Lưu đại gia là anh em vợ với Huyện thái gia, bình thường dựa vào danh
tiếng của Huyện thái gia mà tác oai tác oái, tự nhiên sẽ không ai dám
xen vào việc của người khác, đặc biệt là ra mặt vì một tên ăn xin,
chuyện làm ăn lỗ vốn như vậy cũng không ai làm.
Đỗ Phúc thấy
chuyện bất bình của người khác, kiếp trước nàng không ưa việc những
người hung dữ bắt nạt người lương thiên, lúc này tự nhiên cũng sẽ coi
thường hành vi cướp đoạt dân nữ trắng trợn vô pháp này.
“Buông nàng ra.”
Nàng dùng mánh khóe đá Lưu đại gia bay ra, Lưu đại gia bị đau, không thể không buông tay.
Là một người thế thân đặc biệt, đòi hỏi cần phải thật sự có tài, trình độ
võ thuật của nàng đều đã chắc, vững vàng, không cần phải khoa tay múa
chân, tuy rằng đá người không chết, nhưng vẫn có năng lực làm cho xương
người đó vỡ vụn.
“Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi ở đâu ra? Ngươi
biết bổn đại gia là ai không? Lại dám làm hỏng chuyện tốt của bổn đại
gia?” Mặt tên Lưu mỗ đó đỏ lên, trình độ võ thuật của nàng đều đã chắc,
vững vàng, không cần phải khoa tay múa chân, tuy rằng đá người không
chết, nhưng vẫn có năng lực làm cho xương người đó vỡ vụn.
“Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi ở đâu ra? Ngươi biết bổn đại gia là ai không? Lại dám làm hỏng chuyện tốt của bổn đại gia?” Mặt tên Lưu mỗ đó đỏ lên, bị
một cước của cô nương đá bay ra, mặt hắn tối xầm lại, tức giận tư từ bò
lên.
“Ta từ đâu tới, có nói ngươi cũng không biết, vì vậy không
cần phải nói, còn ngươi là ai, ta sợ nghe xong sẽ ô nhiễm lỗ tai của ta
cho nên ta cũng không muốn nghe.” Hai tay Đỗ Phúc chống nạnh, “Có một
điều ngươi cần phải làm rõ ràng, khôn phải bổn cô nương làm hư chuyện
tốt của ngươi, mà là chuyện dơ bẩn, đó là điều quan trọng nhất, không
làm rõ không thể được, ta không hiểu, ngươi lớn như vậy, tại sao lại cho rằng cướp đoạt dân nữ trắng trợn như vậy là chuyện tốt?”
“Đại tiểu thư...” A Chỉ kinh ngạc khi Đỗ Phúc can thiệp vào chuyện của người khác, hiện tại càng thêm lo lắng đến phát khóc.
Nhìn thấy mọi người tán thành với lời nói của nha đầu đó, Lưu đại gia thẹn
quá hóa giận, nói lời hung ác, “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi chờ ở đây cho ta, có bản lĩnh thì đừng chạy, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!”
Hắn lảo đảo đi ra khỏi đám người, tất nhiên là quay về tìm người lại đây,
xung quanh có người tốt bụng nói rằng: “Vị cô nương này, nhìn ngươi rất
lạ mặt, người là người ở nơi khác phải không? Người lúc nãy là anh em vợ của Huyện thái gia, ngươi không trêu chọc nổi người này đâu, trong lúc
hắn còn chưa tới ngươi mau đi đi!”
A Chỉ vừa nghe vội la lên: “Chúng ta mau đi thôi! Đại tiểu thư...”
Tuy lão gia là người có máu mặt, nếu như các nàng ở đây gây ra điều gì tai
họa, hậu quả khó mà lường trước được, phu nhân không biết sẽ lấy chuyện
này gây khó dễ cho xem.
“Đi mua một cái đùi gà.” Dường như Đỗ Phúc không nghe người bên ngoài nói, tự mình phân phó A Chỉ.
A Chỉ cũng bất đắc dĩ, chỉ lấy ra vài đồng bạc vụn đi mua đùi gà.
Đỗ Phúc cầm lấy, quay đầu đưa cho tiểu cô nương ăn xin đó. “Nhất định là ngươi đang đói bụng, nhanh cầm lấy ăn đi!”
Tiểu cô nương ăn xin đó lo lắng nói: “Lục nhi đa tạ tỷ tỷ đã giúp đỡ, tỷ tỷ
mau đi đi! Nếu như bởi vì Lục nhi mà tỷ tỷ gặp chuyện gì, như vậy chính
là Lục nhi lấy oán trả ơn, vì vậy tỷ tỷ mau đi đi!”
Đỗ Phúc bắt đầu thở dài. “Xem ra đây là một quốc gia không có vương pháp.”
Nàng tự nhận mình không có làm sai, nhưng xem tình huống vừa nãy, coi như
nàng ở lại, chờ cái gì mà anh em vợ của Huyện thái gia tìm người đến,
cho dù có lí cũng vô dụng, người có chỗ dựa đó chính là vương pháp.
“Tiểu nha đầu chết tiệt kia, thì ra là ngươi ở đây!”
Một tên đại hán đang tức giận đi tới đẩy đám người ra, nhắm vào mặt Lục nhi cho một cái tát, trên tay nàng là một đùi gà chưa ăn cứ như vậy mà rơi
xuống, Lục nhi cũng vì một cát tát mạnh mẽ đó mà ngã trên mặt đất, trong nháy mắt mặt cũng đã đỏ lên.
“Này!” Đỗ Phúc tức giận hô cao giọng lên: “Tại sao ngươi có thể tùy tiện đánh người? Nơi này khong có vương pháp sao?”
“Vương pháp?” Tên đại hán đó khinh miệt xì một tiếng, hung ác nói: “Nha đầu
này là do bổn đại gia mua được, ăn của đại gia, lại còn chạy trốn, hôm
nay bổn đại gia phải hảo hảo giáo huấn nàng!”
Đỗ Phúc hơi ngạc nhiên. Lúc đầu Lục nhi không phải trẻ ăn mày, sau đó bị bọn buôn người bán cho một gia đình giàu làm nô tỳ.”
“Nha đầu chết tiệt kia!” Tên đại hán đó bắt đầu hướng về trên người Lục nhi
mà giẫm đạp, trong miệng không ngừng chửi bới, “Ngô lão gia nhìn trúng
ngươi đó chính là phúc khí của ngươi, ngươi còn ngang nhiên chạy trốn,
hại ta không có cách nào nói công đạo với lão gia, còn kêu ta nhổ bạc ra trả lại, còn bị đánh hai quyền, hôm nay đã để cho ta tìm thấy ngươi,
không cho ngươi nếm mùi đau khổ, bổn đại gia sẽ theo họ của ngươi!”
“Đại tiểu thư, chúng ta mau đi thôi...” A Chỉ nhìn xung quanh rất là căng thẳng, chỉ sợ Lưu đại gia sẽ lôi người trở về.
“Dừng tay!” Thực sự Đỗ Phúc không nhịn nổi, kiếp trước nàng là một người chị
công chính, muốn nàng khoanh tay đứng nhìn nàng không làm được!, “Ngươi
mua nàng bao nhiêu bạc? Ta sẽ mua lại cho ngươi!”
“Đại tiểu thư!” A Chỉ ở một bên giậm chân, hiện tại bản thân các nàng cũng khó bảo toàn được, làm sao mà đi mua nha đầu.
“Ngươi muốn mua?” Quả nhiên bọn người liền dừng tay, hắn nhìn nhìn Đỗ Phúc, cả người mặc bộ y phục đã cũ, nhìn như thế nào cũng không giống chủ đi mua nha hoàn, hắn cố ý để giá cao, “Dáng dấp nha đầu này rất xinh đẹp...
Chỉ một giá, 40 lượng.”
Đỗ Phúc hít vào một hơi. Bốn mươi
lượng... Nghe qua giống như rất nhiều, nàng quên là A Chỉ đã nói với
nàng là chỉ có chút bạc vụn.
“Thế nào? Có mua hay không?” Bọn buôn
người nhíu nhíu mày. “Không mua thì mau tránh ra cho ta, ta còn chưa dạy dỗ nó xong, ngươi, nha đầu chết tiệt này đã đắc tội với Ngô lão gia,
ngươi hãy chờ ta đánh ngươi cho thỏa mãn, ta sẽ liền bán ngươi cho Bách
hoa lâu.”
Hắn vừa nói câu dó xong, sắc mặt Lục nhi đã trắng bệch ra.
Mọi người vây xem đều biết Bách hoa lâu là nơi nào, nơi đó không có trong
sạch, hầu như các nữ tử đi vào đó cả đời cũng xong rồi...
Hiển nhiên, Lục nhi biết nơi đó là kỹ viện, nàng cắn chặt môi, thể hiện sự thống khổ.
“Cái này đủ chứ?” Đột nhiên Đỗ Phúc tháo cây trâm cài song phượng ở giữa
tóc, trong cặp phượng kia còn khảm một viên dạ minh dâu Đông Hải to lớn, dù là ai đi nữa thì cũng thấy được giá trị siêu đẳng.
“Đại tiểu
thư!” A Chỉ ngạc nhiên, thốt lên một tiếng. “Tuyệt đối không thể! Đó là
di vật lúc phu nhân qua đời để lại cho người...”
Đỗ Phúc rất là yên tĩnh trả lời lại: “Ta biết.”
Đối với nguyên chủ mà nói, không sai cây trâm đó rất có ý nghĩa, nhưng đối
với nàng nó chỉ là vật ngoài thân, lại không sánh được với một cái mạng.
Mỗi cửa sổ ở tiệm Phúc Lâm đều mở ra, mỗi một bàn bên cửa sổ đều có người ló đầu ra xem náo nhiệt.
Dạ Phi có chút tán thưởng nói: “Gia, nha đầu kia không chỉ chạy trốn nhanh, gan lớn mà còn rất có lòng nghĩa hiệp.”
Mạnh Bất Quần nhìn nàng với một cặp mắt đã khác như xưa, rất là ngạc nhiên.
“Cái gì mà lòng nghĩa hiệp?” Vệ Như Tĩnh nheo mắt lại. “Nữ nhân ngu xuẩn.”
Cho dù cách có một khoảng cách, hắn cũng có thể nhìn ra cây trâm kia có giá trị không nhỏ, dùng cây trâm có giá trị ngàn lượng đó để đổi lấy một
nha đầu thấp kém, không đáng.
Nhưng mà, việc bàn tính đối với đám người đó của nữ nhân ngu xuẩn này cũng rất thú vị, nghĩ đến cảnh nàng
chỉ vào cái mũi của tên đại hán vạm vỡ kia và nói những lời không đầu
không đuôi, hắn không nhịn được mà nở một nụ cười mà chính hắn cũng
không biết.
(Chương 2: Không hiểu sao trở thành miếng mồi ngon)
Mặt trời mọc ở phía Đông, một con ngựa Đại Uyển đở như lửa chạy băng băng
kịch liệt 800 dặm tiến vào hoàng thành, một tin tức chấn động được
truyền đến hoàng đế trong điện Kim Loan.
Thiết kỵ tướng quân Vệ Như Tĩnh đã chết ở sa trường!
Rất nhanh tin tức này được hoàng thành truyền ra ngoài như lửa rừng vừa
trêu chọc một vùng đất bằng phẳng, trong lúc này lòng người rất bàng
hoàng, dân chúng đánh trống reo hò bất an, người người đều sợ Vệ tướng
quân vừa chết, chuyện đó giống như phụ cốt chi thư, quỷ đông nô sẽ ngóc
đầu trở lại tấn công vương triều Đại Tuyên, mà khoảng chừng sáu quốc gia sẽ liên kết lại, nó như một con hổ rình mồi nhằm vào vương triều Đại
Tuyên, tất cả không thể nào đoán trước được, ở đây thời tiết mùa xuân
rất dễ chịu hợp lòng người, nhưng lại có vẻ lạnh lẽo bức người.
Đêm đã khuya, đèn đuốc trong tẩm cung điện Cửu Long vẫn sáng trưng như cũ,
trên cương vị của mình các hộ vệ đều lặng lẽ canh giữ bên trong điện,
bên trong điện to lớn như vậy còn nghe được cả tiếng kim rơi.
Hoàng thượng vẫn như vậy vẫn lặng lẽ, âm trầm, hắn đứng ở dưới hành lang nhìn về phía chân trời rất lâu, ngay cả nội giám Quách công công được hoàng
thượng tin cậy đang ở bên trong cũng không dám lên khuyên hoàng thượng
đi nghỉ ngơi, người bên ngoài cũng không dám thở một tiếng.
Trong lòng mọi người biết rõ, Vệ tướng quân là trụ cột, là bức tường thành
vững chắc của vương triều Đại Tuyên, bây giờ hắn đã chết ngoài trận,
đương nhiên tâm tình hoàng thượng sẽ không tốt, mất đi Vệ tướng quân thì Mạc Bắc sẽ ra sao, không ai đoán được.
Nhưng mà Vệ tướng quân
kia chỉ mới 28 tuổi, tiền đồ xán lạn, bách trận bắch thắng vậy mà lúc
hắn sắp thâu tóm được nước Đại Nguyệt thì lại chết ở sông Hoài Thành,
thật sự là ông trời đố kỵ với anh tài mà!
Nói tới Vệ tướng quân,
chỉ cần nhắc tới chuyện của hắn thì dân chúng ở đây đều biết rõ như bàn
tay, 14 tuổi hắn đã dẫn binh chinh chiến Mạc Bắc, chinh chiến sa trường
hơn 10 năm, thành lập vô số chiến công, chỉ cần nghe được danh hiệu của
hắn quỷ đông nô sợ đến tè ra quần, chứ nói chi là hắn còn dũng mãnh đánh hạ khoảng chừng sáu quốc gia cộng với các thành trì to nhỏ hơn 80 chỗ,
xây dựng cổ kim siêu tuyệt rất to lớn, sau đó kế tục phụ thân hắn là
Định Quốc Công chi hậu đệ nhị Đại tướng quân, có hai mươi vạn hai trăm
hộ được phong ấp, có địa vị cực cao, công lao rất lớn, chấn độnh Quan
Trung.
Mất đi một cánh tay trái một bờ vai phải vững chắc, tất nhiên tâm trạng của hoàng thượng rất là nặng nề.
Một mùi hương thầm lan tỏa, tiếng ngọc bội leng keng truyền đến cùng với
tiếng bước chân của Vệ hoàng hậu đang tiến vào bên trong điện với một bộ trang phục lỗng lẫy mỹ lệ, tuy là gần 40 tuổi nhưng vẫn là một mỹ nhân
khuynh thành, bước chân của người không hề loạn lên chút nào, trực tiếp
đi thẳng đến phía sau hoàng thượng mới dừung lại.
“Hoàng thượng
đừng suy nghĩ nữa.” Hoàng hậu khẽ mở miệng, giọng nói rất là đau thương
buồn bã. “Biết hoàng thượng đau buồn như vậy, ở dưới suối vàng Tĩnh nhi
cũng không an lòng.”
Hoàng thượng giật mình, hắn xoay người lại,
toàn bộ khuôn mặt đều là vẻ đau xót, hắm nhẹ nhàng ôm hoàng hậu vào
trong lòng. “Sao hoàng hậu lại đến đây để an ủi trẫm? Hoàng hậu mới là
người khó khăn nhất.”
Hoàng hậu nằm ở trong ngực hoàng thượng,
nước mắt cũng không cầm lại được mà rơi xuống, bi thương nghẹn ngào nói: “Thần thiếp... Thần thiếp không sao, vì quốc gia xã tắc và bách tính
thiên hạ, hoàng thượng, ngươi phải bảo trọng long thể.”
“Sao
ngươi lại không sao?” Hoàng thượng thở dài. “Trưởng tý như mẹ, Tĩnh
thương yêu ngươi nhất, hắn lại là thân đệ đệ ruột thịt của ngươi, sao
ngươi lại không đau lòng?”
Tinh thần Hoàng hậu rất là bi thương
nói: “Nghe phụ thân thần thiếp nói Như Tĩnh đã mất, mẫu thân thần thiếp
đã không nói một câu nào mà tự nhốt mình ở bên trong phật đường, đến nay cũng chưa bước ra nữa bước...”