Cô Gái Bướng Bỉnh Và Giám Đốc Lạnh Lùng
Sau khi vật lộn với
sự xấu hổ tới khủng bố tinh thần, Vũ Mị cũng lặn lội được tới công ty.
Cô bây giờ vô cùng hận, hận tới tận xương tủy, cô hận tên Vân Chính
Thiên! Tên thì xinh, người thì đẹp mà sao tính cách xấu như tính tình
thế không biết? Nhìn cô bây giờ xem, quần áo ướt nhẹp như vậy, tóc rối
như vậy, mặt đỏ như vậy, bị người ta xoi mói như vậy....sao mà làm được
bây giờ? Như thế hỏi sao cô không hận tên Vân Chính Thiên cơ chứ? Mà
khoan...nếu hận thì phải hận còn Băng tàn nhẫn kia đầu tiên! Đúng...mặc
dù cô hận tên Vân Chính Thiên tới tận xương tủy nhưng cô vẫn hận kẻ bắt
cô phải bị thế này, thủ phạm của sự việc này - Lâm Như Băng hơn, hận tới tận tim ấy chứ! Haizzz...ngại quá đi mà!
Trong khi Vũ Mi xấu hổ
và vô cùng đau khổ cúi gằm mặt đi vào công ty, Như Băng đi ngang qua đã
thấy bộ dạng thảm hại này của Vũ Mi mà lòng cô đau như cắt. Cô đau lòng
cho....bản thân cô. (t/g: Bó tay!) Trong lòng của Như Băng thầm than
oán:
-"Trời ơi là trời! Ai làm cho con Vũ Mi thành bộ dạng con
lai của người với quỷ thế này? Nhếch nhác vậy hả? Nếu mình mà biết là
tên nào mình chắc chắn sẽ làm thịt hắn, nhìn kiểu này mình sẽ bị con Vũ
Mi băm vằm nhừ tử mất thôi, sao giờ? Tự dưng sao mình hối hận thế nhỉ,
sao lúc đó không đợi con Vũ Mi tý nữa. Giờ có nên ra chỗ con kia không
nhỉ...mặc kệ! Ra cũng chết, không ra thì tý cũng chết. Thà rằng bây giờ
ra nhận lỗi an ủi con kia, có khả năng nó cho mình ra đi thanh thản hoặc cũng có thể tha cho mình (mặc dù khả năng nhỏ hơn hạt cát)"
Như
Băng mặt thở dốc, lòng thấp thỏm đi ra chỗ Vũ Mi trông Như Băng không
khác gì vừa đánh trận về nhưng tình này phải là chuẩn bị xông pha trận
địa hi sinh bản thân mới đúng! Vũ Mi đang đi liền bị chặn lại, vì cúi
đầu nên không biết là ai, nhưng nhìn cái giày quen thuộc kia, lửa giận
trong lòng cháy cao tới tận trời xanh bừng dậy, ngẩng mặt lên và lườm
người đằng trước:
- LÂM - NHƯ - BĂNG!
Sống lưng của Như Băng bắt đầu chảy ra vô số lớp mồ hôi lạnh a! Nhìn ngọn lửa bùng cháy trong mắt Vũ Mi...thật đáng sợ!
-Tớ...tớ...Cậu có sao không? Sao thành...bộ dạng này..vậy?
-Còn không phải cậu ban cho sao?- Vũ Mi hằm hừ nói.
-Tớ...tớ...tớ xin lỗi! Vô cùng xin lỗi, Vũ Mi đại nhân đại nhân đại lượng không chấp
nhất tiểu nhân, tha cho tiểu nhân lần này đi mà, lần sau tiểu nhân chắc
chắn sẽ đưa đón đại nhân tới nơi tới chốn!- Như Băng phăng một tràng hối lỗi từ tận đáy lòng.
-Như Băng! Cho cậu biết, tớ chay mặn đều ăn chẳng qua chưa ăn thiệt thòi bao giờ và cũng không muốn ăn tại sao cậu
dám hại tớ thảm hại thế này hả? Hả?- Vũ Mi nói.
-Tớ xin lỗi mà,
cậu có gì cần làm cứ nói, tớ sẽ làm đến nơi đến chốn! Còn nữa, tên hại
cậu thành ra như vậy là ai, để tớ đi róc da hắn ra!- Như Băng nói.
Nghe Như Băng nói vậy Vũ Mi liền cười lạnh, nụ cười lạnh hơn băng mà nguy
hiểm cực độ a. Nguy hiểm! Hình như Như Băng tự chuốc vạ vào thân rồi
huhu
-Haizzz…chuyện là thế này, tớ thành bộ dạng này chính là nhờ Vân Chính Thiên- CEO của công ty ban cho a! Tớ muốn cậu…cướp cái xe hơi giới hạn của hắn cho tớ. Rồi giờ làm đi!- Vũ Mi nói rất chi là bình
thản, nhưng mặt nguy hiểm lắm cơ, lời vừa nói ra cũng không cô phụ ý
nghĩ của Như Băng a! haizz hài…
-Không! Mất việc như chơi, tớ
không làm đâu, việc khác đi mà!- Như Băng vội vàng nói ngay, sao chứ?
Cướp xe của CEO, có ngu mới làm!
-Thế hả? Vậy thì…lôi tên đó tới đây, đập hắn một trận nhừ tử cho tớ!
-Không bao giờ! Mất nhà như chơi, cậu còn việc khác không?- Như Băng thầm than không ổn. Đánh CEO hả? NO NEVER! Phải biết là CEO là con cưng của gia
đình đó, đánh hắn có nhà cũng mất a! Huhuhu sao số tôi hẩm hiu thế này?
-Cậu!...- Vũ Mi chỉ tay vào Như Băng định nói gì đó thì Thiên Ý chạy tới, vừa chạy miệng vừa gọi.
-Vũ Mi! Vũ Mi! Nguy rồi….nguy rồi!
-Có gì sao?- Cô hỏi.
-Ế! Sao cậu lại thành bộ dạng nửa người nửa quỷ thế này?- Nhìn đến mức độ
thảm hại của Vũ Mi Thiên Ý liền quên cả vấn đề. Bị chạm vào nỗi đau, Vũ
Mi tức giận hét lên:
-Còn không phải thằng anh quý giá chết chui
của cậu tặng hay sao? Cậu là bạn tớ thì về đập hắn ta một trận cho tớ
đi…mà…nãy cậu gọi cái gì thế?
-Anh trai á? Thôi tớ xin chịu
a!...À! Cậu nhìn này, Hồm nọ hai bọn mình đánh nhau ở canteen bị ai đó
cả gan quay lại sau đó đăng lên mạng rồi, giờ nó thành chủ đề hot trên
mạng rồi á!- Thiên Ý vừa nói vừa giơ cái điện thoại ra trước mặt Vũ Mi.
Trên màn hình điện thoại dòng chữ màu đen in đậm to tướng rõ ràng hiện ra: “ PHÓ GIÁM ĐỐC VÀ NHÂN VIÊN ĐÁNH NHAU TẠI CANTEEN, QUAN HỆ KỲ LẠ: PHÓ
GIÁM ĐỐC – NHÂN VIÊN => KẺ THÙ => BẠN BÈ”. Kèm theo là đoạn video
dài hơn 30 phút về phần cãi nhau và đánh nhau của Vũ Mi và Thiên Ý. Dòng chữ làm cho Vũ Mi điên lên, phải chăng sáng nay ra nhà cô không xem
hoàng lịch hay sao mà mới sáng sớm đã có một đống chuyện đổ lên đầu!
-Là tên nào? Là tên nào dám đăng chuyện này lên mạng? Tớ thề với trời là tớ sẽ tìm ra tên này bằng được nếu không…Lâm Như Băng sẽ ăn cơm bị nghẹn
chết, ra đường xe tông chết, về nhà đèn chùm rơi vỡ đầu!- Vũ Mi thẳng
thừng tuyên bố!
-CÁI GÌ? Sao cậu lại thề là tớ chết mà không phải cậu? Còn chết thảm như vậy? / Á!- Tiếng của Như Băng vang lên, kèm theo là một tiếng động khác của ai đó.
Cả 3 người quay ra, đó là một
cô gái xấp xỉ tuổi bọn họ, bị trượt chân ngã ra sàn, nhưng nhìn kìa, ngã ra rồi nhưng vẫn nhìn Vũ Mi trợn mắt há mồm, thế là thừa biết nguyên
nhân bị ngã rồi!
-Bạn không sao chứ!- Vũ Mi mỉm cười quan tâm
-Không sao! Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục- Cô gái đó nói rồi vội vã chạy đi.
Cô gái vừa đi thì Vũ Mi trả lời câu hỏi của Như Băng
-Ai bảo cậu
bắt tớ ăn thiệt thòi cơ, tớ phải đáp lễ cậu chứ…Thôi, sắp vào giờ làm
rồi, mấy cậu cứ về chỗ làm đi, tớ vào nhà vệ sinh chỉnh trang đã. – Nói
rồi Vũ Mi đi luôn vào nhà vệ sinh chả để cho Như Băng phản kháng gì cả.
Như Băng cùng Thiên Ý cũng tản đi. Như Băng thì lòng lo lắng cho cái mạng
nhỏ này, nhỡ đâu Vũ Mi không tìm được tên đó, nhỡ đâu lời thề linh
thiêng vậy chẳng phải mình chết toi à? Trời ơi ông chán sống rồi sao?
(t/g: Ơ! Liên quan vãi…*mặt ngu ngơ*). Thiên Ý thì trở về văn phòng, vừa đi vừa cười hì hì, suy đoán không biết lời thề của Vũ Mi có linh không
nhỉ? Nếu có thì đành thành thật chia buồn với Như Băng thui hehehe…