Trước mặt mọi người, Thái Hậu ban thưởng
vòng tay mình đang đeo, còn xem những ngôi sao giấy như trân bảo, điều
ấy chứng tỏ bà đối với Lan Dương Vương Thế tử Phi này rất coi trọng.
Đỗ Tự Trân và Hàn Thị cũng nằm trong hàng ngũ tân khách, mặc dù ngồi ở
phía sau, nhưng lúc Thái hậu bày tỏ lòng coi trọng với Đỗ Phúc Hề ở
trước mặt mọi người, bọn họ cũng nhìn thấy rõ ràng, Đỗ Tự Trân cảm thấy
rất an ủi, còn hai mắt Hàn Thị như tỏa sáng, tinh thần phấn chấn.
Hôm nay, bà ta mang theo hai nữ nhi cùng đến, mục đích thật sự là muốn
những con cháu quý tộc được mời ở trong kinh thành nhìn thấy hai tỷ muội bọn họ, vì bọn họ mưu cầu một mối nhân duyên tốt, ngay cả Đỗ Phúc Hề
còn có thể được Thái Hậu yêu thích, vậy hai nữ nhi của bà ta càng không
thành vấn đề.
Ai ngờ vừa đảo mắt một cái, đã thấy bọn họ si mê
nhìn Tôn Thạch Ngọc, bà ta giận dữ nhéo hai người một cái thật mạnh dưới gầm bàn, muốn bọn họ thu liễm một chút, ngày đó chịu khuất nhục ở vương phủ, bà ta vẫn còn ghi hận trong lòng, biết rõ không còn hy vọng bước
vào vương phủ, còn nhìn cái gì chứ? Giống như tự chuốc lấy nhục.
Tất nhiên Đỗ Phúc Hề không biết những thứ cong cong quẹo quẹo bên nhà mẹ
đẻ, nàng đang bận rộn đánh giá ngự thiện của hoàng thất, ăn đến cực kỳ
vui vẻ, cung nữ đứng phía sau hầu hạ đổ mồ hôi đầy trán, gắp thức ăn
cũng không kịp tốc độ ăn của nàng.
Nàng bất chợt ngẩng đầu, nhìn
thấy Thái Hậu và Hoàng Thượng đều đang mỉm cười nhìn nàng, nàng sững sờ, nhưng lập tức cười đáp lại, rồi tiếp tục ăn.
Trong lúc nàng đang ăn vui vẻ thì Tôn Thạch Ngọc bên cạnh lại bất ngờ lên tiếng: "Hoàng bá
phụ, không biết lần này chinh phạt Đông Nô, Hoàng bá phụ định phái người nào nắm giữ ấn soái?"
Đỗ Phúc Hề suýt chút nữa bị sặc. Cái tên này, có nhất thiết phải nổ súng gây rối loạn trong lúc người ta đang ăn hay không?
Lời này vừa nói ra, gần như tất cả mọi người đều đồng loạt dừng đũa.
Sai người nào nắm giữ ấn soái? Mạnh Bất Quần sắp được bổ nhiệm làm Binh Mã
Đại Nguyên Soái đi chinh phạt Đông Nô, là chuyện mà cả Thượng Kinh này
ai cũng biết, thậm chí cả thiên hạ đều biết, còn cần phải hỏi sao?
Sắc mặt Mạnh Bất Quần thật khó coi, cái tên tiểu tử mặt trắng thế tử gì đó, lại hỏi như thế trước mặt hắn, là cố ý khiến hắn mất mặt sao?
Trong điện vốn náo nhiệt, nhất thời trở nên yên tĩnh, Hoàng Thượng cười một
tiếng, ôn hòa nhìn Tôn Thạch Ngọc: "Ngọc Nhi quan tâm chiến sự quốc gia, khiến Trẫm rất bất ngờ."
Tôn Thạch Ngọc cất giọng tự nhiên:
"Hoàng bá phụ, chất nhi không chỉ quan tâm đến chiến sự quốc gia, còn
định ra sa trường tiêu diệt kẻ thù, cầu đạt công danh."
Trong
điện chỉ có Đỗ Phúc Hề chưa từng xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc, giễu cợt
hay cười sặc sụa, nàng đã sớm biết kế hoạch của hắn, chỉ không ngờ hắn
sẽ bắt đầu áp dụng ngay tại thọ yến của Thái Hậu.
"Thế Tử đã suy
xét kỹ càng trước khi nói những lời này hay chưa?" Mở miệng là Định Quốc Công, khinh miệt biểu hiện đầy trên gương mặt ông. "Lão phu khuyên Thế
tử nên nhớ rõ, sa trường không phải là y quán, có thể để cho Thế tử muốn đến thì đến, muốn nằm thì nằm, trước khi mạnh miệng nói như vậy, vẫn
nên đong đếm cân lượng của bản thân mình."
Ông nói những câu này
vô cùng không khách khí, hoàn toàn không cố kỵ mặt mũi của Lan Dương
Vương Gia và Vương Phi, còn trào phúng ám chỉ Tôn Thạch Ngọc là một cái
ấm sắc thuốc.
Lan Dương Vương Phi sốt ruột bảo hộ nhi tử, đang
muốn lên tiếng phủ nhận, Đỗ Phúc Hề đã đi trước một bước, mở miệng nói:
"Định Quốc công nói như vậy là sai rồi, nam nhi chí tại sa trường, khí
thế hào hùng bọc trong da ngựa, lưỡi giáo vẫy vùng soi nhật nguyệt,
thiết kỵ lao nhanh rung chuyển núi đồi! Chỉ cần là nam tử hán của vương
triều Đại Tuyên, ai cũng có thể tận trung vì nước, sao tướng công nhà ta không thể ôm trong lòng mộng tưởng sa trường?"
Nàng dùng lời bài hát "Dũng sĩ tiến hành khúc" của kiếp trước nói rất hùng hồn, quả nhiên thấy sắc mặt của Định Quốc Công đen như đít nồi.
Xin lỗi công
công chân chính, đối nghịch với ngài cũng là tình thế bất đắc dĩ! Nàng
nhìn sang Tôn Thạch Ngọc, hắn đang nhíu mày, chắc hẳn đối chọi gay gắt
như thế với phụ thân của mình, trong lòng hắn cũng rất không dễ chịu.
Đứng ở lập trường của Định Quốc công, sau khi nhi tử chết, ông bỗng nhiên
mất đi chỗ dựa, dĩ nhiên sẽ dốc toàn lực ủng hộ nâng đỡ Mạnh Bất Quần,
cũng là một thành viên của quân Vệ gia, huống chi từ nhỏ Mạnh Bất Quần
cũng đã lớn lên ở phủ Định Quốc Công, lại là tâm phúc đắc lực của nhi tử ông, coi như là người trong nhà.
"Ôm trong lòng mộng tưởng sa
trường?" Định Quốc Công cười nhạo một tiếng. "Vậy cũng phải có tư cách
mới có thể nằm mơ, ngay cả một chút tư cách cũng không có mà dám mở
miệng nói mấy lời cuồng ngôn, cũng chỉ làm ầm ĩ để lấy cưng chiều của
nhiều người mà thôi, bình sinh lão phu khinh thường nhất là loại người
chỉ nói suông mà không làm gì cả."
Lão thất phu này! Lan Dương Vương Phi tức giận định mở miệng.
Đỗ Phúc Hề thấy thế lập tức nói: "Định Quốc Công Gia, ngài đã từng trẻ
tuổi chứ? Lúc đó cũng có không ít mộng tưởng chứ? Ai chưa từng trải qua
cửa ải mơ mộng này, ai không hứng khởi khi đất đai lưu lại dấu chân nam
nhi, cần gì rạng danh trong lịch sử, tướng công nhà ta chỉ muốn vì vương triều Đại Tuyên mà tận một phần sức lực, cũng không nghĩ mưu đồ danh
tiếng."
Lưng bàn tay và lòng bàn tay đều là thịt, nàng không muốn Vương Phi và Định Quốc Công phát sinh xung đột, khẳng định tướng công
cũng có cùng suy nghĩ với nàng.
Tương lai, có lẽ hắn sẽ lấy thân
phận Thế Tử của phủ Lan Dương Vương qua lại liên hệ với phủ Định Quốc
Công, mặc dù không có cách nào nói rõ hắn là nhi tử ruột thịt của họ,
nhưng có thể lấy thân phận vãn bối để quan tâm, giống như hắn chưa từng
rời khỏi.....
"Hay cho một câu "cần gì rạng danh trong lich sử"!" Hoàng Thượng vỗ tay, luôn miệng khen ngợi: "Vương triều Đại Tuyên ta
đúng là cần một nam tử hán có chí khí như vậy, vứt bút tòng quân, báo
đáp triều đình"
Không thể nghi ngờ gì những lời vừa rồi là đứng về phía phủ Lan Dương Vương, có nhãn lực sẽ không tiếp tục phản bác.
Nhưng Định Quốc Công cũng không phải dễ dàn xếp như vậy, thân là Đệ nhất Đại
Thống Soái của quân Vệ gia, thân là lãnh tụ tinh thần của quân Vệ gia,
ông không thể cho phép một con mèo bệnh hủy hoại quân đội của mình!Ông
cười lạnh nhìn Tôn Thạch Ngọc, lớn tiếng nói: "Thế tử đã có sẵn tấm lòng báo đáp triều đình, khẳng định thực lực phi phàm, không bằng ở trước
mặt mọi người ở đây chứng minh năng lực của mình, khiến lão phu tâm phục khẩu phục."
Hoàng Thượng nhướng mày một cái: "Theo ý của Quốc
Công, Thế Tử phải chứng minh như thế nào, Quốc Công mới có thể tâm phục
khẩu phục?"
Ông đã biểu hiện rất rõ ràng mình đứng về phía phủ
Lan Dương Vương, vậy mà Định Quốc Công vẫn nhất quyết không tha, nếu
không nể mặt mũi Hoàng Hậu và Vệ Như Tĩnh đã qua đời, ông đã xuất ngôn
khiển trách.
Ánh mắt sắc bén của Định Quốc Công liếc nhìn Tôn
Thạch Ngọc rồi mới nói: "Hồi Hoàng Thượng, Thế Tử vừa mới hỏi Hoàng
Thượng muốn phái người nào nắm giữ ấn soái, ngụ ý, dường như có ý tranh
thủ vị trí Thống Soái, như vậy không bằng xin mời Thế Tử cùng Mạnh Phó
Tướng Quân tỷ thí một trận đi!"
Đề nghị của Định Quốc Công rất
hợp tâm ý Mạnh Bất Quần, nhân dịp này hắn có thể biểu hiện thực lực của
hắn, thứ hai có thể hạ nhục con mèo bệnh này ngay tại chỗ.
Trong
tửu lâu ngày hôm đó, thái độ phách lối của tên tiểu tử kia khiến hắn rất không vui, chẳng qua cũng chỉ là một quý công tử vô dụng, chỉ vì sinh
ra đã ngậm thìa vàng, đội danh hào Thế Tử, muốn hắn cúi đầu, hắn phải
cúi đầu, thật sự đã khiến hắn phẫn nộ!
Tiểu tử kia đã từng giết
được một tên địch hay tự mình kiếm ra một hạt gạo nào chưa? Cả gan hò
hét ân nhân bán mạng trên sa trường như hắn, không có bọn họ đấu tranh
anh dũng, những thứ quý tộc sống trong nhung lụa này có thể trải qua
cuộc sống an ổn ăn thịt uống rượu sao? Hôm nay lại nhắm vào hắn, nếu hắn không giáo huấn tên Thế Tử rắm thúi đó, hắn sẽ không họ Mạnh!
Định Quốc Công nhìn thấy trong mắt Mạnh Bất Quần ánh lên sự hung tợn tàn
nhẫn thì rất hài lòng, ông lập tức hỏi: "Mạnh Phó Tướng Quân, ngươi có
bằng lòng tỷ thí một trận cùng Lan Dương Vương Thế Tử hay không?"
Mạnh Bất Quần không chút do dự đáp: "Hạ quan rất vui lòng!"
"Ừ, có đảm lược." Định Quốc Công rất hài lòng khen ngợi một câu, rồi lập
tức nhìn sang Tôn Thạch Ngọc, hàng chân mày nhướng lên khinh miệt.
"Thế tử, ngươi thì sao? Dám tỷ thí cùng Mạnh Phó Tướng chứ?"
Cách hỏi của ông hoàn toàn không công bằng, nóng lòng bảo vệ con, Vương Phi vừa nghe xong lại nổi giận.
Lan Dương Vương giữ tay Vương Phi lại, mở miệng nói: "Cũng chỉ là lời nói đùa của tiểu hài tử, Quốc Công cần gì quá nghiêm túc?"
"Vương Gia nói lời ấy sai rồi, lão phu cũng không nhận ra Thế Tử nói đùa."
Định Quốc Công hơi nhíu mày, định thần nhìn Tôn Thạch Ngọc. "Thế Tử vừa
mới nói đùa sao? Lão phu thật sự mở rộng tầm mắt, ở trước mặt Thái Hậu
và Hoàng Thượng nói đùa không chịu trách nhiệm, thật sự khiến người ta
hoài nghi Lan Dương Vương dạy dỗ quy củ như thế nào?"
Dĩ nhiên
mọi người đều biết, ông đang muốn ép Tôn Thạch Ngọc tỷ thí với Mạnh Bất
Quần. Ninh Vương, Cẩm Vương, Tuấn Vương, Lương Quốc Công, Trường Bình
Hầu, đến những vương tước có bối phận cao, cũng chỉ ngồi đó xem náo
nhiệt, sao lại không chứ? Không ai ngốc nghếch đến mức nhảy ra hoà giải, huống chi Lan Dương Vương và Định Quốc Công trở mặt đối với bọn họ lại
là chuyện tốt, một là thân đệ của Hoàng Thượng, một là nhạc phụ của
Hoàng Thượng, nếu kết hợp lại bọn họ mới phải khẩn trương.
"Hoàng bá phụ......" Tôn Thạch Ngọc nhìn Hoàng Thượng, thong thả lên tiếng.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn hắn, nhìn hắn xuống đài thế nào.
Chỉ thấy vẻ mặt Tôn Thạch Ngọc bình tĩnh, ung dung nói: "Chất nhi rất vui lòng tỷ thí cùng Mạnh Phó Tướng."
Trong lòng mọi người sóng to gió lớn, chỉ là không ai lên tiếng, trong điện vẫn rất an tĩnh.
Hoàng Thượng cau mày: "Ngọc Nhi......"
"Hoàng Thượng, cứ làm như vậy đi." Trước khi Hoàng Thượng lên tiếng phản đối,
Thái Hậu đã mở miệng: "Sinh thần của ai gia có thể nhìn thấy nam tử hán
của vương triều Đại Tuyên ta vì báo đáp triều đình mà tỷ thí, cũng là
một chuyện tốt."
Theo cách nghĩ của Thái Hậu, bà cho là tỷ thí
không bẽ mặt chút nào, dù sao thân thể Thế Tử yếu đuối là chuyện mọi
người đều biết, nếu hoàn toàn không có lòng cầu tiến mới khiến người ta
lo lắng.
Trải qua một thời gian dài, bà vẫn âm thầm cho rằng
trưởng tôn của Tôn gia có thể sẽ không sống qua khỏi hai mươi tuổi, hiện tại chẳng những nó vẫn sống, lại còn chủ động mở miệng muốn ra sa
trường tranh thủ công danh, bảo sao bà không cảm thấy an ủi?
Về
phần Hoàng Thượng đang lo lắng cái gì, không phải bà không hiểu, tất
nhiên là lo lắng trong lúc tỷ thí đao kiếm không có mắt, xảy ra chuyện
không may sẽ làm bị thương Ngọc Nhi, nhưng bà lại không lo lắng điểm
này, dưới con mắt mọi người, hơn nữa lại tỷ thí trước mặt Hoàng Thượng,
nhất định sẽ không xảy ra hỗn loạn gì.
"Mẫu hậu nói rất có lý." Hoàng Thượng cố gắng nặn ra một nụ cười.
Thái Hậu đã lên tiếng, dĩ nhiên ông cũng không hai lời, không thể phật ý
Thái Hậu, huống chi hôm nay còn là sinh thần của Thái Hậu. Hoàng Thượng
ôn hòa dặn dò: "Chỉ là tỷ thí, vạn lần không được tổn thương hòa khí,
hiểu chưa?"
Lời nói của Hoàng Thượng quá rõ ràng -- không được tổn thương một cọng lông của Thế Tử.
Mạnh Bất Quần cũng không ngu đần như vậy, tên Thế Tử rắm thúi này là bảo vật trong lòng Thái Hậu và Hoàng Thượng, hắn cũng chỉ muốn cho Tôn Thạch
Ngọc một lời cảnh cáo mà thôi, sao có thể vì một tên tiểu tử không biết
trời cao đất rộng mà đắc tội đương kim Hoàng Thượng và Thái Hậu? Nếu
mình đả thương tên Thế Tử rắm thúi này, sợ là có kiêu dũng thiện chiến
hơn nữa, chiến công nhiều hơn nữa, Hoàng Thượng cũng sẽ đoạt lại vị trí
Tướng Quân của hắn.