạ cô nương, đưa ra đầu lưỡi mềm mại đi liếm nước mắt của nàng.
Đây là phương thức an ủi lẫn nhau của báo nhân.
Lỗ Đạt Mã nhìn lạc hồng trên đệm da thú, sững sờ hai giây. Nàng nháy nháy mắt, nhếch môi vui vẻ.
Cái này thì tốt!
Hai cái tâm bệnh lớn của mình đều được giải quyết, Tuyết có vợ, Hạ cô nương cũng có phiếu cơm dài hạn rồi.
Chỉ là, nhìn khuê nữ mình lần đầu hình như mạnh hơn mình không biết bao
nhiêu, chắc hẳn có bóng ma, phúc lợi sau này của Tuyết sao......
Ha ha!
Chịu đựng!
Tuyết bị Dạ và Vũ thao luyện một trận, sau khi trở lại trong động muốn tìm Hạ cô nương tiếp tục tốt đẹp, kết quả bị chận ở ngoài cửa. Nhiều ngày sau
đó, cũng có thể thấy dáng vẻ Tuyết bị treo ngược đầu chúi xuống dưới ở
trên cây. Nguyên nhân hả, cầu hoan không được, bị Hạ cô nương hãm hại.
Điều này nói rõ cái gì?
Bị bánh thịt trên trời rớt xuống rơi xuống đập, đầu cũng thương.