- Bá ca đã bị đám hỗn tạp Vương gia đưa tới tầng sau rồi!
Sát
vương Tử Đạo không mấy vui vẻ, thanh âm có chút khó nghe, không chú ý
tới những tu nguyên giả xung quanh đang bị nhốt trong lòng sắt nói lớn
như để bọn chúng cũng nghe thấy.
- Không sao! Chúng ta xuống dưới đó cứu đệ ấy!
Chỉ nói vậy, Thần vương Tử Đế liền xoay bước đi, theo sau là Sát vương Tử
Đạo. Nhưng có lẽ, hai người không nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của những
tu nguyên giả đang bị nhốt xung quanh, lại đang thấp giọng tự nói khi
nhìn bóng dáng hai người đang rời khỏi đây:
“Là Thần vương, không tin là hắn cũng dám tiến vào nơi này”.
“Địa Ngục Nguyên này chắc sẽ náo loạn”.
Nơi một hố sâu hun hút, cách miệng hố vài bước. Lúc này, Vũ Thiên, Tiên
Đông lão cũng đã đứng đây mà nhìn tới, nhưng lại đang đợi Thần vương Tử
Đế đã dẫn theo Sát vương Tử Đạo đi cạnh tới chỗ hai người trong vẻ mặt
kinh ngạc của bọn họ.
- Ta là Tử Đạo, lần này lại gặp lão tiền bối Tiên Đông, còn cậu dường như ta không biết.
Sát vương Tử Đạo đi sau đã lên tiếng trước, ánh mắt hướng Tiên Đông lưng
liền hơi khom, chào hỏi lão, khi nhìn tới Vũ Thiên thì lại lắc đầu, tỏ
vẻ không hề biết hắn vì đây là lần đầu gặp mặt.
- Chà! Còn có hai tiểu thú!
Sát vương Tử Đạo lại cưới nghiên trong vẻ mặt đã hiện chút kinh dị của Vũ Thiên không nói được câu nào khi Xà Xà mở miệng nói:
- Ư, chưa thấy Xà Xà bao giờ!
Chỉ nói nhỏ nhẹ như vậy, nó liền im hơi vẫn cùng Tiểu Bạch núp trong tà áo của Vũ Thiên.
- Nhanh xuống thôi ở lại nơi này lâu không tốt!
Tiên Đông dứt câu, liền không để ý đám trẻ cạnh mình mà liền nhảy vào hố
sâu, rơi tự do xuống tầng thứ mười sáu cùng Thần vương Tử Đế, Sát vương
Tử Đạo và Vũ Thiên lần lượt nhảy theo.
Dạo một vòng quanh tầng
thứ mười sáu trong giọng chửi đổng của rất nhiều tu nguyên giả bị nhốt ở tầng này, rầm vang toàn khu, nhưng bọn họ lại liền tách ra mà tiếp tục
tìm người nhưng vẫn không thể thấy Vong vương Tử Bá đâu.
Nên liền tìm tới hố sâu, dừng lại chỗ này nhìn xuống tầng thứ mười bảy, vẻ im lặng hiện rõ.
Tầng thứ mười bảy. Địa Ngục Nguyên.
Âm thanh vang vọng khắp nơi, trận trận giọng nói như loạn vũ vang lên đã
sộ vào tai mấy người bọn họ. Đó là, cãi vã, chửi nhau khắp nơi này, ngay cả những tầng trên có thể quanh quẩn đâu đó câu nói.
Mấy người
bọn họ cố gắng không chú tâm vào những câu chửi đang vọng vào tai dồn
dập mà liên hồi này, bọn họ lại đi tìm Vong vương Tử Bá như đã định. Lần này, vẫn là Thần vương Tử Đế như cũ đã tìm thấy, phá vỡ khung sắt, cứu
thoát Vong vương Tử Bá đang bị những sợi xích vòng quanh thân không thể
cử động ngoài cái đầu ra.
- Kẻ nắm giữ Không gian như ta, mà lại để các ngươi vào ra dễ dàng như thế này sao!
Một giọng nói đầy uy nghiêm đã vọng vang nơi tầng thứ mười bảy này khiến
cho sắc mặt mấy người bọn họ liền thay đổi khẽ nghiêm mặt cẩn trọng nhìn quanh.
Không chỉ mấy người bọn họ mà là những tù nhân tu nguyên giả đang bị nhốt đều thất kinh.
Nhưng kinh hãi nhất vẫn là bọn họ, Thần vương Tử Đế, Sát vương Tử Đạo, Tiên
Đông, Vũ Thiên, mấy người đều đang lấy tay dụi mắt có chút ngạc nhiên
nhìn quanh chỗ mình đang đứng, không còn là tầng thứ mười bảy nơi Địa
Ngục Nguyên mà là một mảnh đất, cây xanh, gió đang nhẹ thổi.
Mấy
người lúc này đã có thêm Vong vương Tử Bá đứng chung với nhau, cùng nhìn về trước mặt một lão giả đã tầm tám mươi khẽ cười nhìn mấy người rặn
hỏi:
- Thần vương, Tiên Đông đã lâu không gặp!
Chỉ vỏn vẹn vài câu, giọng nói này cũng chính là giọng nói lúc nãy.
- Lần này gặp lại, lại muốn vào Địa Ngục Nguyên, lão đây sẽ để chỗ cho hai ngươi!
- Không tin là, Nguyên Chu! Ngươi lại mạnh miệng vậy a!
Tiên Đông, cười ha hả, vỗ bụng bốp bốp, cất giọng nói lớn. Lão giả Nguyên
Chu chỉ khẽ cười nhưng cánh tay thì đã nhấc lên, chỗ mấy người mà làm
vài động tác.
“Không gian đứt gãy”.
Một vài câu được thốt
ra, một vùng xung quanh mấy người, kêu răng rắc những mảnh băng liền vỡ
vụn, rơi xuống mặt đất, lại cái phẩy tay của Nguyên Chu đã nhăn chán vỗ
nhẹ.
Mấy người bọn họ liền hiện ra chỗ Cánh cổng địa ngục dẫn vào tầng địa ngục. Ngay lối vào, Vũ Thiên đã nắm chặt tay, vẻ mặt hiện chút gì đó bất biến bởi những ánh mắt rất nhiều đang nhìn, vây quanh lấy mấy người bọn họ đã bị tách ra.
Lão giả Nguyên Chu là một trong
những quản gia cấp cao của Nguyên gia. Lão cũng là một trong chín vị
khác canh giữ Địa Ngục Nguyên. Địa Ngục Nguyên có tận mười vị quản gia
cấp cao của Nguyên gia trông chừng. Tất cả, đều đã là Cảnh giới Thể. Lúc này, năm trong mười vị đã rời khỏi ghế, bên trong cái xưởng dẫn tới lối vào cánh cổng Địa Ngục Nguyên.
Năm vị còn lại vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mắt tuy nhắm nhưng lại đang đối đáp nhau:
- Tầng mười bảy vẫn còn nhiều chỗ!
- Tầng mười sáu thôi!
- Tầng mười lăm là được rồi!
- Bọn mình chỉ mới rời đi được một chút thì đã có người lẻn vào!
- Thật bất cẩn! Hai tên Nguyên Ẩn, Nguyên Cư thật là yếu!
Nguyên lực tản mát như hất văng những thứ đồ vật để trong nơi này, lại không
hất bay được năm tu nguyên giả đang ngồi chỗ những chiếc ghế khá dị, chỗ mấy lão trung niên vẫn còn như đang đối thoại với nhau.
Nhưng những tu nguyên giả đang canh gác bên ngoài xưởng đều đã bỏ chạy ra xa không dám tới gần.
Nguyên Chu hướng Tiên Đông bước nhanh một cái, đã xuất hiện phía sau lão, liền một lỗ thủng xuất hiện chỗ ngực Tiên Đông. Nhưng lại không có máu đỏ
chảy ra, ngoài một ít vụn băng rơi xuống. Một cái lắc mạnh tay, băng lực hất văng Nguyên Chu, liền giọng hét lớn của Nguyên Chu “chấn không
gian, nén nguyên lực”.
Bao lấy Tiên Đông, hình thành những mảnh
đứt gãy, nguyên lực xung động, Tiên Đông đã chuyển băng thể liền vỡ
thành từng mảnh, biến mất khỏi chỗ vừa đứng.
Sau một bước, những
mấy người còn lại cũng đang gặp khó khi phải chống đỡ với đám Nguyên gia quản gia cấp cao Địa Ngục Nguyên cùng lúc Nguyên Chu đang đánh Tiên
Đông.
Vũ Thiên không tốt sắc mặt, khi bị một tu nguyên giả trung
niên tên Nguyên Huỳnh Nhân thi triển Kim hệ nguyên lực, thất biến rắn ba màu trói chặt lấy hắn. Định vậy, nhưng bất ngờ với Vũ Thiên, Xà Xà đã
nhảy lên nuốt gọn lấy rắn ba màu rồi lại chui vào trong tà áo hắn. Vũ
Thiên lại khác, khi Nguyên Huỳnh Nhân đang lao tới, hắn liền chớp thân,
nắm tay nắm lại, băng nguyên lực mạnh mẽ từ hắn tuôn trào đấm mạnh
Nguyên Huỳnh Nhân hứng chịu lấy, liền văng thẳng ra khỏi Xưởng địa ngục.
Vẻ mặt của mấy tu nguyên giả đang ngồi đối thoại với nhau chỗ chiếc ghế liền lắc đầu vài cái nhưng vẫn bất động tại chỗ.
Thần vương Tử Đế, Vong vương Tử Bá, Sát vương Tử Đạo, tất cả đều một thân
đen tối, đều nắm giữ Bóng tối hệ như nhau, ánh mắt lạnh đã nhắm lại, mặc nhiên để vài thân ảnh là mấy quản gia của Địa Ngục Nguyên đang lao tới
mình.
Trong một bàn tay khẽ búng nhẹ, mấy thân ảnh này liền văng
ra khỏi Xưởng Địa Ngục, hình thành bốn lỗ thủng, in hình gấp người của
bọn họ.
- Đông lão! Nên đi thôi, không thể ở lại đây!
Thần vương Tử Đế nhìn Tiên Đông đã xuất hiện trở lại chỗ cũ với thân đã vỡ
vụn liền liền lại, lão cười lớn trong sự kinh nghi của Nguyên Chu cay
mắt, ẩn chút che giấu “Thời gian hệ”.
- Lão đi đây! Không có hứng vào trong đó ngồi với các ngươi!
Chỉ vỏn vẹn vài câu nói, Tiên Đông gật đầu với Thần vương Tử Đế một lần đã nghe thấy Vũ Thiên đã nói tạm biệt mấy người:
- Tôi cũng đã xong việc nên đi trước gặp lại các người sau vậy!
Chớp nhoáng thân hình, rời khỏi nơi này liền ngay vì Vũ Thiên cảm giác
Nguyên Chu rất nguy hiểm với lại câu nói của Tử Đế liền khiến hắn hướng
Tiên Đông chào tạm biệt, rời đi ngay.
Thần vương Tử Đế, Vong
vương Tử Bá, Sát vương Tử Đạo, lẫn Tiên Đông cũng đã nhanh chóng mất hút khỏi nơi này mà không bị ngăn cản được hay đuổi theo của Nguyên gia đám quản gia Địa Ngục Nguyên.
Liền một cái dậm mạnh chân của Nguyên
Chu nhưng lại không gây ra ảnh hưởng gì chổ này, nhưng vẻ mặt thì lại
đang khổ sở than thầm:
- Khó mà bắt được!
Cứ thế mà im lặng nơi Địa Ngục Nguyên.
Địa Ngục Nguyên được bao quanh kiên cố, xây dựng bên trong là Xưởng địa
ngục, trong xưởng lại có Cổng địa ngục dẫn vào mười tám tầng địa ngục
bởi những hố sâu để nhảy xuống các tầng địa ngục.
Hắn lúc này,
lại đang ở thinh không bầu trời đã nhen nhóm tối, khi hoàng hôn dần
xuống, ngồi trên tảng băng đang bay cùng Tiểu Bạch, Xà Xà đã rời khỏi
các thành phố của Nguyên gia cai quản, hắn không dám ở lại Nguyên gia
bất kỳ thành phố nào khi đã rời khỏi Địa Ngục Nguyên.
Thở hắc ra
một hơi, Vũ Thiên lại nằm thẳng lưng, hắn đang ngắm đêm tối, hai đứa
Tiểu Bạch, Xà Xà lại kề vai hắn, mắt tròn xoe, cũng đang nhìn ngắm như
hắn.
- Thiên ca, mấy người hồi nãy!
Tiểu Bạch, Xà Xà đồng loạt nói:
- Đánh nhau sao!
- Có lão đã bắt Tiểu Bạch đó!
Tiểu Bạch lại hét to, nó nhớ mặt Tiên Đông với bộ râu đã bạc.
Vũ Thiên lại gật đầu im lặng, vì hắn không biết lúc này, Tiên Đông, Thần
vương Tử Đế, Vong vương Tử Bá, Sát vương Tử Đạo đang ở chỗ nào, có ở lại Nguyên gia hay không, trong ngục cũng nên nhưng rồi hắn lại như bỏ qua
suy nghĩ này, không nghĩ bọn họ sẽ bay đi tìm hắn.
- Bây giờ nên tới đâu đây!
Lầm bầm một câu, siết chặt lấy Tiểu Bạch, Xà Xà đang là hai đứa bé, ôm chặt chúng thân thiết khiến chúng nó la oản, hắn lại cười ha hả.
Hắn lại buông tay ra, hắn lại xem tới mấy tờ giấy Ngọc Kha đã đưa ra xem, đọc khá rõ ràng:
“Tiệc trà nơi Nghệ gia”.
“Đấu khí tại Đế gia”.
“Gặp con gái thứ tám của Vương gia, việc này khó”.
Hắn lảm nhảm câu “con gái thứ tám” nói liên thanh chữ “khó”. Hướng Vũ Thiên đang bay tới chình là Vương thành, Vương gia. Không giống Lý gia,
Nguyên gia. Vương gia chỉ cai quản có tám thành phố lớn.
Đó là
Vương thành tách biệt với bảy thành phố còn lại cũng không nối liền với
nhau mà bằng những con đường lộ đất mới có thể đi tới thành khác đối với dân giả, tu nguyên giả thì có thể bay trên không. Đặc biệt là Vương gia lại không có thành phố nổi nào trên không. Đây quả là điều khó hiểu.
Vương thành đang náo nhiệt, ồn ào từng khu phố trong thành, dân giả, tu
nguyên giả đang tụ tập bàn tán xôn xao tại những góc nhỏ là nhiều hơn
kéo tới tòa biệt thự khang trang, rộng rãi, được trồng từng khóm cây
mát, của Vương Cửu Đa đang tổ chức tiệc kéo dài nhiều ngày, buổi tiệc
làm quen bạn trai mới cho con gái thứ tám của Vương Cửu Đa.
Ngày
đêm như không ngừng nghỉ, buổi tiệc xa hoa diễn ra liên tục, thức ăn đồ
uống ngập ngụa trên bàn, những người tới đây đều tự do ăn uống mà không
hề bị ngăn cản.
Tu nguyên giả từ nơi xa hay trong thành kéo tới,
có người dừng lại, có người xem qua rồi rời đi, trong khi dân giả lại
khác bọn họ, lo lắng, nhưng vẫn mạnh dạn ăn uống, buổi tiệc được đãi
miễn phí nguyên thạch này.
Vũ Thiên dẫn theo hai đứa bé, chính là Xà Xà, Tiểu Bạch đã tới Vương thành tìm đến nơi này mà hắn dạo quanh
những bàn thức ăn đồ uống đều mới lạ mắt, hắn lại thưởng thức cùng Tiểu
Bạch, Xà Xà đã lộ rõ vẻ phấn khích.
Tình cảnh lúc này là đông
người và chen chúc, chính là chỗ này, đi thẳng lên trên, vào trong tòa
biệt thự được bày biện bàn ghế đã có người ngồi gần hết, tất cả đều đang hướng ánh mắt về một cô gái, tuổi đã qua hai mươi lăm, y phục mặc khá
kiêu kỳ và tỏa sáng. Cô gái này, chính là con gái thứ tám của Vương Cửu
Đa, tên là Vương Hoa Thư đang đứng cạnh cha nàng vừa dứt lời liền rời
đi.
Vây quanh Vương Hoa Thư lúc này, lại chính là những mỹ nam, mỹ nữ tại trong thành và từ xa tới.