Nghĩ đến những hình ảnh đó, Đỗ Phúc Hề liền có một trận cười nghiêng ngã: "Ha ha ha, thực sự rất ầm ĩ!"
Hai muội muội này cũng có tài quá đi? Chạy tới phủ người ta ôm ấp yêu
thương, lại còn ‘người mình hại người mình’, nếu như một người thật sự
thành bình thê, một người thành trắc phi, không đấu đá nhau từ sáng sớm
đến chiều tối mới là lạ, không ngại mệt sao?
Lúc chủ tớ hai người đang nói chuyện vui vẻ, thì Lục Nhi vén màn cửa đưa đầu vào nhìn dáo
dác xung quanh, còn khẩn trương lo lắng cắn đầu ngón tay.
Đỗ Phúc Hề lướt qua gương đồng nhìn sang, cười gọi: "Vào đi! Nha đầu này, làm
cái gì đứng ở cửa nhìn vào vậy hả? Nhìn ngươi mờ mờ ám ám, muốn giả ma
giả quỷ hù ai đây?"
"Không phải, Thế tử phi......" Lục Nhi muốn nói lại thôi, ngập ngừng một hồi lâu mới lắp bắp nói: "Cái đó......"
Đỗ Phúc Hề cười một tiếng, cố ý đùa giỡn, giả bộ hỏi: "Cái nào?"
Lục Nhi cẩn thận chỉ chỉ phía bên ngoài hành lang."Cái đó...... Liên di nương đang quỳ bên ngoài."
Đỗ Phúc Hề ngẩn người. Bất tỉnh! Thật là hết cách với nữ nhân cổ đại, động một chút là quỳ, đầu gối của bọn họ không có giá trị như vậy sao?
"Nàng ta quỳ cái gì?"
Lục Nhi liếm môi: "Nghe nói Thế tử phi tỉnh lại, nên muốn cầu kiến Thế tử phi."
Đỗ Phúc Hề nhàn nhạt nói: "Cho nàng ta vào đi."
A Chỉ nhíu mày: "Thế tử phi......"
Không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị! Mặc dù vương phi và
thế tử đều tin tưởng rằng độc không phải do Liên di nương hạ, nhưng nàng vẫn còn hoài nghi, nàng cho rằng cũng có thể Liên di nương thật sự muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc thế tử phi cũng có phần ăn tổ yến, Liên
di nương bị lạnh nhạt, không chiếm được Thế tử, liền muốn đẩy hắn vào
chỗ chết, ngay cả thế tử phi cũng muốn kéo theo, nàng ta cũng không sợ
bị vạch trần mình chính là người hạ độc, muốn ngọc nát đá tan.
"Không sao, ngươi đừng lo lắng." Đỗ Phúc Hề mỉm cười nói, ý bảo A Chỉ cất gương đồng.
Liên di nương rụt rè tiến vào, quả nhiên hai mắt đỏ bừng, không biết đã khóc bao lâu, nhìn thấy sắc mặt Đỗ Phúc Hề vẫn còn có vẻ xanh xao, nàng ta
liền muốn dập đầu lạy.
Đỗ Phúc Hề nâng tay: "Được rồi, ngồi đi!"
"Tỳ thiếp không dám ngồi." Liên di nương hít hít mũi, nước mắt suýt chút nữa rớt xuống.
"Đừng khóc." Đỗ Phúc Hề không còn hơi sức để nói. "Nhìn dáng vẻ bệnh tật này
của ta, ngươi có thể khó chịu hơn ta hay sao? Ta vẫn còn chưa khóc,
ngươi khóc gì chứ? Khóc nữa, sau này ta không muốn thấy ngươi."
Liên di nương vội vàng lau nước mắt: "Vâng, vâng, tỳ thiếp không khóc."
Đỗ Phúc Hề hất cằm về phía băng ghế dài nói: "Vậy ngươi ngồi xuống đi, đứng nhìn thấy đau cổ quá."
Lúc này Liên di nương mới thuận theo ngồi xuống, A Chỉ bưng trà lạnh và trái cây lên.
Liên di nương lập tức làm theo, ngoan ngoãn nâng ly trà lên uống.
Đỗ Phúc Hề đợi nàng ta uống xong trà mới nói: "Muốn gặp ta để nói ngươi
không hạ độc lên muỗng canh, vậy thì không cần phải nói nữa, ta tin
ngươi."
"Thế tử phi......" Liên di nương sững sờ nhìn Đỗ Phúc Hề.
Đỗ Phúc Hề nhàn nhạt nói: "Ta tin ngươi sẽ không hại Thế tử, cũng không
biết ta sẽ giành ăn chén tổ yến đó, chuyện này không có liên quan gì tới ngươi, hung thủ là người khác, có lẽ người nọ muốn mạng của Thế tử, hắn cũng thật sự rất thông minh, đoán được ta sẽ ăn chén tổ yến, muốn mạng
của ta, cũng có lẽ là... muốn mạng của hai chúng ta. Tóm lại không có
liên quan gì đến ngươi, không phải ngươi."
Đôi mắt Liên di nương nhòa lệ, nàng ta chớp chớp mắt, cố nén không để cho nước mắt rơi xuống.
Thế tử phi nói nếu như nàng lại khóc, sau này sẽ không gặp nàng, nàng không thể khóc......
Thấy Liên di nương vừa kích động lại muốn đè nén, tất cả cảm xúc của nàng ta đều viết hết lên trên mặt, ‘có người tin nàng’, Đỗ Phúc Hề mềm mỏng
nói: "Đi ngủ một giấc thật ngon đi! Nhìn đôi mắt thâm quầng của ngươi,
chắc thời gian này đau khổ đến ngủ không yên rồi."
Liên di nương
lập tức đứng dậy, hướng Đỗ Phúc Hề khẽ nhún người, nói không ngừng: "Bây giờ tỳ thiếp sẽ trở về ngủ! Bây giờ sẽ trở về ngủ! Ngày mai trở lại
thỉnh an Thế tử phi!"
********
Đến sau bữa ăn tối, Tôn Thạch Ngọc mới trở về, nói là đã dùng qua ngự thiện rồi, Hoàng thượng cũng dùng bữa chung với bọn họ.
"Hoàng thượng trông như thế nào?" Đỗ Phúc Hề tò mò hỏi, đã thấy rất nhiều
hoàng đế trong phim truyền hình, nhưng không biết hoàng đế chân chính là như thế nào?
Tôn Thạch Ngọc tháo xuống đai lưng, rửa mặt, thay
thường phục: "Lớn mật, dung nhan của Hoàng thượng há có thể để ta với
nàng bình luận?"
Hôm nay hắn vào cung là có một mục đích khác,
vốn muốn gặp hoàng hậu, ra ám hiệu để nàng đề phòng Mạnh Bất Quần, đáng
tiếc hắn không gặp được hoàng hậu.
Hoặc là nói, hoàng hậu cố ý
tránh mặt, đối với sự thương yêu của Thái hậu và Hoàng thượng dành cho
nguyên chủ Tôn Thạch Ngọc cảm thấy như mũi nhọn đâm vào lưng, Thái hậu
cố ý cho đòi Tôn Thạch Ngọc vào cung quan tâm, dĩ nhên nàng ở đó cũng sẽ không vừa ý.
Hoàng hậu xem Tôn Thạch Ngọc là cái đinh trong mắt
cái gai trong thịt, như vậy làm sao hắn có thể cảnh báo hoàng hậu cẩn
thận Mạnh Bất Quần? Làm như thế nào khiến hoàng hậu tin lời hắn nói? Nếu như hoàng hậu không tin hắn, ngược lại báo cho Mạnh Bất Quần những lời
hắn nói, sơ ý một chút, chỉ sợ ngược lại hắn sẽ dẫn tới nguy hiểm cho
hoàng hậu, những thứ này, hắn đều phải cân nhắc chu toàn."Ôi, gia, chàng hù được thiếp thân rồi đó." Đỗ Phúc Hề le lưỡi, nào có nửa điểm bị hù
dọa, đầu nàng nghiêng sang một bên, chép miệng rồi cười. "Nói riêng một
chút cũng không được?"
Lông mày Tôn Thạch Ngọc nhíu lại. "Nương tử quên ám vệ là người của vị ấy rồi sao?"
Đỗ Phúc Hề sững sờ, sau khi hiểu ý, lập tức lớn tiếng nói: "A, gia, chàng
nói hoàng thượng khí vũ bất phàm, anh minh thần võ, khôn ngoan trí tuệ,
có tầm nhìn xa, cần chính yêu dân, trước không có ai, sau này cũng chẳng tìm thấy, đã khiến cho quốc thái dân an, dân chúng cơm no áo ấm, là
minh quân thế gian hiếm thấy, là phúc khí của dân chúng trong thiên hạ
nha!"
"Gia, ngươi nói có thể ngày mai Hoàng thượng sẽ ban thưởng thiếp thứ gì đáng
giá hay không? Không phải triệu chàng vào cung sao? Nhất định biết thiếp thân phấn đấu quên mình thay ngươi tiêu tai cản ách, Hoàng thượng
thương chàng như vậy, chắc sẽ ban thưởng không ít?"
Tiểu tham tiền này, hắn cười cười rồi điểm nhẹ lên mũi nàng: "Đã thưởng."
Tinh thần Đỗ Phúc Hề liền tăng lên, vui mừng ra mặt hỏi: "Đâu nào? Đâu nào?"
Vừa rồi hắn vào cửa, cũng không nhìn thấy trong tay hắn xách theo bao túi
gì cả, xem ra là nhét ở trong ngực rồi, có thể nhét vào trong ngực, vậy
không cũng ít nhỉ?
"Rốt cuộc trong đầu nàng đang suy nghĩ cái
gì?" Tôn Thạch Ngọc bất giác mỉm cười. "Hoàng thượng thưởng đồ, chẳng lẽ sẽ để cho gia tự mình mang về sao? Ngày mai công công trong cung sẽ
đến, đến lúc đó tự nàng nhìn đi."
Nhưng nàng vẫn rất tò mò, quấn lấy hắn hỏi: "Này, nói cho thiếp thân, hoàng thượng thưởng cái gì vậy?"
Vấn đề này rất buồn cười, coi như tướng phủ không được hoàng thượng thưởng
qua, chẳng lẽ nàng chưa từng thấy qua quy củ như vậy, lại hỏi vấn đề ngu ngốc. Hắn nhếch mày: "Không nói được."
Nàng bất mãn, cau mũi một cái: "Cái gì chứ? Tại sao không nói được?"
Tôn Thạch Ngọc dùng tay véo cằm nàng: "Không nói được chính là không nói
được, đừng nữa hỏi, hiện tại cái đó cũng không quan trọng."
"Thế tử, tịnh phòng đã được chuẩn bị xong." Bên ngoài truyền đến giọng nói của Thải Liễu.
Hắn lập tức bế tiểu nữ tử đang liến thoắng hỏi han không ngừng lên, ôm nàng sải bước đi vào tịnh phòng, Thái Liễu chỉ biết trơ mắt nhìn, không biết làm sao.
"Ngươi mang theo nha hoàn ra ngoài coi chừng, không
được đến gần nửa bước." Giọng điệu của hắn giống như hạ lệnh chỉ huy ở
trong quân đội.
"Dạ, dạ, nô tỳ biết." Thái Liễu đỏ mặt, vội vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Đỗ Phúc Hề nghe xong cũng đỏ mặt. Dặn dò cái gì chứ, tên biến thái này,
nàng không được tự nhiên ho khan một cái."Tại sao không gọi người hầu
hạ? Gọi A Chỉ đến đây đi......"
Tôn Thạch Ngọc lập tức liếc nàng một cái, cái tiểu nữ tử không hiểu phong tình này: "Có gia ở đây, gọi A Chỉ làm chi?"
Chỉ hai ba cái, hắn đã lột sạch quần áo nàng, bế nàng vào trong bồn tắm, nhẹ nhàng để cho nàng ngồi xuống.
Dù sao cũng không phải chưa nhìn thấy thân thể nhau, Đỗ Phúc Hề cũng dứt
khoát không kiểu cách xấu hổ, liền ngồi vào trong nước nóng, cơ thể lập
tức thoải mái, nàng nhắm mắt lại tựa vào thùng gỗ, miệng mồm cũng không
nhàn rỗi, bắt đầu cùng hắn tán gẫu việc nhà.
"Gia, triều phục Thế từ chàng mới vừa mặc nhìn rất đẹp nha, rất uy vũ, sao lại thay ra nhanh như, thiếp thân còn chưa nhìn đủ đâu."
Siêu suất? Nói cái gì vậy? Hắn trề môi. "Ngày mai lại mặc cho nàng xem."
Hừ, nàng chưa thấy qua kiếp trước của hắn, triều phục nhất phẩm Đại tướng
quân mới được gọi là uy vũ đẹp mắt, trong mắt hắn, triều phục Thế tử
giống như thứ đồ của đám nữ nhân mặc.
"Chút nữa trở về phòng không thể mặc sao? Dù sao thời gian cũng còn sớm."
Lực xoa bóp cho nàng vừa phải: "Trở về phòng còn có chuyện phải làm, mặc xiêm y làm không tiện."
Những lời này cũng quá mức trực tiếp rồi, khiến nàng đỏ mặt, nàng bệnh một
thời gian, là nam nhân bình thường dĩ nhiên là muốn, nhưng hắn là nam
nhân cổ đại nha, nha hoàn đầy cả sân để cho hắn chọn, vì sao hắn không
muốn nữ nhân khác?
Nhưng nàng cũng không ngốc đến nỗi đi hỏi,
không phải trượng phu một lòng "thủ trinh" là phúc khí của nàng hay sao, nàng mỉm cười, đôi tay thỉnh thoảng vỗ vỗ bọt nước, nhẹ nhàng ngâm nga
một bài hát, Tôn Thạch Ngọc tiếp tục vẩy nước cọ rửa cho nàng.
Không lâu sau, bản thân Tôn Thạch Ngọc cũng nhanh chóng tắm xong, thay đổi
xiêm y, sau đó ôm Đỗ Phúc Hề lên, lau khô thân thể nàng, thay cho nàng
một bộ y phục sạch sẽ, rồi ôm nàng trở về phòng.
Đỗ Phúc Hề an tâm vùi trong ngực hắn.
Thật ra thì mọi chuyện trong mỗi gia đình đại hộ ở cổ đại đều có nô tỳ làm
thay, nàng thật sự không cảm thấy chỗ nào bất tiện, ngoại trừ thiếu chút giải trí, thì cũng tương đối nhàm chán mà thôi, giống như ăn mặc, những thứ này cũng được xem trọng hơn so với hiện đại, không có hàng hóa độc
hại, cũng không có thực phẩm độc hại, ngày ngày trôi qua thoải mái hơn
so với ở hiện đại....
"Nàng biết làm sủi cảo bắp cải rau hẹ sao?" Sau khi đặt nàng lên giường, Tôn Thạch Ngọc bất ngờ hỏi, hắn đã sai Mộ
Đông đến tất cả phòng bếp lớn nhở trong phủ, hỏi úy nương, nhưng cũng
không có ai từng nghe qua món ăn này.
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Thật sự là hù chết người không đền mạng mà! Đỗ Phúc Hề liền ho mấy tiếng,
nàng kinh hoảng ngước mắt nhìn hắn.