Bên trong tòa nhà được xây dựng lộng lẫy, sang trọng không kém phần tinh tế, bắt mắt. Vũ Thiên giữ chặt tay Tiểu Bạch, Xà Xà cùng Nghệ Nô đã đặt chân vào, trong rất nhiều những đám đông nhìn tới.
Vỡ òa, khóc nhỏ thay lẫn cười lớn, ầm vang tiếng nói lúc này.
- Chuyện gì vậy. Ta có làm sao, sao!
Vũ Thiên lắp bắp miệng nói nhỏ, giữ chặt lấy tay Tiểu Bạch, Xà Xà đến hơi
đỏ cổ tay chúng, cũng đang run mạnh mà nép chặt vào hai bên chân hắn,
hai đứa nó không dám hé môi hay nửa miệng mà ngậm chặt lại.
- Lung Linh! Ngươi có con rồi sao!
- Chuyện này là không thể!
- Không phải tu nguyên giả!
- Cũng đẹp trai đấy!
- Bạn trai của cô sao!
Rất nhiều câu hỏi hướng tới cô gái Nghệ Lung Linh, chỉ số ít lọt vào tai Vũ Thiên, kế cạnh đi cùng là Nghệ Nô cười khó xử, không thể lên tiếng nói.
Nghệ Nô lại hướng ánh mắt tới một nữ tữ xinh đẹp mang vẻ quý phái đã khoảng
chưa tới ba mươi, nhưng đã gần tới liền ép giọng nói lớn:
- Lung Linh nữ chủ, cậu ấy đã tới!
Im lặng, không một tiếng ồn khi Nghệ Nô liền dứt câu, những cặp mắt đứng
chính giữa đã chăm chú nhìn nơi lối vào, hướng thẳng Nghệ Nô đang khom
lưng với cô gái đang đứng ngay lối cầu thang đi lên.
- Không có gì Nô thúc!
Cô gái quý phái, xinh đẹp này chính là Nghệ Lung Linh đúng tên, đang run
nhẹ, có chút không vững đứng nơi cầu thang, nắm chặt thành bàn tay. Đang nhỏ giọng, nói luyên thuyên, là đang tỏ vẻ trách móc:
- Không phải Ngọc Kha, ai đây!
Chỉ vậy vài chữ nhưng lại được Nghệ Lung Linh lặp đi lặp lại từ nãy tới
giờ. Phút im lặng trôi qua khi Nghệ Nô dứt lời, nam thanh nữ tú đã lại
râm rang những câu nói đầy thú vị.
Trong khi đó, lại có nhiều giọng nói cũng khá gắt, tra hỏi Nghệ Lung Linh đầy xinh đẹp, đang khẽ nhăn, dường như hơi sợ:
- Phải làm sao đây!
Một câu hỏi to, vọng vang trong đầu Nghệ Lung Linh, Vũ Thiên lại khác, hắn
lại hỏi nhỏ Nghệ Nô, không để ý tới những ánh mắt đang nhìn mình, quét
từ trên xuống dưới như dò xét vậy.
- Nô thúc. Lung Linh là cô ấy, tiệc trà chỗ này sao!
Nghệ Nô xoay người lại nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt lại nhìn ra chút khác lạ trên mặt Nghệ Lung Linh.
Chen vào đám người còn khá trẻ, chỉ số ít người, có nam, có nữ đã qua tuổi
ba mươi, Nghệ Nô dẫn liền Vũ Thiên tới trước mặt Nghệ Lung Linh đã có
chút bối rối, đang cười gượng với hắn. Trong biểu cảm của Tiểu Bạch, Xà
Xà nhìn Nghệ Lung Linh, đôi mắt đẹp của cô ta đã ẩn đỏ, bờ môi miệng đã
ngậm chặt lại hai chữ “hai đứa” vừa nhấp môi mỏng đã im lại.
Vũ
Thiên nhìn ra có chút không ổn, nhưng cũng mặc kệ Nghệ Lung Linh dường
như đang khó xử mà mở miệng nói, khi mà Nghệ Nô kinh ngạc đứng hẳn sang
một bên nhìn hai người đối diện nhau.
- Cô là Nghệ Lung Linh. Việc này coi như đã xong!
- Ngươi. Ngọc... hắn!
Liền tắc giọng, vẻ mặt đã nổi đóa đã lấy lại bình tĩnh không nhìn Vũ Thiên
nữa, mà hướng sang những người đang có mặt trong này, giật mình một cái
khi một giọng nam đầy mạnh mẽ, nói cứng cỏi trong này:
- Lung Linh! Đây là bạn trai của em sao! Cũng đã có con rồi, hai đứa trai gái đầy đủ!
- Đây là con của em sao!
Một giọng nam khác lại chất vấn Nghệ Lung Linh, liên tục lắc đầu, được chục giây lại gật nhẹ, vẻ mặt hơi đơ biểu cảm. Nhưng đã có một nam nhân hơi
khen với Nghệ Lung Linh:
- Lung Linh! Nhanh như vậy sao, em đã có con với bạn trai rồi, từ lúc nào vậy!
Mỗi người một biểu cảm nơi này, không thấy ai giống ai, cử chỉ tay chân,
một vài cô gái chạy tới nắm lấy tay Tiểu Bạch, Xà Xà ôm lấy chúng, véo
má chúng, dẫn chúng ra chỗ khác, vẻ mặt Tiểu Bạch, Xà Xà lại không mấy
dễ chịu.
Vũ Thiên rời ánh mắt khỏi Nghệ Lung Linh đang đờ đẫn với hắn, sau Nghệ Nô, hắn lại nhìn những người đám đông có mặt nơi này, đã
ngừng nhìn hắn khi chú ý vào Tiểu Bạch, Xà Xà đang không biết phải như
thế nào.
- Mấy tỷ đừng có véo má đệ!
- Thiên ca!
Tiểu Bạch bị vài cô gái ôm lấy, véo má thì không ngừng cựa quậy, Xà Xà lại
khác nó có vẻ vui vẻ với những cô gái này, nhưng miệng nhỏ chu lên vẫn
gọi Vũ Thiên. Một hồi lâu những ánh mắt nhìn nhau, không biết nói gì
giữa Vũ Thiên cùng Nghệ Lung Linh không nói gì với hắn, ngoài hỏi Nghệ
Nô một chút ít gì đó.
- Ngươi tên gì!
Bất chợt những giọng nói cùng một câu hướng Vũ Thiên bằng giọng không mấy dễ nghe của một
vài trai trẻ trong số rất nhiều trai trẻ nơi này.
Cổ họng hắn khẽ run như đang nuốt một ngụm nước bọt, miệng khẽ mở trả lời câu vừa nói:
- Tôi tên Vũ Thiên, không có ý định làm phiền bữa tiệc của mọi người nên tôi sẽ rời đi trước!
- Tiểu Bạch, Xà Xà mau đi thôi!
Vũ Thiên lại liền bước chân đi nhẹ thẳng ra ngoài, khi hắn vẫn đang nắm
tay Tiểu Bạch, Xà Xà như vừa dứt câu, hai đứa đã lung lắc tay mà thoát
khỏi những người đang vây lấy mình, chạy nhanh về phía hắn.
Nắm chặt tay rời khỏi.
- Anh đợi em ở ngoài!
Nghệ Lung Linh lại nói với theo trong vẻ mặt đã chuyển biến tốt đẹp nhìn Vũ
Thiên đang giữ chặt tay Tiểu Bạch, Xà Xà rời khỏi nơi đông người này.
Vũ Thiên nghe thấy câu nói, liền suy nghĩ nhanh, mắng một câu rõ nhỏ với hắn nghe thấy:
- Cô không bị gì chứ!
Hắn bước đi ra ngoài trong vẻ mặt khó hiểu của mình, giọng Nghệ Lung Linh vẫn vọng vào tai hắn:
- Nô thúc! Đi theo anh ấy!
Chỉ vậy nhưng khi đã ra phía ngoài, một câu nói từ Nghệ Lung Linh vẫn có
trong đầu hắn “nhớ đợi ta ở ngoài tòa nhà này” dặn hắn rất kỹ, Nghệ Nô
lại theo sau:
- Câu theo tôi ra đây ngồi đợi nữ chủ một chút, chắc cũng không sao với cậu chứ!
Nói dứt câu, liền đi trước dẫn đường cho hắn đã dẫn theo Tiểu Bạch, Xà Xà
không tiện từ chối, hắn lại theo sau Nghệ Nô vẻ mặt không được tự nhiên
hiện rõ nơi hắn.
- Ngọc Kha, huynh ấy và Nghệ Lung Linh, huynh ấy đưa mình tờ giấy tới đây chỉ để gặp mặt thôi mà!
Hắn như tự nói với chính mình, trong lòng mang chút thắc mắc với Nghệ Lung Linh cùng Ngọc Kha. Không biết hai người như thế nào.
Hắn lại bỏ qua, ngồi cạnh Nghệ Nô nơi một chiếc ghế gỗ, bất chợt ngồi đợi
Nghệ Lung Linh, hắn trong lòng không biết mang chút thế nào.
- Nô thúc, ta chỉ mới tới, không rõ nơi này lắm!
Hắn khẽ nói vậy, Nghệ Nô lại vỗ bắp chân mình, ve phẩy tay, nói cứng với hắn:
- Hình xăm trên tay cậu, biểu thị cho Hội Thuyên Phái, mà cậu không biết ở Hội Thuyên Phái ở Lục địa Nguyên Thiên này như thế nào sao!
Hắn có chút giật mình nhìn hình xăm chỗ tay đã để lộ ra lúc nào liền vuốt tay áo khoác dài mà che lấp lại.
- Không rõ lắm!
Hắn nói thật như vậy vì không hiểu rõ lắm Hội Thuyên Phái, khi mà hắn đã ở
trong Hội cũng đã được khá lâu, biết rõ hội rất rộng nhưng cũng chưa
hiểu rõ hội như thế nào hoạt động.
Nghệ Nô bất chợt cười lớn, ầm vang nơi này, cành lá cây kiểng rung động theo lão, lời nói:
- Tôi đây cũng không rõ lắm nên mới hỏi cậu, ai ngờ cậu cũng không biết!
Vũ Thiên lại nhẹ cười như hắn chưa bao giờ cười, lúc này, trên vẻ mặt lại
có chút vui, không biết như thế nào, hắn lại ngồi ở nơi này, đợi chờ một người như vậy, hắn lại hỏi về Nghệ Lung Linh khi mà Nghệ Nô đã hơi chút trầm ngâm:
- Nô thúc! Tòa nhà này là của Lung Linh sao, cô ấy làm gì ở đây!
Nghệ Nô cười nhẹ liền trả lời Vũ Thiên:
- Mấy căn nhà này, mảnh đất này là của Nghệ Lung Linh cả! Những người lúc nãy là khách của cô ấy mời tới để dự tiệc của cô ấy! Cậu cũng vậy mà!
Vũ Thiên gật đầu, không tính hỏi thêm gì, Nghệ Nô cũng liền im lặng, không tính nói thêm nữa.
Trong Tiểu Bạch, Xà Xà lại đang nghịch ngợm trước mặt hai người.
Vài canh giờ trôi qua. Nghệ Nô đã cảm thấy có chút khó xử, nhưng vẫn im
lặng ngồi tại chỗ cùng Vũ Thiên, tiếp tục đợi. Nghệ Lung Linh vẫn chưa
xuất hiện, có lẽ vẫn đang tiếp khách, và có khi là đã quên mất hắn vẫn
đang đợi, bắt hắn đợi.
Tiểu Bạch, Xà Xà chỉ có hai đứa là đang
rất tinh nghịch, chạy lăng tăng đùa giỡn với nhau, Vũ Thiên nhìn thấy
chỉ hơi cười. Lúc này cũng đã từ nơi xa tiếng bước chân vọng tới, Nghệ
Lung Linh dần xuất hiện, trong cái đứng lên của Nghệ Nô đã khoác tay
hắn, rồi rời đi như để làm việc khác.
Vũ Thiên chỉ biết khẽ gật
đầu với Nghệ Nô, vẻ mặt vẫn giữ được bình tĩnh khi Nghệ Lung Linh đã
đứng trước mặt hắn, không nói gì việc Nghệ Nô đã rời đi.
- Xin lỗi! Đã để anh đợi lâu!
Nghệ Lung Linh liền kéo hắn ngồi xuống khi vừa mới đứng lên, vẻ mặt không đỏ của Vũ Thiên như đã dày thêm lại không nhìn thấy vì trời đã tối. Nhưng
hai đứa bé như Tiểu Bạch, Xà Xà thì đã trông thấy hai người khi đang đùa giỡn chỗ xa, nên không chạy tới làm phiền, giọng cười khúc khích của
chúng vẫn cứ âm vang.
- Không có gì, cô kêu ta ở lại là có chuyện gì!
Hắn liền nhỏ giọng hỏi ngược lại. Nghệ Lung Linh nét mặt không chút bất ngờ liền trả lời hắn:
- Chỉ hỏi anh vài câu thôi! Em cũng thuộc Hội Thuyên Phái!
Khẽ kéo cạnh áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, Vũ Thiên liền nhìn thấy hình xăm nơi tay cô ta, vẻ mặt lộ vẻ bất ngờ.
- Thành viên thứ năm trăm chín mươi chín!
Vỏn vẹn như vậy, Vũ Thiên chỉ gật đầu, hắn lại nghĩ thoáng qua lại tự nói về mình:
- Ngọc Kha! Huynh ấy dẫn tôi vào hội, lúc đó là thành viên thứ chín trăm chín mươi tám, số này lớn hơn số của cô!
Hắn nói vậy liền có chút cười cùng Nghệ Lung Linh.
- Cảnh giới Thể. Tu nguyên giả. Anh cũng vậy sao.
Nghệ Lung Linh lần này lại nhìn thẳng mặt Vũ Thiên đang rất gần cũng nhìn
thẳng mà biểu cảm trên mặt đã không được tự nhiên, Vũ Thiên lại hỏi về
những người có mặt trong tiệc trà.
- Đám bạn của cô đã về hết rồi sao!
Nhưng Nghệ Lung Linh lại lắc đầu với hắn “chưa, mấy người bọn họ vẫn còn đang sự tiệc” rồi lại chợt nắm lấy tay hắn nhìn Tiểu Bạch, Xà Xà khi thấy
Nghệ Lung Linh chú ý tới chúng, hắn lại nói:
- Hai đứa nó, Tiểu Bạch, Xà Xà đứa trai, đứa gái.
Nghệ Lung Linh lại gọi lớn, trong giọng dạ lớn của cả hai lại gần cùng cái
nắm tay của Vũ Thiên, hắn như bị điện giật bởi Nghệ Lung Linh.
- Tiểu Bạch, Xà Xà mau theo tỷ vào dự tiệc!
- Có đồ ăn sao!
Liền nắm lấy tay hai đứa kéo đi để lại chút ngơ ngác Vũ Thiên đã chạm lấy
tay mình, hắn mong lung hồi lâu, theo giọng Tiểu Bạch, Xà Xà mới giật
mình ngẩn đầu nhìn thấy Nghệ Lung Linh đã ngoái đầu lại, mái tóc dài
chỉn chu gọn gàn, đã nói với hắn:
- Anh vào trong ăn tiệc cùng em!
- Được đi ăn!
Tiểu Bạch, Xà Xà mắt lại mở to, khi đã cảm nhận được mình sắp đi ăn. Vũ
Thiên bất đắc dĩ hiện ra, vì hắn đụng rời khỏi nơi này cũng như là rời
khỏi Nghệ gia, mấy cái thành phố, mà không định ở lại lâu.