Bà ta không phải là mẹ đẻ cuả Tôn Thạch Ngọc, nên không thích nàng cũng
không có gì lạ, nàng cũng không muốn so đo với bà ta, vừa định tiến lên
phía trước kính trà thì có một giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả Nghiêm Thị
vang lên.
"Ghê tởm sao?" Tôn Thạch Ngọc lạnh giọng: "Phòng bếp
nhỏ trong viện của Nghiêm Trắc phi cũng đang nén một vại đậu hủ thúi
đấy, xem ra người trong viện của bà vui vẻ thì được nhỉ, cái gọi là có
loại chủ tử gì, sẽ có hạ nhân dạng đó, chắc ngươi sẽ không lén lút ăn
rồi ở đây lại làm bộ làm tịch nói ghê tởm chứ?"
Trên mặt Nghiêm
Trắc phi lúc trắng lúc xanh, bị Tôn Thạch Ngọc châm chọc đến nỗi nói
không nên lời, lại không có ai nói đỡ, khiến bà ta không khỏi có chút
nổi giận.
Bà ta có ăn, nhưng không phải lén lút vụng trộm gì đó,
là bọn hạ nhân bày lên bàn bà ta mới ăn, mùi vị đó. . . . . . Được rồi,
mùi vị đó quả thật không hẳn chỉ có mùi thúi như vậy, nhưng rất không
phù hợp với những nơi trang nhã cũng là sự thật.
"Chao ôi, mặc dù đậu hủ thúi này quả thật mùi vị không được tốt lắm, nhưng vô miệng lại
ngon cực kỳ, ta và Thiểu Kiều cũng đã ăn mấy đĩa, thật là có muốn ngừng
cũng ngừng không được."
Đỗ Phúc Hề biết người đang nói chuyện chính là Hà Di nương, liền mỉm cười với bà: "Phúc Hề gặp qua Di nương."
Ở nơi này, mặc dù nàng là vãn bối, nhưng lại là chủ tử, mà di nương cũng
chỉ là nô tỳ mà thôi, trong trường hợp nàng dâu mới kính trà như thế
này, di nương không có tư cách ngồi ở đó, nhưng Hà di nương lại tự mình
mở to mắt chạy tới, lại còn ngồi đến ra dáng ra vẻ như thế kia, tựa như
bản thân bà ta chính là trưởng bối, nhưng Vương phi là đương gia cũng
không nói gì, người khác tự nhiên cũng không còn tư cách nói.
Nghe nói Hà di nương là nha hoàn hồi môn của Vương phi, từ nhỏ đã theo hầu
hạ bên cạnh bà, ban đầu là đại nha hoàn nhất đẳng, năm đó cũng là Vương
phi chủ động nâng bà ta lên làm di nương cho Vương Gia, đương nhiên tình cảm không phải tầm thường, cho nên cũng không quá chú trọng phân chia
ranh giới chủ tớ.
"Tốt lắm, đứa nhỏ này quả là phúc tinh, Vương
phi tỷ tỷ thật có phúc." Đối với việc Đỗ Phúc Hề chịu làm lễ với mình,
Hà di nương rất cao hứng, bà vui mừng không dứt nhìn Đỗ Phúc Hề rồi lại
nhìn Tôn Thạch Ngọc.
"Thân thể Thế tử của chúng ta có thể chuyển tốt hơn, đây thật là tin tức vô cùng tốt!"
Tôn Thạch Ngọc âm thầm phỉ nhổ. Làm ra đậu hủ thúi và thân thể hắn chuyển
biến tốt hơn đều là tin tức vô cùng tốt, vậy không phải hắn và đậu hủ
thúi có đẳng cấp tương đồng hay sao?
Hiển nhiên Đỗ Phúc Hề cũng
nghĩ đến chuyện này, nàng cố nén cười, đôi mắt sáng lấp lánh muốn cười
nhưng không thể cười, vẻ mặt ranh ma và gian xảo. Hắn trợn mắt hừ một
tiếng. Được lắm, nàng báo đáp hắn thế này đây? DĐle^quyđo*n. Sớm biết
như vậy hắn đã không vì nàng mà xung đột với Nghiêm thị. Nhìn thấy bọn
họ liếc mắt đưa tình, trong lòng Vương phi vui mừng khôn xiết, trước
đây, bà có chút bận tâm Phúc nương không có cách nào chen vào giữa Ngọc
Nhi và Thiện Liên, hôm nay xem ra ngược lại là đứa nhỏ Thiện Liên kia
không có cách nào chen vào giữa bọn họ rồi.
Như vậy cũng tốt, thê thiếp khác biệt, vốn là nên để thê thất có hài tử trước, nếu Thiện Liên có trưởng tôn của vương phủ trước, sau đó Phúc nương mới có đích tôn,
thứ trưởng tôn tương lai lại không thể thừa kế Thế tử vị của Vương phủ,
khó tránh khỏi một trận phân tranh.
Nhưng nhắc đến cũng thấy kỳ
quái, trước đây Ngọc nhi chỉ cần mỗi một mình Thiện Liên, ngay cả cấp
cho hắn nhiều thông phòng, hắn cũng đều không muốn, nhưng sau khi thú
thê lại lập tức vứt Thiện Liên sang một bên, thật sự đã khiến bà rất bất ngờ.
"Hài tử à, con còn chưa kính trà cho Nghiêm Trắc phi đấy."
Vương phi hòa ái nhắc nhở, chỉ sợ Nghiêm Trắc phi thật sự để bụng, ở
trong vương phủ to lớn như thế này, lục đục đấu đá tầng tầng lớp lớp, dĩ nhiên thêm một bằng hữu tốt hơn thêm một kẻ thù.
"Phúc nương gặp qua Nghiêm Trắc phi." Đỗ Phúc Hề nâng hai tay, cung kính dâng trà thi
lễ cho Nghiêm Trắc phi, nghĩ đến có thể cầm lấy tặng phẩm, nàng kính ly
trà này tương đối cam tâm tình nguyện nha!
Nghiêm Trắc phi uống
trà nàng kính xong, liền đặt vào trong khay một cái vòng ngọc màu xanh
sáng bóng, màu xanh óng ánh hiếm thấy chứng tỏ giá trị liên thành của
nó.
Đỗ Phúc Hề tươi cười rạng rỡ, vẻ mặt tham tiền, có chút tiếc
hận sao vương phủ lại chỉ có ba trưởng bối? Không có lão thái gia, lão
phu nhân, chi thứ hai, tam phòng, tứ phòng, thúc thúc thẩm thẩm cái gì
sao?
"Thiểu Kiều, mau tới gặp tẩu tẩu Thế tử phi của con đi, sau
này còn phải thỉnh tẩu tẩu chiếu cố nhiều rồi." Hà di nương vội vàng
thân thiết lôi kéo.
"Gặp qua tẩu tẩu." Tôn Thiếu Kiều rất tùy
tiện thi lễ, ra vẻ bất cần, giống như một thanh thiếu niên bị ba mẹ cứng rắn kéo tới tham gia bữa tiệc, không kiên nhẫn, chỉ muốn thoát khỏi
trưởng bối phiền phức để về nhà vọc máy vi tính.
Đỗ Phúc Hề nhìn hắn một cách thú vị, nàng có cảm giác hắn rất giống em trai kiếp trước của nàng.
Tôn Thiểu Kiều khoảng 14, 15 tuổi, ngoại hình không giống Vương Gia, lại
giống Hà di nương hơn, mặt tròn mũi cao trán rộng, cũng coi như tướng
mạo đường đường.
Sau khi kính xong trà, tán gẫu thêm một lát, phu thê bọn họ ở lại chỗ của Vương Phi ăn trưa xong mới đi, Hà di nương và
Tôn Thiểu Kiều cũng ở lại cùng dùng cơm, bữa ăn cũng được coi là hoà
thuận vui vẻ.
Trên đường trở về Noãn Xuân Các, bên trong kiệu chỉ có hai người, Đỗ Phúc Hề mới tò mò hỏi Tôn Thạch Ngọc: "Không phải Gia
còn có một thứ đệ nữa hay sao? Sao hắn lại không đến? Dienđànle^quyđoN.
Nghe nói đó là một nhân vật như trích tiên, có thật không?" Nàng rất tò
mò, tục ngữ có câu thượng bất chánh thì hạ tắc loạn, Nghiêm Thị có khả
năng sanh ra đứa con cũng có đôi mắt mọc trên đỉnh đầu như bà ta hay
không?
"Không biết." Tôn Thạch Ngọc nghiêng người ngồi trong
kiệu, liếc nàng một cái. Hiện tại, nàng dám trắng trợn ở trước mặt hắn
bày tỏ cảm giác hứng thú đối với nam nhân khác hay sao? Mặc dù đối
phương là huynh đệ của hắn, nhưng hắn nghe cũng không được thoải mái.
"Không biết?" Đỗ Phúc Hề kinh ngạc. "Là đệ đệ của Gia đó, sao gia có thể không biết? Nghe nói đã nhậm chức thanh niên ưu tú ở Lễ Bộ đúng không?"
"Không biết là không biết." Tôn Thạch Ngọc đã có phần không kiên nhẫn. "Còn
không mở cái hộp kim loại điêu khắc đó ra xem một chút, không phải rất
muốn biết Phụ vương đã thưởng cái gì có giá trị cho nàng sao?"
"Ha, sao Gia biết thiếp thân muốn nhìn?" Nàng cười thoải mái. "Gia, người thật sự là con giun trong bụng thiếp thân nha!"
Tôn Thạch Ngọc đột nhiên nheo mắt nhìn về phía nàng, gằn từng chữ: "Nương tử, nàng vừa mới nói gì?"
Nàng phục hồi tinh thần, vội vàng cười ha hả che giấu: "Thiếp thân nói là
tâm hữu linh tê! Gia và thiếp thân thật sự là tâm linh tương thông!" Con giun trong bụng, đó là cách nói của thế kỷ hai mươi mốt, đương nhiên
hắn chưa từng nghe qua, nàng lại nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, thật
đáng đánh.
"Đỗ Phúc Hề, rốt cuộc ngươi là ai?" Tôn Thạch Ngọc nhìn nàng không chớp mắt.
Đỗ Phúc Hề hơi sửng sốt: "Cái gì?"
Hắn nhếch miệng: "Ngươi và trưởng nữ của Tướng phủ mà ta nghe người ta nói
khác nhau rất lớn, một người muốn hoàn toàn thay đổi tính tình cũng
không phải là một chuyện dễ dàng."
Nàng ổn định tinh thần, ngồi
ngay ngắn, nghiêm túc nhìn hắn, cao giọng nói: "Vậy thiếp thân cũng hỏi
người, Thế tử, người là ai?"
Tôn Thạch Ngọc sầm mặt, ánh mắt đột
nhiên u ám. "Tại sao lại hỏi như thế?" Chẳng lẽ. . . . . . Nàng đã nhận
ra được cái gì? Đỗ Phúc Hề nhìn vẻ mặt tối tăm u ám của hắn, ngược lại
trả lời rất lưu loát: "Bởi vì người và Thế Tử vương phủ mà thiếp thân
nghe được cũng không hề tương xứng, Tôn Thạch Ngọc là một mụ bảo (*),
nhưng ngươi không phải, ngươi giải thích như thế nào?"
(*Mụ bảo: chỉ người đàn ông chuyên dựa dẫm vào mẹ, không có nguyên tắc, không có ý thức trách nhiệm...)
Tôn Thạch Ngọc cau mày: "Mụ bảo?"
Nàng nhẹ nhàng bĩu môi bày tỏ ý quở trách, rồi mới nói: "Chính là hài tử
không thể rời khỏi mẹ, Thế tử vương phủ trong truyền thuyết chính là một hài tử không thể tách rời khỏi mẹ, nhưng ngươi rõ ràng là không phải."
Hắn hừ nhẹ một tiếng: "Thật ra ngươi trả lời cũng được lắm."
Bởi vì đối với nàng, bản thân cũng chỉ là một người xa lạ, ở trước mặt
nàng, hắn chưa từng cố ý che giấu, cứ đinh ninh rằng rất an toàn vì căn
bản nàng cũng chưa từng gặp qua Tôn Thạch Ngọc, không ngờ nàng vẫn phát
hiện ra chỗ khác thường.
"Ý của Gia là ngưng chiến sao?" Đỗ Phúc Hề cười hì hì hỏi, nàng rất "kẻ thức thời là trang tuấn kiệt".
Hắn cảm thấy nàng kỳ quái, nàng cũng cảm thấy hắn kỳ lạ, nếu không huề
nhau, vậy thì muốn như thế nào? Mình xuyên không đến đây, chẳng lẽ hắn
cũng là người chuyển kiếp?
Nàng buồn cười lắc đầu một cái, sao có thể? Nàng đang loạn tưởng những thứ gì đây hả?
Tôn Thạch Ngọc nghiền ngẫm nhìn nàng, còn chưa kịp trả lời, cỗ kiệu đã bất ngờ dừng lại.
Cỗ kiệu dừng lại, nhưng không có người đến kêu bọn họ xuống kiệu, nhưng cỗ kiệu cũng không tiếp tục di chuyển, Đỗ Phúc Hề vén rèm nhìn ra, cũng
sắp đến Noãn Xuân Các, nhưng còn chưa tới nơi, sao cỗ kiệu lại ngừng?
"Thế nào?" Dĩ nhiên là nàng đang hỏi A Chỉ bên ngoài cỗ kiệu.
"Cái đó. . . . . . Thế tử phi, e rằng phải thỉnh Thế tử ra xem một chút rồi." A Chỉ khó xử nói.
"Chuyện gì hả?" Không đợi Tôn Thạch Ngọc trả lời, trước khi Đỗ Phúc Hề bước
xuống, hai người Tiểu Kiệu và A Chính đã vội vàng xốc mành dìu nàng ra
ngoài.
Phía trước, trên chiếc cầu cửu khúc, dương liễu rủ xuống
hai bên bờ, Liên di nương đang thống khổ quỳ ở đó, đôi mắt nhòa lệ, nói
có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Trong chớp mắt, trái tim Đỗ Phúc Hề chợt đập mạnh và loạn nhịp, sau đó thở dài nói: "Giỏi cho một bức tranh mỹ nhân quỵ địa."
Nàng xoay người tự mình vén mành kiệu lên, nhìn văn phong bất động của Tôn
Thạch Ngọc, cố ý nhún nhường nói: "Tướng công, Liên di nương quỳ gối
phía trước, đang chờ chàng đấy, không phải chàng nên ra ngoài xem một
chút sao? Đỡ nàng ấy đứng lên chẳng hạn?"
Trong quá khứ của hắn
không có sự xuất hiện của nàng, nàng cũng sẽ không nhàm chán đến nỗi
truy cứu, chỉ là hiện tại hắn đã hôn nàng, nếu như đã đụng đến nàng lại
còn muốn thân thiết với nữ nhân khác, ddle*quydo^n, nàng có thể sẽ không mở lòng ra với hắn nữa, hắn muốn làm như thế nào, hừ, tốt nhất nên suy
nghĩ cho thật kỹ!
Tôn Thạch Ngọc lười biếng nhướng nhướng mắt:
"Nương tử, nói chuyện thì cứ nói, vì sao trong mắt nàng lại ẩn chứa hung quang như vậy?"
Đỗ Phúc Hề sờ sờ má mình, làm ra vẻ không hiểu: "Ta có sao?"
Tôn Thạch Ngọc đối với 'hung quang' của nàng rất là hưởng thụ, cũng không
để ý nàng rõ ràng đang giả vờ làm ra vẻ ta đây, mở miệng cất giọng nói:
"Mộ Đông!"
Mộ Đông vốn đang hầu tạ bên cạnh kiệu. "Có nô tài!"
Tôn Thạch Ngọc trầm giọng nói: "Gọi người kéo nữ nhân đang cản đường phía
trước ra, nếu nàng ta muốn quỳ thì đi chỗ khác mà quỳ."
Liên di nương nghe như sét đánh ngang tai, sắc mặt tái nhợt, cả người chết lặng. Hắn thế mà lại vô tình như vậy. . . . . .
Bây giờ thân thể Thế tử đã khỏe mạnh, nhưng vẫn không triệu kiến nàng, nàng có nghĩ như thế nào cũng không thông, vốn tưởng rằng chỉ cần liều mạng
ngoan cố quỳ dưới ánh mặt trời chói chang như vậy, hắn sẽ mềm lòng vì
thời gian qua hắn vẫn luôn thương tiếc nàng, sẽ nhớ lại từng chút từng
chút một quá khứ đã từng ân ái, không ngờ hắn lại có thể đối xử với nàng nhẫn tâm đến như vậy. . . . . .
Nước mắt cứ thế tuôn lã chã.
Đỗ Phúc Hề thở dài, trong lòng phiền muộn. Nghiêm túc mà nói, chánh thê
như nàng lại là tiểu tam, nhưng quan trọng hơn trượng phu lại là một kẻ
bạc tình, hơn nữa là vì nàng mà phụ nữ nhân khác. . . . . . Chuyện này,
chuyện này. . . . . . Haiz, đây là cái thể loại tình huống lộn xộn gì
vậy hả?