Thành phố Mộc Da Diên của tộc Mộc. Vào giờ này đã là gần chiều, nên
không còn ánh nắng, trời mát hẳn, thoáng đãng nguyên khí. Nơi này không
bị ô nhiễm.
Trúc Cư quán ở thành phố Mộc Da Diên.
Chỗ này
là một gốc cây với ngọn cao chọc trời. Đó là thân cây vươn qua cả những
đám mây liền bị che khuất bởi những đám mây. Càng bước lên cao thì càng
nguy hiểm vì sức gió và áp lực không khí. Trúc Cư quán là được tạo tác ở gốc cây cao này nên được đặt tên là Trúc Cư quán. Ở thành phố Mộc Da
Diên này cũng sặc sỡ sắc màu khi về đêm, buổi tối ở Trúc Cư quán khi leo lên tầng cao, đó là những tầng gác vượt qua những đám mây che khuất đã
có thể ngắm nhìn rõ hơn về bầu trời đầy sao với mặt trăng chiếu sáng về
đêm.
Ở những tầng gác này, có những căn nhà dùng làm nơi để
thưởng thức thức uống và ăn trái cây với những loại trái là những đặc
trưng riêng ở đây.
Trúc Cư quán là do một người xây dưng nên,
nên được gọi là ông chủ của quán này. Ông chủ của quán này cũng đã tuyển rất đông nhân viên để phục vụ quán, ở đây khi về đêm là một nơi được
nhìn thấy rõ ràng nhất ở thành phố Mộc Da Diên. Những viên đá phát sáng
được gắn ở đây rất nhiều nên khi về đêm như là một trụ trời sặc màu sắc
đèn điện thẳng đứng, vì có thể nhìn thấy toàn bộ Trúc Cư quán ở gốc cây
cao khi mà ban đêm những đám mây đã che phủ ở ban ngày liền không còn.
Nơi này vẫn là nơi được đông đảo khách tới ở thành phố Mộc Da Diên, là nơi
được tới xem nhiều vì những người khách này muốn đi lên tầng cao để thử
biết cảm giác thế nào.
Vũ Thiên và nhóm người đi cùng đều đã ở
trong Thành phố Mộc Da Diên, là đang cùng nhau đi dạo ở đây. Sàn Nã La
đã chỉ tay tới một nơi cao đã bị những đám mây che phủ nói với nhau:
- Chỗ đó là Trúc Cư quán!
- Giờ ban ngày nên đã bị đám mây che mất rồi!
Mấy người đi chung cũng đã nhìn tới Trúc Cư quán, vẻ mặt Bông Tuyền Duyên
đã hiện rõ háo hức như muốn được tới liền nơi đó. Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á lại khác khi mà là đang tò mò. Vũ Thiên đã hỏi Tuyết Lĩnh Á:
- Lĩnh Á! Cậu ở nơi này đã tới những chỗ nào rồi!
Tuyết Lĩnh Á liền như giật mình, đành lắc đầu với hắn, chưa biết nói thế nào. Vòng Cong Song vẫn còn đang nhìn tới Trúc Cư quán ở xa, lại nghĩ một
thoáng qua, nói với mấy người đi cùng mình như là đề nghị với bọn họ:
- Giờ này tới đó không vui! Hay là để tối nay rồi đi! Ban đêm nơi này mới đẹp!
Cù Lý Y, Chư A Lữ đã nhanh chóng gật đầu, không nhìn xung quanh, bọn họ vẫn đi cùng nhau, hai người cùng lúc nói:
- Giờ đi đâu!
- Tới chỗ nào ăn cái đã! Nơi này cũng có vài chỗ ăn uống ngon!
- Mấy món lạ đó!
Sàn Nã La nói với Chư A Lữ, Cù Lý Y như là đã hợp ý nhau, khi đã chạm ánh mắt với nhau.
- Ăn uống đơn giản thôi mà!
Vòng Cong Song chép miệng nhìn tới Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên
là đang đi chung với nhau, rõ ràng vẻ mặt ba người giống nhau. Vòng Cong Song cũng đã nhận ra mấy người bọn họ cũng đã làm thân với ba người một cách nghịch lý như vậy. Không biết đã dẫn bọn họ đi lấy trộm Nghịch
Thiên Tuyền Mộc, giờ lại rủ rê bọn họ tới đây như là để ngắm cảnh, thành bạn một cách tình cờ như vậy.
- Chỗ này cũng buôn bán đủ thứ!
Vũ Thiên nói với chính mình như vậy, hắn cũng đã tới nhiều thành phố, cũng nhìn thấy nhiều cửa tiệm, những bảng hiệu có ghi rõ nhìn ở đây hắn vẫn
là do dự không mua gì. Nhưng Bông Tuyền Duyên lại khác, cùng với Tuyết
Lĩnh Á như là đã chạm mắt với nhau, rõ ràng có ý muốn mua quà kỉ niệm
khi đã cùng nhau đi tới một cửa hiệu bán quà lưu niệm với những vật dụng lỉnh khỉnh được trưng bày những thứ này như chỏ có tác dụng trang trí.
Để lại Vũ Thiên đang bị bốn người Vòng Cong Song, Sàn Nã La, Chư A Lữ,
Cù Lý Y nhìn hắn như thấy được kẻ thứ ba ở giữa ba người đã cùng đi
chung với bọn họ.
Nhưng vẻ mặt mấy người lại lắc đầu cùng nhau
đi vào một chỗ đông khách bên trong. Chỗ này phục vụ các món ăn, bọn họ
liền ăn món gà chiên, ngồi chung một bàn, món ăn được đưa ra thì hai
người Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên mới đi vào.
- Ngồi ở đây tới tối!
Sàn Nã La vẻ mặt như đang giỡn nói với những người cùng bàn đang ngồi với
mình. Rõ ràng hắn cũng chưa biết phải làm gì tiếp theo khi đã vào trong
quán ăn này với đông thực khách đang dùng bữa ở trong đây cũng đã tới
bọn họ những vị khách lạ mặt.
- Thì ở đây vậy!
Vừa dùng
xong món ăn, Vũ Thiên cũng nói như vậy, nhìn sang Tuyết Lĩnh Á, Bông
Tuyền Duyên nhìn hắn, mắt hơi mở to, nghe hắn nói vậy lại yên lặng, mà
ăn tiếp món gà chiên đã được phục vụ đem ra.
Đó là bọn họ đang
ngồi ở trong quán ăn này, ngồi đợi tới tối. Không một tiếng động, ai
cũng im lặng như là đang tập trung suy nghĩ một cái gì đó, để cho những
thực khách ở trong quán nhìn mấy người bằng con mắt khác lạ. Nhưng mà
những thực khách đã vào quán này ăn uống cũng đã đi khỏi không có ý định xem bọn họ ngồi ở đây tới bao lâu mới đi.
Chủ quán này đã hơi
chút khó chịu nhưng vẫn im lặng vẫn để bọn họ ngồi ở đó khi đã thấy mấy
người đã ăn xong từ lâu, cũng đang muốn biết mấy người này đang bị gì mà lại ngồi ở chỗ quán quá lâu không chịu đi, phục vụ ở quán cũng đã nói
với chủ quán.
- Để mấy cậu đó ngồi đó đi!
- Bọn họ còn chưa tính nguyên thạch!
Chủ quán ngăn cản, một cô phục vụ chuyên tính tiền ở đây đã nhắc khi nhìn tới chỗ bàn những vị khách ngồi dai ở quán.
- Cũng mười bảy giờ rồi!
Những phục vụ phục vụ những vị khách khác đã lắm lúc nhìn chỗ bàn mấy vị
khách ngồi dai chưa thấy đi. Nhưng cũng đã thấy bọn họ rời khỏi bàn.
- Trả nguyên thạch đã!
Nghe vậy mới đứng lại hết nhìn nhau ở cửa ra, Vũ Thiên mới đi tới trả nguyên thạch cùng Sàn Nã La. Rời khỏi chỗ này mới là đi tới Trúc Cư quán ở xa
chỗ này. - Bay tới đó cho nhanh!
Sàn Nã La, Vòng Cong Song đã
khởi hành bay trước mấy người cũng liền bay theo sau hướng tới Trúc Cư
quán ở độ cao bay vượt qua những đám mây mà che khuất bọn họ đi. Vũ
Thiên bay ở phía sau nhóm người. Bay ở trên những đám mây, mấy người
cũng đã nhìn thấy được những tầng cao của Trúc Cư quán khi vẫn còn ở xa. Nhưng càng lúc đã càng bay tới gần.
Nhưng càng tới gần Trúc Cư
quán thì lại càng cảm nhận được áp lực nặng nề đè nén ra xung quanh. Một cảm giác nặng đã đánh rớt từng người xuống khi mà có những ánh mắt ở
trong Trúc Cư quán những tầng cao nhìn thấy bọn họ mang vẻ mặt ngạc
nhiên lẫn chút tức cười, khi thấy từng người bị rớt xuống.
Một cảm giác ê buốt đang lan tràn cơ thể.
Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á, Vòng Cong Song, Sàn Nã La là thấy đã đứng lên ngó
nghiêng xung quanh, cử động tay chân với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn lên trên các tầng gác cao Trúc Cư quán lắc đầu hơi ngẫm nghĩ:
- Đau khắp cả người!
Bông Tuyền Duyên đã nói như vậy khi cùng nằm nơi mặt đất. Chư A Lữ, Cù Lý Y ở chỗ Trúc Cư quán nơi đi vào mặt đất. Những người ở xung quanh đây đã
nhìn bọn họ, có người đang ở gần mấy người vẻ mặt đều đang kinh hãi chút ít với đôi mắt mở to, có người đã nói:
- Chỗ này cấm bay ở trên! Có cấm chế được cài sẵn!
- Mấy người suýt hại chết bọn tôi rồi!
Đó là có chút mắng. Đã có một người bảo vệ trong giữ nơi này đã đi tới, ra vẻ nhắc nhở với những người khác thì chỉ còn lại số ít nhìn tới mấy
người còn những người khác thì vẫn đang tiếp tục vào ra chỗ này Trúc Cư
quán.
- Các người đang vi phạm quy định ở đây! Đã tới Trúc Cư quán thì phải đi bậc thang lên những tầng gác trên!
- Không có gì!
- Đang đau nhức khắp người này!
- Leo cầu thang thì leo cầu thang!
Vũ Thiên nói, thì đã tới Sàn Nã La, Vòng Cong Song với giọng bực dọc. Lại
nhìn tới Chư A Lữ, Cù Lý Y cùng Bông Tuyền Duyên được Tuyết Lĩnh Á đỡ
dậy.
- Không sao chứ!
Lắc đầu bởi bọn họ là những người
tu hành, với cơ thể đã được thay đổi, cường hóa lên nhiều lần nên từ
trên cao rớt xuống cũng không đến nỗi chết người.
- Vào trong đi!
Cả đám liền phủi phủi quần áo liền cùng những người khác đang đi tới cùng
đi vào trong. Nhưng mà những bảo vệ nơi đây cũng đã tiếp tục lớn tiếng
nhắc nhở:
- Chỗ này ra vào tự do nhưng phải trả nguyên thạch nếu muốn ăn uống gì đấy!
Bọn họ đều đã đi vào trong tầng trệt của Trúc Cư quán. Ở bên trong Trúc Cư
quán ngoài một đám người đứng ở trong, đi qua đi lại nhìn những nhân
viên ở đây bày biện trái cây, và pha chế thứ nước từ những trái cây được trộn lẫn với nhau. Đã được những thực khách ở đây ăn uống để được
thưởng thức rất nhanh.
- Bên trong đã rộng mà người đi vào cũng đông!
- Đi lên các tầng trên xem thế nào!
- Càng lên trên mới là được ngắm cảnh!
Sàn Nã La, Vũ Thiên đã nói trong lòng, Bông Huyền Duyên đã nói ra với bọn
họ, nhìn lên lối thang bộ cũng may là không quá nhiều người bọn họ vẫn
có thể đi lên nhiều người.
Nơi cao nhất của Trúc Cư quán là
không biết ở tầng bao nhiêu vì càng đi lên tầng cao thì càng cảm nhận
được sự thay đổi ở các tầng gác của Trúc Cư quán. Ở mỗi một tầng bọn họ
lại bắt gặp một ca kỹ xinh xắn ở đây như là hướng dẫn, nhưng thực chất
là làm người mẫu đứng nhìn vì không mấy ai tới hỏi chuyện mấy.
Đã ở tầng gác có thể đã nhìn thấy những đám mây, đã đưa tay như muốn nắm
lấy đám mây đang bay lơ lửng, chỉ là những hạt sương hình thành từ hơi
nước đọng lên trên các tầng gác cao, ở những tầng gác cao đã ở trong
những đám mây giống như bọn họ đang đi vào mây.
- Mình thấy lạnh!
- Lên cao là thấy lạnh!
Vũ Thiên thì không thấy lạnh nhưng những người khác thì đã thấy lạnh. Sàn
Nã La vẻ mặt hơi chau mày, nói xong đã đi tới chỗ họ đang pha đồ uống,
ngồi ở đấy hồi lúc với phục vụ nơi này. Những người khác cũng đã bắt đầu tách nhau ra, Bông Tuyền Duyên, Tuyết Lĩnh Á lại đi cùng nhau hướng ra
bên ngoài nhìn ngó. Vũ Thiên lại không ở lại tầng gác này mà hắn lại đi
lên tầng gác trên nữa. Ở tầng gác trên này, Tiểu Bạch, Xà Xà đã ló đầu
ra với thân hình Thú tộc.
- Chỗ này lạnh quá Thiên ca!
Lạnh quá nên Xà Xà, Tiểu Bạch mới tỉnh dậy, đã thấy nơi mình đang tới không
biết chỗ nào, nên chỉ có thể nhìn dáo dác, rồi nói với Vũ Thiên đang ở
một mình trên tầng gác cao, không có ai quen ở chỗ này hắn tới. Nhìn
Tiểu Bạch đang bay ở trước mặt Vũ Thiên mới nói với nó:
- Tiểu Bạch! Đệ không ngủ tiếp đi! Chỗ này hơi lạnh nên ở trong lớp áo của ta đừng có ra!
- Có trái cây này! Tiểu Bạch!
Xà Xà đã nói với Tiểu Bạch khi đang ở bả vai Vũ Thiên liền bay xuống cùng
Tiểu Bạch hóa thành hai đứa trẻ, đã nhanh chân tới chỗ để đầy trái cây
mà lấy ăn. Vũ Thiên thấy vậy nhưng cũng không tới ngăn cản hai đứa. Hắn
lại đi ra bên ngoài tầng gác này, có chỗ để đứng nhìn ngó bên ngoài bầu
trời đã là đêm tối.